Chuyến đi lần này là ở ngọn núi cách trường một khoảng gần 20km. Hoạt động ban ngày của các học sinh là leo núi tản bộ, đến tối thì chuẩn đốt lửa trại, nấu ăn, hoạt động tập thể và dựng trại dưới chân núi.

Không khí ở đây rất trong lành, nhiều loại hoa tươi cỏ dại, núi sông trở nên đẹp kì diệu, khác hẳn với khói bụi và tiếng ồn ở thành phố. Tôi thích thú đi dạo xung quanh, cảm giác tươi mát như lùa vào trong lá phổi.

Đi một lát thì nghe tiếng thông báo của giáo viên, tôi nuối tiếc quay về, chuẩn bị leo núi.

Hoắc Thiếu Khanh có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể xuất phát bất cứ lúc nào, còn dặn dò tôi:

- " Một lát nữa em đi theo anh"

Tôi không có ý kiến gì, đứa bạn thân nhất cũng đã đi với trai, tôi chỉ có thể trông cậy vào Hoắc Thiếu Khanh, bắt đầu chậm rãi đi lên trên con đường mòn.

Hoắc Thiếu Khanh đi theo đằng sau, im lặng quan sát tôi. Lúc ban đầu lên núi có vẻ dễ dàng nhưng càng lên cao lại càng khó đi hơn, dốc nhiều, nhiều nhánh cây nhọn đâm ra cảm trở khiến tôi suýt ngã không biết bao nhiêu lần. Càng đi càng mệt, trời càng nóng, tôi lau mồ hôi trên trán, quyết tâm lên bằng được đỉnh núi.

Phía xa xa có một tốp nữ sinh nói chuyện với nhau, tôi vừa đi vừa tò mò nghe ngóng:

- " Cậu biết gì chưa? Lần cắm trại này còn có Hoắc Thiếu Khanh khoa quản trị kinh doanh tham gia nữa đó!"

- " Thật sao? Anh ấy là nam thần trong trường, nghe nói rất đẹp trai, lại dịu dàng. Chưa gặp lần nào nhưng tớ lại rất muốn làm quen"

Tôi quay đầu nhìn Hoắc Thiếu Khanh phía sau, anh nhàn nhã đi như không có chuyện gì, thong thả bước từng bước. Trong lòng tôi thì nở hoa, cảm giác có người anh đại thần đúng là không tệ, có thể được hưởng chút danh tiếng như em gái đại thần chẳng hạn, nghe thôi mà tôi đã không nhịn được đắn ý trong lòng.

Tiếng nghị luận phía trước vẫn sôi nổi, bất chợt vang lên giọng nói nhẹ nhàng:

- " Anh ta là người như thế nào?"

Đám nữ sinh có vẻ phấn khích, nói như không thèm suy nghĩ:

- " Hoắc Thiếu Khanh là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Hoắc thị, chẳng những thế, anh ấy còn là thủ khoa ba năm liền, lại vô cùng đẹp trai. Người tốt như thế không được gặp đúng là hối tiếc. Không biết anh ấy đã có bạn gái chưa?"

Một nữ sinh khác mở miệng:

- " Thôi, với những người bình thường như chúng ta, anh ấy có gặp cũng không thèm liếc mắt cái nào đâu? Nếu được như mỹ nữ Hạ Thanh Lam của chúng ta đây còn may ra"

- " Ừ, đúng vậy"

- " Ừ..."

Tôi hơi dừng lại một chút, hình như tôi nghe được một cái tên quen thuộc. Hạ Thanh Lam...ừm...Hạ Thanh Lam!!!! Chẳng phải là nữ phụ si tình mà tôi đã chờ đợi nhiều năm sao?

Tôi sốt ruột nhìn theo đám đông phía xa xa, không do dự nhấc chân đuổi theo,thấy tôi chạy đi, phía sau liền vang lên tiếng kêu của Hoắc Thiếu Khanh:

- " Hoắc Hiểu Hân, em đừng chạy như vậy, nguy hiểm lắm!"

Tôi không quan tâm. Nữ phụ tôi chờ đợi nhiều năm đã tới, tôi muốn xem xem cô ấy là người như thế nào!

Hậu quả của việc không nghe lời của Hoắc Thiếu Khanh chạy nhanh trên dốc núi chính là bị vấp té, chân tôi vướng phải cành cây khô, cả người theo quán tính nghiêng về phía trước, đầu gối đập xuống một cục đá nhọn làm rách da một đường, máu tươi ồ ạt chảy ra, khỏi phải nói nó dọa người thế nào.

Hoắc Thiếu Khanh đuổi kịp tôi, khi thấy vết thương của tôi, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch. Anh hung dữ nhìn tôi, mắng:

- " Em chạy nhanh như thế làm gì? Bị thương nặng như vậy, chắc chắn sẽ để lại sẹo đấy!"

Dù tức giận nhưng anh vẫn lấy ba lô xuống, dùng nước sát trùng qua vết của tôi, từ trong ngăn kéo lấy ra một cuộn băng gạt bắt đầu băng bó.

Biết mình không đuổi kịp nữ phụ, tôi chỉ đành mặt dày làm nũng:

- " Anh Khanh, em biết sai rồi"

Sắc mặt Hoắc Thiếu Khanh vẫn khó coi như trước, lông mày nhăn chặt lại, không có ý gì là tha thứ cho tôi. Biết là lỗi của mình, tôi chỉ đành thành thật:

- " Em biết lỗi rồi! Em xin lỗi! Em không nên không nghe lời như vậy!"

- " Giờ mới biết sai? Sao từ đầu em không nghe lời anh đi?'

Hoắc Thiếu Khanh chất vấn tôi, hừ một tiếng không nặng không nhẹ, mắt cứ dán chặt vào vết thương của tôi. Tôi hết cách, làm nũng cũng làm rồi, xin lỗi cũng xin rồi. Tôi chỉ còn cách dùng khổ nhục kế:

- " A....đau quá...anh Khanh.."

Tôi gáng nặn ra vài giọt nước mắt, vẻ mặt đáng thương, Hoắc Thiếu Khanh sốt ruột, trên mặt rốt cuộc hòa hoãn hơn, động tác cũng chậm rãi, nhẹ tay như sợ tôi đau:

- " Được rồi! Sau này không được như thế nữa!

- " Ừ"

Tôi mỉm cười cười nhìn anh băng bó vết thương, cảm thấy hình như anh trở nên đẹp trai thêm chút nữa rồi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play