Sau buổi diễn tốt nghiệp, thời gian trôi qua rất nhanh.

Một số công ty quản lý có ý tung cành ô liu cho Sơ Nghiên, trong đó có một công ty mà Sơ Nghiên khá thích. Nhưng bây giờ, phòng làm việc của Lâu Niệm muốn ký hợp đồng với cô, đã đọc truyện nên Sơ Nghiên rất rõ phòng làm việc này sẽ đạt được nhiều thành tích rực rỡ ra sao trong tương lai, không cần nghĩ cũng biết là cô sẽ lựa chọn thế nào.

Nghe nói Tống Tâm Thuần cũng đã thuận lợi ký hợp đồng với Lâu thị, khiến các bạn học ghen tị một phen.

Sơ Nghiên không mong xưng vương xưng bá gì ở showbiz, chỉ muốn theo chân nam chính kiếm miếng ăn, kiếm đủ tiền để có một cuộc sống ổn định, sống cuộc sống mà mình mong muốn.

Các điều khoản mà phòng làm việc đưa ra đều hợp lý, thậm chí có thể nói là rất ưu ái với cô. Sơ Nghiên không có gì không hài lòng, nghiêm túc đọc hợp đồng rồi ký tên.

Điều này cũng có nghĩa là kể từ bây giờ, Lâu Niệm chính là ông chủ của cô. Cô không những phải nịnh bợ hắn vì quyền hạn, mà còn phải nịnh bợ hắn vì tiền tài.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ【 Buổi diễn tốt nghiệp 】 , quyền hạn đã tăng thêm 10%. Cộng thêm một số thứ vụn vặt khác, bây giờ quyền hạn thoát vai đã đạt tới 80%, con ngựa hoang sắp bệnh trĩ —— à không, sắp thoát cương rồi!

(‘Bệnh trĩ’ và ‘thoát cương’ có phiên âm gần giống nhau: tuōgāng và tuōjiāng)

Đến lúc đó cô sẽ chủ động hủy hôn, Lâu Niệm sẽ có thể thoải mái yêu đương mà không phải bị cô quấy rầy và hạn chế nữa!

Bạn học không ai biết Sơ Nghiên ký hợp đồng với phòng làm việc của Lâu Niệm, ai cũng cho rằng không có công ty nào muốn chứa chấp Sơ Nghiên, chắc cô sẽ phải vào công ty của gia đình. Sơ Nghiên cũng không quan tâm người khác nghĩ thế nào, chỉ cần cô sống tốt là được.

Ký hợp đồng xong, cuối cùng cô cũng có người đại diện của riêng mình, đó là một anh trai họ Mạnh, gương mặt hiền hậu, rất thân thiện với cô, ngoại trừ việc…… bắt cô phải kiểm soát chế độ ăn uống.

Phòng làm việc tọa lạc ở khu vực tấc đất tấc vàng, Sơ Nghiên nhàn nhã tham quan một vòng rồi quay lại phòng Lâu Niệm, ngồi xuống ghế sô pha: “Lát nữa tôi sẽ mời anh Mạnh đi ăn một bữa.”

Lâu Niệm ngồi ở bàn làm việc, ngước mắt lên từ sau máy tính: “Ăn cái gì?”

Sơ Nghiên ôm gối suy nghĩ một lát: “Muốn ăn thịt cừu, một nồi nhúng lẩu một nồi nướng, ăn kèm với bánh hành nữa.”

Lâu Niệm đứng dậy, vắt áo khoác lên khuỷu tay: “Đi thôi.”

“Anh làm gì đấy?” Sơ Nghiên giữ hắn lại, “Tôi mời người đại diện của tôi, anh tự đi mời người đại diện của anh đi.”

Lâu Niệm từ trên cao nhìn cô, chỉ anh Mạnh ở bên ngoài: “Người đại diện của em,”

Sau đó lại chỉ ngón tay vào mình: “Cũng là người đại diện của tôi.”

Sơ Nghiên mở to mắt ngạc nhiên: “Người đại diện của anh không phải là anh Long ——”

“Mạnh, Long.” Lâu Niệm bình tĩnh nói.

Sơ Nghiên lề mề đứng lên: “Mạnh Mạnh Mạnh ——”

Không phải là Mạnh Long – người đại diện vàng đưa Lâu Niệm từ một lưu lượng trở thành ảnh đế đấy chứ?!

Lâu Niệm chậm rãi bắt chước cô: “Đúng đúng đúng.”

Sơ Nghiên nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Lâu Niệm: “Anh trai, ông chủ, ba ba!”

Lâu Niệm nhướng mày.

“Anh biết là tôi yêu anh chứ?” Sơ Nghiên sụt sùi.

Đôi mắt Lâu Niệm khẽ lóe lên một cảm xúc nào đó không rõ, xoay người đi ra ngoài.

“Biết.”



Tống Tâm Thuần mặc một chiếc váy liền màu đỏ, trang điểm tinh tế, tay cầm một hộp quà, nhìn biệt thự Lâu gia trước mắt.

Trong đầu hiện lên dáng người thon dài trầm tĩnh của Lâu Niệm, gương mặt không khỏi lộ ra một chút ngọt ngào.

Từ khi Tống Tâm Thuần biết mình trùng sinh, cô đã coi thường thế giới này. Tuy cô không biết tại sao dòng thời gian lại có chút sai lệch, Sơ Nghiên vốn dĩ phải hủy hôn với Lâu Niệm từ lâu nhưng có vẻ như bây giờ vẫn còn quấn lấy hắn. Nhưng dù là có sai khác gì đi nữa thì kết cục cũng không thể thay đổi, Lâu Niệm chắc chắn sẽ là của cô.

Vào phòng Lâu phu nhân trò chuyện một lúc, Tống Tâm Thuần đóng cửa đi ra, đúng lúc này một bóng người xuất hiện trên cầu thang.

Mắt cô lập tức mở lớn, chứa đựng sự kích động mà người khác không thể hiểu hết: ‘Lâu Niệm!”

Nhìn Lâu Niệm từng bước đến gần, cô có thể thấy rõ ngũ quan và sắc mặt của hắn, vẫn anh tuấn và thanh lãnh như trước đây. Đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo của hắn lướt qua cô rồi thản nhiên rời mắt.

Như thể không nhìn thấy cô vậy, ánh mắt không dừng lại một giây nào.

Tống Tâm Thuần ngây người đứng tại chỗ.

Ánh mắt Lâu Niệm nhìn cô giống như nhìn người xa lạ. Không chỉ xa lạ, mà còn có ý cảnh cáo.

Tống Tâm Thuần luống cuống vài giây rồi cố gắng bình tĩnh lại. Đời trước, Lâu Niệm hủy hôn với Sơ Nghiên, sau đó cô trở thành vị hôn thê của hắn, lúc này hai người mới ở bên nhau.

Sở dĩ bây giờ Lâu Niệm xa lạ với cô là bởi vì cô còn chưa phải là hôn thê của hắn. Mặc dù cô không biết nguyên nhân, nhưng chắc chắn là có phần của Sơ Nghiên.

Cô nhìn bóng lưng cao lớn của Lâu Niệm biến mất ở huyền quan, ánh mắt suy xét —— cô biết phải làm gì để đối phó với Lâu Niệm.

Tống Tâm Thuần đi lên lầu hai, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Lâu Tiểu Tinh: “Tiểu Tinh? Chị vào được không?”

Trong phòng tiểu thiếu gia nhà họ Lâu chất đầy quần áo, đủ loại âu phục và quần áo bình thường size nhỏ vứt khắp nơi. Hai ngày nữa là họp phụ huynh, học sinh sẽ phải lên sân khấu biểu diễn cho phụ huynh xem, cậu nhất định phải là người đẹp trai nhất.

Tống Tâm Thuần kiên nhẫn cùng cậu chọn quần áo, dạy cậu thắt cà vạt, ra vẻ vô tình hỏi: “Tiểu Tinh Tinh, ai đi họp phụ huynh cho em thế?”

“Em muốn anh trai đi, nhưng anh ấy vẫn chưa đồng ý.”

Tống Tâm Thuần ghé sát lại, nở nụ cười ngọt ngào: “Thế thì…… chị sẽ thuyết phục anh ấy, rồi anh chị cùng đi họp phụ huynh cho em, được không?”



Nháy mắt đã đến ngày họp phụ huynh.

Bây giờ học sinh tiểu học thật là càng ngày càng lắm trò, họp phụ huynh cũng phải ăn mặc thật đẹp, sợ những bạn khác sẽ đẹp trai hơn.

Sơ Nghiên lấy ra bộ quần áo thứ mười đưa cho Sơ Thần, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chỉ vào bộ đầu tiên: “Mặc bộ này đi! Nếu không mặc, chị sẽ dùng bạo lực gia đình!”

Sơ thần khiếp sợ trước uy lực của cô, đành phải xụ mặt khuất phục.

Dưới ánh mắt u oán của cậu em, Sơ Nghiên không thể để mặt mộc như ý muốn, miễn cưỡng ngồi xuống bàn trang điểm, vừa trang điểm vừa dạy bảo cậu: “Bảo bối, em không thể hư vinh như vậy được, em phải nghĩ cho người khác nữa chứ.”

Cậu bé mặc vest đen thắt cà vạt chấm bi, đẹp trai búng ra sữa, tựa vào bàn nhìn cô: “Nghĩ gì ạ?”

Sơ Nghiên thở dài: “Em thử nghĩ xem, mọi người thấy phụ huynh nhà em xinh đẹp thế này sẽ ngại đến mức nào chứ! Haiz!”

Sơ Thần: “……”

Tuổi tác hạn chế năng lực cà khịa của cậu.

Lúc này, điện thoại mà Sơ Nghiên ném ở trên giường vang lên, cô vừa kẻ lông mày vừa sai Sơ Thần: “Lấy giúp chị đi.”

Sơ thần ngoan ngoãn lấy điện thoại, ấn nghe rồi áp vào tai cô.

“Alo?”

“Hôm nay có bận gì không?”

Lúc này Sơ Nghiên mới biết là điện thoại của Lâu Niệm, cô không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Hai ngày nay rất yên bình, không có cốt truyện cần làm theo, cô và Lâu Niệm cũng không liên lạc. Không ngờ hắn lại chủ động gọi điện cho cô, Sơ Nghiên thử đoán: “Có tin thử vai rồi hả?”

“Chưa có.”

Sơ Nghiên ngạc nhiên: “Vậy có chuyện gì thế?”

“……” Đầu bên kia im lặng vài giây, “Em có muốn ăn lẩu không?”

Sơ Nghiên hiểu rồi, chắc là không có ai chịu đi ăn với thiếu gia, nên hắn mới không thể không gọi mình. Cô tiếc nuối nói: “Để hôm khác đi, hôm nay tôi có việc rồi.”

Lâu Niệm: “Việc gì vậy?”

Sơ Nghiên nghĩ một lát, cũng không phải việc gì bí mật, “Em trai tôi họp phụ huynh, tôi phải đi giữ thể diện cho nó.”

“……” Lâu Niệm cúi đầu nhìn Lâu Tiểu Tinh với quả tóc xịt đầy keo, trầm mặc một lúc.

Lâu Tiểu Tinh khom lưng xỏ giày da, giãy dụa lần cuối trong vô vọng: “Anh, anh thật sự không đi sao?”

Lâu Niệm mặt không biểu cảm.

“Cô giáo chủ nhiệm lớp em xinh lắm đấy, anh còn có thể lên sân khấu nhận giấy khen, cô thấy anh đẹp trai không chừng còn bảo anh phát biểu cảm nghĩ nữa, thật sự ——”

Lâu Niệm: “Được.”

“???”

Một bụng lời thuyết phục của Lâu Tiểu Tinh bị chặn lại, lúc ngồi lên xe anh trai rồi cậu vẫn còn ngơ ngác.

Ban đầu nói thế nào cũng không lay chuyển được, sao gọi một cuộc điện thoại xong lại thay đổi? Chẳng lẽ thật sự bị cậu cảm hóa hả?

Sơ Nghiên cúp điện thoại, thấy còn sớm nên trang điểm tỉ mỉ hơn. Kẻ một đường eyeliner khiến đôi mắt vốn đã to càng thêm sáng ngời, chuốt mi cong vút, thêm highlight cho mũi cao hơn, gò má lóng lánh, làn da căng mịn.

Quần áo thì mặc đơn giản, áo sơ mi chiffon sáng màu kết hợp với quần suông dài màu đen, ống quần chạm mu bàn chân, phong cách phối màu kinh điển 1970S, giữ lại một chút khí chất sinh viên.

Nhìn biểu cảm của Sơ Thần, cô cảm thấy nhan sắc hôm nay cũng khá uy tín. Đeo một chiếc túi bucket rồi dắt tay tiểu thiếu gia đi ra ngoài.

Ngoài cổng đỗ một chiếc xe quen thuộc, người đứng dựa vào xe đang giương mắt nhìn lại đây.

Sơ Nghiên chớp mắt, hiểu ra gì đó, cúi đầu hỏi Sơ Thần: “Phụ huynh họp cho Lâu Tiểu Tinh là anh cậu ấy hả?”

Sơ thần cũng ngẩn ra: “Em, em không biết.”

Sơ Nghiên xoa xoa đầu cậu: “Ván này em thua rồi.”

Người đàn ông khoanh tay dựa vào xe, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, tôn lên nước da trắng lạnh của hắn, cổ vài xương quai xanh cực kỳ xinh đẹp. Chưa kể gương mặt ngũ quan sâu sắc kia, hắn yên lặng nhìn qua đây, Sơ Nghiên suýt nữa đã đỏ mặt theo bản năng.

Chậc chậc chậc, đúng là sắc đẹp hại người mà.

“Đi thôi, cùng đến trường học.” Lâu Niệm mở cửa ghế phó lái cho cô.

Sơ Nghiên xác nhận suy đoán trong lòng, thở dài —— không có cơ hội giữ thể diện nữa rồi, chỉ có thể cố gắng để không bị đàn áp quá thảm thôi.

Hai bạn nhỏ bị bắt ngồi cùng ở ghế sau, không thèm nhìn nhau, đến hơi thở cũng mang theo ý khinh thường.

Tới trường, Sơ Nghiên muốn xuống xe nhưng dây buộc trên tay áo không biết là vướng vào đâu, đột nhiên không kéo ra được.

Lâu Niệm nhìn cô loay hoay nửa ngày, thở dài. Xuống xe, vòng qua đầu xe, cúi người chui vào trong xe thăm dò. Hắn lần theo dây buộc, cánh tay rắn chắc vòng trước người Sơ Nghiên.

Ngửi thấy hương bạc hà pha lẫn hương cam trên người Lâu Niệm, cô thất thần vài giây sau đó mới phát hiện động tác này của hắn giống như đang ôm cô vậy, lập tức cảm thấy hơi gò bó.

Cũng may Lâu Niệm đã kéo được dây ra, cầm cổ tay cô xuống xe.

Sơ Nghiên nói cảm ơn. Hai người dắt tay hai cậu em nhà mình, ngoại hình xuất sắc nháy mắt thu hút ánh mắt của những người qua đường.

Lúc bước vào cổng trường, Sơ Nghiên dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng khi cô quay đầu lại thì không thấy ai.

Một lúc sau, Tống Tâm Thuần bước ra từ sau thân cây, nhìn chằm chằm hai người đang sóng vai ở đằng xa, ngón tay vô thức cào vào vỏ cây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play