Sơ Nghiên lấy bột mì ít gluten, đi dạo một vòng, lại chọn thêm mấy quả cam, sự định về làm bánh cam.

Siêu thị luôn có một sức hấp dẫn thần kỳ, cho dù lúc vào chỉ muốn mua một chiếc bàn chải đánh răng thì lúc ra cũng sẽ mang theo một túi đồ lớn.

Sơ Nghiên xách hai túi bột mì mua một tặng một, bốn quả cam tươi, bốn túi snack gấp đôi phô mai bán chín, một thùng trà chanh và một số thứ vụn vặt khác, bỏ vào hai cái túi lớn.

Lúc thanh toán Sơ Nghiên còn nghĩ những thứ hôm nay mua thật là thực dụng, tiết kiệm được rất nhiều tiền, kết quả vừa nhấc túi lên đã khóc.

Cô mua quả cân sao!!

Sơ Nghiên khẽ than nhẹ, sau đó vẫn cố gắng quản lý biểu cảm, kéo khẩu trang lên.

Trước đây toàn đi siêu thị với Lâu Niệm, chưa từng tính đến chuyện mua nhiều quá có thể mang về hay không, dù sao thì từ đầu đến cuối hai tay cô đều trống trơn.

…… Về sau phải chú ý mới được.

Cô đổi tay, đi ra khỏi trung tâm thương mại, chậm rãi đi ngược dòng người về nhà. Đi một lúc cô bỗng nhiên quay phắt lại nhìn phía sau.

Không hiểu vì sao cô cứ có cảm giác như thể có người đi theo cô.

Chẳng lẽ bây giờ cô cũng có fans theo dõi sao? Không thể nào.

Sơ Nghiên quay đầu lại hai lần, chỉ có người qua đường vội vã, cô liền xóa bỏ nghi ngờ.

Lúc đi ngang qua cửa hàng trên đường, Sơ Nghiên nhìn thấy một công ty du lịch. Trước cửa đặt một poster lớn: Ăn tôm hùm lớn ở Phuket, tắm nắng ở vịnh Yalong, ngắm tuyết ở Hokkaido, ăn kem dưới núi Phú Sĩ…… Đủ loại màu sắc rực rỡ phong phú.

Sơ Nghiên nhìn kỹ, có chút động lòng.

Những nơi này vẫn không thay đổi, đời trước Sơ Nghiên không có cơ hội đi, bây giờ đã có tiền, hơn nữa tạm thời cũng không có việc gì, vừa lúc có thể đi một chuyến để thư giãn.

Nhân viên công ty du lịch thấy cô lưỡng lự ở cửa, lập tức tươi cười nghênh đón: “Xin hỏi cô có dự định đi du lịch sao ạ?”

Sơ Nghiên: “A…… Vâng.”

Nhân viên âm thầm đánh giá một phen, thấy cô gái này ăn mặc rất đẹp, nhìn là biết không thiếu tiền, vì thế liền nhiệt tình giới thiệu: “Dạo này du lịch Châu u đang rất được ưa chuộng, tour Pháp Ý Thụy 15 ngày, ngày nào cũng ở khách sạn 5 sao……”

Sơ Nghiên: “Không cần xa như vậy……”

Nhân viên: “Thế thì Maldives cũng là một lựa chọn không tồi đâu ạ~”

Sơ Nghiên chần chờ, cô rất hài lòng với làn da hiện tại, không muốn bị rám nắng.

Nhân viên cười hỏi: “Vậy xin hỏi cô định đi một mình hay là đi cùng bạn ạ?”

Sơ Nghiên: “Tôi đi một——”

Còn chưa dứt lời thì một bóng người bỗng nhiên chen vào từ bên cạnh, che khuất poster của công ty du lịch.

Lâu Niệm giống như vừa chạy tới, hơi thở gấp, “Em muốn đi đâu?”

Sơ Nghiên ngây ngẩn cả người.

Nhân viên công ty du lịch cũng sửng sốt.

Hai người trước mặt đều đeo khẩu trang, nửa gương mặt lộ ra đều tựa như minh tinh, đứng cùng nhau cứ như đang quay phim. Cô không khỏi có chút nghi hoặc: “Hai người có phải là……”

Sơ Nghiên sợ bị nhận ra, nhanh chóng đẩy Lâu Niệm đi.

Hai người trầm mặc đi một lúc, lại quay lại cửa siêu thị vừa rồi, Sơ Nghiên dừng lại.

“Anh đi theo tôi?”

Lâu Niệm trầm mặc trong nháy mắt: “Không có.”

Sơ Nghiên: “Vậy anh đến đây làm gì? Đâu có tiện đường.”

Lâu Niệm: “…… Có công việc.”

Có công việc quỷ quái gì. Quanh đây đều là khu dân cư, chẳng lẽ Lâu Niệm muốn bàn công việc với ông chủ siêu thị à?

Cô bỗng nhiên nhớ lại, nhớ lại lần Lâu Niệm đi cùng cô tới thành phố S thử vai, hắn cũng lấy cớ này, lập tức không nói nên lời.

“Hôm nay lạnh lắm, anh mau về đi.”

Lâu Niệm đứng yên không nhúc nhích.

Đúng lúc này, bác gái quảng cáo sản phẩm ở cửa siêu thị thay ca, mặc áo khoác lông màu đỏ thẫm đi ra, vừa ra cửa liền nhìn thấy Lâu Niệm.

“Ô, cậu nhóc này! Cậu với tôi đúng là có duyên quá!”

Sơ Nghiên: “?”

Bác gái cười nói: “Đã ba ngày rồi, ngày nào cũng gặp nhau! Thật là trùng hợp quá!”

“……” Lâu Niệm trầm mặc, “…… Thật trùng hợp.”

Sơ Nghiên cũng trầm mặc, chờ bác gái đi xa mới nhẹ giọng hỏi: “Anh tới đây ba ngày rồi sao?”

Lâu Niệm từ chối trả lời.

Sơ Nghiên không dám nghĩ tới tâm trạng của hắn khi yên lặng đi theo phía sau cô, đành phải nghiêm mặt, xoay người: “Mau về đi.”

Lâu Niệm không muốn nhìn cô rời đi, giữ chặt cổ tay cô: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Sơ Nghiên thở dài, nhìn xung quanh rồi dẫn hắn đến một góc phố.

Lâu Niệm đứng trong bóng tối, nhỏ giọng hỏi cô: “Anh làm em thấy áp lực à?”

Sơ Nghiên thẳng thắn: “Ừ, rất lớn.”

Sự góc cạnh cứng rắn cố chấp trên người Lâu Niệm nháy mắt mềm đi, lông mi mảnh dài run rẩy: “Vì sao?”

Sơ Nghiên thiếu chút nữa thì mềm lòng.

Nói cho cùng, mâu thuẫn giữa bọn họ căn bản không thể nào giải thích được. Sao Sơ Nghiên có thể nói là, bởi vì anh là nam chính nên đến việc đồng ý thử một lần tôi cũng không dám.

Cô im lặng, Lâu Niệm cũng không thúc giục, cho đến khi đèn trong trung tâm thương mại tắt hết, Lâu Niệm đột nhiên thấp giọng hỏi: “Em thích người khác?”

Sơ Nghiên ngẩn ra, lắc đầu: “Không có.”

Gần nhất với thích, cũng chỉ có hắn.

Lâu Niệm gật đầu: “Thế là tốt rồi…… Anh đưa em về.”

Trên đường hai người không nói chuyện, nhìn từ cửa sổ ra, Lâu Niệm đang đứng dưới ngọn đèn đường, ngẩng đầu nhìn thứ gì đó.

Sơ Nghiên nhìn theo tầm mắt hắn, phát hiện một bông tuyết đang bay lơ lửng trên không trung, rơi xuống bệ cửa sổ, trong suốt như pha lê.

Trận tuyết đầu tiên của năm mới.

Lâu Niệm nâng tay lên, đầu ngón tay chạm vào bông tuyết mỏng manh lạnh lẽo.

Hắn nghĩ: Quá nhỏ.

Nếu tuyết rơi nhiều hơn, có thể cô ấy sẽ đi ra đưa cái ô.

……

Sơ Nghiên tắm xong, lau khô tóc, lặng lẽ vén rèm cửa ra một lần nữa —— Lâu Niệm đã đi rồi.

Cô nhẹ nhàng thở phào.

Rõ ràng biết hắn không phải người yếu đuối, nhưng chỉ cần hắn có chút đáng thương, mặc kệ là thật hay giả, Sơ Nghiên đều sẽ đau lòng.

Cô không thể không thừa nhận, Lâu Niệm đứng dưới đèn đường ngẩng đầu nhìn tuyết rơi khiến cô có chút dao động. Nhưng chút dao động nhỏ nhoi này không đủ để cho cô dũng khí, khiến cô liều lĩnh thử một lần.

…… Vẫn nên đi ra ngoài một chuyến thì hơn, Sơ Nghiên nghĩ, tránh khỏi trận tuyết này, khi trở về sẽ ổn thôi.



Osaka, nhiệt độ cao nhất là 9 độ, thấp nhất là 1 độ, trời nắng.

Lần đầu tiên trong đời Sơ Nghiên nói đi là đi, nhanh đến mức ngay cả bản thân cô cũng không kịp thích ứng. Xuống máy bay, lấy hành lý, theo dòng người ra khỏi sân bay, cô mới ý thức được mình không biết mua vé tàu điện.

Nhân viên tàu điện ngầm nhiệt tình tiến lên, Sơ Nghiên cười cười xin lỗi, đối phương lập tức đỏ mặt.

Cuối cùng, đối phương dùng tiếng Anh giải thích cách mua vé cho cô, Sơ Nghiên chỉ có 10.000 yên tiền giấy, mua vé xong được trả lại một đống tiền lẻ.

Một xấp tiền giấy dày khiến người ta cảm thấy rất an toàn, Sơ Nghiên cầm tấm vé xe nho nhỏ vẫy vẫy tay với tiếp viên hàng không, đối phương đỏ mặt chào tạm biệt cô.

Ngồi trên tàu điện, đệm ghế mềm mại đầy đủ máy sưởi, Sơ Nghiên xoa xoa tay, lúc này mới bắt đầu có cảm giác mong chờ về hành trình sắp tới.

Môi trường hoàn toàn mới khiến người ta thả lỏng rất nhiều, nơi này không có ai nhận ra một diễn viên nhỏ như cô, tất cả mọi người đều bận rộn công việc của mình, Sơ Nghiên nghe tiếng Nhật liến thoắng bên tai, quên đi đây là thế giới trong sách, cũng quên đi cô là một nữ phụ xuyên sách, thoải mái thở dài một hơi.

Mà người ở bên kia hiển nhiên không hề thoải mái như vậy.

Lâu Niệm ngồi trong phòng khách trống trải.

Đã từng có rất nhiều âm thanh trong căn nhà này. Tức giận, cười to, âm thanh của máy ép trái cây, nồi áp suất, bây giờ đã không còn gì nữa.

Người mang đến những âm thanh đó đã đi xa rồi.

Chuông cửa vang lên hồi lâu hắn mới nghe thấy, mở cửa ra, Tiếu Văn Lễ đưa cho hắn một túi bia.

Lâu Niệm gật đầu, đóng cửa lại.

“Chờ chút?!” Tiếu Văn Lễ chặn ngang giữ cửa lại, “Cậu coi tôi là shipper à?”

Lâu Niệm khẽ liếc hắn một cái, nghiêng người để hắn đi vào.

Tiếu Văn Lễ thở dài, cầm bia đi vào phòng khách. Căn nhà vẫn rất sạch sẽ, có điều cũng giống như chủ nhân của nó vậy, im lặng vô hồn.

“Thực ra, thành thật mà nói, tôi đã cảm thấy người ta không thích cậu từ lâu rồi.” Tiếu Văn Lễ nói.

Lâu Niệm hơi cụp mắt, mở lon: “Ừ.”

Tiếu Văn Lễ: “Nhưng tôi không tin tình cảm nói hết là hết, cậu nghĩ sao?”

Lâu Niệm: “…… Ừ.”

Nhưng hắn vẫn bị vứt bỏ.

“Sơ Nghiên thật sự ra ngoài chơi à?” Tiếu Văn Lễ hỏi.

Lâu Niệm gật đầu: “Osaka.”

“Cậu không đi theo sao?”

“Chuyến bay ngày mai.”

Tiếu Văn Lễ “Chậc” một tiếng, một lúc sau mới đột nhiên nhớ ra: “Đúng là trùng hợp, bây giờ ảnh đế cũng ở Osaka đấy, không phải Sơ Nghiên là fan của hắn sao ——”

Hắn còn chưa dứt lời, Lâu Niệm đã gọi điện thoại: “Đổi chuyến bay đi, hôm nay đi luôn.”

Tiếu Văn Lễ: “……”

Hắn thở dài ngăn Lâu Niệm lại: “Cậu đừng có vội vội vàng vàng chạy đến đó rồi không biết làm gì, dù sao cũng phải có kế hoạch gì chứ?”

Lâu Niệm gật đầu: “Có lẽ là có.”

Tiếu Văn Lễ: “Cậu định làm thế nào?”

Lâu Niệm chậm rãi đứng dậy, giống như dựa vào động tác này để trấn áp tất cả những chán chường thất bại trong mắt xuống.

“Làm cho cô ấy biết, ở bên cạnh tôi là tốt nhất.”

……

Sơ Nghiên xuống tàu điện, giấc mộng tùy ý dạo chơi đã tan tành mây khói.

Lẻ loi một mình đến đến một đất nước xa lạ hiển nhiên không phải chuyện dễ dàng tốt đẹp đến thế, cô kéo vali đi vòng vòng hai mươi phút mà vẫn chưa tìm được khách sạn mình đã đặt.

Cuối cùng đành phải bắt taxi, cô dùng tiếng anh nói địa chỉ với chú tài xế mặc vest đi giày da, tưởng rằng cô đã diễn tả vô cùng rõ ràng, ai ngờ xuống xe liền phát hiện đến sai chỗ.

Đành phải đi lại một lần nữa, lăn lộn đến hơn 9 giờ mới tìm được khách sạn. Lúc trả tiền thì trái tim tan nát, tính theo nhân dân tệ là hết gần 400 đồng.

Vất vả kéo vali tìm được phòng phòng của mình, Sơ Nghiên liền ngã xuống giường.

Bây giờ đã khác so với trước đây, trước đây đi cùng Lâu Niệm, dường như cả thế giới đều chờ để phục vụ bọn họ, đi đến đâu cũng không phải lo lắng gì.

Bây giờ phải học cách dựa vào chính mình thôi.

Sơ Nghiên nằm một lát liền quyết định ngồi dậy đi kiếm đồ ăn. Cô mở bản đồ ra, đứng tại chỗ xoay 360 độ một vòng, miễn cưỡng xác định được phương hướng, sau đó đi theo chỉ dẫn một hồi, cuối cùng cũng tới được shinsaibashi* trong truyền thuyết.

(Shinsaibashi là một khu vực mua sắm chính của thành phố Osaka)

Lúc này Sơ Nghiên đã đói đến mức sắp ngất, tùy tiện chọn một tiệm mì ramen định đi vào.

“Sơ Nghiên?”

Sơ Nghiên giật mình, trong nháy mắt nghĩ là Lâu Niệm đi theo cô đến đây. Quay đầu lại, không ngờ lại là Vương Tranh Sơn.

Vương Tranh Sơn cười đi tới: “Sao em cũng ở đây thế?”

Sơ Nghiên cũng rất kinh ngạc: “Em…… em đến đây chơi.”

Vương Tranh Sơn nhướng mày: “Một mình?”

Sơ Nghiên là một diễn viên nhỏ không có lưu lượng, nhưng hắn là ảnh đế đương nhiên sẽ khác. Sơ Nghiên cảm nhận được tầm mắt từ bốn phương tám hướng bắn lại đây, còn có âm thanh tanh tách và ánh đèn flash không ngừng vang lên.

“Vâng…… Em đang định ăn cơm.”

“Có thể gặp nhau thế này là duyên phận, đi thôi,” Vương Tranh Sơn cười cười, “Tôi mời em ăn cơm.”

Ảnh đế lưu lượng + đêm khuya + nữ diễn viên xinh đẹp, dưới sự chứng kiến của vô số camera, lặng lẽ lên hot search.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play