Trên thớt, nấm hương thái hạt lựu và hành lá thái nhỏ đã sẵn sàng.

Lâu Niệm khoanh tay nghiền ngẫm nhìn người đang bận rộn cạnh chiếc thớt. Phòng bếp rất lớn, hai người bọn họ đứng mỗi người một chỗ, hơi nước ấm áp bốc lên, không khí hài hòa hiếm thấy.

Lâu Niệm không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau mới hỏi: “Cô biết nấu cơm?”

Sơ Nghiên chuẩn bị đủ phần trứng cho ba người ăn, thêm nước dùng, rượu gia vị và muối, nghe thấy câu này thì khựng lại.

Nguyên chủ là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước, chưa bao giờ đụng đến dao bếp, sao có thể biết nấu cơm? Lâu Niệm đã nhận ra cái gì sao?

Cô đành phải giả bộ bình tĩnh mà nói láo: “Tôi đã học để có thể nấu cho anh ăn.”

【 chỉ số +20】

Cũng may nam chính trước giờ đều không thèm để ý đến nữ phụ là mình, không quan tâm cô có biết nấu cơm hay không hay vì sao lại biết nấu cơm, nên sau khi cô nói vậy thì không hỏi thêm gì nữa.

Nắp nồi hấp phát ra tiếng động, Sơ Nghiên chỉ chỉ cái nồi, “Của anh xong rồi đấy.”

“Ừ,” Lâu Niệm lấy chén trứng ra, không biết sao lại hỏi thêm một câu: “Cô có ăn không?”

“Không không không không không đâu,” Sơ Nghiên điên cuồng xua tay, “Mời anh mời anh.”

Sau khi ngâm lạp xưởng trong nước thì để ráo rồi cắt hạt lựu, cho vào hỗn hợp trứng rồi quấy nhẹ. Sau đó bỏ bát trứng vào trong nồi hấp, đắp nắp lại, đun với lửa nhỏ. Động tác của cô rất lưu loát, làm xong tất cả những việc này quay đầu lại, Lâu Niệm mới vừa ăn miếng đầu tiên.

Tướng ăn của hắn rất đẹp. Khi nhai cũng không có phản ứng đặc biệt nào. Sơ Nghiên nghĩ chắc nam chính không muốn mất mặt, hiểu chuyện mà quay đầu đi, bỏ thêm nấm hương vào trứng: “Không sao, anh mới biết nấu, mùi vị không quan trọng, quan trọng là tấm lòng……”

“Tôi thấy,” Lâu Niệm ăn xong một miếng, đặt thìa xuống, bình tĩnh nói: “Cũng không tệ.”

“……” Sơ Nghiên cạn lời, một chén trứng hấp đến muối còn không cho mà hắn lại cảm thấy cũng không tệ, cô lập tức sinh ra cảm giác kiêu ngạo.

Vài phút sau, trứng đã chín, Sơ Nghiên đeo bao tay bưng chén trứng ra, rưới thêm một chút tương, dầu mè và sau cùng là một chút hành lá thái nhỏ.

Cô bưng ra cho Lâu Niệm, hơi mỉm cười: “Sinh nhật vui vẻ.”

Cô ngẩng mặt, ngũ quan mỹ lệ sau làn hơi nước mơ hồ trở nên đặc biệt ôn nhu.

Lâu Niệm nhìn cô một cái rồi cúi đầu nhận lấy chén trứng.

Hắn đã xuất thần trong tích tắc.

Sinh nhật hàng năm của hắn đều rất long trọng, yến tiệc, champagne, các món từ nhà hàng Michelin. Nhưng lâu rồi không có ai nấu cho hắn một chén trứng hấp, nói một câu sinh nhật vui vẻ đơn giản.

Ăn một miếng.

Ừm.

Đúng là……rất khác.

Vô cùng khác.

Sơ Nghiên thành thạo làm nốt phần trứng còn lại, bưng một chén cho mình, cầm cái thìa ăn. Trong tủ lạnh có sẵn nước hầm xương, đánh cùng với trứng làm trứng có vị đậm đà hơn. Vị mặn của muối và vị ngậy của mè cũng không lấn át nhau mà quyện vào nhau trong từng miếng trứng, mùi vị rất ngon.

