Chắc là ông cụ Lâu vẫn còn giữ ấn tượng về nguyên chủ bất luận thế nào cũng muốn đến gần Lâu Niệm, bây giờ làm thế này là cố tình tạo điều kiện cho cô.
Trong trí nhớ, mỗi lần nguyên chủ đến Lâu gia chắc chắn đều làm ra vài chuyện, có thể ngủ lại thì sẽ ngủ lại, còn từng có sự tích vẻ vang mặc áo hai dây đêm hôm xông vào phòng Lâu Niệm.
Sơ Nghiên: Nhưng bây giờ ông không cần phải tri kỷ như vậy đâu ông ơi QAQ
Kỳ lạ là trước đây nguyên chủ có giở trò quyến rũ thì cũng đều bị Lâu Niệm vô tình chặn lại, nhưng lần này bị nhốt chung vào một phòng rồi thế mà hắn cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Ông cụ Lâu đóng cửa, vẻ mặt đắc ý chắp tay sau lưng rời đi.
Chê cười, tưởng là ta không nhìn ra tâm tư của tiểu tử kia sao.
Trước đây cái mặt lúc nào cũng cứng nhắc, chưa bao giờ để người ta vào trong mắt, ông còn từng lo lắng không biết đứa trẻ này có bệnh kín gì không.
Còn bây giờ sao, động tâm rồi ——
Ông cụ vui vẻ thong dong đi qua hành lang, tiếng bước chân bị tấm thảm vừa dày vừa nặng hút đi, yên lặng không một tiếng động. Lúc đi qua phòng ngủ chính ở lầu hai, thấy cửa phòng hé mở, ông mơ hồ nghe thấy giọng nói hơi kích động của con dâu ở trong phòng.
Lâu phu nhân: “Ông xã, anh không quan tâm chút nào sao? Lâu Niệm đã phá hỏng một IP tốt như vậy vì Sơ Nghiên, anh còn muốn mặc nó tiếp tục phá hỏng sao?”
Ba Lâu nhấp một ngụm trà đặc, bình thản cười nói: “Bộ phim đó giao cho Tiểu Nghiên? Sao lại gọi là phá hỏng chứ, hai đứa nhỏ đóng cùng nhau không phải rất tốt sao.”
“Ý em là…… một chút tình cảm cá nhân đã ảnh hưởng đến phán đoán công việc của nó, anh thật sự yên tâm đầu tư nhiều tiền như vậy vào phòng làm việc sao?”
Ba Lâu: “Phải tin tưởng con trai.”
“Đúng vậy! Nhưng nó còn nhỏ, rất nhiều việc dễ sốc nổi! Nếu để em giúp nó, ít nhất sẽ không mang đến tổn thất cho công ty!”
Ba Lâu nghe xong, không nói gì.
Ông từ từ uống hết ly trà đặc, chậm rãi nói: “Đừng đòi hỏi thằng bé nhiều như vậy nữa.”
“—— Không phải Lâu Niệm cũng chưa từng đòi hỏi gì em sao?”
Sắc mặt Lâu phu nhân lập tức cứng đờ, lúc ba Lâu quay đi, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Ngoài cửa, ông cụ Lâu lãnh đạm “Hừ” một tiếng, chắp tay sau lưng xoay người rời đi.
—
Còn quá sớm để đi ngủ, Sơ Nghiên nhìn qua phòng Lâu Niệm, không gian rất rộng, ngoài chiếc giường kingsize kia còn có một bộ sô pha sang trọng, chắp vá một đêm cũng không thành vấn đề, vì thế Sơ Nghiên thả lỏng rất nhiều.
Phòng rất sạch sẽ, không hề có nhiều đồ dùng cá nhân. Phong cách tổng thể đơn giản, hiện đại, lộ ra vẻ lãnh đạm. Đẹp, nhưng không có nhân khí gì cả.
Nhưng dưới ánh mắt của Lâu Niệm lại là một hình ảnh khác.
Vì có Sơ Nghiên ở trong phòng, mùi hương nhàn nhạt phảng phất trong không khí mà rõ ràng là bài trí quen thuộc lại hiện ra một loại ấm áp chưa có bao giờ.
Giống như…… hôn nhân của những người bình thường, trong lòng hắn có thể phác họa ra một đôi vợ chồng bình thường.
“Oa! Ông chủ ơi anh bán đồng hồ sao?”
Sơ Nghiên cuối cùng cũng nhìn thấy tủ đồng hồ của người có tiền, từng cái kim đều toát lên khí chất xa hoa.
“…… Tạm thôi.”
Sơ Nghiên nhìn một vòng, ôm bụng ngồi xuống cạnh Lâu Niệm, mũi dép lê nhẹ nhàng chọc chọc hắn.
“Lâu Niệm.”
Lâu Niệm quay mặt lại, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện dáng vẻ có chút căng thẳng: “Hử?”
Sơ Nghiên sáp lại gần, “Anh……”
Lâu Niệm vô thức nín thở.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Sơ Nghiên sáng lên, khóe môi hồng nhuận từ từ cong lên, lộ ra nụ cười có phần ngượng ngùng.
“…… Có đói không?”
Thật sự không thể trách cô, đồ ăn nhà Lâu Niệm thực sự quá lành mạnh, thanh đạm đến mức cô còn không ăn thể hết một bát cơm, bụng vẫn còn rỗng tuếch như cũ.
Vốn dĩ cô định lúc về đi qua tiệm lẩu sẽ vào ăn sảng khoải một phen, ai ngờ người tính không bằng trời tính, vậy mà cô lại bị giữ lại Lâu gia.
May mà còn có dịch vụ giao đồ ăn.
Trong ngôi nhà kiểu cung điện của Lâu gia chắc chưa bao giờ xuất hiện những loại đồ ăn bình dân giao tận nhà, cô phải dụ dỗ Lâu Niệm nhập hội rồi mới dám đặt.
“Có muốn uống một ly trà sữa cho vui không?”
“…… Được.”
Vì thế Sơ Nghiên vô cùng vui vẻ mở app ra, “Hôm nay tôi mời, anh cứ gọi thoải mái!”
“…… Nhưng shipper có thể sẽ không vào được.”
Một câu này giống như sét đánh giữa trời quang, Sơ Nghiên cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh*, quả thực muốn khóc.
(Ngũ lôi oanh đỉnh: Năm tia sét cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích rất lớn)
Cô sắp khóc: “Thật sự không thể gọi sao?”
Lâu Niệm không có cách nào: “…… Tôi đi lấy cho em.”
Sơ Nghiên lập tức vui vẻ: “Chúng ta cùng lén đi!”
Cô gọi một chiếc pizza nhân phô mai thịt xông khói khoai tây, hai ly trà sữa Dirty, một hộp gà rán cay ngọt kiểu Thái, còn có một phần khoai tay chiên.
“Đúng đúng, chính là cái cổng rất lớn đó…… Anh đừng sợ, đúng đúng, đi về phía trước……”
“Cứ để ở cổng là được, chắc là không vào được rồi, đúng đúng đúng, cảm ơn anh nhé!”
Anh trai shipper run rẩy đi đến cổng, dưới cánh cổng lớn đến thái quá kia còn có người đứng gác, ánh mắt lạnh lùng quét qua hắn.
Hắn nhanh chóng đặt đồ ăn xuống đất ngoài cổng lớn theo yêu cầu, lúc ngồi xuống còn liếc qua đơn đặt hàng.
179 tệ.
Sống trong một ngôi nhà lớn như vậy mà lại ăn đồ rất bình dân??
Cúp điện thoại, Sơ Nghiên khoác thêm áo ngoài, từ từ mở cửa phòng ra.
Hành lang không có người, cô quay đầu lại vẫy tay với Lâu Niệm, nói nhỏ: “Mau mau mau.”
Không hề căng thẳng như cô, trái lại Lâu Niệm vô cùng thản nhiên. Sơ Nghiên có chút sốt ruột, dứt khoát nắm lấy cổ tay của hắn.
Lâu Niệm ngẩn người, bỗng nhiên hơi dùng sức, trở tay nắm chặt tay cô.
Sơ Nghiên quay đầu lại: “?”
Lâu Niệm nhìn sang chỗ khác: “Thuận tiện.”
Được rồi, bây giờ cũng không phải lúc so đo việc này.
Lâu Niệm nắm tay cô, nhẹ nhàng đi xuống cầu thang. TV trong phòng khách đang bật, ông cụ Lâu ngồi trên ghế sô pha.
Hai người lén lút vòng ra phía sau phòng khách, đi được một nửa thì ông cụ Lâu bỗng nhiên quay đầu lại mà không báo trước.
“Đi đâu đấy?”
Sơ Nghiên hoảng sợ, theo bản năng quay người lại, lập tức đâm vào lòng Lâu Niệm.
Vành tai Lâu Niệm lặng lẽ hơi đỏ lên. Hắn duỗi tay ôm lấy eo cô, sờ sờ gáy cô sau đó ngẩng đầu: “Ông nội, ông làm cô ấy sợ rồi.”
“Được được được, ông nội sai rồi.” Ông cụ Lâu vui tươi hớn hở, “Nhưng Nghiên Nghiên không được lén trốn đi đó.”
Sơ Nghiên gật đầu: “Không đâu, không đâu, chúng cháu chỉ ra ngoài đi dạo thôi.”
Cô lui lui về phía sau, nhưng cánh tay của Lâu Niệm vẫn còn ôm ngang ở sau lưng cô, cứng rắng nóng bỏng. Cô ngước mắt lên án, Lâu Niệm lẳng lặng nhìn cô một lúc rồi mới thản nhiên buông ra.
Sau đó, lại dắt tay cô.
Sơ Nghiên nhỏ giọng: “Đã bị phát hiện rồi thì không cần phải cẩn thận như vậy nữa đâu……”
Lâu Niệm bình thản nói: “Bên ngoài tối.”
Hai người đi dọc theo con đường thẳng tắp đến cổng lớn, dưới ánh mắt nghiêm túc xen lẫn với chút kỳ quái của người bảo vệ, Sơ Nghiên kéo đồ ăn qua cổng rồi ôm vào lòng.
Về phòng, ngồi xếp bằng trên tấm thảm lông mịn, đồ ăn lại được bày ra một bàn lớn.
Bức tường đối diện treo một chiếc TV LCD 72 inch, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem chương trình tạp kỹ đúng là tuyệt phối, Sơ Nghiên cầm lấy điều khiển từ xa hỏi Lâu Niệm: “Muốn xem không?”
Lâu Niệm đang uống trà sữa, gật đầu.
Sơ Nghiên híp híp mắt, cảm giác hình như mặt hắn hơi đỏ.
Từ vừa rồi đã bắt đầu như vậy.
Quá nóng sao?
Bật TV lên, vừa khéo là kênh điện ảnh.
Phim đang chiếu cũng vừa khéo là Tình hoa hải đường.
“Là nó này!” Sơ Nghiên kích động huých huých Lâu Niệm, “Chính là bộ phim lần trước mà chúng ta mua nhầm vé không xem được đó!”
“……” Lâu Niệm yên lặng duỗi tay về phía chiếc điều khiển từ xa.
Sơ Nghiên bắt được tay hắn “Bộp” một cái, “Không được đổi kênh!”
Lâu Niệm đành phải chuyển hướng lấy một hộp nước sốt.
Lần này cuối cùng cũng mở màn đúng cách, sắc thái bộ phim tươi mát, tán hoa hải đường trắng hồng làm chủ đạo, tiểu hoa thanh thuần xinh đẹp, ảnh đế……
Mắt Sơ Nghiên toàn trái tim màu hường.
Đẹp trai quá a a!
Bình thường hai người ăn cơm đều vừa ăn vừa nói chuyện, lần nào Sơ Nghiên cũng nói rất nhiều, nhưng Lâu Niệm lại chăm chú nghe từng câu từng chữ.
Nhưng bây giờ toàn bộ tinh thần của Sơ Nghiên đều tập trung vào bộ phim…… Không, vào người đàn ông trong phim, đến tốc độ ăn cũng chậm đi.
Lâu Niệm uống một ngụm trà sữa.
Quá ngọt, có một chút đắng.
Sơ Nghiên nhỏ giọng cảm thán: “Sao Vương Tranh Sơn diễn nhân vật thế này mà cũng có thể đàn ông đến vậy chứ……”