Sơ Nghiên vui sướng ăn hết chiếc bánh vòng kia, đang chưa đã thèm thì điện thoại vang lên tiếng “ting ting” có tin nhắn Wechat.

Lâu Niệm: 【 Còn rất nhiều, tới ăn cơm. 】

Sơ Nghiên ngẩn ngơ: Gì cơ?

Hóa ra không phải Lâu Niệm muốn bắt cô?

Vì thế Sơ Nghiên lại xấu hổ. Hình như là cô đã đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử rồi!

Xấu hổ một lúc, rồi vẫn theo mùi hương quay lại phòng nghỉ.

Vào phòng, đóng cửa lại, Lâu Niệm mở một hộp bánh bao chiên đưa cho cô.

Hai người yên lặng ngồi đối diện một lúc, ánh đèn mờ ảo, mùi thơm của thức ăn lan tỏa trong không khí, vẫn ấm áp như mọi khi, cũng không cảm thấy xấu hổ nữa.

Sơ Nghiên cắn bánh bao chiên, hai má phồng lên hỏi hắn: “Anh sao vậy?”

Lâu Niệm dừng tay, cúi đầu: “…… Xin lỗi.”

Sơ Nghiên mở to hai mắt, vội vàng nói: “Không sao không sao, quay phim không suôn sẻ sao? Không sao đâu, tiến độ của chúng ta vượt trước kế hoạch rồi, đừng sốt ruột.”

Lâu Niệm không quá chuyên tâm vào sự nghiệp, nhưng đối với diễn xuất của mình thì rất cầu toàn, thỉnh thoảng chưa thoát vai cũng rất bình thường.

Lâu Niệm nhìn cô, khẽ nói: “…… Sốt ruột.”

Sơ Nghiên không nghe thấy câu này, cô cúi đầu gạt hộp sườn non chiên từ khách sạn sang một bên, ghét bỏ nói: “Cái này còn không ngon bằng tôi làm, lần tới tôi làm cho anh……”

“Được.”



Dưới sự dẫn dắt của Mạnh Long và đoàn đội, ảnh chụp nhanh thu hút được không ít sự chú ý, fans thị giác, fans qua đường của hai người càng ngày càng nhiều.

Mặc dù trước đó Weibo của Sơ Nghiên có 59 vạn follows, nhưng đa phần là follow ảo, mỗi bài cô đăng nhiều lắm chỉ có bảy tám chục bình luận, trong đó còn có không ít cái mắng cô. Nhưng bây giờ lượt bình luận dưới bài đăng của cô có thể lên đến hơn một nghìn, bắt đầu có một số fans check in tỏ tình.

Bọn Phùng Dứu ngày nào cũng rảnh rỗi đến phát hoảng, công việc thì không có ai tìm, chỉ có thể đến công ty nhà mình để điểm danh. Vừa nghe tin Lâu Niệm và Sơ Nghiên có ngày nghỉ thì lập tức hẹn hai người.

“Thiếu gia, đã bao lâu không gặp rồi chứ! Cậu không nhớ tôi sao!!” Phùng Dứu gào khóc.

Lâu Niệm: “Không đi.”

Đi lại là một mình Sơ Nghiên nấu cơm, quá mệt mỏi.

“Không để chị dâu nấu cơm! Cùng lắm —— cùng lắm là chiên viên gì đó!”

Lâu Niệm quay đầu, hỏi Sơ Nghiên đang nghịch điện thoại ở ghế phó lái: “Đi không?”

“Sao cũng được, tùy anh,” Sơ Nghiên bận chơi Anipop, thuận miệng nói: “Nếu anh không muốn đi thì tôi về nhà nằm vậy.”

Câu “Chúng ta đi ăn gì đi” của Lâu Niệm còn chưa nói ra đã phải nuốt lại.

Hắn nói với Phùng Dứu đang kêu khóc om sòm trong điện thoại: “Lát nữa chúng tôi qua.”

“Ok! Chúng tiểu nhân xin ở đây đợi các ngài!”

Cúp điện thoại, Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh ghé đầu vào nhau.

Phùng Dứu hỏi: “Cậu có cảm thấy không.”

Triệu Nhất Minh nghiêm túc gật đầu: “Cảm thấy.”

Phùng Dứu: “Xem ra không phải ảo giác của tôi.”

“Không sai,” Triệu Nhất Minh thở dài, “Anh Niệm, hắn……”

Thê nô!

Hoàn toàn là thê nô?!

Việc gì cũng phải hỏi ý đối phương!

Xong rồi, xong rồi, rơi vào tay giặc rồi, rơi vào tay giặc rồi.

……

Lần này chơi ở nhà Phùng Dứu. Trong nhà rất sạch sẽ khác hẳn với bộ dáng lôi thôi của hắn.

Biết bọn họ sẽ tới nên Phùng Dứu đã đặt trước bữa tối từ khách sạn, lúc Lâu Niệm và Sơ Nghiên đến, trên bàn đã dọn sẵn đồ ăn.

Lâu rồi không gặp nên bọn Phùng Dứu vừa nhìn thấy Sơ Nghiên lại tâng bốc một trận lên tận mây xanh, cái gì mà đồng phục học sinh của chị dâu quá đẹp, phim mới chắc chắn sẽ nổi như cồn, cái gì mà anh Niệm chị Nghiên quá xứng, cp thần tiên, thực sự nói quá muốn chết.

Sau đó xấu xa đề ra một thứ mà bọn họ đã tỉ mỉ lựa chọn mấy ngày —— game kinh dị!

Lần trước chưa thấy được dáng vẻ chị dâu nhỏ la hét thất thanh, ngược lại chính mình sợ muốn chết, thật sự quá sai lầm!

Game này rất nổi tiếng, hiệu ứng đặc biệt trâu bò, phỏng chừng Sơ Nghiên cũng không thể cầm cự được năm phút đồng hồ.

Bữa cơm rất hài hòa, ăn được một nửa thì Tiếu Văn Lễ đến.

“Ôi Tiếu lão sư!”

“Mau vào đây, vẫn còn kịp ăn mấy miếng nóng hổi này!”

Tiếu Văn Lễ cười thay giày đi vào: “Mọi người ăn đi, tôi ăn rồi.”

“Tiếu lão sư, cái bánh nướng trứng chảy này để dành cho anh đấy!” Sơ Nghiên cười chào hắn.

Tiếu Văn Lễ cười ngồi xuống cạnh cô, “Cảm ơn bạn học Tiểu Nghiên.”

Nói xong nhanh chóng liếc nhìn Lâu Niệm một cái, không ngoài dự đoán nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm khác thường của hắn.

Tiếu lão sư cảm thấy mình nên đổi tên thành bà Tiếu, vốn dĩ hôm nay hắn định đi hẹn hò, kết quả lại nghe nói Lâu Niệm đưa Sơ Nghiên đến đây, để con đường tình yêu của thiếu gia có thể diễn ra suôn sẻ, hắn vẫn phải đến đây.

Điện thoại của Tiếu Văn Lễ ở ngay tay trái Sơ Nghiên, khi màn hình sáng lên, Sơ Nghiên theo bản năng liếc mắt một cái, nhìn thấy ba chữ “Tống Tâm Thuần”.

Cô ta tìm Tiếu Văn Lễ?

Sơ Nghiên có chút nghi hoặc, chẳng lẽ nữ chính đã từ bỏ nam chính, bắt đầu tìm hơi ấm từ nam phụ rồi?

…… Cũng rất phù hợp với tính cách bạch liên hoa thịnh thế đấy chứ.

Tiếu Văn Lễ không hề kiêng dè, mở điện thoại trước mặt cô, vừa xem nội dung vừa hỏi Sơ Nghiên: “Dạo này em gái cô có chuyện gì vậy? Sao cứ tìm tôi hoài thế?”

Sơ Nghiên: “Tôi đâu biết, quan hệ bọn tôi không tốt.”

Trong lòng Phùng Dứu giơ lên ngón cái: Cứng!

Không tốt thì nói không tốt, đỉnh hơn quá nhiều so với Tống Tâm Thuần trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu!

Tiếu Văn Lễ cũng cười cười, tiện tay gõ vài chữ gửi đi rồi tắt máy.

Tống Tâm Thuần: 【 Anh đi gặp bọn Phùng Dứu à? Em có thể đến đó không?】

Tiếu Văn Lễ: 【 Đừng thì hơn. 】

Sau khi ăn xong, Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh xoa tay hằm hè: “Nào nào nào chơi game thôi, ai hét trước thì người đó thua!”

Sơ Nghiên cũng rất hứng thú với game kinh dị, vui vẻ đồng ý, ba người ngồi trên ghế sô pha mở trò chơi.

Lâu Niệm và Tiếu Văn Lễ xuống lầu vứt rác, đứng dưới lầu một lúc.

Tiếu Văn Lễ đưa cho hắn một điếu thuốc, Lâu Niệm nhận lấy, ngậm trong miệng, không hút.

Tiếu Văn Lễ: “Có chuyện muốn nói?”

Lâu Niệm đút tay trong túi quần, giọng nói đều đều, đi thẳng vào vấn đề: “Anh đối với Sơ Nghiên?”

Tiếu Văn Lễ cười cười: “Tôi biết mà —— yên tâm, không có bất kỳ suy nghĩ không an phận nào cả.”

Lâu Niệm: “Không có là tốt nhất.”

Là bạn bè nhiều năm, Tiếu Văn Lễ nghe ngữ khí này của hắn liền biết hắn thật sự động tâm. Hai người đứng trong gió thu một lát, Tiếu Văn Lễ mới nói: “Cách hai người ở chung bây giờ cũng không phải không tốt, nhưng cậu có cảm thấy không……”

“Sơ Nghiên không còn thích cậu như trước kia nữa.”

Rõ ràng là quen thuộc hơn, hòa hợp hơn, nhưng trong đôi mắt sáng ngời của cô lại không có một tia si tình nào.

Hàng mi dày của Lâu Niệm cụp xuống, môi mỏng thở ra một hơi.

Góc bí ẩn trong lòng bị xuyên thủng, hắn biết mình không có cách nào phản bác.

Tiếu Văn Lễ thở dài: “Thiếu gia, cậu chưa bao giờ theo đuổi con gái.”

Cả đời ưu việt, ngược lại sẽ bị ưu việt hạn chế. Lâu Niệm chính là như thế.

Lâu Niệm quay lại nhìn hắn.

“Nếu đã để tâm thì cậu không thể bị động như vậy,” Tiếu Văn Lễ nói, “Cậu thả thính đi.”

Lâu Niệm hơi nhướng mày: “Thả thính?”

“Diện mạo, dáng người, hương vị, tài phú, tính cách……” Tiếu Văn Lễ nói, “Trước kia cậu không nhúc nhích người ta còn thích cậu, bây giờ cậu phải dựa vào những thứ này thả thính người ta tiếp tục thích cậu.”

Lâu Niệm trầm ngâm.

“Phóng ra mị lực đi, thiếu gia,” Tiếu Văn Lễ vỗ vỗ vai hắn, thấm thía nói: “Thật ra bản thân gương mặt này của cậu vốn đã ghẹo người rồi.”

Hai người đi ra ngoài vứt rác hết nửa tiếng, ba người trong phòng cũng chưa phát hiện.

Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh một trái một phải nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trong tay Sơ Nghiên, nín thở.

Sơ Nghiên có chút buồn cười, hỏi hai người: “Tôi bắt đầu nhé?”

“Bắt đầu đi bắt đầu đi!”

“Chị dâu đừng sợ!”

Trò chơi START.

Căn phòng tối om, tầm nhìn được soi sáng bởi chiếc đèn pin cầm tay. Đã từng có vụ án giết người xảy ra trong căn phòng này, trên tường, trên sàn nhà, thậm chí cả trần nhà đều có những vết máu đỏ tươi.

Bọn họ phải thoát khỏi ngôi nhà này trước nửa đêm, nếu không sẽ không bao giờ ra được nữa.

Thời gian còn lại 29: 55

Phạm vi của đèn pin có hạn, không biết trong bóng tối phía trước sẽ xuất hiện thứ gì……

Sơ Nghiên vừa nhặt đạo cụ và vũ khí vừa chú ý tình hình xung quanh.

Đột nhiên trong bóng tối xuất hiện một gương mặt ngũ quan vặn vẹo!

Đến —— giết trực diện!

Phùng Dứu hít vào một hơi, nhưng lại nhớ không thể hét lên, vì thế hơi đó bị nghẹn lại, nấc lên một cái.

“Ăn nhiều quá rồi, ha ha ha……”

Triệu Nhất Minh cũng lén lau mồ hôi trên trán: “Nhà này của Dữu Tử nóng quá, ha ha ha……”

Sơ Nghiên xuống tay không trượt phát nào, lúc con quỷ xuất hiện trực diện liền ném con dao vừa nhặt ra, không quan tâm có chính xác hay không, dù sao chết là được.

Đi ra khỏi tầng này, từng bậc đi xuống cầu thang đổ nát vào tầng tiếp theo. Qua chỗ ngoặt là một hành lang dài tối tăm.

Sơ Nghiên đi vài bước, bỗng nhiên đèn bật sáng trưng!

“Sao đèn lại được sửa rồi? Thế này chẳng có không khí gì cả.” Phùng Dứu thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện ở cuối hành lang!

Chạy qua đây với tốc độ ánh sáng!

“Vãi!”

“WTF!”

Nháy mắt bóng ma kia đã đến trước mặt, Sơ Nghiên bắn trượt mũi tên, bị nó làm cho ngã xuống đất. Gương mặt đáng sợ tràn đầy màn hình, mở cái miệng khổng lồ ra ăn “tôi” mất.

Sơ Nghiên tiếc nuối nói: “Haiz, độ chính xác của tôi không tốt.”

“……” Phùng Dứu yên lặng đứng lên, “Tôi đi thay quần áo.”

“Tôi, tôi cũng đi đi WC……”

Sơ Nghiên bận khởi động lại trò chơi, vẫy vẫy tay: “Đi đi.”

Nửa tiếng sau, cô chơi mệt bỏ điện thoại xuống, mới phát hiện hai người kia không biết đã chạy đi đâu rồi.

Sơ Nghiên vào phòng vệ sinh, lúc ra rửa tay, Lâu Niệm đi từ ngoài vào, dựa vào bức tường cạnh cửa.

“Về rồi à?”

Tư thế Lâu Niệm lười biếng, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Ừ……”

Tai Sơ Nghiên hơi ngứa, cảm thấy trạng thái này của Lâu Niệm cứ cổ cổ quái quái.

Cô cúi đầu lấy một ít nước rửa tay, xoa thành bọt rồi rửa sạch dưới vòi nước.

Lâu Niệm lặng lẽ hít một hơi thật sâu, đi đến bên cạnh cô, đôi bàn tay khô ráo ôm lấy bàn tay nho nhỏ của cô, nhỏ giọng hỏi: “Lạnh không?”

Tay Sơ Nghiên hơi run lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn.

Vì chiều cao nên cô ngẩng đầu lên vừa tầm đối diện với lồng ngực bằng phẳng và rắn chắc của Lâu Niệm.

Lúc này cô mới phát hiện, áo sơ mi của người này thế mà lại tùy tiện cởi ra hai cúc!

Chiếc cằm hoàn mỹ nối với cái cổ thon dài, hầu kết khẽ trượt, dưới cổ áo lộ ra xương quai xanh cực kỳ xinh đẹp, gợi cảm vô cùng.

Lâu Niệm cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm, hơi thở mang theo hương bạc hà mát lạnh lướt qua mặt cô, “Hử?”

Mặt Sơ Nghiên lập tức đỏ bừng.

Chuyện, chuyện gì thế này.

Sao đột nhiên lại ghẹo người như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play