Hai người ngồi đối diện với cửa sổ thông ra hoa viên, yên lặng ăn trứng hấp, không ai nói chuyện, không khí lại không xấu hổ. Ăn xong, Sơ Nghiên thỏa mãn liếm liếm môi.

Quay đầu, vừa vặn gặp phải ánh mắt Lâu Niệm, Sơ Nghiên nhìn theo, vội vàng bảo vệ chén trứng duy nhất còn lại trong nồi: “Hết rồi, đó là của Tiểu Tinh!”

Lâu Niệm chỉ tủ lạnh: “Còn nhiều trứng gà.”

“Còn cũng không làm!” Sơ Nghiên hung dữ trừng hắn, “Ăn nữa sẽ không ăn được tiệc tối!”

Lâu Niệm đấu tranh tư tưởng trong giây lát, ánh mắt tràn ngập tiếc nuối, một lúc lâu sau mới thỏa hiệp.

Một chén trứng hấp không chỉ giúp Sơ Nghiên tăng chỉ số quyền hạn thêm 100, mà còn xoa dịu quan hệ với nam chính, có thể nói một hòn đá trúng hai con chim, Sơ Nghiên vô cùng hài lòng.

Chạng vạng, Lâu gia bắt đầu đón khách. Sơ Nghiên thay lễ phục, nhìn đại sảnh lầu một càng ngày càng đông người, trong đó có không ít những gương mặt quen thuộc.

Lâu gia tài lực hùng hậu, ba thế hệ nhà họ Lâu đã gây dựng nên đế chế giải trí hiện tại, mà Lâu Niệm là Thái tử của đế chế này, sinh ra đã là thiên chi kiêu tử.

Trong lớp cũng có nhiều bạn học xuất thân từ gia đình hào môn, nhưng so với Lâu gia thì chỉ như tôm tép nhỏ, đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội xã giao thượng lưu hiếm có này. Ngoài ra cũng có không ít cô gái trẻ đang hừng hực khí thế muốn đá rớt vị hôn thê chính thức của Lâu Niệm là cô đây.

Sơ Nghiên cảm thấy vô vị đứng ở một góc trên lầu hai, một lúc sau, Tống Tâm Thuần từ cửa chính đi vào.

“Trời ạ……”

“Ai vậy? Con gái ngoài giá thú Sơ gia?”

“Cô ấy đẹp quá……”

Đúng như trong sách miêu tả, dựa vào nhan sắc của bản thân và hào quang nữ chính, Tống Tâm Thuần xuất hiện giống như tiên nữ hạ phàm. Bộ váy dạ hội cao cấp màu trắng đính ngọc trai thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, những ánh mắt đang âm thầm đánh giá Sơ Nghiên nháy mắt cũng bị dời đi.

Sơ Nghiên nhìn cô ta, quyết định địch bất động ta bất động, xem cô ta rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì.

Lúc này, bên cạnh có người đưa cho cô một ly champagne, cười nói: “Sao lại trốn ở đây?”

“Ai trốn chứ, tầm nhìn ở đây mới tốt,” Sơ Nghiên nhận ly rượu, cười đánh giá Tiếu Văn Lễ trong bộ tây trang màu gỉ sét: “Anh đẹp trai thế này, không biết khách khí với những nam khách mời khác chút nào.”

Tiếu Văn Lễ làm động tác cúi chào, cười nói: “Cô mà nhìn thấy Lâu Niệm thì sẽ không nói vậy nữa đâu.”

Vừa dứt lời, trong đại sảnh vang lên tiếng piano du dương, nhân vật chính của bữa tiệc bước lên thảm đỏ lên sân khấu.

Lâu Niệm lúc này hoàn toàn khác với Lâu Niệm mặc tạp dề hấp trứng, dáng người vai rộng eo hẹp, trên người là bộ tây trang màu đen cắt may thủ công hoàn mỹ, tô điểm bằng chiếc cài áo lấp lánh, cổ đeo một chiếc nơ cùng bộ với tây trang, cả người mang hơi thở thanh lãnh.

Vẻ mặt hắn bình thản, lễ nghĩa lịch sự nhưng lại khiến người ta cảm thấy xa cách, gương mặt hắn hoàn mỹ như một tác phẩm của thượng đế. Sơ Nghiên biết, gương mặt này không lâu nữa sẽ nổi tiếng khắp cả nước, trở thành đỉnh lưu giới giải trí.

Ánh mắt Tống Tâm Thuần cũng lộ ra sự ngưỡng mộ. Những cô gái trẻ có mặt ở buổi tiệc đều lặng lẽ dặm thêm chút son hoặc sửa sang lại kiểu tóc, bày ra nụ cười ngọt ngào nhất để lúc nữa có thể khiêu vũ cùng Lâu Niệm.

Vô dụng thôi, Sơ Nghiên biết, điệu nhảy đó thuộc về nữ chính. Trong sách, nguyên chủ mất đi thân phận vị hôn thê, đứng ở một góc nhìn đôi bích nhân nhẹ nhàng khiêu vũ, ghen ghét đến phát điên. Cô biết Tống Tâm Thuần chắc chắn là cố ý, cố ý dùng gương mặt xinh đẹp và điệu nhảy ăn ý để tuyên bố với mọi người: Sơ Nghiên không xứng với Lâu Niệm, cô mới là vị hôn thê của Lâu Niệm.

Hiện tại tuy hôn ước của cô và Lâu Niệm chưa bị hủy bỏ, nhưng cô tin Tống Tâm Thuần vẫn có bản lĩnh khiến Lâu Niệm nhảy cùng cô ta.

Ba Lâu Niệm – người đứng đầu Lâu thị lên sân khấu phát biểu một vài lời ngắn gọn, sau đó là Lâu Niệm với lời cảm ơn còn ngắn gọn hơn nữa. Các bàn tiệc đã đã bày biện xong, dàn nhạc diễn tấu những giai điệu nhẹ nhàng, vũ hội bắt đầu rồi.

Trưa nay trên bàn cơm Sơ Nghiên không dám ăn nhiều, trong bụng chỉ có chén trứng hấp, đã sớm đói bụng. Trong lúc các cô gái ở đây đang vén tóc làm duyên thì cô một lòng nghĩ về những món ăn trên bàn tiệc.

Đúng lúc này, Lâu phu nhân ăn mặc nhã nhặn, trang điểm đoan trang chậm rãi đi vào chính giữa hội trường, bà nhìn khách khứa bốn phía một lượt rồi niềm nở nói: “Hôm nay là sinh nhật 22 tuổi của Lâu Niệm, vừa vặn có không ít các cô gái trẻ trung và xinh đẹp đang có mặt tại đây.”

Sơ Nghiên nhướn mày, Tiếu Văn Lễ đang đi theo cô cũng dừng lại.

“Làm một người mẹ, tôi có một chút tâm tư nho nhỏ, hy vọng điệu nhảy đầu tiên của bữa tiệc hôm nay sẽ do cô gái xinh đẹp nhất ở đây cùng thể hiện với con trai tôi.”

Lời nói vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người trong hội trường đều đổ dồn về phía Sơ Nghiên đang đứng giữa cầu thang. Không có ai chú ý tới, sắc mặt Lâu Niệm vừa rồi vô cùng khó coi.

Sơ Nghiên lúc này mới hiểu được dụng ý của Lâu phu nhân.

“Có cần tôi chắn cho cô không?” Tiếu Văn Lễ nhẹ giọng hỏi.

“…… Bỏ đi,” Sơ Nghiên thở dài, “Chắn không nổi.”

Lâu Niệm cũng nhìn sang Sơ Nghiên. Cô đã thay bộ váy trưa nãy thành một bộ lễ phục màu đen đính kim cương, hai dải lụa vắt chéo thắt lại ở sau cổ, thiết kế và màu sắc của bộ lễ phục làm tôn lên làn da trắng nõn và chiếc cổ thiên nga mảnh mai tuyệt đẹp của cô. Người đàn ông đứng cạnh cô dáng người cao lớn, anh tuấn nho nhã, hai người một cao một thấp đứng ở cầu thang, có vẻ rất xứng đôi.

Lâu phu nhân nhìn Sơ Nghiên vài giây, sau đó thản nhiên lướt qua, cuối cùng ánh mắt toan tính dừng lại trên một cô gái mặc bộ váy trắng như tuyết.

Bà ưu nhã đi qua, nhẹ nhàng nắm tay Tống Tâm Thuần, dịu dàng hỏi: “Con thật xinh đẹp, con có nguyện ý nhảy điệu đầu tiên cùng Lâu Niệm không?”

Đám đông ồ lên, Lâu Niệm nhíu mày.

Sơ Nghiên dịch ra sau lưng Tiếu Văn Lễ, ánh mắt trào phúng và chế nhạo từ bốn phương tám hướng bắn tới sắp thiêu cháy cô đến nơi rồi. Mẹ Lâu Niệm trước giờ vốn không hài lòng cô con dâu tương lai này, bây giờ lại có cơ hội làm cô mất mặt trước mặt mọi người, đương nhiên bà ta không thể dễ dàng bỏ qua.

Bà ta khiến Sơ Nghiên mất hết mặt mũi, lại cho Tống Tâm Thuần đủ thể diện. Một người là con vợ cả một người là con riêng, cùng là người Sơ gia, ai mới là người không nên đắc tội? Theo tính cách nguyên chủ, nhất định sẽ lập tức náo loạn vũ hội đến nghiêng trời lệch đất, khiến tất cả mọi người đều khó xem.

Đúng rồi…… Vũ hội tối nay, rốt cuộc nguyên chủ đã làm gì? Sơ Nghiên hơi cúi đầu, cau mày suy nghĩ.

Tiếu Văn Lễ quay đầu lại, thấy cô cúi đầu không nói, thấp giọng nói: “Cô có muốn ăn bánh mousse không?”

Sơ Nghiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ôn hòa của Tiếu Văn Lễ.

“Chúng ta ăn chút đi.” Tiếu Văn Lễ cười cười.

Sơ Nghiên ngẩn ra, sau đó không nhịn được mà lại thầm cảm thán: Nam phụ quả thật ấm áp hơn nhiều so với tảng băng nam chính kia!

Bên kia, Tống Tâm Thuần bỏ qua sự thẹn thùng ban đầu, đứng dậy trong tiếng vỗ tay của mọi người. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn, đôi mắt lấp lánh e lệ như nai con.

Lâu Niệm lại nhìn cô ta với ánh mắt không chút cảm xúc, hắn nhìn qua Lâu phu nhân đang thỏa thuê đắc ý, sau đó đối diện với Tiếu Văn Lễ cách đó không xa một giây, Tiếu Văn Lễ khẽ lắc đầu.

Là đại thiếu gia Lâu gia, Lâu Niệm đã được học vũ đạo từ nhỏ. Nhưng bản thân hắn không mấy hứng thú với bộ môn này, chỉ là để ứng phó trong những dịp xã giao như hôm nay, vì thế kỹ năng vũ đạo của hắn chỉ thường thường đủ dùng.

Tống Tâm Thuần lại khác. Từ nhỏ cô ta đã học vũ đạo, sau khi về Sơ gia còn mời một giáo viên vũ đạo nổi tiếng về dạy, bước nhảy uyển chuyển nhẹ nhàng linh động, đến sự đong đưa của sợi tóc hay làn váy cũng khiến người ta cảm thán.

Còn chưa nói cô ta có một gương mặt như thiên sứ, một số người ở đây ban đầu vốn không phục cuối cùng cũng xem đến ngây người.

Vũ khúc kết thúc, Lâu Niệm buông tay, lui ra sau vài bước. Đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay rộn ràng, Lâu phu nhân vừa lòng nhìn bọn họ. Tống Tâm Thuần giống như tiên tử trở lại nhân gian, thẹn thùng cúi đầu.

