Lâm Xuân nhìn theo tiếng chào, thấy Trần Sơ vừa bước ra ngoài cửa. Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi màu xám tro nhạt, tôn lên làn da trắng hồng. Anh hơi nghiêng đầu, tóc mái mềm mại rủ xuống vầng trán, ánh sáng phản chiếu thành màu sợi đay, ánh mắt trong veo với con ngươi màu nâu sẫm, anh khẽ cười khi nhìn cô, tựa như dòng suối róc rách trong rừng vào ngày xuân, thư thái vào trong trẻo.
Anh bị nguyền rủa thật ư?
“Ngủ ngon không?” Trần Sơ thấy được quầng thâm mắt của cô.
“Đêm qua em ngủ hơi muộn.” Sau khi ở nhà hàng về, Lâm Xuân vẫn luôn tra cứu tài liệu liên quan đến toà Khoá Hồn trong diễn đàn nội bộ, nhưng tìm cả đêm cũng không thấy gì đột phá, toàn là những thông tin cơ bản mà Vua Bẩn đã nhắn cho cô vào hôm qua. Thu hoạch duy nhất là có người dị năng nói rằng anh ấy đã từng dính lời nguyền trong toà Khoá Hồn, nhưng vô tình lấy được vật phẩm dị năng trong toà nhà, sau khi sử dụng đã hoá giải được lời nguyền. Vậy nên, anh ấy đã đoán rằng, mỗi lời nguyền trong toà Khoá Hồn cũng sẽ được cung cấp vật phẩm dị năng để giải trừ.
Như vậy có thể đoán được rằng, hôm qua mấy người kia nói đến chuyện đi vào toà Khoá Hồn thì chắc là muốn tìm được vật phẩm dị năng để hoá giải lời nguyền cho Trần Sơ.
“Không thì mình đi muộn một chút?” Hôm nay là ngày đầu tiên diễn ra đại hội, mở bán toàn những vật phẩm thông thường, đi muộn cũng không sao hết.
“Thôi ạ, dù gì cũng dậy rồi, với cả nếu không mua cho xong đồ dùng thì em cũng không nỡ ngủ.” Lâm Xuân ngáp một cái.
“Thế mình đi sớm về sớm.” Trần Sơ nói xong, đi ra thang máy trước.
Hai người đi thang máy xuống khán phòng ở tầng tám, khán phòng được bố trí mấy chục gian hàng, gian hàng nào cũng bày bán đủ các vật phẩm dị năng. Có đá sức mạnh để tích trữ năng lượng đã được mài giũa, có mảnh vỡ để chế tạo vật phẩm, có các vật liệu để sửa chữa vật phẩm cho đủ các hệ dị năng, còn cả có dược liệu được đào ở trong không gian con.
Trong danh sách mà trợ lí Đàm gửi cho cô, dược liệu là thứ được yêu cầu nhiều nhất, sau khi Lâm Xuân đi vào đã chạy ngay đến gian hàng dược liệu.
“Xin chào, tôi muốn tất cả các dược liệu được ghi trong đây.” Hôm qua Lâm Xuân mượn máy in của khách sạn để in danh sách ra.
Người dị năng phụ trách gian hàng dược liệu nhận lấy tờ danh sách rồi đọc lướt, chắc chắn mình có tất cả những sản phẩm này, sau đó tính toán cực nhanh rồi nói: “Tổng cổng 110,620 điểm.”
“110,000 điểm đi.” Lâm Xuân mặc cả ngay.
“Trông cô đáng yêu nên bán cho cô đấy.” Người phụ trách dược liệu nhìn lướt qua Trần Sơ, đồng ý.
– Cảm ơn ông chủ.
“Tôi không phải ông chủ, tôi chỉ là giám đốc kinh doanh nho nhỏ thôi.” Người đàn ông tự giễu.
“Cảm ơn giám đốc.” Lâm Xuân cầm thiết bị mật khẩu, mở khoá bằng vân tay, thanh toán 110 nghìn điểm.
– Tôi đã cử người vào kho hàng để chuẩn bị đến tối sẽ đưa đồ đến phòng cô, cô vui lòng để lại số phòng.
Lâm Xuân ngoảnh lại, tha thiết nhìn Trần Sơ: “Đàn anh, anh cầm đi, em sợ mất lắm.”
“Ừ.” Trần Sơ gật đầu.
“1801.” Lâm Xuân nói số phòng của Trần Sơ.
Hai người rời khỏi gian dược liệu, Trần Sơ không kìm được hỏi: “Thì ra ở đây mặc cả được à?”
“Ở đây không mặc cả được sao?” Lâm Xuân ngơ ngẩn vì câu nói của Trần Sơ.
– Em không biết ở đây có mặc cả hay không, thế sao vừa nãy em… Trợ lí Đàm nói cho em à?
“Không, em hỏi bừa thế thôi. Mua hàng toàn thế này mà, để lúc thanh toán bớt được mấy số lẻ.” Lâm Xuân đáp.
“…” Trần Sơ.
“Anh chưa bao giờ mua đồ à?” Cô ngạc nhiên nhìn anh.
Anh hắng giọng: “Bọn mình đi mua tiếp đi.”
Lâm Xuân cười khúc khích, thâm tâm đã có câu trả lời, rất biết điều không hỏi anh nữa, tiếp tục đi sang gian hàng bên cạnh. Tổ sáu không đông người lắm nên cũng không cần phải mua nhiều đồ, ngoài trừ các vật phẩm đặc biệt phải chờ hội đấu giá vào ngày mai mới mua được thì còn đâu, Lâm Xuân đi lượn một vòng đã mua đủ hết rồi. Nhưng cô đã ngốn rất nhiều điểm, chắc cũng phải tiêu đến cả triệu điểm.
“Mua xong hết rồi, em định đi nữa hay về ngủ?” Trần Sơ hỏi cô.
Lâm Xuân đang định trả lời, ống quẻ bỗng lắc lư, đổ ra một quẻ được làm từ tre.
Trần Sơ, nam, 24 tuổi, sắp phải người từng tổn thương mình.
“Sao thế?” Anh khó hiểu, chỉ hỏi cô có muốn về không mà sao lại trông như thế này.
“Đàn anh Trần Sơ, em vừa mới bói được một chuyện liên quan đến anh.” Cô nói.
Trần Sơ ngạc nhiên, giờ mới nhớ ra: “Đúng rồi, em có năng lực xem bói, hình như chỉ xem được vận xui. Em bói được cho anh thì tức là anh sắp xui rồi à?”
Anh hơi tò mò, đến cảnh giới của anh, cảm nhận về những nguy cơ đã vượt xa người bình thường, anh có thể cảm nhận được ngay nếu xung quanh có gì nguy hiểm đến tính mạng, không cảm nhận được thì tức là chuyện nhỏ vô hại. Thành thử anh tò mò với việc xem bói của Lâm Xuân hơn là lo lắng.
“Quẻ bảo anh sẽ gặp người từng tổn thương anh.” Lâm Xuân nói ra kết quả xem bói.
“Tinh, chúc mừng vật chủ hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.” Hệ thống.
Người từng tổn thương anh? Tâm trí Trần Sơ thoáng qua những người đã từng chiến đấu với mình trong lúc thi hành nhiệm vụ, anh nghĩ, đáng lẽ những người này không dám xuất hiện ở đây mới phải.
– Đàn anh, mình đừng về nữa, đợi ở đây, nhìn xem là ai rồi mình giết chết luôn.
Trần Sơ buồn cười vì cái vẻ căm phẫn của Lâm Xuân: “Nếu bọn mình giết người ta thì người xui phải là nó chứ, sao lại là anh?”
Anh hỏi ngược lại như một nhát dao chí mạng, cô cực kì bối rối trước câu hỏi. Đúng thế, nếu đối tượng xem bói là đàn anh Trần Sơ, nghĩa là trong chuyện này, người xui là anh. Vậy ra, đối phương là người mà anh không thể giết được?
Khi Lâm Xuân đang suy nghĩ linh tinh, ba chàng trai cô gái trẻ tuổi bước vào khán phòng. Cả ba mặc đồng phục màu xám bạc, trông khoảng 24, 25 tuổi, ngoại hình đỉnh cao, khí chất ngời ngợi, năng lượng toả ra trong người rất nồng nàn và thuần khiết. Khi bước vào khán phòng đã khiến ai ai cũng phải ngước nhìn.
Ba người dị năng cấp A.
Trần Sơ cũng cảm nhận được nguồn năng lượng đang dao động, anh cũng nhìn sang theo bản năng. Khi nhìn rõ gương mặt của ba người họ, bàn tay anh đang xuôi bên người đã siết lại trong vô thức, nhưng anh đã buông ra trong thoáng chốc.
“Đi thôi.” Anh nói với Lâm Xuân.
“Không đợi ạ?” Cô hỏi.
“Em muốn thấy anh xui xẻo thế cơ à?” Anh bật cười.
– Em không có ý đó, em chỉ muốn biết người kia là…
“Trần Sơ?” Một giọng nói ngạc nhiên mừng rỡ vang lên từ cửa khán phòng, cắt ngang câu nói của Lâm Xuân.
Lâm Xuân quay lại nhìn, thấy một cô gái trẻ với gương mặt đẹp như tranh vẽ và khí chất rực rỡ đang chạy về phía bọn cô.
“Trần Sơ, đúng cậu rồi.” Cô gái hơi áy náy nhìn Trần Sơ, đôi mắt xinh đẹp bừng lên sự xúc động, trong nét xúc động còn ánh lên nỗi tủi hổ, khoé mắt dần ửng đỏ.
Chuyện gì đây? Người yêu cũ à? Lâm Xuân không kìm được, lại bắt đầu động não.
Đường Lam Nguyệt, nữ, 24 tuổi, cô gái đáng thương, yêu một người không yêu mình.
“…” Lâm Xuân.
Không làm nhiệm vụ xem bói này đâu, nếu không sẽ rất dễ bị ăn đòn.
“Trần Sơ, lâu rồi không gặp.” Một người bạn của Đường Lam Nguyệt cũng đi tới, là một chàng trai vô tư có giọng nói sang sảng. Chàng trai thấy Trần Sơ, dang hai tay định ôm anh thì anh đã lùi về sau một bước, tránh khỏi cái ôm.
Chàng trai ngạc nhiên, không ngờ rằng Trần Sơ sẽ như thế, bỗng chốc gượng gạo đứng sững lại.
Lý Gia Mộc, nam 24 tuổi, chàng trai đáng thương, yêu một cô gái đã từng muốn giết mình.
Hay quá, bị máu M hả? Ngược luyến tình thâm? Lâm Xuân bỗng tỉnh táo hẳn lên.
Song, cũng không thể làm nhiệm vụ xem bói này được, dù gì cô cũng không có bằng chứng cho chuyện anh ta yêu người con gái từng muốn giết mình. Với cả quẻ cũng nói là “đã từng”, bây giờ người ta cũng không muốn giết anh nữa. Có câu tục ngữ rằng, thà phá một ngôi miếu còn hơn phá một lương duyên, cô thà bị trừ điểm công đức còn hơn là tạo nghiệp như thế này.
“Lâu rồi không gặp.” Trần Sơ làm như không nhìn thấy sự lúng túng của Lý Gia Mộc, anh vẫn đứng cách hai người họ hai bước chân, đáp lại với vẻ lịch sự và hời hợt.
Người bạn cuối cùng của Đường Lam Nguyệt cũng bước tới, nhưng hình như anh ta không quá thân quen với Trần Sơ, chỉ gật đầu với Trần Sơ rồi đứng ở một bên không nói câu gì.
Tuy nhiên, Lâm Xuân đã nhận ra, Trần Sơ mềm mỏng với người đấy nhất trong ba người. Vậy, người từng tổn thương Trần Sơ theo quẻ bói là Lý Gia Mộc hay Đường Lam Nguyệt?
Lâm Xuân bắt đầu đoán già đoán non.
“Sao cậu không liên lạc với bọn tôi, chúng ta không gặp nhau năm sáu năm rồi, biết bọn tôi nhớ cậu thế nào không?” Lý Gia Mộc vừa nói vừa định vỗ vào tay Trần Sơ theo thói quen, nhưng vừa giơ tay lên đã thõng xuống, có lẽ vì sự xấu hổ khi Trần Sơ vừa tránh cái ôm của anh ta.
“Tôi tạm thời phải đến đây công ty, đại hội kết thúc sẽ đi ngay.” Trần Sơ đáp.
“Đại hội kết thúc là đi luôn à? Không ở lại Đế Đô thêm mấy ngày nữa?” Bấy giờ, Đường Lam Nguyệt đã kìm chế được xúc cảm của mình, không còn kích động như vừa rồi.
“Không, tôi còn ba bài luận nữa chưa viết, phải về để chạy deadline.” Trần Sơ lắc đầu.
Nghe đã biết anh đang lấy cớ, bài luận thì ở đâu chả viết được? Với cả, những người dị năng như bọn họ không cần thiết phải lên nghiên cứu sinh. Có được tấm bằng đại học là ổn rồi, tại sao còn muốn học cao hơn, học lên tiến sĩ làm gì, dù gì bọn họ cũng sẽ không làm việc trong lĩnh vực này.
“Toà Khoá Hồn sắp mở rồi.” Đường Lam Nguyệt chần chừ một lát rồi nói: “Ba tớ tìm tiên tri, thấy rằng toà Khoá Hồn sắp mở.”
Nghe thấy ba chữ “toà Khoá Hồn”, cuối cùng Trần Sơ cũng nhìn về phía cô ta.
– Buổi đấu giá ngày mai có mắt nguyền rủa, tớ sẽ giành được.
“Sau đó thì?” Trần Sơ hỏi.
– Tớ đi vào tìm cho cậu…
“Không cần.” Anh cắt lời Đường Lam Nguyệt, giọng anh bình tĩnh, dường như không mang theo cảm xúc gì: “Vất vả lắm mới sống được, đừng vào nữa.”
Đôi mắt Đường Lam Nguyệt co lại, tựa như có một bí mật chôn sâu trong cõi lòng không để ai biết đến đã bị chạm vào.
– Trần Sơ, chúng tớ không thể bỏ mặc cậu, chúng tớ có thể…
“Xin lỗi, tôi còn có việc, về trước.” Rõ ràng Trần Sơ chẳng muốn nói chuyện với bọn họ, anh nói xong thì bước ra cửa, đi được nửa bỗng dừng lại, ngoảnh mặt nhìn Đường Lam Nguyệt.
Gương mặt Đường Lam Nguyệt ánh lên vẻ mừng rỡ, cô ta tưởng Trần Sơ có chuyện muốn nói với cô thì bỗng nghe thấy tiếng anh gọi tên một cô gái khác.
– Lâm Xuân, về thôi.
“À.” Lâm Xuân đang cố gắng phân tích xem trong hai người thì ai mới là “hung thủ”, cô “À” lên, hoàn hồn, vội vàng đi qua Đường Lam Nguyệt, rảo bước đến bên Trần Sơ, cất giọng vui tươi: “Em muốn đi ăn trước, em hơi đói.”
– Thế mình vào nhà hàng.
Đường Lam Nguyệt nhìn hai bóng lưng càng lúc càng xa, hàm răng nghiến chặt xuống bờ môi thắm đỏ, thầm thề rằng mình nhất định phải đến toà Khoá Hồn để tìm được vật phẩm hoá giải lời nguyền giúp Trần Sơ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm giác dạo này mọi người ý kiến rất nhiều, tác giả ngu ngốc trình viết có hạn. Trạng thái gần đây không ổn lắm, xin nghỉ ngày mai để điều chỉnh lại, mình sẽ sửa lại dàn ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT