Vừa thấy Mạc Dung Vi, Lý Tiểu Yến đã chạy tới ôm chầm khư khư lấy cô, cứ như sợ con nhóc xấu xa như cô sẽ lại biến mất không một chút tăm tích một lần nữa vậy.

Phải khó khăn dữ lắm cô mới đẩy được Lý Tiểu Yến ra, cô ấy có vẻ hơi tức giận nhưng cũng ngồi xuống. Lý Tiểu Yến bắt đầu nói liên tục một hồi. Khiến cô ngồi đờ đẫn từ đầu tới cuối. Lúc đó đã làm cô nảy ra một suy nghĩ, Lý Tiểu Yến đừng làm diễn viên nữa mà nên làm một rapper đi.

- Mạc Dung Vi! Cậu đúng là một con nhóc xấu xa. Mấy tuần nay làm gì mà mất tăm mất tích hả?

- Mấy ngày trước lão nương nghe tin cậu tự tử biết lão nương lo cho cậu lắm không? Mấy tiếng sau lại nhận được thiệp mời của Phong Chấn Lưu có biết lão nương đây tức giận mà không thể xả được không hả?

- Vậy mà còn dám ngồi thảnh thơi ở đây. Cũng không gọi một cuộc nào cho lão nương. Đúng là đồ xấu xa.

Sau một hồi nói liên tục không ngừng nghỉ, cuối cùng Lý Tiểu Yến cũng nhận thức được tình hình hiện tại.

- Sao không nói...hử?

Mạc Dung Vi ngồi đơ từ đầu đến cuối. Không phải cô không muốn nói. Mà căn bản từ đầu tới cuối cô không thể nào chen vào cuộc trò chuyện một phía này được.

Tuy nhiên, những lời trách móc đó của Lý Tiểu Yến khiến cô vui đôi chút. Tuy có hơi cọc cằn nhưng lại chất chứa nhiều sự quan tâm, hơn hẳn mấy lời nói ngọt ngào nhưng đầy mùi giả tạo mà cô được nghe mấy ngày nay.

Đúng là nếu đẩy tình bạn ra khỏi cuộc sống của mình thì chẳng khác gì đẩy mặt trời ra khỏi thế giới này. Người khác có thể có rất nhiều mặt trời nhưng đối với cô một mặt trời này là đủ rồi.

Không thấy Mạc Dung Vi trả lời, Lý Tiểu Yến đập bàn

- Được lắm. Mạc Dung Vi cô đang cho lão nương ăn bơ hử?

- No! Quán cà phê làm gì bán hoa quả. Với lại ai dám cho cậu ăn bơ.

- Biết thế là tốt! Rồi, nói đi mấy tuần nay cậu làm gì mà không thấy bóng dáng đâu hả?

Cô chỉ biết cười trừ. Nếu kể hết ra liệu Lý Tiểu Yến có đi phá nhà Mạc gia không nhỉ? Chậc.

- Chuyện dài dòng, sau này có cơ hội sẽ kể.

Lý Tiểu Yến hừ nhẹ.

- Thôi cũng được, nếu dài dòng thì nói chuyện bây giờ đi!

Cô có chút mơ hồ mà đáp lại.

- Chuyện gì?

- Chứ không phải chuyện cậu bị đuổi ra khỏi nhà à?

- Bị đuổi?

- Cậu giờ còn nổi tiếng hơn siêu sao là mình rồi đấy. Các báo đài đang đưa tin như phong trào ấy.

Cô nhếch miệng, chuyện này ngoài cô Mạc Kì Lâm, Mộng Khả Du và Phong Chấn Lưu ra thì cũng chẳng ai biết. Họ muốn đuổi cô nhanh thế sao? Không đuổi thì cô cũng tự đi. Làm gì phải hao tâm tổn sức tới như vậy?

Chậc. Lại để mấy tên nhà báo đó có chủ đề để viết, thực sự quá hời cho bọn họ rồi. Cô lắc đầu chán nản mở điện thoại ra lướt tin tức mới nhất. Quả nhiên là thấy ba chữ "Mạc Dung Vi'' to đùng ở trên mấy tiêu đề. Cô nên cảm kích vì sự quan tâm "Hết mình" của họ không!?

- Chuyện này là thật hả? Cậu càng ngày càng to gan lớn mật rồi đấy!...Thôi được rồi nể tình tổ tiên 18 kiếp trước của cậu. Lão nương đây sẽ nhận cậu về làm osin.

Mạc Dung Vi chỉ biết ngồi cười. Không khí trở nên vui vẻ hơn hẳn.

Cách đó không xa, một người đàn ông mặc vest đen đang ngồi nhấm nháp li cà phê, đưa ánh mắt nhìn tới chỗ hai cô gái đang ngồi nói chuyện.

- Có làm osin thì chỉ tôi mới có quyền làm chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play