Chiếc xe lại một lần nữa lăn bánh. Tâm trạng của bà Amaryllis hiện giờ có vẻ đã tốt lên rất nhiều. Cô cũng không hiểu cho lắm nhưng như thế là cô yên tâm rồi.
Đột nhiên Bà Amaryllis cất tiếng.
- Cháu quen biết với Vương Hàn Thiên?
- Cũng không thể nói là quen biết!Cháu từng gặp hắn ta một lần!
- Một lần?
Bà Amaryllis hỏi lại như để chắc chắn một điều gì đó. Nhưng là chắc chắn điều gì và chắc chắn để làm gì?
Cô khẽ gật đầu.
- Dạ phải.
Bà Amaryllis mắt suy tư nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa kính.
Cô tò mò. Rốt cuộc là có chuyện gì khiến bà Amaryllis suy tư tới vậy sau câu nói của cô?
- Nhưng...có chuyện gì sao ạ?
- Ta muốn cháu phải cẩn thận...Vương Hàn Thiên không phải là người sẽ nhớ tên một người nào đó chỉ một lần gặp...nếu người đó không có ảnh hưởng hoặc không có gì để lợi dụng!
- Vậy...Ý bà là hắn ta đang có mưu đồ với cháu?
- Ta nghĩ như vậy. Nên nếu không cần thiết thì phải tránh xa. Không nên có quan hệ gì đặc biệt với tập đoàn Vương Thị!
Cô hơi bất ngờ. Hắn ta là người nguy hiểm tới vậy sao?
- Vậy...còn anh em của Vương Hàn Thiên?
Bà Amaryllis bấy giờ không còn tiếp tục nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài nữa, bà quay sang nhìn cô mặt nghiêm nghị.
- Vương Hàn Phong...hắn ta càng không thể dính tới.
Cô há hốc mồm. Sock toàn tập. Thật ra họ là ai mà chú David thì nói cô không nên biết còn bà Amaryllis nói cô phải tránh xa?Thật quá tò mò. Nhưng nếu người lớn đã nói vậy thì cô cũng nên an phận.
Tránh xa họ một chút. Cô đã từng vì một người mà hi sinh mạng sống bây giờ cô không muốn do một người nào đó mà sự sống ngàn vàng này của cô lại bị đe doạ. Cô không chỉ sống cho cô nữa mà còn sống cả phần của Mạc Dung Vi.
Vì vậy cuộc sống này đối với cô là vạn phần quý giá. Cô và bà Amaryllis nói chuyện thêm một lúc nữa rồi mỗi người nghĩ theo hướng riêng của mình và chìm đắm trong đó cho tới lúc về nhà.
Bữa cơm thịnh soạn đã được Dì Tuệ Anh chuẩn bị tươm tất. Nathan đã đi học ngoại khóa. Tuy nhiên không khí vui vẻ vẫn không hề giảm đi.
- Cháu định tiếp tục làm nhân viên phục vụ?
Tiếng của bà Amaryllis vang lên. Suýt chút nữa là cô sặc nước.
- Sao...sao bà biết???
- Không có gì là ta không biết!
Bà Amaryllis cười hiền hậu, Dì Tuệ Anh tiếp lời.
- Chúng ta ai cũng biết!
- Kể cả chuyện cháu rời khỏi Mạc Gia?
Bà Amaryllis gật đầu thay cho câu trả lời.
- Vì vậy, mọi người gọi cháu tới đây cốt không chỉ là việc thăm hỏi mà còn muốn biết tương lai cháu muốn làm gì. Cháu muốn làm thiết kế trang sức. Được, mọi người tin và ủng hộ cháu. Ta sẽ giúp cháu mở công ti.
Chú David tiếp lời.
- Phải! Giờ cháu hãy làm theo những điều mà cháu muốn. Hãy coi quá khứ là cát bụi và để chúng bay đi.
- Mọi người không an tâm để cháu ở lại Mạc Gia. Giờ đã rời khỏi thì không nên phụ thuộc. Tập đoàn Mạc Thị là do một tay chúng ta gây dựng chẳng lẽ còn sợ không giúp nổi cháu sao?
Cô không biết từ lúc nào khoé mắt đã rung rưng. Mọi người thật sự rất tốt khiến cô không kìm được cảm xúc mà khóc thút thít y như một đứa con nít làm nũng.
- Cháu...cháu cảm ơn!
- Con bé này có gì phải khóc. Ta không cho ai không cái gì đâu.
- Phải đó! Thỉnh thoảng cháu phải về đây chơi coi như là khoản tiền trả góp về tinh thần đi.
- Dạ! cháu biết rồi.
- Vậy khi nào cháu trở về?
- ...Ngày mai ạ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT