Chương 14

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Diệp Minh đứng bên ngoài chợ bán thức ăn.

Trong chợ không có nhiều người, ánh đèn trên đỉnh đầu lờ mờ sáng, bệ đá trải dài từ đầu này sang đầu kia, còn cao hơn cả anh ta.

Càng vào sâu càng tối mịt, trên sạp bày đủ các loại đồ ăn, có rất nhiều người đang xếp hàng đợi mua.

Diệp Minh không muốn bước vào, nhưng trong đầu lại hiện lên lời dặn dò của bố, nhất định phải mua được thức ăn ngon trong phiên chợ lần này, anh ta vội vã sải bước vào chợ.

Có rất nhiều người mua thức ăn, anh ta chen chúc ở giữa, nhưng vì lý do chiều cao, anh ta thật sự không thể nhìn thấy đồ ăn trên sạp.

Định nhìn lén những người mua xong rồi rời đi, lại phát hiện bọn họ che đậy quá sức kín đáo, không nhìn thấy gì cả.

Hỏi cũng không có ai trả lời, Diệp Minh muốn lén lút nhìn kho hàng từ bên dưới, kết quả lại phát hiện là không vào được.

Cuối cùng chỉ có thể nhặt nhạnh những thứ còn sót lại trên mặt đất, toàn là mấy lá cải đã bị thối.

Anh ta có chút uể oải, quả nhiên, sau khi về đến nhà, anh ta bị bố đánh cho một trận, đợi bố đi làm bữa tối, anh ta nhân cơ hội chạy ra ngoài, chạy tới một nơi không người.

Diệp Minh trèo lên nóc nhà rách nát, đối diện là một bức tường, trên tường có một tấm gương rất lớn, khi ngẩng đầu lên, cảnh tượng phản chiếu trong gương suýt nữa đã làm anh ta sợ chết khiếp!

Trong gương có một con quái vật đáng sợ, cả khuôn mặt khủng b0 lạ thường, làn da tái nhợt, khóe miệng mở rộng, kéo dài đến gần mang tai.

Con quái vật kia tự rạch dao lên đầu nó, đôi tay kéo sang hai bên, làn da sống sờ sờ cứ thế mà bị lột xuống.

Nó mò mẫm một hồi trong đống máu thịt mơ hồ dưới mặt đất, lấy ra một tấm da sạch sẽ, nhanh chóng khoác lên người.

Tất cả những thay đổi đó chỉ như thay đổi trang phục, quái vật khoác lên bộ da mới sạch sẽ gọn gàng, rất giống một con người thật sự, chỉ có điều, nó có thêm một đôi mắt, mặc bộ tây trang, nó âm trầm cười lạnh với mặt đất, để lộ hoa văn màu đen sau gáy.

Diệp Minh đột nhiên ngã ngửa về phía sau, không dám phát ra tiếng động nào, sợ sẽ dẫn dụ kẻ đó tới đây.

Thật sự là quá sức đáng sợ, thậm chí còn khủng b0 hơn cả bộ phim kinh dị mà anh ta xem cùng bố.

Không biết đã qua bao lâu, lúc anh ta nhìn lại thì không còn gì nữa, không khỏi cảm thấy mình bị hoa mắt, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi, đợi đến tận lúc bình minh mới dám chạy về nhà.

Diệp Minh đang định xin lỗi bố, lại phát hiện trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, bên tai truyền đến âm thanh kỳ dị, cả thế giới như đang quay cuồng, thân mình bay bổng, anh ta sợ hãi thét lên.

“Cậu Diệp? Cậu không sao chứ?”

Diệp Minh mở to mắt ra, nhìn quanh bốn phía, mình vẫn đang ở trong phòng bệnh, vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi, cảnh sát Tiểu Trần vẫn đang canh giữ bên cạnh.

Sau khi trở về từ khách sạn Đình Loan, anh ta luôn bị trông giữ trong phòng bệnh, các bạn học cũ tới thăm đều bị chặn lại, ngoài ra, anh ta cũng không có người thân nào khác.

Tiểu Trần nhìn anh ta chằm chằm, sợ có chuyện gì xảy ra, vừa rồi lúc Diệp Minh ngủ biểu cảm quá sợ hãi, anh ta do dự rất lâu rồi mới đánh thức Diệp Minh, sau đó là một tiếng thét chói tai.

“Tôi không sao.” Diệp Minh giải thích.

“Cậu Diệp, vụ án của bố cậu đã có chút tiến triển, không cần gấp gáp, phải mau chóng chữa lành vết thương.” Tiểu Trần an ủi.

Đội trưởng Liên dặn dò, anh ta có thể nói các tin tức liên quan đến vụ án cho Diệp Minh, biết đâu Diệp Minh lại nhớ ra hình dáng của người nọ.

Trước đó anh ta đã nói với Diệp Minh, có thể Diệp Kiến Hưởng có liên quan đến vụ án chặt xác Vương San San mười năm trước, cũng cho Diệp Minh xem các bức ảnh liên quan, đáng tiếc là Diệp Minh không nghĩ ra được manh mối nào.

“Cậu Diệp, cậu yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ tìm ra được hung thủ!” Tiểu Trần gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Đội trưởng Liên đã nói với cậu ấy, cái chết của Diệp Kiến Hưởng không phải tự sát, mặc dù trước đó trông ông có vẻ mất hồn mất vía.

Tiểu Trần không khỏi suy nghĩ, nếu lần này có thể phá được vụ án treo mười năm trước, đồn cảnh sát của bọn họ nhất định sẽ được tuyên dương, chắn chắn đồn trưởng cũng sẽ khen thưởng cho bọn họ.

Lần đầu khi nghe thấy manh mối này, trong đầu Diệp Minh không khỏi nghĩ tới con quạ đen bị quái vật phanh thây trong giấc mơ khi trước.

Tuy rằng hiện tại thân thể bị thương, nhưng anh ta vẫn có thể cử động, dùng di động tìm kiếm, mặc dù trên mạng không có hình ảnh, tuy nhiên, ngôn từ và lời nói cũng đã đủ để diễn tả tình cảnh năm đó.

Mười năm trước, anh ta mới chỉ có mười tuổi… Diệp Minh đột nhiên nhớ tới giấc mơ kia.

Quả thật, trong giấc mơ đó, anh ta vẫn còn là một đứa trẻ, mặc dù không biết số tuổi cụ thể, chẳng lẽ tất cả những điều Cơ Thập Nhất nói đều là sự thật sao?

Kể từ lần trước nhờ Cơ Thập Nhất giải mộng, anh ta đã bắt đầu thấy hối hận, nói không chừng, nếu không hiểu ý nghĩa của giấc mơ, tình huống như vậy sẽ không xuất hiện, chẳng khác gì cái miệng quạ đen.

Nhưng giờ bố đã qua đời, nói gì cũng vô ích, chỉ hy vọng nhanh chóng bắt được hung thủ.

Trước đó, cách mà ông nói chuyện điện thoại với anh ta không giống như muốn tự sát, nhất định là ông đã bị giết!

Ký ức về quá trình giải mã giấc mơ của Cơ Thập Nhất vẫn lặp đi lặp lại trong đầu anh ta, nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, anh ta cắn răng tìm cái tên đó từ danh bạ điện thoại, quyết tâm ấn xuống.



Khi nhận được điện thoại của Diệp Minh, Cơ Thập Nhất đang thảo luận “Trinh thám tình yêu” cùng Ngũ Thanh.

“Một web drama nhỏ mà thôi, thật sự không cần phải bỏ ra nhiều công sức, chị vừa xem qua cốt truyện, coi như tạm được, nhưng đạo diễn thì bừa bãi vô danh, chỉ sợ kết quả sau cùng sẽ không gợn nổi bọt nước.”

Những kịch bản qua tay Ngũ Thanh, nếu không phải của đạo diễn lớn, thì cũng là biên kịch nổi tiếng, cô ấy thật sự không để một web drama nhỏ phá án ở trong lòng, đặc biệt là nam chính còn đang ở trong bệnh viện.

Có rất nhiều thứ không may mắn.

“Gần đây chị sẽ để ý xem có kịch bản nào phù hợp với em hay không, em muốn đóng phim điện ảnh hay phim truyền hình?”

