Đường Thời lấy ra một vò rượu từ trong nhẫn trữ vật của mình, đáp xuống một đỉnh núi.
Hội Tứ Phương Đài sẽ diễn ra liên tục bất kể là trời tối hay hừng đông, bây giờ đã gần lúc hoàng hôn rồi, Đường Thời ngồi trên đỉnh núi này hệt như văn nhân nhã sĩ thời xưa.
Có điều nếu không có Thang Nhai thì sẽ càng tốt hơn.
Đường Thời thật sự chẳng quen biết người này, vừa nãy đối phương sử dụng linh thuật kia cũng khiến y hơi bực bội.
Hiện tại Đường Thời mắt lạnh nhìn mình, Thang Nhai cũng chẳng để ý lắm.
Hắn đứng cách đó không xa, lại nói: "Ta chỉ tò mò hiệu quả linh thuật mình dùng mà thôi, thời gian ngươi phá ảo cảnh của ta quá dài, vốn không phù hợp với dự đoán của ta."
Đường Thời cười hỏi: "Ngươi cho rằng mình là ai? Dựa vào cái gì muốn ta phải phù hợp với dự đoán của ngươi?"
Chỉ mới nghe câu này hắn đã biết hiện giờ tâm trạng của Đường Thời rất không vui.
Lúc trước ở Tỳ Hưu Lâu, Đường Thời vẫn rất biết giả vờ, nhưng bây giờ chẳng còn cảm giác ấy nữa. Khi Đường Thời không còn giả vờ thì rất dễ chọc tức người khác—— không đúng, lúc y giả vờ cũng sẽ chọc giận người khác như thế.
Thang Nhai phất phất chiết phiến, ngẫm lại bản thân đã nắm giữ muôn vàn linh thuật cũng chưa từng gặp được tình huống nào như vậy, nhìn dáng vẻ của Đường Thời bây giờ dường như là chẳng muốn nói gì hết, nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách. Thang Nhai đã chuẩn bị bẩm báo với Các chủ rồi, nếu Đường Thời xảy ra chuyện gì ở đây thì lúc trở về hắn cũng không tiện bàn giao. Nhưng quan trọng hơn, Thang Nhai cảm thấy Đường Thời là một người tiền đồ sáng lạn, hiện tại lại như thế nên hắn có hơi khó hiểu.
Thật ra thứ hắn khó hiểu nhất vẫn là ánh mắt kia của Đường Thời.
Thang Nhai suy tính một chốc, rồi nói: "Tàng các có hai danh ngạch, Nghịch các có một, Đạo các đã có ba. Sợ rằng ngươi còn chưa biết, Doãn Xuy Tuyết và Tần Khê của Đông Sơn đã được chọn rồi. Số danh ngạch dư lại chẳng còn mấy nữa đâu, cũng chưa hẳn không có ai muốn lựa chọn ngươi, nhưng ngươi lại hơi kỳ lạ nên có khả năng sẽ ảnh hưởng đến sự tin tưởng của mọi người với ngươi."
Trái lại Đường Thời còn chẳng biết mình đã biến thành mặt hàng bán chạy đến thế, y uống một ngụm rượu, nói: "Ngươi đừng đứng nữa, ta mặc đạo bào màu trắng cũng đã ngồi, ngươi mặc đồ tối màu cũng chẳng sợ dơ đâu. Thang tiên sinh, ta thấy ngươi và Thanh Viễn kia hình như có xích mích."
Chuyện nhỏ nhặt này vậy mà cũng bị y nhìn ra, Thang Nhai cười một tiếng, hắn bước đến rồi ngồi xuống, nhận lấy vò rượu trên tay Đường Thời, đột nhiên hỏi: "Đây là loại rượu gì?"
"Rượu Thất Linh ủ sau hậu điện của Tẩy Mặc các, được ủ từ tinh tuý của mấy loại quả không màu trong các loại quả Thất châu."
Quả Thất châu có bảy màu, nhưng thỉnh thoảng sẽ sẽ xuất hiện quả không màu, sau này Yến Hồi Thanh sư thúc tĩnh tâm chăm sóc nó thì đã có vô số quả Thất châu, chuyên dùng để ủ rượu, trái lại hiệu quả cũng rất tốt.
Giờ Thang Nhai nếm được mùi vị này, hắn đã bắt đầu suy tính, không chừng Tuỳ Hưu lâu còn muốn làm ăn nhiều mặt hàng hơn đây.
Hắn nói: "Đạo các mục nát, chẳng biết thay đổi, tự nhận là Đạo môn chính thống nhưng thật ra mấy tên tu sĩ đó sớm đã thối nát rồi, Thanh Viễn nọ cũng không coi là xấu —— cặn bã chân chính đều ở trong Đạo các cả."
Cũng chính là loại ngụy quân tử ra vẻ ta đây lại tự xưng mình là danh môn chính phái trong truyền thuyết à?
Đường Thời ước lượng vò rượu trên tay, sắc tối dưới đáy mắt chuyển động, y cong môi, lại hỏi: "Vậy còn Âm các thì sao? Lúc trước ta chưa từng nghe tới hội Tứ Phương Đài cũng sẽ có Ma tu đến để lựa chọn người mới, hình như lần này hơi khác."
Quả thật đó cũng là điều Thang Nhai nghi ngờ, hắn nói: "Mục đích ta đến hội Tứ Phương Đài có ba —— đầu tiên là ngươi; tiếp đó là Hạ Vọng, cuối cùng chính là Âm các."
Vì sao lần này Ma tu cũng tham gia vào? Hơn phân nửa là nhìn trúng người nào đó.
Ngay từ đầu Thang Nhai cũng rất tò mò, có không ít Đạo tu chuyển thành Ma tu, nhưng dù sao vẫn rất hiếm thấy, huống chi là hội Tứ Phương Đài? Bây giờ tám Các của Đạo môn trong Đất Hoang đang chiếm ưu thế áp đảo, trong hội Tứ Phương Đài thế lực của Yêu tu và Ma tu đã lâu chưa tuyển chọn người mới, hình như cũng đã mấy năm rồi Yêu tu còn chẳng cử người đến giám sát.
Nhân số của Yêu tu trong Đất Hoang vẫn luôn đến từ Thiên Chuẩn Phù Đảo, có rất ít người tu luyện công pháp của Yêu tu —— ngẫm lại, nếu như có kẻ tu luyện thì chẳng phải là muốn tu luyện mình thành nhân yêu nửa người nửa yêu sao?
Đường Thời bỗng nhiên cười rộ lên, y hỏi: "Ban nãy trên khối mây bay có một Yêu tu tên là Vu Dự, hắn có nguồn gốc gì?"
Người này phải là đến trả thù, Đường Thời có thể cảm giác được đối phương có ác ý với mình.
Bởi vì chuyện bên trong ảo cảnh mà Đường Thời chẳng muốn chào đón Thang Nhai lắm, có điều nếu kiếm được chút tin tức qua miệng đối phương thì y cũng không ngại hỏi.
Lúc này Đường Thời đối với chuyện gì vẫn luôn mang thái độ thờ ơ, y còn đang suy nghĩ xem mình nên sử dụng lối đánh nào để chiến đấu với người Tiểu Phạm tông. Chỉ dùng thuật pháp của Đạo môn, hay vẫn nên trực tiếp dùng bản lĩnh học được ở Tiểu Tự Tại Thiên để chơi đùa với hòa thượng kia nhỉ?
Ý nghĩ trong đầu Đường Thời hiện tại, tất nhiên là Thang Nhai chẳng hay biết.
Hắn muốn lôi kéo Đường Thời thì đương nhiên cũng phải đánh đổi vài thứ, bây giờ hai người dường như đang ở đẳng cấp ngang hàng, khí chất của Đường Thời rất khó hình dung, nhưng chắc chắn người này sẽ không dễ dàng đặt mình ở vị trí thấp hơn.
Thang Nhai cân nhắc một chút, mới nói: "Hắn là Tầng chủ tầng thứ nhất trong hai Các của Yêu tu ở Đất Hoang, tên Vu Dự, đã từng là Yêu tu - tộc trưởng Ưng tộc của Thiên Chuẩn Phù Đảo, hiện tại là tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ."
"Tầng chủ trong Đất Hoang rốt cuộc xếp như thế nào?" Đường Thời nhíu mày, Xuất Khiếu kỳ chẳng qua là tiêu chuẩn để tiến vào Đất Hoang thôi, làm sao mà ngay cả Tầng chủ cũng chỉ có tu vi đến thế?
Cũng vì tin tức ở Đất Hoang chẳng bao giờ rò rỉ ra bên ngoài nên mọi người không biết là rất bình thường.
Thang Nhai giải thích: "Phân chia trong Đất Hoang không dựa vào cái này. Mỗi Các có mười tầng, tầng thứ mười là Các chủ, chín tầng dưới thì là các chúng."[]
[] Các chúng: Ý chỉ những người hoạt động trong Các.
"Bởi vì rất nhiều nguyên nhân nên không phải kẻ nào trong Đất Hoang cũng đều có tu vi Xuất Khiếu kỳ, còn có người kết đạo lữ trong Đất Hoang, nữ tử vừa sinh hài tử thì hài tử chẳng thể mới chào đời đã ở tu vi Xuất Khiếu kỳ được, vậy nên nhóm người đó đều ở bên ngoài Các."
Đường Thời nghe được toàn điều mới.
Thang Nhai nói: "Đất Hoang rất lớn, được vào Các là dùng thực lực để chứng minh, phần lớn thời gian các chúng đều ở trong Các tu luyện, mà ở ngoài các cũng có tu sĩ. Tầng dưới cùng của một Các không phải tầng thứ nhất, mà là địa tầng, trong địa tầng của Đất Hoang vẫn có tu sĩ, đa số họ đều có tư cách để tiến vào Các nhưng lại chẳng đạt tu vi tương xứng, từ tầng chót rồi dần dần hướng lên trên."
Bất cứ nơi nào hay thời đại nào thì đều phân biệt đẳng cấp xã hội như một toà Kim Tự Tháp.
"Địa tầng đều là tu sĩ gần đến Xuất Khiếu kỳ, từ tầng thứ nhất đến tầng ba là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, tầng thứ nhất - Xuất Khiếu sơ kỳ, tầng thứ hai - Xuất Khiếu trung kỳ, tầng thứ ba - Xuất Khiếu hậu kỳ. Tầng thứ tư đến tầng sáu là Quy Hư kỳ, tầng thứ bảy đến tầng chín là Độ Kiếp kỳ. Tầng chủ sẽ là người có tu vi cao nhất trong đám tu sĩ đó, nói cách khác là có sức chiến đấu rất mạnh. Mỗi Tầng chủ đều có khả năng trong lúc bế quan chuẩn bị Phi Thăng thì người khác đến khiêu chiến, tùy thời đều sẽ bị cướp đi vị trí Tầng chủ. Tầng thứ tư đều là tu sĩ Đại Thừa kỳ đẳng cấp cao, kỳ nào cũng có."
"Cho nên tên Vu Dự nọ thật ra là tu sĩ có tu vi cao nhất đạt Xuất Khiếu kỳ ở tầng thứ nhất?"
Đường Thời suy tính một lát, rồi lại cảm thấy người như hắn thật sự rất lợi hại.
Thế nhưng Thang Nhai lại cười một tiếng: "Hắn đã làm Tầng chủ tầng thứ nhất ba trăm năm rồi, cho dù ngươi có thù oán với hắn đi chăng nữa thì ngươi cần gì phải sợ hắn? Giữ tâm trạng thù hận ấy đi, sau khi vào Đất Hoang bế quan trăm năm, ra ngoài là có thể giết được hắn."
Hiếm khi nghe được Thang Nhai nói lời này, y đưa vò rượu chạm vào vò của Thang Nhai, lại uống một ngụm, hỏi hắn: "Nguyên lý hoạt động của "Yên Toả Trọng Lâu" và "Trích Tinh thuật" của ngươi là gì?"
"Nếu ta nói cho ngươi biết thì ngươi sẽ kể ta nghe mình đã gặp phải cái gì sao?" Thật ra Thang Nhai là một tên cuồng linh thuật, hắn có phương pháp đặc biệt để có thể nhìn trộm linh thuật của người khác, hắn tu luyện pha trộn hỗn tạp, người ngoài sẽ chẳng có cách nào tưởng tượng ra nổi.
Kỳ thật hai linh thuật đối với Thang Nhai mà nói
không tính là quan trọng, có điều hắn rất ngạc nhiên ——linh thuật của mình lại xảy ra thay đổi trên người Đường Thời.
Thang Nhai đã dừng đủ lâu ở cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ, hắn cũng cần phải đột phá, nhưng mà gần đây vẫn luôn có cảm giác muốn đột phá, chỉ tiếc chưa tìm được cơ hội.
Đường Thời hỏi lại: "Ta nói ra thì ngươi sẽ tin à?"
"..." Vẻ mặt Thang Nhai vi diệu hẳn lên, Đường Thời càng nói như vậy, hắn càng tò mò hơn.
Tò mò là thiên tính của nhân loại, cho dù đã tu luyện trăm ngàn năm cũng chẳng thể diệt trừ thiên tính đó.
Thang Nhai chợt cảm thấy Đường Thời thật ti tiện."Ngươi nói đi chứ."
Đường Thời: "..." Bảo ta nói thì ta phải nói ngay à? Nhìn ta giống đồ ngốc lắm sao?
Y chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ nâng bàn tay của mình lên nhìn nhìn, đột nhiên hỏi: "Ngươi từng giết người chưa?"
"..." Thằng này là đồ ngốc à? Thang Nhai quả thực hơi không muốn ngồi ở đây thêm nữa, trò chuyện kiểu này vốn là đang kéo thấp chỉ số thông minh của mình! "Ta tin những tên ta từng giết đều là heo hết."
"Cũng đúng." Đường Thời từ chối cho ý kiến.
Thang Nhai nghẹn một búng máu, chợt rút chiết phiến ra chỉ vào y bảo: "Muốn nói thì nói đi, ngươi chớ thừa nước đục thả câu."
"Ta nhìn thấy hòa thượng mình thích."
Đường Thời cuối cùng vẫn nói ra.
Thang Nhai gần như sặc chết, những lời này có lượng tin tức quá lớn, hắn chẳng kịp phản ứng.
Điên rồi sao?
Thang Nhai có hơi thất thố, nhưng ngoài mặt vẫn bày ra bộ dạng thâm trầm, hắn đưa tay, mân mê vòng dây rũ xuống trước ngực mình, sau đó lại nhíu mày: "Ngươi là..."
Ta nhìn thấy hòa thượng mình thích.
Đường Thời cũng chẳng biết tại sao bản thân nói ra câu đó, hay là nói y không biết mình nói ra lời này với tâm tình gì.
Tu luyện Vô Tình đạo cũng cần một quá trình, không phải trong nháy mắt là có thể tu luyện thành công được.
Đường Thời chỉ mượn hiệu lực đột phá tầng thứ nhất Vô Tình đạo, một chưởng đánh nát ảo ảnh nọ, trừ tâm Ma nên mới thoát ra được.
Trước đây nếu y hung ác thêm chút nữa, hẳn nên ép buộc Thị Phi tu luyện Vô Tình đạo thì chẳng phải là cách tốt nhất hay sao? Kết thúc sạch sẽ...
Vòng qua vòng lại còn không biết là ai sa vào đâu.
Y nhìn thấy hoà thượng y thích.
Thang Nhai dùng lý trí bản thân để phân tích, công hiệu của "Yên Toả Trọng Lâu" và "Trích Tinh thuật", ảo cảnh nhìn thấy trong đó chắc chắn chẳng tốt đẹp gì —— người mình thích cũng thôi đi, còn là một hòa thượng.
Hòa thượng là cái gì? Thứ nhất, nam; Thứ hai, thanh tâm quả dục lại đoạn tình tuyệt ái.
Đường Thời vậy mà...
Đường Thời đã gần như đoán được tam quan của Thang Nhai nát đến trình độ nào, y đột nhiên cười phá lên, có hơi điên cuồng.
Thằng nhãi này điên rồi hả?
Thang Nhai chợt lộ ra chút giễu cợt, "Vì một nam nhân mà phát điên à."
Đường Thời nhún vai, "Hiếm khi lão tử không cao hứng, ngươi quản được chắc?"
Nếu Thang Nhai đã biết y xảy ra chuyện gì thì hắn cũng chẳng có hứng thú tiếp tục chờ ở đây nữa, hắn xoay người xách bình rượu rồi đi mất, Đường Thời ngồi đó nhìn theo bóng dáng Thang Nhai đang xuống núi, đột nhiên ngâm nga: "Trường ca ngâm "Tùng phong", Khúc tận hà tinh hy[1] Không đúng, có vẻ đọc sai rồi, khụ, thôi kệ đi."
Đường Thời uống cạn rượu trong vò, ngẫm lại vẫn cảm thấy mình đến chết vẫn già mồm.
Thế là y vứt vò rượu đi, dọn dẹp một chút cũng xuống núi.
Chuyện nên qua rồi sẽ qua, Đường Thời chẳng phải dạng người cố chấp, y cũng đã bắt đầu tu luyện Vô Tình đạo, sẽ không còn lý do gì để lười biếng nữa.
Chuyện đang chờ y phía trước rất nhiều, hội Tứ Phương Đài, Đất Hoang, Tẩy Mặc các...
Còn có một số bí mật được chôn dấu sâu thẳm, đã bắt đầu mơ hồ có liên hệ với mình.
Đường Thời cảm thấy, cứ tiếp tục già mồm rồi cũng sẽ qua thôi
Bây giờ y đã chẳng còn nhớ rõ vì sao bản thân lại động tình với Thị Phi nữa, nghĩ lại thì có lẽ nó chỉ là một cảm giác mà thôi.
Qua rồi là hết.
Đường Thời còn muốn tiến lên phía trước, Thị Phi cũng có con đường phải đi.
Không cần thiết.
Y xuống núi, xuyên qua thành trấn phồn hoa, lúc vừa mới ra khỏi thành, vừa nghĩ phải quay về đài Độc Tôn lại chợt cảm giác không thích hợp.
Trong chốc lát, Đường Thời sắc bén nhận ra nguy hiểm tìm ẩn—— hai tay y kết ấn, nhanh chóng lui về sau rồi vẽ ra một ấn tự chữ "Vạn" trước người, tiếp đó lui lại vài bước.
Đáng tiếc tốc độ của kẻ kia càng nhanh hơn, nghênh diện một cơn kình phong ập đến người Đường Thời, đẩy Đường Thời bay ra rất xa.
Lúc này, Đường Thời trực tiếp va đập lên một gốc đại thụ cách đó không xa, cả lưng cũng hệt như bị bẻ gãy, nhưng y chẳng thèm bận tâm đến đau đớn, y nâng mắt nhìn về phía người vừa ra tay với mình.
Kẻ nọ khoác áo choàng đen, không nhìn ra tướng mạo, nhưng Đường Thời có cảm giác rất mãnh liệt, thế nên y trực tiếp hô ra tên của đối phương: "Vu Dự!"
Vu Dự chẳng ngờ bản thân nhanh vậy đã bị nhận ra, hắn cười lạnh một tiếng: "Ngươi nhận ra ta cũng tốt, để cho ngươi dù có thành quỷ cũng hiểu chuyện."
Vu Dự - Yêu tu Ưng tộc, tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ.
Chuyện của Thiên Chuẩn Phù Đảo rất dễ dàng truyền vào tai hắn bên này, có điều bình thường hắn vốn chẳng có thời gian ra khỏi Đất Hoang, cho nên vẫn luôn không có cơ hội báo thù.
Ban đầu Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo vi phạm minh ước nhiều năm trước để tấn công Tiểu Tự Tại Thiên, quả thật là bọn hắn không đúng, nhưng tranh đấu giữa Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo vì sao lại đến lượt một kẻ ngoài như y nhúng tay vào? Đường Thời là người ngoài.
Yêu tu Ưng tộc chết đầy rẫy, một phần là do Bằng tộc và Khổng tước tộc lạnh lùng tính kế, nhưng phần lớn thật ra là nhờ "Công lao" của Đường Thời.
Vu Dự phụng mệnh trưởng bối mà đến, giết một tên Đường Thời cũng chẳng phải chuyện to tát.
Vốn hắn còn đang lo lắng vì chẳng tìm được cơ hội xuống tay, có điều vừa nãy sau khi Đường Thời rời đi, Thang Nhai cũng bước theo, như thế dù hắn có rời khỏi vị trí cũng không phải chuyện ghê gớm gì. Vu Dự tìm được cơ hội ra tay, hiện tại hắn vô cùng vui vẻ.
Hắn cười phá lên, "Ngày đó chính ngươi muốn tìm chết nhúng tay vào chuyện giữa Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên, hôm nay ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu."
Vào lúc tâm trạng không tốt thì đều có kẻ muốn đến gây chuyện với y, nhưng mà điều nghẹn ứ là bây giờ y đánh không lại.
Bất kể lực công kích của Đường Thời có
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT