Sơ Nghiên chưa từng gặp người nào tự luyến như vậy, một gương mặt đẹp lại ngứa đòn như thế. Nhưng đang ở chỗ công cộng nên cô cũng không tiện tỏ thái độ, đành phải cười từ thiện: “Tôi xem xong rồi, bây giờ đi đây.”
Phó Thiển nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, nói thẳng thừng: “Xem xong rồi? Không phải em còn chưa mua sao?”
Sơ Nghiên: “……”
Phó Thiển hết sức nhiệt tình: “Không biết nên chọn cái nào à? May cho em là gặp được tôi đấy, tiểu gia có thể giới thiệu cho em —— nhưng em phải nói trước, em tặng cho ai?”
Sơ Nghiên: “…… Một người bạn.”
Phó Thiển nhướng mày: “Bạn trai?”
Vừa nói xong hắn đã cười: “—— Không thể nào, nhìn em đâu có giống người có người yêu.”
Sau đó hắn làm lơ nụ cười giả trân của Sơ Nghiên, thành thạo giới thiệu mấy kiểu đồng hồ cơ dành cho nam. Sơ Nghiên nghe mà mệt tim, quyết định nói thẳng.
“Cảm ơn, có điều tôi không mua nổi.”
Phó Thiển kinh ngạc nhìn cô, sau đó trầm ngâm một lát, “…… Nhà em phá sản rồi à?”
“……” Quả thật, với gia sản của Sơ gia thì đồng hồ danh tiếng có là gì, tiền trong tài khoản nguyên chủ cũng đủ để cô tùy tiện chọn.
Nhưng đó không phải tiền của cô. Cô không muốn lấy tiền của người khác mua quà cho Lâu Niệm.
Sơ Nghiên cũng không cần thiết giải thích với Phó Thiển, cô xách túi đi ra khỏi cửa hàng: “Có thể nói là vậy.”
Kết quả Phó Thiển cũng đi ra theo: “Em cứ vậy mà đi sao?”
Sơ Nghiên đáp lại hắn bằng vẻ mặt “Bằng không thì sao”.
Phó Thiển: “Tôi tốn nhiều nước miếng giới thiệu cho em như vậy, dù sao em cũng phải mời tôi một bữa chứ?”
Mặt Sơ Nghiên đầy dấu hỏi chấm: “Tôi nhờ anh giới thiệu à??”
Phó Thiển nghĩ là cô đang che giấu sự khó khăn của mình, trong lòng mềm đi một cách hiếm thấy, vỗ vai cô: “Quên mất là nhà em phá sản rồi —— vậy tôi mời em cũng được.”
Sơ Nghiên quả thực không biết làm sao, tên này hình như không bao giờ hiểu ý người khác, nói chuyện một mình mà không gượng gạo một chút nào. Sơ Nghiên thật sự sợ hắn luôn, dứt khoát đi về phía cửa trung tâm thương mại: “Anh đừng đi theo tôi.”
“Em không nể mặt tôi? Lâu rồi tiểu gia không mời ai đấy, tôi nói em nghe ——”
Phó Thiển cứ thế đi theo cô ra ngoài. Trước cửa trung tâm thương mại là một quảng trường, gần đến giao thừa, đèn neon treo khắp quảng trường.
Thời điểm hai người bước ra ngoài, toàn bộ đèn neon đột nhiên sáng lên giống như có pháp thuật, đâu đâu cũng là ánh đèn rực rỡ.
Sơ Nghiên vô thức quay đầu lại, tức giận: “Anh còn có chuyện gì nữa?”
Khoảnh khắc đó, sau lưng cô là ánh đèn rực rỡ trong bóng đêm, nó mạ lên sườn mặt trắng nõn của cô một vầng sáng, xinh đẹp đến lạ lùng.
Phó Thiển ngơ ngác, bỗng nhiên phát hiện cô bạn gái nhỏ không hiểu phong tình thời cấp ba ngây thơ năm nào, bây giờ đã trở thành một người phụ nữ.
…… Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Hạ Nhiên nói, sau khi tiếp xúc mới phát hiện, Sơ Nghiên không chỉ xinh đẹp mà cô còn vô cùng thú vị, hơn nữa còn rất thông minh. Nói hắn trước đây đúng là có mắt không tròng.
Phó Thiển lúc đó chỉ khịt mũi coi thường…… Cho đến lúc này, hắn mới đột nhiên nhận ra, có lẽ Hạ Nhiên nói đúng.
……
Khó khăn lắm Sơ Nghiên mới tìm cớ tránh được tên Phó Thiển thần kinh kia, ngó trái ngó phải xác định hắn không đi theo, cô mới đi vào một trung tâm thương mại khác.
Cô lại đi dạo một vòng, cuối cùng nhìn trúng bộ sưu tập B.ZERO1 của BVLGARI. Đồng hồ của nhãn hàng này cô không mua nổi, nhưng vòng cổ thì vẫn có thể trích máu.
Chọn tới chọn lui mới quyết định mua một chiếc vòng cổ vàng hồng với mặt sứ trắng. Hài lòng xách túi về nhà.
Hai người quyết định đón giao thừa ở quảng trường trung tâm thành phố. Sơ Nghiên chưa từng trải nghiệm việc đếm ngược với hàng vạn người, nên nhân dịp giao thừa năm nay có thể thử xem. Lâu Niệm hoàn toàn không có ý kiến gì cả, tất cả đều nghe theo cô.
Ngày 31, cả ngày vẫn giống như ngày thường, đóng phim, về nhà, buổi tối Sơ Nghiên xắn tay áo lên làm một bàn đồ ăn lớn.
Hôm nay Lâu Niệm lại không vào phòng bếp một cách hiếm thấy, hắn ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nhìn chiếc nhẫn trong tay.
Đó là một chiếc nhẫn bạch kim, kiểu dáng hơi cũ, nhưng viên kim cương thì vẫn rất lộng lẫy. Lâu Niệm nhìn chăm chú hồi lâu, đến khi Sơ Nghiên trong phòng bếp gọi hắn bưng thức ăn, Lâu Niệm mới đáp một tiếng rồi đứng lên.
Hắn bỏ nhẫn lại vào trong túi —— không thể vội vàng được, phải thận trọng vững vàng một chút.
Tính đến việc đêm nay phải thức trắng, Sơ Nghiên nấu món chính là sườn cừu áp chảo. Trên sườn cừu thơm phức được rải một lớp bột thì là Ai Cập thật dày, còn có một ít hành lá xanh non, thơm đến nức mũi.
Cắn một miếng, thịt cừu non và mềm, nước sốt vô cùng ngon miệng, da hơi cháy, hương vị hoàn hảo.
Sáu miếng sườn cừu bị càn quét sạch sẽ, bữa cơm cuối cùng của năm nay khiến hai người rất hài lòng.
Ăn xong nằm nghỉ một lát, Sơ Nghiễn muốn mở chương trình trực tiếp đêm giao thừa xem, không ngờ lúc cô bật lên lại vừa vặn là tiết mục hát của Phó Thiển.
Không thể không nói, mặc dù ngoài đời là một tên dở hơi, nhưng trên sân khấu tên này lại rất có sức hút. Các cô gái dưới sân khấu gào thét đến khản cổ để thể hiện tình yêu cuồng nhiệt với idol.
Phó Thiển hát xong, tiết mục tiếp theo thế mà lại là của Vương Tranh Sơn. Ảnh đế hát một bài tình ca rất mới, điều đặc biệt đó là hắn đem sự thâm tình trong nguyên tác hát thành cảm giác năm tháng tang thương.
Tuy rằng nhìn một cái là biết hát nhép, nhưng Sơ Nghiên vẫn thích thú xem hết.
Ngồi một lát, thấy đã sắp đến giờ, hai người liền mặc áo khoác dày vào, lái xe đến quảng trường.
Cách không xa lắm, nhưng xung quanh đã kín hết người, mất một lúc lâu mới tìm được chỗ đỗ xe. Lúc xuống xe đi về phía quảng trường, dưới tòa tháp đồng hồ cao cao kia đã chật cứng người.
