Phun ra một ngụm máu, Đường Thời lảo đảo đứng dậy đã nhìn thấy lá cờ đang bay phất phơ, mưa tí tách trên mặt hắn thấm ướt quần áo.
Đây là mưa thê lương mà mang theo bi đát tuôn xuống từ nơi chân trời, hoàn toàn không phù hợp với cảm giác tiên cung mang lại cho hắn.
Làm sao một khung cảnh bình dị thế này lại xuất hiện ở Tiên cung Chim Xanh đây?
Hắn dạo quanh vài bước ngẩng đầu lên, tấm biển treo phía trước đề: Làng Hoa Hạnh.
Thanh minh thời tiết vũ phân phân,
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
Tá vấn tửu gia hà xứ hữu?
Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn.
(Thanh minh lất phất mưa tuôn.
Đường xa lữ khách, dạ buồn ngẩn ngơ.
Tìm đâu quán rượu bây giờ?.
Hạnh hoa thôn đó, trẻ thơ chỉ đường.) Thanh Minh – Đỗ Mục.
Vậy đứa nhỏ chăn trâu đâu?
Đường Thời quay lại nhìn, nhưng không phát hiện ra điều gì lạ thường.
Hắn cau mày, cảm thấy quái quái, tòa nhà này giống như quán trọ nhìn rất cổ xưa cũ kỹ. Xoay người nhìn lại, xung quanh vắng lặng, chẳng hề giống tiên cung chút nào. Đường Thời như người mộng du, vừa đưa tay là xuyên đến chỗ khác mà hắn còn chưa hiểu được nguyên lý trong đó.
Tuồng như có người sắp đặt đâu vào đó, chỉ cần hắn vươn tay ra là đụng tới câu thơ, mà nó còn biến hóa theo tâm ý của hắn, thông qua những câu thơ này, Đường Thời có thể xuyên qua đến vài nơi kỳ lạ.
Giống như ở đây.
Đây là, quán rượu à?…
Đường Thời ngậm một viên thuốc vào miệng, thương thế trên người đã đỡ hơn trước rồi mới đẩy cửa bước vào.
Trong nháy mắt hắn nghĩ đến lão già chết bằm cướp kiếm của hắn —— mười năm mài một kiếm, lại bị người cướp đi.
Đường Thời muốn chửi đổng lên, có phải bản thân kiếm đồng âm với chữ “tiện” hay không mà mỗi lần đụng phải “kiếm” thì lại gặp mấy chuyện xui xẻo hay không?
Ngẫm lại duyên phận nghiệt ngã giữa hắn và “kiếm”, Đường Thời thật sự bị ứ máu ngang cổ, từ thanh kiếm “mười năm mài một kiếm” này, khiến hắn ôm nỗi hận sâu sắc với kiếm luôn.
Đẩy cửa ra, bên trong sạch sẽ, chẳng nhiễm chút bụi bặm nào, nhưng bản thân Đường Thời thấy rén rồi đó, nơi này có ba vị tán tu đang dùng tư thế ngồi không giống ai vây quanh bàn vuông nhỏ, tựa như muốn xoay cổ nhìn Đường Thời.
Trên quần áo của Đường Thời vấn vương chút máu liếc bọn họ, vốn đang cảnh giác thì lập tức thả lỏng.
“Chư vị tiền bối đây là?”
Mấy người này nhìn quen quen ta, Đường Thời nhớ đến phần tư liệu Thang Nhai đưa bọn họ trước khi đi, mấy người trong phòng này, một người tên Thượng Hằng, tán tu Nhị Kiếp, là Ma tu; một người là Cửu Đạo Tử, Tán tu Nhị Kiếp, là Đạo tu; một người tên là Tố Bạch, Nhị Kiếp, là nữ Yêu tu.
Ba người này, đúng là tổ hợp của ba đạo Tiên Yêu Ma
Ba người kia không nói không rằng chỉ ngồi đó, động đậy lông mày.
Đường Thời suýt cười bò, ba tên này sao hề hước ghê? Trước đó, Đường Thời thề —— đời này hắn chưa từng suy diễn cao xa tu vi của đám tu sĩ trước mặt mình như vậy, càng mắc cười hơn là…Đường Thời không hiểu ý họ…
Những tán tu này biết tu vi hắn yếu, nếu Đường Thời mà đoán được ý học thì phiền đấy.
Ba người này chẳng biết đã bị thứ gì trói lại, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu.
Đường Thời chỉ chỉ mũi mình: “Các tiền bối gọi ta lại à?”
Hắn giả vờ cẩn thận nhìn chăm chú vào biểu tình của những người đó, rồi xoay đầu đánh giá tình huống phía dưới.
Đây là sảnh trước của quán rượu, trông rất đơn sơ, mấy cây cột gỗ bình thường, bàn ghế đơn giản, phía sau còn có một bức bình phòng và hình như còn có lối đi thì phải.
Đường Thời không muốn ở lại nơi quỷ dị này lâu, xoay người muốn rời, đảo tròng mắt nói: “Muốn ta đến phía sau xem à? Ồ, vậy giờ vãn bối đi ngay đây.”
Đường Thời tự nói chuyện, hiển nhiên khiến ba gã tu sĩ không mở mồm nổi muốn ngất luôn—— mẹ kiếp cái tên đéo này đào ra từ đâu vậy trời? Ngươi không hiểu ý bọn tay à? Mau đi tới thổi ngọn đèn trên cột đi, con mẹ ngươi!
Khóe môi của nữ tu Tố Bạch kéo muốn lệch hẳn sang một bên, nhưng Đường Thời làm như không thấy, lướt qua thân thể thướt tha của nàng, nếu không phải giờ không thể cử động, Tố Bạch muốn phun lên mặt tên hồ ly Đường Thời này!
Tiện nhân Đường Thời vui vẻ đi ngang qua mấy người này, nhưng vừa mới xoay người, vẻ mặt mờ mịt hẳn
Nhìn hắn thì tùy tiện ung dung, nhưng bước chân rất cẩn thận từ từ đến gần tấm bình phong kia.
Trên bình phong có vẻ một bức tranh, chẳng phải là cảnh phong hoa tuyết nguyện hay là sơn xuyên sông ngài gì, mà là hình thù rất kì lạ…
Bản đồ à?
Đường Thời vừa đi tới, đã phát hiện có điều không đúng, bình phong này hướng về bên trong mà Đường Thời đang đúng ở mặt sau của nó.
Chỉ cần nhìn từ đại sảnh xuyên qua đã biết chính diện bức bình phong này vẽ bản đồ sao, chỉ là ngược phương hướng thôi, vẫn nhìn rõ.
Một ngôi sao khổng lồ, phía ngoài nối liền với ba ngôi sao nhỏ hơn một chút, ba ngôi sao nhỏ lại nối liền với càng nhiều ngôi sao nhỏ hơn nữa, cữ vậy y như bàng đồ hình cây, nhìn thì hỗn loạn, nhưng thực tế thì được phân đẳng cấp đâu vào đó,
Nếu phân cấp bấc cho ngôi sao lớn và nhỏ trên bàn đồ sao này, tổng cộng phân ra bốn đẳng cấp.
Lấy ngôi sao lớn nhất làm cấp thứ nhất, thứ hai là cấp thứ hai, thứ ba là cấp thứ ba cuối cùng là cấp thứ tư, sau khi tính sơ sơ, Đường Thời đã biết bản đồ sao này ám chỉ điều gì.
Ngôi sao cấp một chỉ có một, cấp hai có ba, cấp ba có hai mươi chín, về phần những ngôi sao nhỏ lít nhít thì nhiều không đếm xuể, e là lên tới hàng ngàn.
Ba cấp một hai ba có tổng cộng ba mươi ba ngôi sao, ngôi sao nhỏ hơn tính hàng ngàn ngôi.
Đường Thời nhíu mày, vẫn chưa hiểu ý nghĩa của nó, hắn vừa chuyển mắt đã thấy ánh sao trên bức bình phong kia tụ lại, tạo thành một hàng chữ cổ —— bản đồ sao ba mươi ba tầng trời.
Ba mươi ba tầng trời, hắn biết
Phần tổng quát trong Trùng Nhị Bảo Giám đã đề cập tới.
Đường Thời nhíu chặt mày, tà môn.
Chẳng biết mấy thứ nơi này, khắp nơi đều liên quan đến Trùng Nhị Bảo Giám.
Đường Thời vươn tay chỉ chỉ lên từng ngôi sao phía trên, những ánh sao kia chuyển động hiện ra tên.
Lúc đầu là ngôi sao lớn nhất, sau đó nhỏ dần, hình như Đường Thời hiểu ra rồi.
Thứ này… đệt mợ thứ này là thiên hà hả?
Đậu phụng, sau khi ông đây xuyên xong cả thế giới này còn khoa học thế cơ à? Mà…
Da đầu hắn bỗng tê rần, không đúng!
Nếu như bản đồ sao này thật sự tồn tại, vậy thì—— sao hắn xuyên được tới đây?
Trước kia hắn tưởng xuyên không chỉ là chuyện vui đùa thôi, mà hắn còn chẳng suy cứu nguyên nhân cái chuyện huyền bí này. Bây giờ bỗng nhiên bản đồ sao xuất hiện, đây không phải là đang đùa hắn hả? Nếu hắn là người trái đất, sao thoắt cái đã biến thành người của Khu Ẩn Tinh?
Thật không hiểu, càng nghĩ càng lạnh.
Đường Thời đưa tay bóp bóp ngón tay mình, sau đó vươn tay ra, chỉ vào mấy ngôi sao mà hắn phân đến cấp thứ tư, từng cái tên hiện ra: sao Thiên Tinh, sao Hỏa Hoàn Tinh…
Từng cái một, sáng rồi tối, sáng rồi tối.
Trong sự im lặng này, tiếng mưa xối xả lại dai dẳng, hô hấp Đường Thời càng ngày càng dồn dập, bởi vì ngón tay quét qua càng nhiều ngôi sao, càng không còn sót lại chút gì, nếu thật sự hắn nghĩ vậy việc lớn rồi đây.
Tim đập như trống, trong quán rượu ở thôn hoa hạnh quái đản của ị của Tiên cung Chim Xanh này, nam tử áo xanh mím môi, đứng phía sau bình phong, ngón tay chậm rãi xẹt qua.
Một ngôi, một ngôi, một ngôi…
Không, không, không…
Điểm cuối cùng, Trái Đất?
“……”
Khóe miệng khẽ co rút, Đường Thời cảm thấy mình sắp chịu hết nổi rồi.
Nếu ba mươi ba tầng trời này là một ngân hà, có quy luật riêng, thì Đường Thời còn hiểu. Nhưng rõ ràng đây là thế giới tu chân, Tiên Phật Yêu Ma tung hoành, cho dù có bất kỳ thay đổi nào từ bên trên, vậy hệ thống năng lượng này còn cao hơn cả bên dưới.
Trong bối cảnh tu chân, bỗng nhiên để một đứa ất ơ xuyên qua đây một cách không khoa học, mà hắn tới thế giới này còn ôm theo cuốn Trùng Nhị Bảo Giám.
Đường Thời bắt đầu nghĩ tới vị giáo sư đập cuốn sách lậu này vào mặt mình, nhưng bây giờ những ký ức đó đột nhiên mờ dần.
Đường Thời không biết phải làm sao bây giờ trong lòng hơi run.
Hắn liếm môi mình, trong lòng trào lên sự lo lắng quái lạ, dường như hắn đã bỏ lỡ điều gì rồi.
Hắn muốn xoay người rời đi, nhưng không thể nhấc nổi chân, cuối cùng gắt gao nắm chạt tay đi ngang con đường thật dài này.
Vừa đi hắn thả lỏng bàn tay mình, giống như lúc đầu hắn đã xòe tay ra khi đến Khu Ẩn Tinh này.
Hắn nghĩ đến việc Doãn Xuy Tuyết sẽ thua mình ở hội Tứ Phương Đài, hình như người này có điều giấu hắn.
Nếu hắn vẫn an toàn thoát khỏi Tiên cung Chim Xanh này, Đường Thời sẽ tìm Doãn Xuy Tuyết, hỏi cho thật kỹ những điều hắn tò mò.
Tay trái Trùng Nhị Bảo Giám, Tay phải là Phong Nguyệt Thần Bút.
Trước khi đi tới Khu Ẩn Tinh này, hẳn là chưa có.
Tại sao sử dụng từ này? Bởi vì bản Đường Thời còn không rõ, có phải trước kia chúng nó từng ẩn trong bàn tay hắn không, đợi đến khi hắn tới Khu Ẩn Tinh thì mới thấy được?
Hắn bước từng bước được, bỗng thấy khe núi vực sâu thật lớn, đan cài ngổn ngang trước mắt Đường Thời!
Mưa rơi nơi thôn hoa hạnh nháy mắt đã biến thành vực sâu vạn trượng!
Nếu không phải năng lực thích ứng của hắn tốt, thì phỏng chừng Đường Thời đã bị dọa chết rồi,
Mà sau lưng hắn, bóng dáng Thị Phi, cũng đẩy cánh cửa kia ra tiền vào thấy những người đó, y không nhấc mí mắt bước vào đứng trước bức bình phong nhìn bản đồ sao kia.
Thấy Đường Thời biến mất, y mới xoay qua, nhấc một ngón tay lên đặt ở nơi Đường Thời vừa điểm qua.
Khi Đường Thời nhìn thấy bản đồ sao này, trong lòng hắn chấn động mạnh, nhưng chưa phải chưa từng gặp bản đồ sao này. Tiểu Tự Tại Thiên có bản đồ sao ba mươi ba tầng trời, trong đầu Thị Phi chứa đựng muôn vàn kinh quyển trên tầng thứ chín của Tàng Kinh Các, nên hẳn đã thấy bản đồ sao này.
Nhưng mà bản đồ sao này hình như hơi khác một chút so với bản đồ lúc trước y thấy.
Giữa các ngôi sao nhỏ nhất nhất không hề bị cô lập. Mỗi một ngôi sao, vốn sẽ có một tia sáng kết nối với một ngôi sao khác. Đây chính là lối đi của cõi trên, được gọi là “Cầu sao”, tương đương với vô số con đường bắt ngang. Thông qua những cầu sao này, tu sĩ có thể đi lại giữa các tinh cầu khác nhau.
Những điểm sao nhỏ nhất hợp lại thành tiều tam thiên thế giới, vốn không chung chỗ với ba mươi ba ngôi sao ở trên, giữa hai nơi này có tấm màn ngăn cách, mà qua được bức màn này thì có thể gọi là “Phi Thăng”.
Các điểm sao khác được kết nối với các nơi khác bằng cầu sao, nhưng không thấy một số ngôi sao rất đặc biệt, giờ gần như bị cô lập hoàn toàn trong bản đồ sao này.
Ngôi sao nhỏ nhất được gọi là tiểu tam thiên, và ba điểm còn lại cộng lại với nhau tổng cộng là ba mươi ba, vì vậy nó được gọi là ba mươi ba tầng trời.
Một bản đồ sao, hai cấp độ.
Ngón tay Thị Phi lần theo bản đồ sao kia rồi chỉ vào một ngôi sao trơ trọi, không có điểm nối.
Trên đó xuất hiện một cái tên: Khu Ẩn Tinh.
Thị Phi cũng trầm mặc thật lâu, nơi nào Đường Thời đến cũng toàn thứ kỳ quái,
Khu Ẩn Tinh không có tinh cầu, thì không cách nào rời khỏi đây, ngoại trừ cái gọi là “ban ngày phi thăng”.
Còn nhớ rõ lúc trước đi khỏi mười tám cảnh Tiểu Hoang, Đường Thời điều khiển lệnh bài kia, chở mọi người thoát khỏi cảnh Khổ Hải Vô Biên. Khu Ẩn Tinh dưới chân bọn họ, mười tám cảnh Tiểu Hoang chia thành mười tám màu sắp khác nhau vây quanh khu ẩn tinh, nhìn rất tráng lệ, nhưng họ vẫn rơi xuống dưới sự tác dụng của trọng lực.
Không nhìn thấy cầu sao,
Thị Phi từ từ rút tay về, điểm về mấy ngôi sao khác —— những điểm sao này không hề được nối với cầu sao bên ngoài,
Những ngôi sao này, giống như quân cờ rải rác trên toàn bộ bản đồ sao, Thị Phi đếm sơ qua, có tầm hơn ba mươi người.
Nhưng y nhìn trên bản đồ sao này, nhưng nơi này đều là cầu sao,
Bản đồ sao y nhìn thấy được khắc từ thời thái cổ, còn tấm này thì sao? Quan trọng phải biết cái nào trước, cái nào sau.
Thị Phi bỗng cảm thấy sự tình đã vượt quá sức tưởng tượng của y.
Bản đồ sao từ thời thái cổ, quân cờ tiểu tam thiên, vậy người cầm cờ ở nơi nào> Là năng lượng lớn mạnh trong ba mươi ba tầng trời, hay là người trước mắt mình?
Có lẽ cầu sao chính là lý do tồn tại của Tội Uyên ở Đông Hải.
Một ngôi sao bị phong bế đần tích tụ bao nhiêu tội lỗi và khí thế thù địch, mà không chỗ phân tán.
Y cuối cùng rảo bước về phía trước đã nhìn thấy Đường Thời.
Thị Phi không che dấu khí tức của mình, Đường Thời vừa quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười: “Sao ngươi cứ như âm hồn bất tán thế nhỉ?”
Chuỗi hạt trong tay dừng lại, Thị Phi cúi đầu nói: “Đi theo tung tích của ngươi.”
Đường Thời vô cảm với Thị Phi nói: “Ngươi vẫn còn sống, đúng là hiếm thấy.”
Y biết hắn đã vô tình vô cảm, Thị Phi trầm mặc một lát không lên tiếng, chỉ nhìn về vực sâu trước mặt này.
Đường Thời chỉ tay, “Có cầu xích sắt. ”
Quả nhiên, ước chừng ba mươi trượng, có một cây cầu xích sắt, hoặc đơn giản không thể gọi là cầu, mà nên gọi là “dây sắt”. chỉ có một sợi dây sắt lẻ loi, Đường Thời đi dọc theo bờ vực thẳm, ngẫu nhiên đạp vào một mảnh đá vụn, rơi thẳng xuống dưới chẳng vọng âm thanh.
Thị Phi nhìn bóng dáng hắn nói: “Vì sao phải đi qua?”
Đường Thời thuận miệng trả lời: “Đã nhìn thấy thì sao không qua?”
Kỳ thật chỉ là một sợi xích sắt thôi, tại sao phải đi qua?
Đường Thời cũng không nói rõ, hắn nhìn đoạn dây sắt kia, chợt nhớ đến giấc mộng mình đã thấy vài lần.
Trên biển lớn vô hạn, con kiến kia, thuyền nhỏ kia, đội thuyền dần dần tập kết lại, những hải đảo trên đường đi còn có vô số tấm bia trên đảo. Lúc trước Đường Thời không biết đó là cái gì, nhưng hiện tại Đường Thời biết rõ, đó là bia mộ.
Có cảm giác rất lạ, phải băng qua đó mới tìm thấy được thứ trong quá khứ.
Nhưng hắn không muốn nói loại cảm giác này cho Thị Phi.
Giờ cũng chỉ là người qua đường, nói nhiều hơn thì có ích gì.
Trong lúc nói chuyện, Đường Thời đã đứng trước sợi dây này, quay đầu nhìn lạnh, bóng thôn hoa hạnh vẫn đung đưa trong mắt, đã không còn nghe thấy tiếng mưa tí tách,
Đường Thời nhìn sợi xích sắt phía trước này, rồi đạp lên trên nó dưới ánh mắt Thị Phi.
Vực thẳm sâu hơn trăm trượng, liếc nhìn xích sắt nặng nề bị trọng lượng của mình đè xuống, cong thành một vòng cung.
Thị Phi biết Đường Thời đã quyết định, lúc này y không biết Đường Thời định làm gì, tóm lại từ những thứ y biết trước đó, Đường Thời rất lạ, Chỉ là không hiểu sao bản thân hắn không biết mà thôi.
Y nhìn hắn đã cất bước từ đầu dây nối xích sắt này, sau đó nó chao đảo dưới động tác của Đường Thời, rung lắc từ rìa cho đến tận phía giữa, từ từ chuyển động theo.
Dù sao cũng là tu sĩ, mặc dù đạp cầu sắt vượt qua vực này cũng chẳng khác gì như đi trên mặt đất bằng phẳng,
Thực ra Đường Thời đã từng nghĩ việc mình nên một bước băng thẳng qua vực sâu này, nhưng tác dụng của dây cầu là để cho người đi qua, nếu xây cầu mà không đi qua thì sự tồn tại của nó có ý nghĩa gì? Suy nghĩ của Đường thời vô cùng gần với tình huống tiên cung Chim Xanh. Hắn ném một viên đá xuống, nhưng khi hắn không s chế hòn đá kia đang bay lơ lửng thì trong nháy mắt đã cảm giác được làn sóng linh động mãnh liệt phía dưới vọt lên nuốt chửng linh thạch này. Đường Thơi tin chắc nơi này có nguy hiểm mà cũng biết sự tồn tại của nơi này khác với những chỗ khác.
Cầu sắt treo trên vực thẳm, thì bình thường thế nào được?
Đường Thời chậm rãi đi tới chính giữa, Thị Phi vẫn còn đứng tại chỗ, chưa đi qua.
Thị Phi hóa thân tới, thân thể hắn vốn cũng không có ở chỗ này.
Hết thảy đều là linh thức của y không chế, cho nên dù có là vực sâu đi chăng nữa thì Thị Phi có thể coi như không có.
Đường Thời đi được một nửa, đứng giữa dây cầu xích sắt hình vòng cung này, xoay người nhìn Thị Phi hỏi: “Ngươi có cách khác tới đây à?”
Thị Phi gật đầu.
Đường Thời nghĩ tới cảnh tượng Thị Phi lẳng lặng ngồi trên xà nhà kia, Thị Phi không phải Đường Thời, Đường Thời dùng mấy câu thơ kỳ quái có thể giúp hắn xuyên qua từng ngóc ngách trong tiên cung này, mà Thị Phi là kiểu gì đây? Thị Phi là Phật tu sao giống như Đường Thời được,
Chỉ khi Thị Phi gật đầu, Đường Thời đã nhíu chặt mày.
Đây vốn là bí thuật trong bí thuật, Thị Phi cũng chẳng hề dè chừng Đường Thời, dưới ánh mắt đăm đăm của hắn hóa thành sợi khói mỏng sau đó biến mất. Ánh mắt Đường Thời trở nên lạnh lùng, sau đó hắn tựa đã hiểu, lần nữa quay đầu nhìn về phía bên kia, đối diện vực sâu.
Tăng bào trắng trăng của Thị Phi dưới nền tối âm u này tựa như đang phát sáng.
Đường Thời cũng hiểu khá rõ Phật pháp, nhìn thấy tay y, bật cười: “Thuật hóa thân, còn có thể dùng được vậy à?”
Thị Phi chỉ rũ mắt, quay đầu lướt qua.
Đường Thời hỏi: “Ngươi thấy gì phía bên kia?”
Thị Phi đáp: “Không.”
“Ý ngươi là sao?” Chả hiểu gì cả. Thị Phi lúc nào cũng tích chữ như vàng, còn làm Đường Thời tưởng để y khai khẩu phải trả linh thạch ấy. Y hỏi lại một câu, đồng thời chậm rãi tiến về phía trước, lững thững bình tĩnh.
Thị Phi nhìn dưới vực sâu đang có thứ chớp lóe trào lên, nhưng Đường Thời không cảm giác được gì cứ thế đi thẳng về phía trước. Lông mày Thị Phi khẽ nhíu, không lên tiếng, rồi trả lời: “Không thấy gì hết.”
Ánh mắt Đường Thời, dịch về phía sau Thị Phi, cũng không nói gì
Hắn nhìn một con rắn lớn xuất hiện sau lưng Thị Phi, đang lặng lẽ tiến gần y, nhưng Thị Phi không nhúc nhích —— Thị Phi không nhìn thấy sao?
Giờ phút này, cả hai người đều không biết đây là tình huống gì.
Không gian và thời gian hỗn loạn, Đường Thời biết mình xuyên qua rất nhiều cảnh, nhưng một là hắn không biết bản đồ tiên cung, hai là không biết phương hướng mình đi tới, chỉ toàn nhảy với nhảy thôi, Đường Thời cũng không nắm rõ quy luật lắm.
Đến bây giờ, Đường Thời nhìn thấy thứ xuất hiện sau lưng Thị Phi, thậm chí còn nhắc y quay đầu lại nhìn nhưng Thị Phi chẳng hề hay biết. Hắn dám chắc tu vi Thị Phi cao hơn mình, vậy tại sao hắn nhìn thấy thứ mà Thị Phi không thấy?
Nhưng ở nơi Thị Phi đứng, thứ y nhìn thấy thì Đường Thời lại không thấy.
Đường Thời không hỏi, từng bước tới gần.
Đây là thuật hóa thân của Thị Phi, có thể y đã dùng phương pháp khác ra vào tiên cung, nhưng gần đây cũng không phải chân chính là y, chỉ là một luồn thần thức của y mà thôi.
Thân thể Thị Phi, còn đang ngồi ở nơi dưới đáy biển, cũng không lộ ra.
Trong tiên cung này có bí mật, thời gian cũng vừa vặn là ba ngàn sáu trăm năm, y ra khỏi bến mê, xem như đã hoàn thành ước định với pháp sư Minh Luân. Sau đó, y tìm được pháp sư Minh Luân, hỏi về vấn đề này, pháp sư Minh Luân chỉ vào y, nói: “Thế cục này bay trong ba mươi ba tầng trời, ngươi đi điều tra nơi trong ba mươi ba tầng trời đi. Nếu ngươi có thể phá được bí ẩn từ thời thượng cổ đến cận cổ này, thì quá tốt. Nếu thật sự phá được, chính là công đức vô lượng của tạo hóa, nhân quả và nghiệp quả cũng theo tuần hoàn.”
Nói y công đức vô lượng, ý chỉ y có thể thành Phật sao?
Lúc đó Thị Phi không nghĩ nhiều, y cảm thấy mình không thể thành Phật. Giữ lài Phật tâm thì không thể bảo vệ được thân Phật, giữ lại thân Phật, thì không tu được Phật tâm. Y đấu tranh và vật lộn giữa muôn vàn mâu thuẫn, mà đối với y, sau mười ba năm thì hết thảy đã chấm hết.
Nhìn Đường Thời từng bước từng bước đi tới, Thị Phi cảm giác ngọn lửa dưới vực sâu gần như muốn ăn tươi nuốt sống Đường Thời.
Ánh mắt Thị Phi lạnh lùng, trực tiếp vung một chưởng về phía Đường Thời.
Đường Thời cũng đồng thời giơ tay lên bổ một chưởng về phía Thị Phi.
Hai người, dường như đồng thời ra tay với đối phương. Mà Thị Phi không biết vì sao Đường Thời ra tay với mình, trong lòng vừa động cũng không né. Y vẫn bổ một chưởng ra.
Chỉ là Đường Thời lại đề phòng, một chưởng của hắn lướt qua, thần hình vừa động muốn nhẹ nhàng nghiêng người. Thị Phi chợt lóe mắt, cảm thấy trong lòng trống rỗng, không còn sót thứu gì. Bàn tay y vẫn tiếp tục hướng về Đường Thời sau một hồi do dự —— đánh thẳng xuống vực sâu dưới chân.
“Rống” một tiếng gào thét, Đường Thời chỉ nghe được thanh âm, lại không thấy được cảnh tượng nào.
vừa bước chân lên bờ vực thẳm, đã cảm giác dưới chân mình dường như có thứ gì đó rơi xuống. Gần như đồng thời, một chưởng của hắn đã bổ ngã con rắn lớn sau lưng Thị Phi.
Thị Phi đứng yên không nhúc nhích, chưởng kia xé gió rít gào bên tai y.
Y chắp tay lại và niệm Phật hiệu.
Đường Thời không hề áy náy đi tới, nở nụ cười: “Thị Phi sư huynh đúng là tâm địa nhân hậu.”
Thị Phi rất muốn nói “Tâm địa nhân hậu không bằng ngươi”, nhưng sau đó lại cảm thấy mấy lời nói như vậy với người như Đường Thời đúng là đang châm chọc, cho nên y kìm lại, chỉ nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn.” Đường Thời chắp tay, xem như cảm ơn Thị Phi.
Kỳ thật bất kể là Thị Phi hay là Đường Thời, cả hai đều biết dường như có điều gì đó đã thay đổi..
Đường Thời theo thói quen đề phòng Thị Phi, Thị Phi lại trước sau như một chẳng cảnh giác với người khác hoặc là nói chẳng hề dè chừng Đường Thời. Y ngay thẳng, không sợ người bên ngoài đâm lén hay ám toán. Đôi đông từ liên hoa trong veo để y dễ dàng phân biệt người khác có thiện ý hay ác ý với mình, nhưng đối với Đường Thời thì y vẫn không rõ lắm.
Lần đầu tiên gặp mặt, y cảm thấy hắn thiện nhưng khi hắn xoay người rời đi, Thị Phi cảm thấy trong người hắn ẩn chứa cái ác. Dưới tàng cây lớn bên hồ nước, nghe Đường Thời nói y xen vào việc của người khác, Thị Phi chỉ cảm giác được cái gọi là nhân tính là thứ phức tạp nhất, không thể nào dùng hai từ thiện hay ác để suy xét được.
Giống như là Đường Thời bây giờ, hắn xem hết thảy đã kết thúc, hắn buông bỏ liền buông bỏ, hắn nói chấm dứt thì chấm dứt, muốn làm gì thì làm cái đấy, thậm chí chẳng hề vướng bận. Nói một cách vô tình thì hai người sớm đã định ra con đường phù hợp nhất với bản thân mình.
Thị Phi không nên vì Đường Thời vừa rồi đề phòng mà cảm thấy không thoải mái, y tự nhủ với bản thân mình.
Cho nên Thị Phi khẽ mỉm cười, nói: “Trong tiên cung này khắp nơi đều quỷ dị, chỗ này giống như sự tồn tại của Tu Di nhập giới tử trong Phật môn. Trong tiên cung sẽ không có nơi lớn đến thế, bây giờ chúng ta đã rơi vào ảo cảnh hoặc là mở ra một không giác khác.”
Đường Thời gật gật đầu, bỗng nhiên hỏi: “Sao ngươi tìm được ta?”
Thị Phi nói: “Không thể nói. ”
Không thể nói cái con mẹ ngươi ấy, thần thần bí bí.
Đường Thời không chút khách khí trợn mắt nói, “Giả tạo chết đi được. ”
Bên môi Thị Phi mang theo nét cười khổ, chẳng biện giải.
Vì thế Đường Thời cảm thấy được nước làm tới, nói cực kỳ ngay chính: “Bây giờ chúng ta đã rơi vào không gian như vậy, chẳng biết sẽ đụng phải thứ gì. Có lẽ lát nữa ngươi sẽ ra ngoài, không bằng ngươi đưa cho bản đồ, ta nhất định không tiết lộ chuyện ngươi vào đây.”
Tung tích Thị Phi đã sớm bị lộ, chỉ là y không giống Đường Thời —— Thị Phi tiến vào, trong mắt một số người, đó là chuyện đương nhiên.
Xuất thân từ Tiểu Tự Tại Thiên, thân phận của Thị Phi quá mức siêu việt.
Đặc biệt là chuyện y làm sau mười ba năm nữa sẽ khiến từng người trong thiên hạ này mang ơn y. Nhưng đối với Thị Phi, những thứ đó chẳng qua chỉ tựa mây khói.
Thị Phi vươn tay ra, muốn điểm ngón trỏ lên ấn đường của Đường Thời, không ngờ Đường Thời xòe tay ra. Thị Phi khẽ cong môi, điểm ngón trò vào trong lòng bàn tay Đường Thời.
Một chút linh quang xuyên qua rồi len vào thức hải của Đường Thời, bản đồ kia bỗng xuất hiện trước mắt Đường Thời.
Tiên cung năm trong một vòng tròn bị chia đôi bởi một đường thẳng.
Đường này chính là trục trung tâm, bên trái không có bất kỳ vách ngăn nào, mà bên phải chia thành bốn khu vuông góc với trục trung tâm, có thể thấy đó là đình đài lầu các, hành lang và mái hiên.
Đường Thời xem kỹ bản đồ tìm tòi, phát hiện nơi mình tiến vào nằm ở phía đông, ở trong hình bán nguyệt còn có bốn khu kia. Hắn đi vào từ cửa lớn, xem ra đây là đường tiến vào tiên cung.
Cảnh tượng đầu tiên hắn tiến vào là mật thất, trên bản đồ nhìn không ra, cảnh thứ hai lại là tế đài ngoài trời và hành lang bốn phía, tạo thành một khoảng sân nhỏ.
Nếu chia hình bán nguyệt này làm tư, từ bắc xuống năm là một hai ba bốn, thì tế Đài lúc trước là khu thứ nhất, sau đó hòn non bộ, ao cá là khu thứ hai, mà nơi hắn đang đứng…thôn hoa hạnh…không thôn hoa hạnh rồi đến vực thẳm.
Trên bản đồ quả nhiên không có, khó trách Thị Phi vừa rồi lại nói như vậy, có lẽ bởi vì y đã xem qua bản đồ, phát hiện chỗ này không được vẽ trên bản đồ. Lúc trước ở phía trước thôn hoa hạnh, Đường Thời cũng cảm thấy sự rộng lớn này, liếc mắt qua lại không nhìn thấy xung quanh, khi đó cảm thấy tiên cung không thể rộng lớn thế được.
Tu Di nhập giới tử?
Tu Di ban đầu dùng để chỉ núi Tu Di, nằm ở trung tâm của thế giới trong vũ trụ quan của Ấn Độ cổ đại, được gọi một cách ẩn dụ là vĩ đại: hạt giống nhỏ như vi trần, vì vậy nó được dùng ẩn dụ khi diễn tả một vật rất rất nhỏ. Trong thiền tông, cụm từ “Tu Di nhập giới tử” được dùng để biểu thị sự siêu việt của các quan điểm khác nhau, chẳng hạn như kích thước, chiều cao, mê muội và giác ngộ, và Phật quả, để đạt được trạng thái đại ngộ và hiểu biết không bị chướng ngại. Thứ nhỏ nhưhạtcảicóthểchứađược thứ lớn như núi Tu Di. Trong phẩm Bất Tư Nghì của kinh Duy Ma Cật từng nói: “Chỉ có những người đáng độ mới thấy được núi Tu Di nhét trong hạt cải, ấy gọi là pháp môn giải thoát Bất khả tư nghì.” Trong Hoa Nghiêm Tông thì dùng để chỉ ra Hoa Nghiêm là sự “sự khải thị của pháp giới” không thể nghĩ bàn. Trong cõi này đề cập đến sự rộng lớn và tính chất không thể nghĩ bàn của pháp giới. Núi Tu di (hay Tam Thiên Đại Thiên thế giới) không co lại, và hạt cải (hay lỗ chân lông) không mở rộng. Ý nói “lớn nhỏ không ngại” đây là điểm đặc biệt trong hệ tư tưởng Phật giới mà Hoa Nghiêm Tông đã nhấn mạnh nó.
Đường Thời bỗng nhiên hỏi: “Pháp sư Minh Luân ở bên trong à?”
Thị Phi lắc đầu, “Pháp sư Minh Luân còn quá sớm để phi thăng.”
Vừa nói đến phi thăng, thì nhớ tới bản đồ sao trên bức bình phong kia.
Đường Thời cũng nhớ tới, hỏi y lúc trước tiến vào có thấy không. Thị Phi gật đầu, sau đó nói: “Bản đồ sao ba mươi ba tầng trời, chính là nơi của các tu sĩ ở khu Ẩn Tinh.”
Ba mươi ba địa điểm.
Tiểu tam thiên phía dưới, ba mươi ba tầng trời ở trên.
Đường Thời day day ấn đường mình một chút rồi nói: “Mới vừa rồi ta thấy con rắn lớn sau lưng ngươi.”
Thị Phi không nói gì.
Đường Thời cười lạnh, hàng này vẫn lạnh lùng thế cơ đấy, bực bội nói: “Ngươi thấy gì dưới vực sâu kia?”
Thị Phi rốt cục nói: “Nghiệp hỏa.”
“Nghiệp hỏa?” Lửa bình thường thì thôi, cái này đệt mẹ là nghiệp hỏa cơ đấy? Ông đây gây nên tội gì trời? Đường Thời thấy không khỏe hỏi: “Thị Phi sư huynh…ngươi có dùng nhầm từ không đấy?”
Thị Phi lười để ý tới hắn, xoay người đi vào trong.
Lúc trước chẳng thấy gì, mà giờ thì có thể thấy được cảnh tượng phía sau, đó là một đường lửa cháy hừng hực phủ đẩy dung nham.
“Vì sao phải tiến lên phía trước?” Vấn đề này lại xuất hiện trong đầu Thị Phi.
Lúc trước Đường Thời cũng không biết nữa, nhưng hắn cảm thấy dấu ấn Phong Nguyệt Thần Bút cùng Trùng Nhị Bảo Giám trong lòng bàn tay mình đang nóng lên. Thậm chí…
Hắn nâng ngón tay mình lên, để Thị Phi nhìn thấy dấu mực trên năm móng tay phải của mình, Đường Thì chỉ cần hơi khống chế linh lực thì chúng nó sẽ từ từ hiện lên trên ngón tay mình, bay ra ít khói mực, đi về phía cuối ngọn lửa kia,
Nói cho cùng, vẫn không biết bọn họ hiện tại đang ở đâu.
Đây là nơi kỳ quái trong tiên cung.
Thị Phi biết Đường Thời tu luyện công pháp rất kỳ quái nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy Đường Thời thi triền, có hơi tò mò, Đường Thời cũng nhìn ra.
Đối với người bên ngoài, có thể Đường Thời sẽ che giấu, nhưng giữ hắn và Thị Phi thì chẳng có cố kỵ quá lớn,
Mặc dù chẳng phải là gì của nhau, nhưng coi như cũng có thể trở thành tri kỷ.
Hắn nhẹ nhàng lắc tay, khí mức trên năm móng tay đã tụ lại trở thành mây, trở thành mây, trở thành giọt nước, trở thành hoa, trở thành cỏ, thậm chí trở thành bất cứ thứ gì cũng được…
Hắn nói: “Ta tu luyện công pháp Ấn Tuyên Thập Tam Sách của Tẩy Mặc Các, lấy bút làm khí, màu đen này chính là khí mực. Khí mực này do ta vất vả tu luyện mà thành, giờ nó đang chỉ ta đi vào bên trong.”
Thị Phi thì nói: “Công pháp của Tẩy Mặc Các, chỉ dẫn trong tiên cung. Như vậy, ngươi cho rằng quan hệ giữa Tiên Cung và Tẩy Mặc Các là gì? Hoặc là, tiên cung này không có quan hệ với Tẩy Mặc Các, nhưng có liên quan tới ngươi.”
Chậc, hình như bị Thị Phi nói trúng rồi.
Chỉ là Đường Thời không muốn nói chuyện này với người khác
Rốt cuộc là Tẩy Mặc Các, hay là chính hắn —— đều không quan trọng.
Thân hãm nơi này chính là Đường Thời, không phải Tẩy Mặc Các, cũng không phải là công pháp gì. Từ lúc hắn có thể dùng thơ tiến vào tiên cung thì Đường Thời biết mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Có vẻ như cuối cùng hắn cũng bắt đầu tiếp xúc với bí mật của Trùng Nhị Bảo Giám.
Quyển sách này, thật sự chỉ là cuốn sách lậu mà hắn tiện tay mua thôi sao? Con mẹ nó nếu cả thế giới này tràn ngập sách lâu, thế trên đời này còn mấy chỗ bán phế liệu đây? Giáo sư? Học tra? Toàn là thứ xa vời…
Đầu hắn luôn trong tình trạng quá tải, cứ toàn đi theo trực giác của mình thôi.
Miễn là không dừng lại, cứ đi rồi cũng tới thôi.
Họ đi qua mặt đất đầy vết nứt này, xung quanh là bóng tối, không biết mặt đất này thực sự rộng đến mức nào. Theo như những gì họ thấy thì dòng dịch đỏ mang theo dung nham nóng chảy vàng rực kia đang tràn lên khe nứt, mà ngọn lửa lại tựa đang bốc cháy.
Đường Thời lấy áo khoác từ trong nhẫn trữ vật ra khoác lên, cảm giác nóng bức tan biến.
Lúc này hắn quay đầu, thấy bóng dáng Thị Phi trở nên có chút mờ ảo, ngọn lửa kia thiêu đốt dưới chân y mà dường như y chẳng hề hấn gì,
“Ở đây chỉ có luồng linh thức của ngươi thôi à?”
Thị Phi gật đầu.
Ước chừng đi một khắc đồng hồ, đã thấy vác tưởng thật lớn xuất hiện. Đường Thời đến gần thấy những đường kẻ ngang dọc sẫm màu đan chéo nhau thành một lưới nhỏ, phía trên còn xếp quân cờ trắng và đen.
Hắn tò mò, bước tới cầm một quân cờ trắng đang dán trên bàn cờ.
Thị Phi đi theo sau hắn, bỗng biến sắc, gian nan nói: “Bỏ xuống.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT