Tiểu Tự Tại Thiên là địa phương nào?

—— thánh địa của phật tu, nơi siêu nhiên thế tục.

Âm thanh của Khâu Ngải Kiền tuy nhỏ, nhưng những người ngồi trong khách điếm đều không phải người thường, cũng không chỉ mình Khâu Ngải Kiền có mắt nhìn ra lai lịch của tăng nhân này, lập tức toàn bộ khách điếm đều an tĩnh, người vừa mắng "con lừa ngốc" cũng không biết vì cái gì im hơi.

Tại thời điểm an tĩnh như vậy, ngược lại tiểu nhị của khách điếm phản ứng tương đối nhanh chóng, trực tiếp chạy tới hỏi thăm: "Vị khách nhân này ngài yêu cầu cái gì? Trước mời ngài ngồi bên này."

Tăng nhân kia lẩm nhẩm "A di đà phật", lại khẽ lắc đầu với tiểu nhị, trong lúc này, tươi cười bên môi vẫn luôn không đổi.

"Tiểu tăng tới tìm điếm chủ của quý điếm, không biết hắn hiện tại có ở trong điếm không?"

Tiếng nói kia kỳ thật không hẳn là rất dễ nghe, thậm chí có loại khàn khàn quỷ dị, chẳng qua vì quá mức bình tĩnh, phá lệ tạo ra cảm xúc siêu thoát. Đường Thời không biết vì sao mình có cảm giác như thế, sau khi tỉnh táo lại nghĩ, có lẽ vì lúc ấy khách điếm rất an tĩnh nên y có ảo giác.

Vào giờ khắc ấy, nhìn đến trên người tăng nhân, y thật sự cảm thấy thế giới này thật tục tằng, cao nhã thoát tục cũng chỉ có một mình tăng nhân trước mắt.

Tiểu nhị sửng sốt, chỗ nào có người không đến ăn uống lại đi tìm chưởng quầy? Chỉ là ngẫm một hồi lại nhớ đến, chưởng quầy nhà mình lý lịch đen có không ít, nhưng nhìn tăng nhân này, không biết là ——

Phật tu của Tiểu Tự Tại Thiên rất ít khi đi vào đại lục Linh Xu, người ta chú ý tới một chữ xuất thế, phật gia từ bi, cũng chú ý không kết thù với người khác, cho nên trên người tăng nhân tất cả đều là hơi thở cao xa không nhiễm khói lửa bụi trần —— trên đỉnh núi, ngoài khơi xa.

Hẳn là không tồn tại khả năng trả thù —— tiểu nhị cân nhắc như vậy, sợ hãi lỡ lầm sự tình của chưởng quầy nhà mình, trực tiếp vươn tay mời hắn đến vị trí gần cửa sổ ngồi xuống: "Chưởng quầy ở, thỉnh ngài trước hết ngồi đây, ta giúp ngài đi thông cáo một tiếng."

"Làm phiền."

Tăng nhân ngược lại hiểu lễ dị thường, thấp giọng nói cảm ơn, cũng thuận theo ý tứ của tiểu nhị, ngồi xuống gần bàn của đám Đường Thời.

Khâu Ngải Kiền nhịn không được chuyển mắt đánh giá tăng nhân này, dù sao cũng đến từ Tiểu Tự Tại Thiên, cảm giác quả thực không giống...

Đường Thời ngược lại cảm thấy đi đánh giá người khác thực không thích hợp, có điều nhìn thấy mọi người đều nhìn tăng nhân, y cũng hiểu được hai mắt mình nhìn cũng không thành vấn đề —— nói thật, Đường Thời không thích phật gia, triết học xử thế của y không phải làm điều tốt giúp người, cũng không phải đi bao dung tất cả, cho nên lúc nhìn về phía tăng nhân, cảm giác đặc biệt phức tạp.

Tăng nhân kia ở trong những ánh mắt nhìn chăm chú, cũng không có nửa phần khó chịu, hắn chỉ an tĩnh mà ngồi, chờ đợi.

Ở gần nhìn rất rõ ràng, đó là một tăng nhân mặt như ngọc, tướng mạo thực tốt đẹp, mặt mày tuấn tú, hai mảnh môi cũng mỏng manh, cũng không giống như ấn tượng của Đường Thời hòa thượng là phải tai to mặt lớn hoặc là gầy như que củi. Cần cổ của hắn cũng treo một chuỗi phật châu, thật dài, ước chừng chín chín tám mốt nốt, trên cổ tay cũng có chuỗi ngắn, trong tay cầm một chuỗi.

Trong lúc chờ đợi, ngón tay như ngọc được chạm khắc thực có quy luật lần tràng hạt, chuỗi trên tay kia, mỗi một viên phật châu đều chạm khắc đồ án khác nhau, là chạm rỗng, có điều bên trong còn có thứ gì, nhìn không rõ ràng, chỉ cảm thấy chuỗi phật châu này hẳn rất nặng.

Tiểu nhị nhanh chóng đi đến hậu đường, mà mọi người cũng rơi vào hoàn cảnh tĩnh lặng quỷ dị.

Đường Thời nắm chén trà trong tay, bên tai là tiếng ồn ào náo động xa xa, hoàn toàn tương phản với khách điếm an tĩnh, hết thảy đều vì tăng nhân này đến, tăng y tuyết trắng, không nhiễm trần tục, làm mọi người tự biết xấu hổ hẳn lên.

Hòa thượng của Tiểu Tự Tại Thiên, đều lợi hại như vậy sao?

Khâu Ngải Kiền nói dấu hiệu kia, cuối cùng cũng bị Đường Thời phát hiện, ngay giữa cổ áo của tăng y tuyết trắng, là một văn sức hình dạng chữ "Vạn", cũng không phải từ "Vạn" đơn giản, mà là vận dụng Hồi văn, tầng tầng lớp lớp thêu ra.

Phật gia tôn hữu (Phật gia lấy chữ "hữu" – có), ký hiệu này Đường Thời không phải là chưa từng thấy, có điều lần đầu tiên nhìn đến ấn ký tương tự phải là của Hitler (chữ nghiên sang phải 45 độ) và Phát xít, ký hiệu kia ngược chiều đồng hồ, mà Phật gia chính thống lấy "Hữu" làm đường lớn, bởi thế chữ "Vạn" mới là chính đạo.

Vạn, người bình thường đọc là "Vạn 卐/卍", phật ba mươi hai tướng về thứ nhất, phạm âm Thất-lị-mạt-sa-lạc-sát-nẵng, kỳ thật cũng là ý tứ "Cát tường hải vân tướng".

[]: Ký hiệu chữ Vạn này đã không thống nhất. Có chỗ viết theo mẫu , ngược chiều kim đồng hồ, có chỗ viết theo mẫu , thuận theo chiều kim đồng hồ, tạo thành hai phái tranh cãi về chữ Vạn.

Theo "Wikipedia, The Free Encyclopedia" thì chữ VẠN là một trong ba mươi hai tướng tốt của Phật, vị trí trên ngực. Nó biểu thị công đức vô lượng của Phật. Chữ VẠN là phù hiệu, không phải là chữ viết. Viết xoay bên trái hay bên phải đều được.

Đường Thời lúc trước hiểu biết một ít, hiện tại nhìn đến ấn ký này, cũng liền khẳng định —— quả thật đi ra từ Tiểu Tự Tại Thiên đều là tăng nhân, có điều không rõ, phật tu là có chuyện gì?

Khi tất cả mọi người còn đang trong tối hoặc ngoài sáng quan sát tăng nhân này, tiểu nhị cũng đã trở lại, thập phần cung kính mà khom người chào tăng nhân: "Chưởng quầy ở bên trong viện chờ ngài, mời ngài theo ta."

Vì thế tăng nhân đứng lên, hơi gật đầu, theo tiểu nhị đi theo lối vào.

Lần này, toàn bộ không khí trong khách điếm mới hòa hoãn lại.

Khâu Ngải Kiền đầu tiên quay đầu về hướng Đường Thời: "Vừa rồi ngươi có thấy không, là Tiểu Tự Tại Thiên đúng không?"

Đường Thời gật gật đầu, "Nhìn đến từ Vạn kia, có điều... Chẳng phải nói qua Tiểu Tự Tại Thiên không dễ dàng đặt chân lên đại lục Linh Xu hay sao?"

Y vừa dứt lời, người ở bàn bên lập tức tiếp lời: "Sớm nói, Tiểu Tự Tại Thiên bên kia xảy ra chuyện lớn, nói không chừng tới Đất Hoang tìm sự hỗ trợ! Đông Sơn của chúng ta bên này cũng gần với Thiên Chuẩn Phù Đảo cùng Tiểu Tự Tại Thiên, là đỉnh phía Đông, sợ là gần đây lại muốn ầm ĩ, khà khà."

Đường Thời nhớ rõ Khâu Ngải Kiền từng giới thiệu cho mình tình huống của tinh cầu Xu Ẩn, đại lục Linh Xu lớn nhất và ba đảo nhỏ, yêu tu tụ tập ở Thiên Chuẩn Phù Đảo và phật tu tụ tập ở Tiểu Tự Tại Thiên, đích thật là ở phía Đông, thế nhưng y lại không ngờ đến.

Bàn bên lại hỏi: "Thấy trang phục của các ngươi, là Thiên Hải sơn nhỉ, gần đây cũng đi ra đường sao? Còn có hai năm liền chọn người đi Mười tám Tiểu Hoang cảnh, các ngươi bên kia thế nào?"

" Chúng ta vốn là đệ tử ngoại môn, chuyện tốt như thế làm sao có thể đưa đến cho chúng ta? Luyện khí kỳ đi Mười tám Tiểu Hoang cảnh cũng là đi chịu chết a." Lần này là Khâu Ngải Kiền, nội môn có rất nhiều chuyện Đường Thời không biết, giống như trường hợp này, cũng chỉ có Khâu Ngải Kiền nói, hắn hỏi người lại, "Các ngươi là phái Phi Tiên đi? Thế nào?"

"Chúng ta cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, cũng không có gì đáng đắc ý." Mấy người bên kia cũng cười, đều là đệ tử ngoại môn, có khúc mắc gì.

Vì thế Khâu Ngải Kiền trực tiếp lôi kéo Đường Thời tới bàn bên kia, giới thiệu: "Ta tên Khâu Ngải Kiền, đây là sư đệ của ta Đường Thời, năm này mới lên núi. Vừa nãy nghe vài vị nói rất thâm nhập, có tin tức gì sao?"

Người đáp lời là một nam tử khôi ngô, tự giới thiệu rằng: "Ta tên Tề Vũ Điền, những tên này đều là sư đệ của ta. Nói tin tức, cũng không có gì, Tiểu Tự Tại Thiên có thượng sư độ kiếp thất bại cũng không tính là bí mật, chuyện đó thượng tầng của môn phái đều biết, ta chỉ là nghe sư thúc của ta nói. Dù sao chuyện này có bí mật gì chúng ta cũng không rõ, có điều —— Tiểu Tự Tại Thiên chẳng phải có quy củ gì nhập thế lịch lãm hay sao?"

[]: lịch lãm: nói theo Phật gia có thể là rèn luyện, nâng cao tu vi

"A, ta đã hiểu." Khâu Ngải Kiền bỗng nhiên gõ một cái lên trán, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, "Là ta hồ đồ, chúng ta tu đạo có lịch lãm, phật tu cũng có a."

Đúng vậy, người tu phật của Tiểu Tự Tại Thiên cũng cần nhập thế lịch lãm, những người tu phật coi trọng "kiếp số", qua kiếp số mới có tu vi cao, cụ thể trong đó có phân chia cấp bậc như thế nào, Khâu Ngải Kiền cũng không rõ ràng lắm, có điều chỉ cần biết đại khái là tốt rồi.

Đường Thời ngồi ở bên nửa hiểu nửa không, y xen vào nói: "Ý của các ngươi là, hòa thượng vừa rồi tới để lịch lãm?"

"Khì khì, những hòa thượng đó đều muốn phổ độ chúng sinh, giao thiện duyên kết thiện quả, tới nơi này lịch lãm đều rất bình thường, có điều ta xem hòa thượng kia áo cà sa tăng y đều màu tuyết trắng, sợ vẫn là đệ tử nội môn đi. Tiểu Tự Tại Thiên là một đảo, nhưng cũng là môn phái, phật tu hướng tới một tông môn, có điều nhánh ở bên trong khác nhau." Tề Vũ Điền sờ cằm mình, lại phân tích, "Kỳ thật khả năng là chia hai phe nhỉ? Thứ nhất là theo đạo tu liên hệ, hiểu biết chút tình huống của đại lục Linh Xu, cũng có khả năng liên quan đến chuyện họ độ kiếp thất bại, thứ hai mới là lịch lãm."

Nhập thế trước, mới có thể xuất thế. Phương pháp tu luyện kỳ quái.

Đường Thời uống một hớp trà, nhớ đến phật gia, chỉ cảm thấy châm chọc, một lòng muốn tu luyện thành phật, một bên còn nói không cần dục vọng, vậy muốn thành phật và không muốn dục vọng, có tính thành có dục vọng hay không? Giới Tu Chân, loại mâu thuẫn như thế cũng có rất nhiều, cho nên luôn bị Đường Thời cho là giả nhân giả nghĩa.

Khi đám người này bà tám thì, tiểu nhị kia lại đi ra.

Có thể là khách điếm lắm đạo tu nhưng rất ít khi thấy phật tu, cho nên đều vô cùng tò mò, Tề Vũ Điền trực tiếp nhất, một tay kéo tiểu nhị đến, cười hỏi: "Tiểu nhị ca, nói chút lai lịch của hòa thượng kia đi, không thể tưởng được chưởng quầy của các ngươi thế nhưng nhận thức đại nhân vật như vậy a!"

Tiểu nhị ca nhăn mặt, vội xin tha: "Ngài đừng nói vậy, ta chỉ là kẻ chạy chân, mau thả cổ áo ta xuống. Khụ, chưởng quầy của chúng ta chỉ là Trúc cơ kỳ, trước đây thường lui tới Thiên Chuẩn Phù Đảo, Tiểu Tự Tại Thiên với đại lục Linh Xu để buôn bán, chỉ là thương nhân, một lần nọ ở trên biển gặp gió lốc linh lực, xảy ra sóng thần, thiếu chút nữa không còn mệnh, hắn cho rằng mình sẽ chết, có điều mở mắt ra thấy mình ở trên thuyền nhỏ, đầu thuyền có một tăng nhân ngồi xếp bằng —— ngươi nói gió cuồng bạo mưa đột ngột, toàn bộ biển cả đều lật ngược, xoay trời gió liền êm song liền lặng, trời cao biển rộng, ai không rung động?"

"Là hòa thượng bạch y vừa nãy cứu hắn?" Khâu Ngải Kiền lập tức truy vấn, Đường Thời cũng rất ngạc nhiên, cảm giác trường hợp được miêu tả vừa nãy thực hùng vĩ, không phải người tu vi yếu làm được a.

Tiểu nhị ca lắc đầu, "Làm sao có thể a, nghe nói là sư thúc của vị thượng sư kia, lần này có việc muốn chưởng quầy chúng ta hỗ trợ."

"Thì ra là hòa thượng phổ thông..." Không biết vì cái gì, mọi người đều thất vọng hẳn lên.

Chỉ có Đường Thời nhíu nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Không biết pháp danh của hòa thượng kia?"

"Sau khi vào cửa, ta nghe nói chưởng quầy gọi hắn là "Pháp sư Thị Phi". Có lẽ tên là 'Thị Phi'?" Tiểu nhị cũng không nghĩ cẩn thận, xoay người đi ra chào hỏi khách khứa.

Đường Thời cười nói: "Pháp danh này ngược lại có chút ý tứ, Thị Phi, Thị Phi..."

[]: Thị Phi: phải trái đúng sai, lời bàn tán xôn xao.

Trước kia từng xem qua đôi câu đối treo trên sơn môn Thiếu Thất Sơn: Rừng thẳm tìm phật lý, hiểu được thị phi không lo lắng; Tháp cổ ngộ thiên cơ, mới biết nhan sắc tức là không.[1]

Hai chữ "Thị Phi", vốn vô cùng kỳ diệu.

"Quản nó có ý gì, mang thức ăn lên, ăn cơm!" Bà tám xong, Khâu Ngải Kiền lại lôi Đường Thời về bàn cũ, hai người bắt đầu ăn cơm.

Chờ đến khi tối hẳn, cả hai ăn uống xong, cũng không thấy hòa thượng nọ đi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play