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Cơ Thập Nhất mỉm cười xin lỗi, nghiêng người nghe điện thoại: “Alo?”

“Tôi vừa nằm mơ, chắc hẳn sẽ giúp được gì đó.” Chất giọng của Diệp Minh rất thấp, nghe có vẻ nhe cảm xúc không được tốt lắm.

Anh ta dùng vài câu ngắn gọn miêu tả lại nội dung giấc mơ, sau đó chờ đợi câu trả lời, sự nôn nóng trong lòng giống như ngọn cỏ mọc trên cánh đồng hoang vu, không thể cứu vãn được.

“Chuyện này không phải đã rất rõ ràng rồi sao?” Sau một hồi im lặng, Cơ Thập Nhất nói, “Đeo kính, sau cổ có vết bớt, lúc đầu là vẻ ngụy trang, sau khi thay đổi mới là hình dáng thật sự, miêu tả điều đó cho cảnh sát Liên đi.”

Diệp Minh thở phào một hơi, nặng nề đáp: “Được!”

Ngũ Thanh ngồi bên cạnh nghe thấy lời nói của cô, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư, buổi sáng khi biết tin mình sẽ tiếp quản Cơ Thập Nhất, cô ấy đã điều tra một lượt, tất nhiên cũng biết chuyện ở đoàn phim.

Cơ Thập Nhất cất điện thoại, quay sang xin lỗi Ngũ Thanh: “Chị Thanh, thật ngại quá, hôm nay em có chút việc, những việc này ngày mai bàn lại được không ạ?”

“Được rồi, có cần chị đưa em đến đó không?” Ngũ Thanh hỏi.

Cơ Thập Nhất lắc đầu: “Em tự đi được rồi ạ.”

Đợi hình bóng của cô biến mất khỏi tầm mắt, gương mặt Ngũ Thanh mới lộ ra biểu cảm cao thâm khó dò.

Bên kia, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Diệp Minh lập tức gọi cho Liên Diệc, nói lại mấy đặc điểm kia.

“Cậu có chắc đây là đặc điểm của hung thủ hay không?” Liên Diệc hỏi.

Diệp Minh sửng sốt, anh ta cũng không chắc, đó đều là lời giải mã từ Cơ Thập Nhất: “Tôi cũng không chắc, tôi vừa mơ thấy một giấc mộng khác, sau khi nói cho Cơ Thập Nhất, cô ấy bảo tôi nói với anh như vậy.”

“Cậu Diệp, chúng tôi sẽ nhanh chóng đến bệnh viện, cậu chờ một lát.”

Chưa đầy nửa tiếng, Liên Diệc và Phạm Dương đã đến bệnh viện, bọn họ vừa tới phòng bệnh, Cơ Thập Nhất đã đẩy cửa theo vào ngay sau đó.

Từ lúc Diệp Minh gọi điện thoại, Tiểu Trần đã rơi vào trạng thái mờ mịt, nhìn thấy đội trưởng tới rồi, cậu ấy vô cùng hưng phấn, cuối cùng lại dừng ánh mắt trên người cô gái đi theo phía sau, vô thức muốn ngăn cô lại.

Phạm Dương lắc đầu với cậu ấy, cậu ấy mới thu tay lại, nhưng trong lòng lại càng tò mò hơn.

Liên Diệc cũng không lãng phí thời gian nữa, gật đầu với Cơ Thập Nhất, trước tiên bảo Tiểu Trần ra ngoài canh gác, sau đó trực tiếp để Diệp Minh bắt đầu thuật lại.

Diệp Minh không hề trì hoãn giây phút nào, anh ta đã thuật lại một lần, mặc dù hiện tại đang có khuynh hướng dần dần quên lãng, nhưng trước đó anh ta đã ghi âm cuộc gọi cùng Cơ Thập Nhất, cứ phát ra là được.

Sau khi phát xong bản ghi âm, anh ta lại trầm tư suy nghĩ rồi bổ sung thêm một chút.

Nghe hết nội dung đầy đủ về giấc mơ của Diệp Minh, Phạm Dương đã kích động không nói nên lời, mặc dù Liên Diệc không thể hiện ra bên ngoài, nhưng khóe môi hơi cong lên vẫn cho thấy tâm trạng của anh ta đang rất tốt.

“Đội trưởng Liên, con quái vật da người này chính là hung thủ sao?” Phạm Dương hỏi.

Liên Diệc quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô chằm chằm: “Cô Cơ, phiền cô rồi.”

Nghe vậy, Cơ Thập Nhất nhướng mày.

Mặc dù Liên Diệc nói nhờ vả, nhưng cô có thể thấy rõ ràng rằng đối phương muốn nhìn xem khả năng của cô đến đâu, chỉ sợ là trong lòng anh ta đã sớm có kết luận rồi.

“Giải mộng cũng phải có căn cứ.” Cô không thay đổi sắc mặt, cười nhạt nói, “Tôi không thể nói bừa, tôi đã nói rồi.”

Ngụ ý, cô đã nói ra kết quả rồi.

Liên Diệc không trả lời, Phạm Dương ở bên cạnh đã gấp gáp đến không thể chờ nổi.

Từ lúc nghe xong, anh ta vẫn luôn muốn nói chuyện, bây giờ tìm được cơ hội, anh ta vội vàng mở miệng: “Diệp Minh nói, sau khi con quái vật kia khoác lên bộ da người, mặc tây trang, bốn con mắt tượng trưng cho việc đeo kính, sau gáy còn có họa tiết màu đen, cũng chính là hình xăm hoặc vết bớt, đây không phải là đặc điểm sao!”

Nói xong, anh ta lại nhỏ giọng thì thào: “Không phải Diệp Kiến Hưởng nói con trai ông ấy làm bài thi không tốt, bị ông ấy đánh rồi mới chạy ra ngoài, vì sao lại liên quan đến việc đi mua thức ăn?”

Diệp Minh nghe thấy lời này, đột nhiên nhìn qua: “Bố tôi nói? Sao tôi không biết?”

Ký ức lúc mười tuổi quá mức mơ hồ, anh ta chưa từng nghe bố mình nhắc tới.

Phạm Dương giải thích lại chuyện Dương Tuyết Hoa và Diệp Kiến Hưởng lần nữa.

Nghe Phạm Dương nói xong, Diệp Minh im lặng, một người đàn ông trưởng thành thiếu chút nữa đã bật khóc, nhỏ giọng làu bàu, mấy người còn lại đều không nghe rõ anh ta đang nói gì.

Trước đó Liên Diệc luôn để tâm tới câu “Họa từ miệng mà ra”, điều tra các mối quan hệ cá nhân của Vương San San, thời gian quá lâu, rất nhiều người không còn ở đó nữa, nhắc tới chuyện này cũng không rõ ràng lắm.

Tuy nhiên, có vài người đều đã đến một người phụ nữ tên Lưu Cừ, cũng là đồng nghiệp của Vương San San, nhưng sau này lại chuyển đi nơi khác, không có thông tin liên lạc.

Manh mối cứ thế mà bị đứt gánh.

Có thể đột phá từ phía Diệp Minh là nhanh chóng và tốt nhất, dù sao thì hiện giờ anh ta cũng là nhân chứng duy nhất.

Cơ Thập Nhất nói giấc mơ khó hiểu là giả, cô cần phải có linh lực mới giải mộng được.

Nghe xong lời giải thích của Phạm Dương, cuối cùng thì cô cũng có lời giải cho đoạn đầu của giấc mơ, trước đây chỉ có cảm giác mơ mơ hồ hồ, bây giờ thì tất cả đều thông suốt rồi.

Liên Diệc di dời tầm mắt, anh ta càng thêm tò mò về cô.

Cơ Thập Nhất đã lọc giấc mơ của Diệp Minh và lời nói của Phạm Dương trong tâm trí vài lần, lúc này mới xác định kết quả cuối cùng, đuôi lông mày cũng mang theo vẻ tự tin, cô mở miệng nói: “Thật ra việc Diệp Minh đi chợ mua thức ăn cũng tương đương với việc đi thi.”

- -----oOo------

*** 14 ***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play