Sơ Nghiên thở ra một hơi khói trắng, mua hai ly sữa đậu nành nóng ở quán nhỏ ven đường, cầm trong tay nhấm nháp.
Các bộ phim truyền hình thường xuyên có cảnh kinh điển như thế này, ánh đèn rực rỡ đủ màu sắc, đám đông náo nhiệt, chiếc đồng hồ lớn chuyển động từng giây một, gương mặt ai nấy đều ngẩng lên, chờ đợi năm mới đến.
Đối với những người đã trải qua một năm đầy ý nghĩa mà nói thì giờ khắc này vô cùng quan trọng.
Tính ngày tháng, Sơ Nghiên đã đến đây hơn nửa năm rồi, cũng coi như đã trải qua đủ loại thăng trầm.
Sơ Nghiên và Lâu Niệm đeo khẩu trang, đội mũ đứng trong đám đông, chờ đợi năm mới sắp đến.
…… Mười phút sau.
Sơ Nghiên run run hỏi Lâu Niệm: “Còn bao lâu nữa?”
Lâu Niệm đưa tay ra trong gió lạnh, đối chiếu đồng hồ của mình với tháp đồng hồ: “…… Hai mươi phút nữa.”
Sơ Nghiên sửng sốt: “Sao lại lâu như vậy?”
Chưa có ai nói với cô là giao thừa lại lạnh thế này!
Lâu Niệm trái lại rất bình tĩnh, cúi đầu hỏi cô: “Đi quán cà phê?”
“Bỏ đi,” Sơ Nghiên ngẫm nghĩ, “Chờ cũng đã chờ rồi, nếu bây giờ đi ra ngoài thì lát nữa sẽ không chen vào được mất.”
Trên quảng trường có đủ kiểu người muôn hình muôn vẻ, cặp đôi học sinh mặc đồng phục cấp ba, cụ bà ăn mặc kín mít dẫn theo cháu trai cũng mặc kín mít y hệt, chú bác công nhân…… Ai cũng như ai, đều hướng ánh mắt theo sự chuyển động của kim đồng hồ, mong chờ những điều may mắn trong năm tới.
Cuối cùng, vào lúc Sơ Nghiên lạnh đến mức sắp không còn cảm giác thì Lâu Niệm nhỏ giọng nói với cô: “Đếm ngược rồi.”
Sơ Nghiên không ngẩng đầu: “Bao lâu?”
Lâu Niệm: “Một phút.”
Lúc này Sơ Nghiên mới nhấc vành mũ lông, ngẩng mặt lên.
Kim phút chậm rãi chuyển động, 15 độ, nửa vòng tròn…… cuối cùng chỉ còn 10 giây.
m thanh của mọi người hòa vào nhau.
“…… Năm, bốn, ba, hai……”
“Một!”
Tiếng chuông chợt vang lên, âm thanh vang khắp quảng trường, vọng đến những chốn xa xăm. Cùng lúc đó, pháo hoa cũng đồng loạt bắn lên bầu trời đêm, nở rộ thành những chùm hoa lộng lẫy.
Sơ Nghiên nở nụ cười, đột nhiên cảm giác có một bàn tay vói vào túi cô.
Sau đó mười ngón tay đan vào nhau, nắm chặt lại.
“Chúc mừng năm mới.”
Giọng nói thanh lãnh của Lâu Niệm chìm nghỉm trong tiếng nổ của pháo hoa, nhưng Sơ Nghiên vẫn nghe thấy một cách rõ ràng.
Cô mỉm cười, trong bầu không khí như thế này, thật sự không có biện pháp rút tay ra khỏi tay Lâu Niệm.
Đúng vậy, năm mới đến rồi. Cô phải sống vui vẻ, tự do vì bản thân.
Lâu Niệm lặng lẽ nhìn đôi mắt được chiếu sáng bởi pháo hoa và khóe miệng cong lên của cô. Bốn phía đều là tiếng người ầm ĩ, nói chuyện giống như đang gào thét, hắn nghĩ, xem ra hôm nay không phải là một thời cơ thích hợp.
Hắn nắm chặt tay cô, tay hai người ở trong túi chia sẻ sự ấm áp của cơ thể.
Để lần sau vậy, Lâu Niệm nghĩ, sau đó hắn ngẩng đầu lên, cùng Sơ Nghiên ngắm nhìn bầu trời rực rỡ.
—
Sau Tết, 《 Đáy tim 》đi đến những cảnh quay cuối cùng, sau khi quay một tuần thì tất cả các diễn viên đều đóng máy.
Quay xong cảnh cuối cùng, đạo diễn mỉm cười ra hiệu “ok”, sau đó cả đoàn phim chìm trong không khí vui vẻ.
“Cảm ơn đạo diễn và biên kịch!”
“Anh Niệm chị Nghiên vất vả rồi!”
“Chúc mừng đóng máy!”
Sơ Nghiên đứng giữa đám người đang vui vẻ, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Quay xong bộ phim này, đối với cô mà nói còn có một ý nghĩa khác.
Mặc dù sự trói buộc vô hình kia không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, làm kẻ vuốt đuôi hơn nửa năm nay cô vẫn luôn rất vui vẻ, nhưng vào khoảnh khắc thực sự kết thúc cô mới biết được, có tự do hay không, thực sự rất khác biệt.
【 Chúc mừng ký chủ đã đạt được thành tích! Tung hoa ~】
Sơ Nghiên cười cảm ơn đạo diễn, biên kịch và tất cả các nhân viên, còn nhận được một bó hoa lớn từ mấy fanboy fangirl trong đoàn phim.
m thanh hệ thống vang lên trong đầu cô.
【 Hệ thống nhắc nhở bạn, ký chủ [ Sơ Nghiên ], quyền hạn thoát vai nhân vật và quyền hạn thoát khỏi cốt truyện đều đã đạt 100%, hệ thống chúc mừng bạn tự đáy lòng, bạn có thể tự do phá hủy hình tượng nhân vật rồi! 】
Sơ Nghiên mỉm cười.
Cô đâu có ngu mà đi phá hủy, hình tượng của cô bây giờ chính là bản thân cô, ngoại trừ việc không cần phải bày tỏ tình yêu với nam chính nữa thì những thứ khác không có gì thay đổi.
Sơ Nghiên tiện tay tóm lấy Tiểu Uông đang chạy loạn, nghiêm túc nói với hắn: “Tôi không thích Lâu Niệm.”
Tiểu Uông hất tóc: “Em thích ~”
Sơ Nghiên cười đá vào mông hắn một cái.
Thật sự không có tiếng cảnh báo —— ngay cả khi cô nói mình không thích Lâu Niệm ở trước mặt người khác, cũng sẽ không có hình phạt nào nữa.
Tự do rồi!
Sơ Nghiên cúi đầu ngửi bó hoa trong tay, fanboy tặng cô một bó hoa hồng champagne, màu sắc rất đẹp, mùi hương ngọt thanh lay động lòng người.
Tâm trạng Sơ Nghiên rất tốt, đúng lúc này, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh máy móc của hệ thống.
Sơ Nghiên: ?? Lại gì nữa?
【…… Ngoài ra, hệ thống phát hiện nữ chính [ Tống Tâm Thuần ] của thế giới này đã mất đi năng lực hoạt động, thế giới này đang trong trạng thái thiếu nữ chính. 】
Sơ Nghiên: Cho nên?
【 Để khen thưởng kí chủ vì đã đóng góp vào việc hoàn thiện tình tiết, phát triển vai phụ, hệ thống quyết định trao tặng [ thân phận nữ chính ] cho ký chủ. 】
Sơ Nghiên nghe thấy tiếng nổ “ầm” một cái trong đầu.
Tôi không, không cần……
【 Ký chủ có quyền từ chối, thân phận trên có thời hạn xem xét: 20 ngày. Hy vọng ký chủ suy nghĩ thật kỹ. 】
Sơ Nghiên một bụng tức giận dâng lên đến họng, nghe xong câu giải thích bổ sung này mới nuốt xuống, lập tức khụ một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT