Bài hát Tát nhật lãng rực rỡ cũng như bài Dù chết vẫn muốn yêu, đều có tác dụng làm nóng bầu không khí trong KTV. Phần nhạc dạo với âm thanh sáo và trống nổi lên, Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh vui vẻ theo nhạc, không khí trong phòng lập tức sôi động hẳn lên.

Mở bài hát gốc lên, Sơ Nghiên nhắm mắt hát, rõ ràng là đang pha trò, nhưng lời bài hát lại hết mực nghiêm trang, mọi người trong phòng đều bị chọc cười nghiêng ngả, đến Lâu Niệm cũng cong môi cười.

Tống Tâm Thuần mỉm cười phối hợp, một thân váy ren trắng tinh không tì vết, đoan trang ưu nhã, hoàn toàn không ăn nhập với không khí của Tát nhật lãng rực rỡ.

Kết thúc bài hát, Tống Tâm Thuần vỗ tay theo mọi người, ánh mắt thoáng vẻ mỉa mai. Sơ Nghiên hoàn toàn trở thành tâm điểm, duyên dáng vẫy tay chào trong tiếng hoan hô ồn ào, sau đó quẳng micro sang một bên, ngồi xuống tiếp tục bóc tôm hùm đất.

Phùng Dứu tiếp lấy micro, cười ha hả nói: “Chị dâu tài thật đấy!”

Triệu Nhất Minh vỗ tay phụ họa: “Đúng là giọng ca vàng!”

Sơ Nghiên vốn là người thích náo nhiệt, chơi hết mình, lời cợt nhả hạ bút thành văn, cô thẹn thùng nhích lại gần Lâu Niệm, “Nếu không thì sao có thể xứng đôi với anh yêu nhà tôi.”

Lâu Niệm cúi đầu, trên tay Sơ Nghiên còn đang đeo bao tay bóng nhẫy, sắc mặt hắn hơi thay đổi, nhưng lại không né tránh.

Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh vừa cười vừa giả bộ nôn, nghĩ thầm Sơ Nghiên hoàn toàn khác với lời đồn! Vừa xinh đẹp vừa biết chơi! Ầm ĩ một hồi cuối cùng ngồi lại một chỗ với cô, vừa ăn tôm hùm đất vừa nói chuyện trên trời dưới đất.

Kết quả trong phòng bao xuất hiện một cảnh tượng thế này, tôm hùm đất là trung tâm, vây quanh là mọi người, chỉ có Tống Tâm Thuần ngồi một mình một chỗ, không nhiễm bụi trần.

Ngón tay cô ta siết chặt đến mức trắng bệch, đứng dậy đi đến chỗ máy chọn bài hát, tiện thể ngồi xuống cạnh Lâu Niệm, làm như vô tình mở miệng hỏi: “Lâu Niệm, sao dạo này anh không về nhà thế?”

Vừa dứt lời, phòng bao lập tức lặng ngắt.

Một lượng thông tin khổng lồ đập vào mặt, vỏ tôm trên miệng Phùng Dứu rớt xuống bàn kêu “lạch cạch”.

Tiếu Văn Lễ theo bản năng quay qua nhìn Sơ Nghiên, phát hiện cô không hề tức giận, mà vẻ mặt lại như đang suy tư gì đó.

Sơ Nghiên chợt hiểu ra: Hóa ra là Tống Tâm Thuần đến Lâu gia? Nhưng cô nhớ trong truyện, nữ chính vào Lâu gia sau khi Sơ gia xuống dốc, tức là khoảng một năm sau.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết.

Chẳng lẽ…… Tống Tâm Thuần trùng sinh rồi?

Suy nghĩ này làm Sơ Nghiên lập tức đề cao cảnh giác, động tác bóc tôm cũng cũng dừng lại, nhìn Tống Tâm Thuần chằm chằm, không muốn bỏ qua bất kỳ manh mối nào.

Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên một con tôm hùm đất đã bóc vỏ được đưa tới trước miệng, Sơ Nghiên theo bản năng ngậm lấy, sau đó mới nhận ra người đưa là Lâu Niệm.

Lâu Niệm lại bóc một con khác, thờ ơ nói: “Cô nói nhà nào?”

Tống Tâm Thuần cắn môi, trên mặt có chút xấu hổ.

Sơ Nghiên quay đầu nhìn hắn, đây là cách nói chuyện với nữ chính sao? Có vẻ hơi… lãnh đạm quá.

Còn chưa kịp biểu lộ ánh mắt nghi hoặc thì một con tôm hùm đất nữa lại được đưa tới trước miệng, Sơ Nghiên bị lấp kín miệng, nghĩ thầm: Chắc là thiếu gia không muốn để cô hỏi, sợ vị hôn thê này ghen phát điên.

Sơ Nghiên lại há miệng ngậm lấy tôm hùm đất, hai má phồng lên liếc nhìn Tống Tâm Thuần đang gượng cười.

Nhưng hiển nhiên, người sắp ghen phát điên không phải cô……

Ngược lại trong lòng Sơ Nghiên cảm thấy an tâm một chút, ít nhất cô có thể chắc chắn Tống Tâm Thuần chưa trùng sinh, nếu không vẻ mặt sẽ không biểu hiện vui giận rõ ràng như vậy, đến cô còn nhìn ra cô ta đang xụ mặt.

Bầu không khí có chút cứng ngắc, Tiếu Văn Lễ nhẹ nhàng cười một tiếng, “Không phải muốn chọn bài sao? Nghĩ ra bài nào chưa?”

“A.” Tống Tâm Thuần bước xuống bậc thang này, nhìn hắn đầy cảm kích, xoay người chọn một bài hát tiếng Anh.

Không tính là ít người biết, nhưng so với một tá tình ca buồn trong điện thoại nguyên chủ và bài Tát nhật lãng rực rỡ vừa rồi thì cũng xem như khá có phẩm cách.

Nhạc dạo vang lên, Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh hoan hô cổ vũ, Sơ Nghiên dán mắt vào màn hình, lần thứ ba tôm hùm đất đưa tới trước miệng, cô không thèm nhìn mà ngậm luôn.

Một giây sau ——

“Phụt!”

Thế mà lại là nhúm bao tay vo lại.

Sơ Nghiên nhổ thứ trong miệng ra, lau miệng tức giận trừng hắn: “Anh cố ý!”

Lâu Niệm bình tĩnh thu tay: “Nhìn nhầm.”

Sơ Nghiên không tin: “Chắc chắn là anh cố ý!”

Lâu Niệm nhìn sang chỗ khác: “Không có.”

Mà lúc này, Tống Tâm Thuần đã hát được hai câu. Mở đầu không thể khiến người ta kinh ngạc cảm thán và khen ngợi như dự đoán, đoạn giữa tuy giọng hát trong sáng ngọt ngào cảm động, nhưng từ đầu đến cuối cứ chỉnh chu cứng nhắc. Kết thúc bài hát không có gì nổi bật, không khí vô vị.

Trong phòng có người tâm trạng, qua lại một lúc như thế thì mọi người cũng mất hứng, nhanh chóng giải tán. Ban đầu Sơ Nghiên định lên xe Tiếu Văn Lễ để bàn về vở diễn, kết quả hắn cười tủm tỉm đẩy cô về phía Lâu Niệm: “Thiếu gia tiễn cô mới là thiên kinh địa nghĩa.”

Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh nhìn cô như nhìn chính cung rồi lôi kéo Tống Tâm Thuần cùng lên xe Tiếu Văn Lễ.

“Này!” Sơ Nghiên dậm chân, “Các anh không thấy chật hả!”

Giọng Phùng Dứu vọng lại trong gió: “Chị dâu lần sau nhớ mang bọn tôi đi chơi tiếp nhé!”

Sơ Nghiên đá bay một viên đá.

Lâu Niệm vẫn là dáng vẻ thanh lãnh, thân hình cao lớn hòa vào màn đêm, nhìn cô một cái: “Đã no chưa?”

Sơ Nghiên mở cửa xe, lại nhớ tới miếng bao tay kia, bĩu môi: “No căng rồi!”

“Vậy đi ăn chút cháo bồi bổ dạ dày đi.” Lâu Niệm cong môi, đóng cửa xe.

Sơ Nghiên vừa nghe, dạ dày bắt đầu rục rịch, đi theo Lâu Niệm ăn một chầu cháo siêu đắt tráng dạ dày, cuối cùng lại đỡ eo về nhà.



Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến ngày biểu diễn tốt nghiệp.

Thành thật mà nói thì Sơ Nghiên khá tự tin. Chưa nói đến trình độ chuyên môn, ít nhất cô cũng hoàn toàn đủ nghiêm túc. Một tháng nay cô hỏi nhiều đến mức Tiếu Văn Lễ suýt ói máu, cuối cùng cứ thấy cô gọi là đưa điện thoại cho Lâu Niệm, để hai người đối diễn.

Lâu Niệm là kiểu người không quan tâm đến nhiều thứ, nhưng đã làm chuyện gì thì sẽ thật sự nghiêm túc đến cùng. Nhiều lần Sơ Nghiên gọi điện thoại muộn, hắn vẫn kiên nhẫn đối diễn với Sơ Nghiên, nói chuyện nhẹ nhàng ôn hòa từ đầu đến cuối, có khi Sơ Nghiên còn ngủ quên mất, sáng hôm sau tỉnh dậy giật mình nhìn thời gian cuộc gọi dài một cách đáng sợ.

Bây giờ, từng phân cảnh, từng lời thoại và cảm xúc đều đã in sâu trong đầu cô, cô tin là mình đã sẵn sàng.

Là học viện nghệ thuật nổi tiếng nhất cả nước, nhà hát của trường cực kì cao cấp, hiệu ứng ánh sáng sân khấu không khác nào nhà hát quốc gia. Dưới sân khấu dựng vô số máy quay của các đài truyền hình, các hãng truyền thông lớn cũng đang chờ đợi để xem tài năng của nhóm ngôi sao mới này. Các nhân vật nổi tiếng trong xã hội, đạo diễn, biên kịch trong giới cũng sôi nổi đi vào nhà hát.

Sơ Nghiên đứng trong hậu trường lén nhìn ra, thấy dưới khán đài chen chúc rất nhiều người, tim đập nhanh hơn một chút. Theo cốt truyện thì sau buổi biểu diễn ngày hôm nay, nữ chính Lương Lạc Lạc hoàn toàn lu mờ trước nữ phụ Ôn Nhã, Tống Tâm Thuần gần như được cả giới truyền thông công nhận. Sau đó cô ta thuận lợi ký hợp đồng với Lâu thị, con đường ngôi sao rộng mở từ đó.

Còn nguyên chủ diễn xuất không đạt, trở thành phông nền của Tống Tâm Thuần, chỉ có thể ảo não ký hợp đồng với công ty nhà mình.

Tuy Sơ gia có thế giao với Lâu gia, nhưng lại kém xa về tài nguyên và năng lực đào tạo ngôi sao. Bước vào giới giải trí được một năm, Tống Tâm Thuần đã hoàn toàn bỏ xa bạn bè đồng lứa của mình, đạt được nhiều thành tựu xuất sắc.

Nhưng bây giờ người diễn Ôn Nhã là Sơ Nghiên, không biết kết quả sẽ thay đổi như thế nào.

Mọi người trong hậu trường bận rộn chuẩn bị trang phục, đạo cụ, mọi thứ đều đâu vào đấy, Sơ Nghiên mặc áo ngủ bông màu trắng của Ôn Nhã, ngồi trước gương chờ trang điểm.

Từ trong gương có thể thấy các nhân viên đang vận chuyển đạo cụ trong một cảnh của cô, đó là “đài hành quyết” – nơi Ôn Nhã bị giết.

Cảnh này vẫn chỉ là ảo giác của Tần Thành, để làm nổi bật điều đó mà quá trình “giết” được kịch tính hóa một cách đặc biệt, còng tay xiềng xích, quỳ đối diện với khán giả, hình ảnh đẩy mạnh cảm giác mâu thuẫn.

Nhân viên trang điểm đến mắt, Sơ Nghiên hợp tác nhắm mắt lại, một giây trước khi hoàn toàn nhắm mắt, cô nhìn thấy trong gương có một bóng người vụt qua, suýt nữa va vào “đài hành quyết”.

Mở mắt ra thì đã không thấy người đó nữa.

Trong gương là Ôn Nhã mềm mại đáng yêu, Sơ Nghiên nhìn gương cười cười, sự hồn nhiên linh động ấy đã dung hòa trong mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười của cô.

Lúc này Lâu Niệm cũng đã hoàn tất tạo hình. Một chiếc áo T-shirt màu xám giặt đến bạc màu, khiến làn da hắn càng trở nên trắng bệch, mái tóc đen gọn gàng uốn xoăn, tóc mái hơi lộn xộn, xương mày cao cao đổ bóng, đôi mắt sâu mà u buồn.

Lâu Niệm đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ khép hờ mắt giống như một bức họa lười biếng khiến người ta không thể rời mắt, nhân viên hậu trường đã chặn vài nhóm phóng viên cố gắng vào phỏng vấn hắn.

Tống Tâm Thuần trang điểm tinh tế, đánh phấn mắt và má tone hồng nhạt, son tint lấp lánh, xinh đẹp như búp bê. Sơ Nghiên nhìn hai gương mặt nhận được nhiều sự chú ý kia, khách quan mà nói thì đúng là rất xứng đôi.

Mọi thứ đã sẵn sàng, MC bước lên sân khấu, trịnh trọng cảm ơn và giới thiệu sự hiện của các khách mời. Tiếng vỗ tay và tiếng chụp hình “tách tách” vang lên hết đợt này đến đợt khác, ngược lại với bầu không khí căng thẳng trong hậu trường.

Lâu Niệm dựa vào tường bên cạnh ghế Sơ Nghiên, liếc cô: “Căng thẳng à?”

Sơ Nghiên xoa xoa tay, dùng khuỷu tay huých hắn: “Nếu tôi làm gì sai thì anh sẽ cứu tôi chứ?”

Lâu Niệm nghĩ một chút: “Tùy tình hình?”

Sơ Nghiên trừng hắn: “Anh không thể nói dối một câu dễ nghe hả!”

Khóe môi Lâu Niệm khẽ cong lên.

—— “Lâu Niệm.”

Tống Tâm Thuần đi đến trước mặt bọn họ, dịu dàng nói: “Hôm nay nhờ cả vào hai người đấy.”

Lâu Niệm không nói chuyện, Sơ Nghiên đành phải nói thay hắn: “Không dám.”

Tống Tâm Thuần hơi mỉm cười: “Chị luôn là tuyệt nhất.”

Buổi biểu diễn cuối cùng cũng bắt đầu. Lúc thật sự bước lên sân khấu biểu diễn, Sơ Nghiên không còn cảm nhận được sự tồn tại của khán giả nữa mà phát huy vô cùng tự nhiên. Ở hàng ghế đầu dưới khán đài, Tần Oánh nữ sĩ ngồi xem mà sắp phát khóc: Hóa ra con gái bà lại không chịu thua kém ai như vậy.

Nhân vật tỏa sáng nhất sân khấu này chắc chắn là ba người trong mối quan hệ tay ba, mà trình độ diễn xuất của cả ba đều rất đáng chú ý. Đặc biệt là người từng bị fans Phó thiển mắng lên hot search – Sơ Nghiên, hoàn toàn không hề bất tài vô dụng, diễn xuất cứng đơ như lời đồn, trái lại nét diễn của cô rất lưu loát linh hoạt, tương đối kinh diễm.

Sơ Nghiên chìm đắm vào cảm xúc của vở diễn, bất tri bất giác đã đến cảnh Ôn Nhã bị giết.

Ánh đèn mờ đi, đài hành quyết được đưa lên sân khấu, sau đó sân khấu lại sáng lên. Sơ Nghiên vội vàng nhìn lướt qua, không hiểu sao trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ: Không đúng.

Nhưng lại không rõ đúng chỗ nào, nên cô đành phải tiếp tục diễn theo kịch bản.

Ôn Nhã thân mật với Tần Thành, Lương Lạc Lạc lên sân khâu bắt gian. Biểu cảm của Tống Tâm Thuần từ thống hận, thất vọng đến điên cuồng lần lượt hiện lên, cuối cùng trên mặt chỉ còn hiểu hiện mất lý trí.

Tiếp theo Lương Lạc Lạc sẽ nói với Tần Thành tất cả những điều này đều là giả, khuyên hắn tự tay kết thúc ảo tưởng của mình.

Chẳng mấy chốc, cốt truyện càng ngày càng sáng tỏ, Lương Lạc lạc mất lý trí xông tới.

Nhìn gương mặt đỏ bừng của Tống Tâm Thuần, mi mắt Sơ Nghiên đột nhiên giật giật.

Ôn Nhã yếu ớt bị lôi lên đài hành quyết một cách thô bạo, bị ấn quỳ trên mặt đất, xiềng xích lạnh lẽo chạm vào da thịt khiến Sơ Nghiên run rẩy.

Sau đó cô bỗng nhiên nhận ra chỗ nào không đúng ——

Đầu của hai sợi dây xích vốn là còng tay, nhưng bây giờ, còng tay bên phải đã biến mất!

Có người động vào đạo cụ của cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play