Mấy ngày sau đó, cô có đến thăm Mạc Kì Lâm một lần. Ông ta nhìn cô như một người lạ, không biểu cảm, không quan tâm. Cô cứ đứng nhìn ông ta một lúc lâu như thế.

Nếu như ngày xưa, ông ta biết mình sẽ bị thế này thì liệu ông ta có sống tốt lên một chút hay không?

Cuộc đời thì không thể giống như một thước phim được, không thể quay lại ở một khoảng thời gian nào đó để làm lại.

Nghĩ đến đây vẻ mặt cô càng thêm thâm trầm. Thật sự có những chuyện nếu làm sai thì không bao giờ có thể sửa lại được nữa.

Xem ra lần này cô sẽ ích kỉ một lần, tự làm theo ý mình vậy.

Cô quay người rời đi, lúc này mới nhận ra Vương Mị đã đứng sau cô từ lúc nào. Bà ta nở nụ cười nhìn cô.

...****************...

Lúc cô mở mắt ra đã thấy mình ở trong phòng thí nghiệm, mùi thuốc nồng nặc khiến cô khó chịu mà nhăn mặt.

Cả căn phòng này được bao quanh bởi toàn kính chống đạn, máy móc ở đây đều là những loại tiên tiến nhất.

Cánh cửa tự động mở ra, Vương Mị một thân áo blouse bước vào.

Bà ta nhìn cô cười cười, cười như một kẻ tâm thần.

Trước kia, Vương Mị cũng từng là người đứng đầu khu nghiên cứu của Vương Thị. Những thứ được tạo ra từ phòng thí nghiệm này đều là những thứ không bình thường.

Cô nhíu mày nhìn bà ta.

- Rốt cuộc bà muốn làm cái gì?

- Không vội, không vội. Sao lại có người vội muốn biết mình chết thế nào chứ?

Bà ta nhoẻn miệng cười rồi đi tới bàn để đồ thí nghiệm.

Muôn vàn ống thí nghiệm với nhiều màu sắc được bày đầy cả trên bàn.

Cô nhìn xuống sợi dây chuyền.

Tín hiệu trên sợi dây chuyền không thể hoạt động được nữa.

Xem ra căn phòng này có thiết bị gây nhiễu sóng hay vật thể gì đó tương tự như thế.

Cô cắn răng nhìn quanh một lượt nữa. Căn phòng này là cửa nhận dạng khuôn mặt và dùng thẻ, cho dù cô có khống chế được bà ta thì cũng không thể ra ngoài được.

- Bà làm vậy có ý nghĩa gì sao? Mọi chuyện đã qua rất lâu rồi sao không thể buông tay đi chứ?

Nghe tới đây bà ta liền thay đổi sắc mặt, tức giận ném ống nghiệm bà ta đang cầm xuống đất, ống nghiệm vỡ thành từng mảnh nhỏ.

- Ngươi thì biết cái gì chứ? Ngươi biết cảm giác bị chồng mình lạnh nhạt mấy chục năm là thế nào không? Biết cảm giác phải chăm sóc đứa con suy yếu vì thụ tinh nhân tạo trong khi cả hai người sức khỏe đều bình thường là thế nào không? Biết cảm giác bị người trong dòng tộc dèm pha là thế nào không? Ha, ngươi không biết cái gì cả, không biết cái quái gì cả, người nhà ngoại ngươi đều là một lũ khốn nạn... Haha...

Bà ta lại bắt đầu cười, nụ cười ngày càng trở nên quái dị.

- Chuyện này liên quan tới nhà ngoại tôi sao? Rõ ràng là do chồng bà, sao có thể đẩy hết sang chỗ người khác chứ?

- Ha... Đáng buồn là ta không thể làm tổn hại tới ông ấy. Buồn cười nhỉ? Haha...

Bà ta càng nói chuyện cô càng cảm thấy bất an. Dường như tâm trí bà ta đã không còn được bình thường nữa rồi.

- Năm xưa, Đinh Kiều Sở cũng như ngươi bây giờ. Thật đúng là mẹ nào con nấy. Lúc nào cũng trưng vẻ mặt giả tạo, đáng thương ra ngoài. Ta không làm gì bà ta chẳng lẽ không thể làm gì được con, cháu bà ta sao?

Càng nói chuyện với Vương Mị cô càng cảm thấy mình không thêt nào giao tiếp được với bà ta. Càng nói lí với bà ta thì lại càng không được. Chỉ sợ nếu cô lỡ khiến bà ta tức giận lên thì cái chết lại sẽ đến nhanh hơn một chút.

Bây giờ, chỉ có thể kéo dài thời gian càng nhiều càng tốt, như vậy hi vọng sống của cô cũng sẽ cao hơn một chút.

- Sao bà lại thích ông ta?

- Hmm, ngươi không biết năm xưa ông ấy oai phong, hùng dũng thế nào đâu. Một con người như thế chỉ cần liếc mắt qua nhìn thôi cũng đủ khiến ta tan chảy rồi. Nhưng ông ta không yêu ta. Ha... ta có gì không tốt chứ. Ngươi nói xem tại sao ông ta lại không yêu ta chứ? Tại sao...?

Lại thêm một ống nghiệm nữa bị vứt xuống, cô nhìn quanh nền một lượt. Nãy giờ cũng không biết bao nhiêu lọ ống nghiệm bị bà ta ném xuống rồi.

Nhưng bà ta vẫn chưa ra tay với cô, hoặc có thể là bà ta đang đợi ai đó.

Cô xoay xoay cổ tay, nhưng sợi dây buộc quá chặt lại vô cùng sắc bén. Cô chỉ mới động đậy một chút thôi, sợi dây đã cứa vào cổ tay tạo thành một đường dài và không ngừng chảy máu.

Xem ra có khi cô không chết vì mấy lọ thí nghiệm kia mà lại chết vì mất máu quá nhiều cũng không chừng.

Dường như có tiếng động rất nhỏ ở bên ngoài. Cô đảo mắt qua nhìn.

Vương Hàn Phong chạy đến đầu tiên. Hắn ta nhìn cánh cửa rồi lại nhìn vào bên trong. Tay không ngừng đập vào cửa kính để thu hút sự chú ý.

Vương Mị nhìn ra.

- Cháu trai đến rồi đấy à?

Nhưng dường như âm thanh từ trong đây không truyền được ra ngoài. Hai người họ nhìn khẩu hình miệng để giao tiếp.

- Thả cô ấy ra rồi chúng ta nói chuyện.

Vương Mị nghe tới đây liền khẽ lắc đầu.

- Trừ khi là Vương Dật nếu không ai cũng đừng hòng vào.

Hàn Phong nhìn khắp một lượt.

Nghe tới đây cô liền chắc chắn suy nghĩ của mình lúc nãy là đúng.

- Đừng hành động gì cả, ta ra tay nhanh hơn đấy.

Hàn Phong dừng tay lại nhìn cô. Cô khẽ gật đầu tỏ ý mình vẫn ổn.

Chưa đầy mấy phút sau Vương Dật đã tới, bà Amaryllis và Lâm Hựu Niên cũng tới.

Dường như những người cần đến cũng đều đã có mặt đầy đủ.

Vương Mị tiến lại gần cô, lên tiếng.

- Chỉ mình ông ta có thể vào.

Vương Dật biết bà ta đang nói mình, liền nhanh chóng rút thẻ ra.

Bà Amaryllis nhìn ông ta đầy căm phẫn, tay đã nắm chặt lại từ lúc nào.

Không ngờ sau mấy chục năm không gặp nhau ấy, lúc chúng ta gặp lại lại trong tình cảnh như thế này. Vương Dật cũng tự cảm thấy nực cười.

Ông ta đi vào trong.

- Bà hài lòng rồi chứ?

- Tôi thì có gì để hài lòng chứ? Ha.

- Rốt cuộc bà muốn thế nào? Chuyện của chúng ta thì tự chúng ta giải quyết, đừng lôi người không liên quan vào.

Vương Mị bỗng nhiên cười lớn.

- Tôi không làm vậy thì ông có để ý tới tôi không? Chuyện này không do họ thì chúng ta sẽ như vậy sao?

- Bà có thôi ngay không? Năm xưa bà ra tay với Đinh Kiều Sở tôi đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Bà còn muốn thế nào nữa?

- Thứ tôi muốn ông chẳng bao giờ làm cả.

Vương Mị cười chua xót, tay kề dao vào cổ cô.

- Nhìn xem, người đàn bà kia đã không kiềm chế được nữa rồi. Ông xem bà ta có điểm gì hơn tôi chứ?

Bà Amaryllis tức giận cắn răng. Chỉ hận không thể phá lớp kính này, xé bà ta ra trăm mảnh.

- Dừng lại, bà nghĩ giết tôi rồi sẽ thay đổi được gì sao? Hay sẽ khiến mọi chuyện càng thêm trầm trọng hơn?

Vương Mị nhìn cô khẽ cười.

- Sẽ không thay đổi được gì cả. Chỉ là...sẽ hoàn thành mong muốn của ta.

Vương Mị đảo mắt qua Vương Dật.

Ngay lúc này Hàn Phong từ phía sau xông ra, nắm chặt tay cầm dao của bà ta, quật ra sau. Nhưng Vương Mị cũng không phải là một người phụ nữ yếu đuối, trói gà không chặt. Bà ta xoay người lại giành lại thế chủ động.

Vương Dật lao tới, khống chế bà ta lại. Con dao trên tay bà ta rơi ra.

Ngay lập tức bà ta rút một con dao khác từ trong người ra đâm một nhát nhanh gọn, quyết đoán lên người Vương Dật.

Con dao sắc bén đâm sâu vào lồng ngực.

Vương Dật không biểu cảm cũng không hành động gì cả. Có lẽ vốn dĩ đây là món nợ mà ông phải trả.

- Coi như là tôi trả nợ...

- Ha, cả đời này, không ngay cả kiếp sau ông cũng không trả hết được đâu.

Bà ta cười sằng sặc rồi bắt đầu ho ra rất nhiều máu, chưa đầy mấy phút sau đã tắt thở.

Vương Dật cũng không cứu được nữa. Con dao đâm rất chuẩn xác vào tim, lại đã được Vương Mị tẩm độc từ trước.

Độc đã sớm di chuyển khắp nơi trên cơ thể.

Hai người họ ngồi đó, dựa vào nhau và không bao giờ tỉnh lại được nữa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play