Nghiêm Thanh Viên cầm bánh bao cắn nửa cái bánh bao, ăn rất hào phóng, Cố Hãn Hải cảm thấy ngón tay Nghiêm Thanh Viên còn trắng nõn hơn cả bánh bao, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không nói nên lời rốt cuộc cái nào mềm mại hơn.
"Công việc?" Gương mặt Nghiêm Thanh Viên căng phồng, bánh bao nóng hổi thật sự ăn rất ngon, Cố Hãn Hải nấu ăn ngon quá.
"Ừm."
"Cho nên cậu từ chức trước rồi dọn vội qua đây, là muốn để trống thời gian đi tìm công việc sao?" Nghiêm Thanh Viên há hốc mồm, Cố Hãn Hải làm bất cứ chuyện gì cũng đều liều mạng như vậy sao.
"Ừm." Cố Hãn Hải sắc mặt không đổi gắp một miếng thịt trông rất ngon vào đĩa ăn của Nghiêm Thanh Viên.
"Nhưng bây giờ Nghiêm gia tài trợ cậu đi học, ít nhất phí sinh hoạt hay tiền thuê này nọ đều được bảo đảm mà, cho dù không cần ra ngoài đi làm việc cũng có thể mà." Nghiêm Thanh Viên không hiểu, mặc dù cậu chưa học cao trung, cũng biết cao trung và sơ trung không giống nhau, việc học cao trung nặng nề, có hai tâm trí* rất dễ ảnh hưởng học tập.
*Nguyên văn là 三心二意 (Tam tâm nhị nguyện): Chỉ trạng thái muốn làm nhiều việc cùng một lúc, nhưng thường không làm được gì tốt.
"Đúng vậy, việc này quả thật làm tôi bớt lo lắng hơn rất nhiều." Cố Hãn Hải nói.
"Vậy vì sao?"
"Không thể cứ luôn ỷ lại người khác."
Nghiêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người, lúc này Cố Hãn Hải ngồi bàn đối diện, vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng chỉ là thiếu niên mười sau tuổi lại làm Nghiêm Thanh Viên có cảm giác như đối mặt với Nghiêm Kỳ Thúy.
Cố Hãn Hải vẫn là Cố Hãn Hải, mặc dù bây giờ tiếp nhận trợ giúp của người khác nhưng bản tính vẫn như cũ không có bất cứ thay đổi nào, hắn vẫn luôn nắm quyền chủ đạo trong tay của mình.
Nghiêm Thanh Viên lại một lần nữa cảm thấy, Cố Hãn Hải thật sự rất ưu tú.
"Nhưng mà, nếu bây giờ cậu dành thời gian đi làm, không phải có rất nhiều thời gian không thể dùng để học sao? Chỉ cần học thật tốt tương lai chắc chắn sẽ càng phát triển, đây là mất nhiều hơn được."
Nghiêm Thanh Viên vẫn hy vọng Cố Hãn Hải có thể tạm thời buông bỏ gánh nặng cuộc sống, nghiêm túc làm việc tuổi này nên làm, bây giờ cần nhất là giai đoạn học tập, cho dù lúc này anh cả và anh hai đều đang sủng cậu, nhưng Cố Hãn Hải cũng nên được sủng.
Tay Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ siết chặt, nếu...!Nếu Cố Hãn Hải đã về Nghiêm gia, liệu hắn có còn chấp nhất với công việc không?
Mặc dù nói không thể ỷ lại người khác, nhưng cuối cùng cũng là vì tình huống trong nhà bây giờ nên mới không thể không đi làm để kiếm tiền duy trì sinh hoạt trong nhà.
Nghiêm Thanh Viên muốn ngăn cản, nhưng không có lập trường ngăn cản, cậu bây giờ mười sáu tuổi không đủ để vào công ty, nhưng anh cả rốt cuộc muốn xem thành tích của Cố Hãn Hải.
Trong lòng bỗng hụt hẫng một cách khó hiểu.
Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải cùng nhau ra cửa, lúc Diêm Đàm nhìn trên mũi của Nghiêm Thanh Viên nhiều hơn hai miếng băng keo cá nhân, chỉ cảm thấy đại não vang lên ầm một tiếng khi sắp phải nghe âm thanh nhắc nhở tiền lương của mình bị trừ.
"Anh lái xe chưa ạ?" Nghiêm Thanh Viên chủ động gọi điện thoại cho Diêm Đàm.
"Phải, tiểu thiếu gia."
"Chúng ta phải đi đâu để tìm công việc?" Nghiêm Thanh Viên hỏi Cố Hãn Hải bên cạnh.
"Tìm công việc?" Diêm Đàm ở trên ghế lái quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Hãn Hải lên xe cùng với Nghiêm Thanh Viên, "Cậu muốn tìm công việc gì?"
"Ông chủ nhà hàng trước giới thiệu ở đây trong trung tâm mua sắm lớn có nhà hàng cần người phục vụ ban đêm, đãi ngộ tiền lương không tệ, cần ba ngày đào tạo."
"Đây đâu phải tìm công việc, đây là đã tìm được rồi mà." Diêm Đàm chậc một tiếng, dáng vẻ Cố Hãn Hải này trông không dễ ở chung lắm, nhưng nhân mạch lại rộng đến bất ngờ.
Chủ nhà hàng trước? Nghiêm Thanh Viên từ đầu tới cuối chỉ từng thấy quản lí, nhưng không ngờ Cố Hãn Hải vậy mà có thể được ông chủ trợ giúp.
"Cậu vẫn muốn làm phục vụ sao?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
Cố Hãn Hải nói với Nghiêm Thanh Viên: "Cuối tuần sẽ làm công việc gia sư."
"Đã nhận công việc gia sư rồi hả?" Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiên mở to hai mắt, lúc này mới có mấy ngày Cố Hãn Hải vậy mà cái gì cũng sắp xếp tốt hết rồi ư?
"Phải, bạn học sơ trung giới thiệu." Bạn học sơ trung đều biết tính cách và thành tích xuất sắc của Cố Hãn Hải, hơn nữa quen với Cố Hãn Hải nên cũng giúp lưu ý công việc.
Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt tròn tròn của mình hỏi: "Là cậu nhờ bọn họ sao?"
"Không phải." Cố Hãn Hải sẽ không chủ động nhờ bất cứ ai.

Nghiêm Thanh Viên hơi cúi đầu, tâm trạng cực kỳ phức tạp, quả nhiên Cố Hãn Hải là loại người chỉ cần đứng đó người xung quanh hận không thể đem tất cả những thứ hắn muốn đem tặng cho hắn.
Những thứ bản thân muốn đưa cho Cố Hãn Hải, có lẽ Cố Hãn Hải vốn không quan tâm cũng không chừng.
Nghiêm Thanh Viên mím môi: "Là nhà hàng như thế nào?"
"Không rõ lắm, bây giờ muốn đi là vì phỏng vấn, không thể phủ định khả năng thất bại, nên mới cần dành thời gian để đi tìm việc khác."
"Nhưng nếu là Cố Hãn Hải, không thể nào thất bại đâu." Nghiêm Thanh Viên cảm thấy phỏng vấn chỉ là một quá trình mà thôi, trên thế giới này không ai có thể từ chối Cố Hãn Hải.
Cố Hãn Hải sau khi nghe câu nói ấy thì hơi sửng sốt, nhìn tiểu thiếu gia.
Vẻ mặt tiểu thiếu gia vô cùng thản nhiên bình tĩnh, không cố tình khen ngợi, qua những lời này Cố Hãn Hải nhận ra bản thân vô cùng có sức nặng trong lòng tiểu thiếu gia.
"Cũng phải, Cố Hãn Hải có kinh nghiệm làm việc ở nhà hàng, bề ngoài và khí chất đều là hạng nhất, tố chất và hình tượng của người phục vụ trong nhà hàng rất quan trọng." Diêm Đàm ngồi trên ghế lái nói.
Diêm Đàm nhấn mạnh trọng âm hai chữ bề ngoài.
Bề ngoài? Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Hãn Hải, quả thật không ai bới móc lỗi sai của Cố Hãn Hải, lần này sẽ càng thành công hơn nữa.
"Cố Hãn Hải thật sự rất đẹp trai." Nghiêm Thanh Viên lẩm bẩm nói, ánh mắt dừng trên mặt Cố Hãn Hải, diện mạo của hắn được ông trời ưu ái, mặc dù chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng đã bỏ xa mọi người quá nhiều, Cố Hãn Hải là người xuất sắc tất cả mọi mặt.
Cố Hãn Hải tự nhiên tùy ý cho Nghiêm Thanh Viên nghiêm túc quan sát, nếu là người bình thường tất nhiên sẽ ghét bị nhìn chăm chú, nhưng nếu người này là Nghiêm Thanh Viên, bất mãn và chán ghét sẽ không còn sót lại bất cứ cái gì.
Hắn thích được Nghiêm Thanh Viên nhìn, trong mắt cậu có hắn.
Đột nhiên Nghiêm Thanh Viên duỗi tay túm chặt cổ áo Cố Hãn Hải: "Trước đó, tôi cần nói với cậu một việc, cậu cùng tôi ký hợp đồng, tôi có quyền lợi phụ trách với cậu, tôi không cản cậu đi tìm việc làm, nhưng một khi tôi phát hiện công việc quấy rầy đến việc học tập của cậu, tôi có quyền vì lợi ích của Nghiêm gia ngăn cản cậu làm việc tiếp!"
Bản thân Cố Hãn Hải rất xuất sắc, nếu bây giờ đã phát triển thành tình trạng như bây giờ, cậu đương nhiên không hy vọng Cố Hãn Hải còn bị...!Gia đình không thuộc về hắn làm hắn bị liên lụy.
"Bây giờ tất cả việc học và phát triển của cậu đều có liên quan đến nguồn nhân tài trong tương lai của Nghiêm gia, vì vậy tôi có quyền với sự trưởng thành của cậu!"
Nghiêm gia tiểu thiếu gia rất hiếm khi thể hiện một mặt bướng bỉnh cứng rắn của mình, tính tình tiểu thiếu gia của cậu rất ít khi bại lộ trước mặt Cố Hãn Hải, thứ nhất là vì nhút nhát sợ sệt, thứ hai là vì cảm thấy bản thân không có tư cách tức giận với Cố Hãn Hải.
Nhưng lần này thái độ tiểu thiếu gia của Nghiêm gia rất kiên quyết.
Cổ áo Cố Hãn Hải bị một tay của tiểu thiếu gia giữ lấy, nhưng thật ra lực đạo của tiểu thiếu gia như này hắn có thể dễ dàng thoát ra, trên mặt tiểu thiếu gia ẩn ẩn lộ ra bất an, nhưng vẫn quật cường bướng bỉnh như cũ, giống như động vật ăn cỏ đang cố gắng thể hiện lực uy hiếp của mình.
Sẽ làm người muốn thuận theo.
"Được." Cố Hãn Hải cười khẽ với Nghiêm Thanh Viên, "Nếu đã ký hợp đồng, tôi đương nhiên sẽ thực hiện nội dung hợp đồng, sẽ không tùy ý thất hứa, khiến danh dự của tôi ở Nghiêm gia bị hủy hoại trong chốc lát."
Nghiêm Thanh Viên lúc này mới hơi thả lỏng, tay buông cổ áo Cố Hãn Hải ra, có chút ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Ừm."
Diêm Đàm chỉ cảm thấy nhìn không nổi nữa rồi, dáng vẻ Cố Hãn Hải cố ý thuận theo Nghiêm Thanh Viên không khác gì trêu chọc, nhưng tiểu thiếu gia phảng phất không có bất cứ phát hiện nào.
"Vậy tôi nên đi nơi nào làm việc thì tương đối tốt đây?"
Không khí an tĩnh trong xe vốn không ổn định, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên như bị ma xui quỷ khiến thốt ra một câu như vậy.
Cố Hãn Hải: "?"
Diêm Đàm: "..."
Diêm Đàm thong thả lái xe tấp vào một bên, đợi tâm trạng hơi yên ổn một chút: "Tiểu thiếu gia, ngại quá, vừa rồi cậu nói cái gì, tôi nghe không hiểu lắm."
"Em muốn đi làm ạ." Nghiêm Thanh Viên lặp lại một lần nữa.
Lúc này Diêm Đàm thật sự nghe rõ rồi, lại cảm thấy thà không nghe rõ còn hơn: "Vì sao?"
Nghiêm Thanh Viên cúi đầu, nhìn đôi tay của mình.
Vì tương lai.
Cố Hãn Hải vẫn luôn đi làm, chưa từng ngừng cố gắng, mặc dù lên cao trung, cũng đã bắt đầu lên kế hoạch thời gian vừa đi học vừa đi làm, kế hoạch thời gian, kế hoạch tiền tệ, có lẽ bây giờ đối với Cố Hãn Hải mà nói, hắn đang làm tất cả những việc có lợi nhất với tình trạng bây giờ.

Nói cách khác...
Sau này nếu trở thành Cố Thanh Viên, cậu có thể không có cách một con đường khác dễ dàng cho mình, nhưng cậu có thể sử dụng cách làm của Cố Hãn Hải, ít nhất có thể sống sót qua đoạn thời gian đó.
Cho nên bây giờ Nghiêm Thanh Viên muốn đem tất cả sức lực, học tập tất cả mọi thứ của Cố Hãn Hải.
Cố Hãn Hải cho dù ở đâu cũng có thể đảm nhận một mình, nhưng cậu thì không được.
Nghiêm Thanh Viên biết năng lực của mình có hạn, cũng biết mình không có thiên phú, làm chuyện gì cũng không có chuyển biến tốt đẹp, nhưng bây giờ cậu phải học.
"Tôi cũng muốn kiếm tiền." Nghiêm Thanh Viên mím môi, lại chậm rãi nói, "Tôi cũng có thể làm người phục vụ."
Diêm Đàm chỉ cảm thấy đau đầu, việc trên mũi dán băng keo cá nhân anh ấy còn chưa kịp báo cáo đâu, tiểu thiếu gia một câu tôi muốn đi làm trực tiếp làm anh ấy có thể nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ tiền lương tháng này của anh ấy trực tiếp bay đi.
"Tiểu thiếu gia, ngài không cần đi làm việc đâu, bây giờ là thời gian học tập." Diêm Đàm tận tình khuyên bảo khuyên nhủ.
"Cố Hãn Hải đã đi làm luôn rồi."
"Đó là vì tình huống đặc thù, cuộc sống sinh hoạt của của Cố Hãn Hải cần phải làm như vậy."
"Vậy nếu như trong tương lai em cũng cần phải làm như vậy thì sao?"
"Nghiêm gia sẽ không có tương lai như vậy." Diêm Đàm chém đinh chặt sắt* nói.
* 斩钉截铁: Nói chuyện kiên quyết quả đoán, không hề do dự.
"Nghiêm gia sẽ không có, nhưng em có." Nghiêm Thanh Viên nhỏ giọng lẩm bẩm chống cự, Diêm Đàm không nghe rõ, nhưng Cố Hãn Hải lúc này lại nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên, thần sắc nơi đáy mắt u ám không rõ.
Diêm Đàm nghĩ sẵn trong đầu số lý do thoái thác, nhưng cố tình những lý do thoái thác này lại phản ngược lại Cố Hãn Hải đang an phận ngồi ở ghế sau trên xe.
Tuổi nào làm việc của tuổi đó, Cố Hãn Hải chính là ngoại lệ; đi làm không có lợi cho việc học, Cố Hãn Hải vẫn là ngoại lệ; nhưng nếu nói với tiểu thiếu gia rằng cậu và Cố Hãn Hải trời sinh không giống nhau, nhưng lời này đồng nghĩa với việc trong nháy mắt đắc tội hai người, Diêm Đàm chỉ cảm thấy bản thân sống trên đời này quá là gian nan.
"Bây giờ em muốn đi làm, là vì chuẩn bị cho việc tự lập sao?" Cố Hãn Hải bất ngờ tham gia câu chuyện, vì không biết thái độ Cố Hãn Hải như nào, Diêm Đàm trong khoảng thời gian ngắn cũng đợi xem thế nào.
"Ừm." Nghiêm Thanh Viên gật đầu.
"Làm người của Nghiêm gia, em cũng cho rằng đi làm là việc tất yếu sao?"
"...! Ừm." Ngay từ đầu Nghiêm Thanh Viên muốn lắc đầu, làm người của Nghiêm gia đương nhiên không cần thiết, nhưng cậu không phải người của Nghiêm gia.
"Nghiêm Thanh Viên, độc lập của em, lẽ nào là hướng về rời khỏi Nghiêm gia hoàn toàn sao?"
Cố Hãn Hải trầm giọng nói, cơ thể Nghiêm Thanh Viên đột nhiên cứng đờ.
Diêm Đàm sắc mặt không đổi gọi một cuộc điện thoại, điện thoại rất nhanh được đối phương nghe máy, cùng lúc đó Cố Hãn Hải nói: "Nghiêm Thanh Viên, hành động của em có rất nhiều chỗ mâu thuẫn, tôi không thể hiểu, em có thể nói cho tôi nguyên nhân không?"
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, lúc sau chậm rãi gật đầu.

"Em nói vì lợi ích của Nghiêm gia, nếu công việc của tôi ảnh hưởng đến học tập và phát triển thì em có quyền ngăn cản tôi tiếp tục đi làm, đúng không?"
"Ừm." Nghiêm Thanh Viên nhỏ giọng nức nở.
"Vậy em làm như vậy với tiền đề là, tôi sẽ có lợi đối với Nghiêm gia, còn em thì không như vậy sao?"

Ngón tay Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ siết chặt, nắm lấy vạt áo.
"Đúng vậy." Nghiêm Thanh Viên thừa nhận.
"Tiểu thiếu gia?" Diêm Đàm có chút không khống chế được giọng điệu của mình.
"Tôi không phải một người hữu dụng, từ nhỏ việc học tập đã không giỏi, vẽ tranh cũng vẽ không đẹp, mọi mặt đều không có thiên phú, nhưng anh cả và anh hai thì không giống vậy, hai anh ấy rất ưu tú."

Không chỉ Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh, Nghiêm Thanh Viên nhờ có Cố Hãn Hải mà vô cùng xác định di truyền của Nghiêm gia rất đáng sợ, mà mẹ của cậu là một người phụ nữ yếu đuối, cậu bây giờ có lẽ còn nhỏ, có lẽ về sau sẽ trở thành dáng vẻ trong sách.
"Có hữu dụng hay không, không phải em nói là được." Giọng nói của Cố Hãn Hải hiếm thấy dịu dàng, nháy mắt làm Nghiêm Thanh Viên ngây người, lúc này tay Cố Hãn Hải vuốt ve mái tóc mềm của Nghiêm Thanh Viên.
"Tôi tự hiểu mình." Không chỉ vô dụng, cậu còn kéo chân sau.
"Ít nhất đối với tôi mà nói, em không phải người vô dụng." Cố Hãn Hải dựa vào bên tai Nghiêm Thanh Viên, nhẹ nhàng nói gì đó, Diêm Đàm không nghe rõ, đối tượng trò chuyện điện thoại với Diêm Đàm là Nghiêm Trạch Thanh cũng không nghe rõ.
Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên chậm rãi mở to, trực tiếp nhìn về phía Cố Hãn Hải, ánh mắt lấp lánh.
"Gần đây thôi, tôi đi qua đó." Khóe miệng Cố Hãn Hải mang theo vài tia cười bí ẩn, nhìn Nghiêm Thanh Viên một cái sau đó mở cửa xuống xe.
Nghiêm Thanh Viên không chút suy nghĩ mở cửa xe đi xuống đuổi theo: "Đợi đã, đừng đi mà!"
Diêm Đàm có chút bất đắc dĩ, khởi động xe đi tìm chỗ đậu xe, cùng lúc đó giọng nói Nghiêm Trạch Thanh từ điện thoại truyền đến.
"Anh vẫn luôn đi theo em ấy à?" Nghiêm Trạch Thanh cau mày, y thật sự không biết Nghiêm Thanh Viên vì sao lại đánh giá thấp bản thân mình đến vậy.
"Đúng vậy, nhị thiếu gia, chỉ cần tiểu thiếu gia ra ngoài thì tôi nhất định sẽ đi theo."

"Em ấy không gặp người nào kỳ lạ chứ?"
"Đúng vậy, tôi có thể dùng sự nghiệp của mình để đảm bảo."
Năng lực của Diêm Đàm Nghiêm Trạch Thanh vẫn tin, thuê người với giá cao cũng không phải là để ăn không ngồi rồi, Nghiêm Thanh Viên không tiếp xúc với bất cứ kẻ nào, nhưng gần đây suy nghĩ của cậu đã thay đổi rất khác so với trước đây, thiếu niên lúc này đã bắt đầu suy nghĩ về những điều mà trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ đến.
"Có thể là do Internet không..." Nghiêm Trạch Thanh lẩm bẩm tự nói, nhưng lại phủ định, nếu là do Internet thì Nghiêm Thanh Viên rất có thể sẽ trầm mê chứ không phải là vẫn luôn dây dưa với Cố Hãn Hải.
Trải qua vài lần gặp mặt Nghiêm Trạch Thanh chắc chắn Cố Hãn Hải không phải là người sẽ dùng suy nghĩ tiêu cực để khống chế Nghiêm Thanh Viên, hơn nữa trong tư liệu tra được cũng không có gì bất thường.
"Có thể là vì cảm giác chênh lệch không, nhị thiếu gia." Diêm Đàm chủ động đề xuất một khả năng.
"Chênh lệch?"
"Sau khi gặp được một người xuất sắc hơn mình sẽ sinh ra tâm lí chênh lệch, tiểu thiếu gia dù sao cũng là một bé trai, luôn có lòng hiếu thắng, nhưng Cố Hãn Hải quá mức ưu tú."
Nếu là Diêm Đàm đã từng có sức lực dồi dào* thì chắc chắn sẽ không chú ý tới chi tiết này, nhưng anh ấy lại từng có một quá khứ khó quên về vấn đề này.
* Nguyên văn là 血气方刚 (khí huyết phương cương): sức lực dồi dào; thể lực cường tráng.
"Có thể cảm nhận một cách rõ ràng hai bên khác biệt, là một việc vô cùng đau khổ." Diêm Đàm lẩm bẩm nói, tâm trạng lúc này của anh ấy cũng rất tinh tế*.
* 微妙 (Vi diệu): sự ý tứ, khéo léo, uyển chuyển, nhẹ nhàng, biết chú ý đến cả những điểm rất nhỏ thường dễ bị bỏ qua.
Nghiêm Thanh Viên xuống xe một chút đã phải nghênh đón nắng hè chói chang nóng nực, cảm thấy ngột ngạt khắp người, tùy ý mở hai cúc áo lộ ra bờ ngực mảnh nhỏ trắng nõn.
Cậu bước nhanh đi theo phía sau Cố Hãn Hải, lúc này mới phát hiện ưu thế cao ráo của Cố Hãn Hải thật có lợi, muốn bước nhanh đuổi theo hắn nhưng lại theo không kịp!
"Vừa rồi vì sao cậu lại nói như vậy?" Nghiêm Thanh Viên đi nhanh bên cạnh Cố Hãn Hải, "Cậu vì sao muốn nói tôi hữu dụng với cậu? Tôi hữu dụng cái gì?"
Cố Hãn Hải không trả lời, chỉ rũ mắt cười.
"Vì sao không nói cho tôi?" Nghiêm Thanh Viên vươn tay nắm cánh tay Cố Hãn Hải, hai người đều hơi sửng sốt.
Sau khi xuống xe vì thời tiết quá nóng nên nhiệt độ bên ngoài cơ thể hai người lập tức tăng cao nên chạm vào giống như bị nước nóng thiêu đốt, nóng bỏng đánh thẳng vào nhân tâm, Nghiêm Thanh Viên trước giờ chưa từng chủ động tiếp xúc thân mật với Cố Hãn Hải, càng đừng nói là trực tiếp vươn tay nắm lấy Cố Hãn Hải.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên cho dù như thế nào cũng muốn có được đáp án, Cố Hãn Hải nói cậu hữu dụng.
"Tôi hữu dụng cái gì? Vô cùng hữu dụng sao? Có thể trực tiếp nói cho tôi không, có lẽ tôi có thể phát triển thêm một chút, trở nên càng hữu dụng hơn!"
Nghiêm Thanh Viên đến bây giờ rất hoang mang, cậu vô cùng muốn có một phương hướng.
Lúc này Cố Hãn Hải dở khóc dở cười, hắn nên nói như thế nào? Nói cho Nghiêm Thanh Viên sự tồn tại của cậu sẽ làm mọi người vui vẻ sao?
Mặc dù không biết tình hình ở nhà của Nghiêm Thanh Viên, nhưng từ thái độ của Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh mà xem, bọn họ rất thương yêu coi trọng người em trai này.
Cố Hãn Hải không muốn tư tâm của mình bại lộ trước mặt Nghiêm Thanh Viên nhanh như vậy.
Lúc này ánh mắt chờ mong của Nghiêm Thanh Viên dưới ánh mặt trời đều rực rỡ lấp lánh, Cố Hãn Hải nhận thấy có lẽ cho đến nay Nghiêm Thanh Viên ngẫu nhiên tỏa ra buồn thương có thể một phần là do lý do này.
"Con người là loài động vật có tình cảm, không chỉ có vì vinh dự và sinh tồn, cũng cần chăm sóc tinh thần."
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt: "Tôi có chăm sóc tinh thần cậu sao?"
Chẳng lẽ không phải tổn thương tinh thần ư?
Nghiêm Thanh Viên vừa hỏi vừa nhớ lại một chút khoảng thời gian mình và Cố Hãn Hải kết bạn đến nay, đột nhiên giống như phát hiện gì đó.

"Phải." Cố Hãn Hải trả lời, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đồng ý.
Lại nói nhiều hơn nữa thì Nghiêm Thanh Viên của bây giờ cũng không thích hợp để nghe.
"Tôi vẫn luôn bảo cậu dạy bù cho tôi, cậu không cảm thấy bực bội sao?" Nghiêm Thanh Viên lúc này rất giống như phát hiện lục địa mới không ngừng dò hỏi Cố Hãn Hải.
"Không có."
"Những việc lúc trước tôi làm cậu không vui, cậu không để bụng một chút nào sao?"
"Chuyện gì? Tôi không nhớ rõ."
Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên sáng rực: "Vậy tôi muốn ở với cậu, cậu không cảm thấy phiền sao?"
"Sẽ không."
"Cố Hãn Hải ơi, cậu cho đến bây giờ, chẳng lẽ cậu không chán ghét tôi một chút nào sao?"
Bước chân đi về phía trước của Cố Hãn Hải cuối cùng cũng dừng, dưới bóng mờ của cao ốc, lòng bàn tay của Cố Hãn Hải nắm lấy mu bàn tay quên buông ra sau khi nắm lấy cánh tay hắn của Nghiêm Thanh Viên, lúc Nghiêm Thanh Viên đang hoang mang thì nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Nghiêm Thanh Viên, hai tay một lớn một nhỏ được Cố Hãn Hải dịu dàng đan mười ngón tay vào nhau, chỉ cách một lớp găng tay, không truyền được khô nóng.
"Tôi như vậy, em có hiểu không?"
Một người sẽ đan mười ngón tay vào nhau với người mình ghét sao?
Từ trong sách Nghiêm Thanh Viên đã biết nội dung sau này, luôn hành động dựa trên tiền đề bản thân rồi sẽ bị ghét.
Bây giờ có lẽ anh cả anh hai không ghét cậu, đó là vì cậu vẫn còn mang danh con trai ruột Nghiêm gia, bây giờ bọn họ sẽ thích cậu, nhưng trong tương lai sau khi biết thân phận thật sự của cậu chắc chắn sẽ ghét bỏ cậu.
Nhưng Cố Hãn Hải không giống vậy.
Cho dù là Cố Hãn Hải ở trong sách, lý do chán ghét cậu, cũng không phải cướp đoạt cuộc đời thuộc về hắn, mà là tất cả đủ loại hành vi làm cuộc đời của hắn trở nên không dễ chịu không ngừng tìm đường chết.
Cố Hãn Hải là người duy nhất không vì thân thế ôm nhầm của bọn họ mà ghét cậu, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn bất hòa, cho nên Nghiêm Thanh Viên quy kết quan hệ đối địch trong tương lai của bọn họ với mối quan hệ tương đối huyền huyễn như kẻ thù trời sinh.
Bản thân cho đến bây giờ luôn muốn làm được những việc không bị ghét, mà bây giờ...!Cậu vậy mà thật sự làm được rồi.
Nghiêm Thanh Viên nhìn mười ngón tay đan nhau của bọn họ, vừa mừng vừa sợ, sau đó đột ngột nở một nụ cười ngây ngô.
"Em vẫn luôn cho rằng tôi ghét em?" Cố Hãn Hải thấy Nghiêm Thanh Viên cười tươi, nghĩ ngược lại, đi đến kết luận này, "Vì sao?"
Không lẽ hắn làm việc gì khiến Nghiêm Thanh Viên cho rằng mình sẽ bị ghét sao?
Cố Hãn Hải suy nghĩ lại một chút bản thân có phải đã có hành vi nào đó khiến tiểu thiếu gia tạo thành bóng ma tâm lí.
Nhưng Cố Hãn Hải lại không tin rõ ràng bản thân quý trọng tiểu thiếu gia như thế, mà vẫn có thể làm ra chuyện khiến cậu khổ sở.
"Không có gì." Nghiêm Thanh Viên cười hì hì nắm lấy ngón tay Cố Hãn Hải, cách găng tay, nhưng Nghiêm Thanh Viên rất an tâm, "Bây giờ đều tốt!"
Mặc dù tiến triển chầm chậm, nhưng bây giờ điều này bắt đầu thay đổi không giống với kiếp trước.
Nếu như có thể, thì dù thân phận quay về chỗ cũ, cậu cũng hy vọng có thể trở thành một người bạn không có thù hận với Cố Hãn Hải.
Cố Hãn Hải nhìn thời gian, một lần nữa đi vào bên trong cao ốc, Nghiêm Thanh Viên lập tức đi theo phía sau Cố Hãn Hải.
Giống như cái đuôi nhỏ vậy.
Tâm trạng của Nghiêm Thanh Viên, trở nên rất tốt sau khi biết sự phát triển trong tương lai trong cuốn sách, tất cả cố gắng của cậu cho đến bây giờ đã thu hoạch được hồi báo nho nhỏ, điều này đã chứng minh, cố gắng sẽ có tác dụng.
Không chỉ Cố Hãn Hải, có lẽ cậu cũng có thể dựa theo tất cả kỳ vọng của mình, làm Nghiêm gia vốn có bầu không khí trầm lặng* thay đổi một chút.
* 死气沉沉 (Tử khí trầm trầm): không khí trầm lặng; không khí đầy vẻ đe dọa.
Khóe mắt Nghiêm Thanh Viên đều là ý cười, nhìn bóng dáng Cố Hãn Hải, cho đến khi Cố Hãn Hải vào thang máy, Nghiêm Thanh Viên theo bản năng muốn theo vào lại bỗng nhiên dừng chân.
Tham quan bằng thang máy...!Thang máy...!Chỗ cao...
Sắc mặt Nghiêm Thanh Viên tái nhợt, buông tay đang nắm Cố Hãn Hải: "Tôi...!Tôi không lên nữa."
___
28/11/2022.
19:01:57..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play