Lúc này, Ngô Hiểu Quỳnh cố ý nói lớn: “Thuần Thuần, cậu nhảy đẹp như vậy thật sự là cướp hết sự nổi bật của người khác mà!”

Sơ Nghiên nghe thấy, nghĩ thầm: Đến rồi.

Tống Tâm Thuần cười khẽ, nói: “Tớ và chị Sơ Nghiên học cùng một thầy vũ đạo, tớ chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi, chị ấy còn nhảy đẹp hơn cơ.”

Một câu đã thành công cue Sơ Nghiên vào chiến trường.

Sơ Nghiên liếm chocolate dính ở đầu ngón tay, chậm rãi quay đầu lại.

“Ồ, thật sao?” Đinh Văn khoanh tay, giọng nói chanh chua, “Vậy hôm nay Sơ đại tiểu thư thể hiện tài năng đi xem nào?”

Những người biết chuyện về Sơ gia thì ôm tâm thế ăn dưa, những người không biết thì tưởng thật sự có chuyện ngọa hổ tàng long, đám đông dần trở nên ồn ào. Sơ Nghiên biết rõ, bọn họ đúng là học cùng một thầy, nhưng từ nhỏ nguyên chủ đã không thể chịu đau chịu khổ, học ba năm còn chưa làm được động tác backbend (ngả sau), hoàn toàn không biết gì về khiêu vũ.

Bản thân cô cũng không có đam mê với bộ môn tao nhã này, khiêu vũ trước mắt bao người, chắc chắn sẽ mất mặt.

Bao nhiêu đôi mắt nhìn cô chằm chằm, tên đã trên dây, không thể không bắn. Tiếu Văn Lễ nhận ra cô khó xử, định lên tiếng thì bị Sơ Nghiên nhẹ nhàng kéo lại.

Cô vén tóc ra sau, dẫm lên giày cao gót, chậm rãi đi từng bước đến giữa đại sảnh. Lúc này sự hoàn mỹ của bộ lễ phục cô mặc mới được thể hiện ra, dải lụa ở sau cổ theo bước chân nhẹ nhàng đung đưa, thanh thoát mà uyển chuyển.

Lâu Niệm nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, nhìn không ra ý vị.

Lâu phu nhân cười hỏi: “Đây không phải Sơ Nghiên sao? Đã ra rồi thì chọn một vũ khúc đi? Nhưng phải chọn khúc nào mà ban nhạc biết nhé.”

Lời nói mang ý mỉa mai rõ ràng, các vị phu nhân xung quanh tức khắc phối hợp cười vang.

Lâu Niệm nhíu mày, tay vừa nâng lên ——

Đúng lúc này, Sơ Nghiên đi đến trước mặt Lâu Niệm, không dừng lại mà trực tiếp dán lên thân hình cao lớn của Lâu Niệm trước mặt mọi người, cánh tay ngó sen nâng lên vòng qua cổ hắn, làm ra một tư thế cực kỳ thân mật.

Hơi ngẩng đầu, nhìn biểu cảm cứng đờ của Tống Tâm Thuần qua vai Lâu Niệm.

Sau đó cô khẽ nói: “…… Giúp tôi.”

Hơi thở ngọt ngào lướt qua tai, Lâu Niệm theo bản năng căng cứng thân thể.

Sau đó chỉ nghe Sơ Nghiên nói: “……Làm trứng hấp cho anh, hai chén.”

Lâu Niệm ngẩn ra, giây sau khóe môi hơi cong lên.

Tiếp đó, trước vẻ mặt sững sờ trợn mắt của mọi người, hắn vòng tay qua eo Sơ Nghiên, nói: “Tôi mệt rồi, mọi người chơi vui vẻ.”

Sau đó không màng đến sắc mặt khác nhau của mọi người, đưa Sơ Nghiên rời đi.

“Rắc.”

Tay Tống Tâm Thuần nắm chặt váy đến mức trắng bệch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play