“Chị Lâm Xuân sao rồi ạ? Chị ấy gặp chuyện gì thế ạ?” Vân Chu bận bịu làm xong hết việc rồi mà vẫn không biết Lâm Xuân bị làm sao.

Vua Biển nhìn Vua Bẩn rồi lại đánh mắt sang người con gái đi cùng Vân Chu, ẩn ý cực kì rõ ràng, đây là người mà em trai mày dẫn tới, tin hay không thì tùy mày.

Vua Bẩn cũng không nói gì, chủ động đi đến bên cô gái: “Lát nữa phiền em dẫn chúng tôi đến tỉnh Hải.”

Cô gái ngẩn người, nói: “Tình hình bây giờ ở tỉnh Hải rất cam go, nếu không phải bắt buộc phải đi thì tôi khuyên mọi người cứ ở yên đây đi.”

Vua Bẩn cau mày: “Chỗ đấy làm sao?”

Vua Bẩn hiểu được lời cô nói, nhà họ Vân ở Đế Đô, đã vậy trong dòng họ còn có người làm trong trụ sở chính, vậy nên nhà họ Vân có thể biết được một số tin tức mà bên ngoài không tra được.

“Rất nguy hiểm.” Cô gái chỉ nói đúng ba chữ rồi không nói thêm gì nữa.

Vua Bẩn gật đầu: “Vậy em có thể đưa chúng tôi đến nơi gần tỉnh Hải được không? Chúng tôi có việc gấp phải qua đó.”

“Chị Lâm Xuân bị kẹt ở tỉnh Hải?” Vân Chu vốn rất thông minh, nghe hai người trao đổi với nhau là đã loáng thoáng đoán ra được.

Vua Bẩn nhìn cậu không nói câu gì.

Vân Chu: “!!!”

“Đúng vậy, đây là thứ cứu mạng đấy.” Vua Biển thấy hai anh em lại sắp gây gổ nên vội lên tiếng để làm dịu bầu không khí.

“Thế còn đợi gì nữa, đi mau thôi.” Vân Chu nói xong quay mặt nói với cô gái đi cùng mình: “Chị Hoài Hạ, chị đưa bọn em đến tỉnh Hải đi.”

Hoài Hạ nhìn Vân Chu, ngần ngừ: “Nhiệm vụ của chị là phải bảo vệ sự an toàn của em.”

Vân Chu quýnh lên, đang định nói tiếp thì nghe thấy Vua Bẩn lên tiếng trước mình: “Nó không đi, em dẫn bọn tôi đi là được.”

“Tại sao lại không cho em đi, chị Hoài Hạ đưa em đến mà.” Vân Chu hệt như chú mèo xù lông, giương nanh múa vuốt trợn mắt nhìn Vua Bẩn.

Vua Bẩn kệ xác thằng bé, phớt lờ luôn.

Vân Chu càng tức hơn, ước gì được xông ra cào cho Vua Bẩn một nhát.

“Cứ ầm ĩ nữa đi, Lâm Xuân sắp chết rồi đấy.” Thanh Không cất giọng ẩn ý, nhắc mọi người về chuyện quan trọng nhất lúc này.

Vân Chu cố kìm nén, cuối cùng vẫn đặt đại cục lên hàng đầu: “Em ở đây đợi mọi người về.”

Hoài Hạ thấy Vân Chu đồng ý thì không từ chối nữa mà chỉ hỏi: “Mọi người định đến vùng nào ở tỉnh Hải?”

“SY.” Thanh Không trả lời, bão tuyết bắt nguồn từ SY, vậy nên anh đoán có lẽ Trần Sơ và Lâm Xuân đang ở đó.

Đôi mắt Hoài Hạ giật giật, liếc nhìn Vua Bẩn.

Vua Bẩn: “Phiền em.”

Hoài Hạ không chần chừ nữa, kích hoạt dị năng, mấy phút sau đã thiết lập thành công hành lang không gian đi đến SY.

“Tôi muốn ở lại để bảo vệ Vân Chu, không đi với mọi người đâu.” Hoài Hạ nói với Vua Bẩn.

“Phiền em quá.” Nói xong, Vua Bẩn bước vào lối đi đầu tiên. Ngay sau đó, Vua Biển đỡ Thanh Không với đôi mắt nhắm tịt đi vào, trợ lí Đàm ngẫm ngợi trong thoáng chốc rồi cũng cất bước.

Vua Biển thấy trợ lí Đàm đi vào, kìm lòng chẳng đặng mà hỏi: “Trợ lí Đàm, anh đi làm gì?”

Trợ lí Đàm: “Anh cũng đi chứ.”

Vua Biển: “Anh tới đó cũng có ích gì đâu.”

Trợ lí Đàm là người cấp C đích thực trong toàn bộ nhân viên của tổ sáu. Tỉnh Hải nguy hiểm như vậy, trợ lí Đàm đi theo cũng chẳng có tác dụng gì.

Lòng tự trọng của trợ lí Đàm bị tổn thương nặng nề: “Tôi là cấp trên của anh đấy, tổ sáu đi làm nhiệm vụ thì tất cả phải nghe lời tôi.”

Lối đi không gian chìm trong thinh lặng, ba người cấp dưới đi trước quay phắt xuống nhìn anh, nét mặt cả ba khiến người ta đau đớn khôn nguôi.

Trợ lí Đàm tức đến nỗi trụy tim: “Ngớ ra làm gì, đi tiếp đi.”

Ba người tiếp tục đi về phía trước, giữ thể diện của anh sếp nhà mình.

Đi một lát, cả nhóm đã đến lối ra, tiến vào vùng SY chìm trong tuyết trắng.

“Lạnh quá.” Vua Biển vội quấn chặt quần áo.

Mọi người đều là người dị năng, khỏe hơn và chịu lạnh giỏi hơn người bình thường rất nhiều. Người thường phải mặc áo khoác, áo len vào mùa đông những người dị năng chỉ cần khoác thêm cái áo mỏng là xong. Vậy mà khi cả tổ đặt chân đến SY, ai cũng cảm nhận được cái rét thấu xương cắt da cắt thịt.

“Đến mình còn thấy lạnh thì người thường không chịu được đâu.” Trợ lí Đàm lo lắng nói.

“Chắc hẳn đã có rất nhiều người chết rét rồi.” Vua Bẩn giơ tay phẩy đống tuyết trên người xuống, vậy mà chỉ đứng thêm một lát, lớp tuyết mỏng lại quay về với anh.

“Thế mà trên mạng không thấy gì hết.” Vua Biển vừa nói xong đã sực ra điều gì đó nên kết thúc câu chuyện ngay tức khắc.

“Đi tìm Lâm Xuân với Trần Sơ đã, có khi tìm được hai đứa thì sẽ có cách để ngăn bão tuyết lại.” Thanh Không nói.

Vua Bẩn nhướng mày, nhìn Thanh Không như có điều suy nghĩ: “Hình như anh biết nhiều chuyện phết nhỉ?”

Thanh Không chỉ vào mắt mình: “Hậu quả của việc biết quá nhiều đây này.”

Vua Bẩn đang định nói tiếp, điện thoại bỗng rung lên, anh không có nhiều bạn, người nhắn tin hoặc gọi được cho anh lại càng ít, mà người gửi tin nhắn cho anh lúc này chỉ có thể là…

Trong khắc suy tư, anh lấy máy ra, y như rằng thấy Hoài Hạ nhắn tin cho mình.

Hoài Hạ: Không rõ mọi người đến tỉnh Hải làm gì, nhưng có chuyện này tôi cần phải nói cho mọi người biết. Hai hôm trước trụ sở chính bỗng nhận được một tin, Trần Sơ là linh thể trong không gian con.

Đôi mắt Vua Bẩn co rụt lại.

“Đến đây rồi nhưng chỗ nào cũng toàn tuyết là tuyết, tìm Lâm Xuân kiểu gì đây?” Vua Biển ngẩng đầu hỏi Vua Bẩn nhưng lại thấy Vua Bẩn đang cầm điện thoại với vẻ nghiêm túc, như thể đã xảy ra chuyện gì đó: “Mày sao thế?”

Vua Biển đi đến huých Vua Bẩn.

Vua Bẩn nhìn Vua Biển rồi nhìn hai người đằng sau, dù có hơi do dự nhưng anh vẫn nói: “Có người vừa nói với em, Trần Sơ là linh thể của không gian con.

Trợ lí Đàm ngạc nhiên nhìn Vua Bẩn, anh không dám tin vào tai mình? Trần Sơ là linh thể trong không gian con?

“Đùa gì vậy!” Vua Biển không thèm suy nghĩ mà nói luôn: “Tao với Trần Sơ là bạn nối khố, lớn lên với nhau từ bé, sao nó lại là linh thể được?”

Trợ lí Đàm vội nói theo: “Đúng, sao Trần Sơ có thể…”

Bấy giờ, Thanh Không đã cất tiếng: “Trần Sơ đúng là linh thể của không gian con, em ấy nhập hồn vào cơ thể của một đứa trẻ đã chết.”

“!!!” Ba gương mặt khiếp sợ nhìn Thanh Không vẫn đang điềm nhiên hết đỗi.

Đồng chí, đồng chí biết nhiều quá đấy, còn biết rõ cả quá trình cụ thể.

“Vậy bây giờ sẽ xuất hiện một vấn đề.” Thanh Không không nhìn biểu cảm của ba người nhưng có thể tưởng tượng ra được, anh hỏi thẳng: “Có cứu Trần Sơ nữa không?”

Cả ba im lặng, thoáng chốc không trả lời được. Nếu Trần Sơ là người Trái Đất, vậy chắc chắn phải cứu lấy anh. Nhưng nếu Trần Sơ là linh thể thì tình hình phức tạp hơn nhiều. Bởi vì cả nhóm không xác định được việc Trần Sơ bị mắc kẹt ở đây có phải do chính phủ động tay hay không. Nếu như chính phủ cố tình gài bẫy và giết chết Trần Sơ sau khi biết được thân phận của anh thì mọi người không thể hành động được.

Trầm lặng mất một hai phút, Vua Biển đã lên tiếng: “Em không quan tâm mọi người chọn ra sao, em vẫn sẽ đi cứu cậu ấy.”

Anh không quan tâm Trần Sơ có phải linh thể hay không, anh chỉ biết rằng đó là người bạn đã đồng hành với anh từ thuở trẻ thơ, là người bạn đã cứu mạng anh biết bao nhiêu lần. Chỉ là, đến lúc gặp Trần Sơ, anh sẽ hỏi bạn mình liệu bất lợi cho Trái Đất không? Nếu có thì mai sau cả hai thành địch thủ là được.

Vua Bẩn lại nhìn Thanh Không: “Anh biết từ lâu rồi mà vẫn chọn đến đây, vậy nên theo nhận định của anh là phải cứu Trần Sơ.”

Trợ lí Đàm nghe vậy, ánh mắt cũng sáng lên. Đúng vậy, Thanh Không là người suy nghĩ thấu đáo nhất trong tổ, hơn nữa danh tính thật của cậu ấy còn là cảnh sát bảo vệ tính mạng và sự an toàn của người dân. Thanh Không sẵn lòng đi cứu thì anh còn lưỡng lự gì nữa.

Trợ lí Đàm: “Anh là sếp, anh quyết định, cứu người trước rồi tính sau.”

Vua Bẩn ngạc nhiên nhìn anh, gật đầu: “Vâng, em nghe lời sếp.”

Vua Biển: “Nghe sếp.”

Thanh Không: “Đúng là phải nghe lời lãnh đạo rồi.”

Trợ lí Đàm: “…” Cứ có cảm giác sắp phải gánh đủ là sao nhỉ?

Vua Biển hỏi lại lần nữa: “Giờ phải làm cách nào để phong tỏa vị trí của Lâm Xuân với Trần Sơ?”

Cảnh tuyệt mịt mù như thế này, trên đường chẳng thấy bóng ma nào hết, tầm nhìn chưa đến hai mét, thậm chí còn không phân biệt được phương hướng.

Thanh Không: “Anh có thể cảm nhận được một chút.”

Sau khi tới tỉnh Hải, anh còn đau mắt hơn lúc đầu, không những vậy còn láng máng nhận thấy một nguồn sức mạnh đang vẫy gọi mình.

Nói xong, Thanh Không lấy một quyển sách ra khỏi vật phẩm trữ đồ của mình rồi đưa cho Vua Biển, nói: “Chọn con nào bay được đi.”

Bây giờ anh không nhìn thấy gì hết, chẳng thể chọn được.

Vua Biển mở sách ra, nhìn thấy trang nào cũng có hình con vật, bên cạnh có dòng chữ chú thích, nhưng anh không nhận được mặt chữ.

Vua Bẩn nhìn qua đã biết ngay: “Đây là chữ viết trong không gian con.”

Thanh Không gật đầu: “Ừ.”

Vua Biển lật sách rất nhanh, loáng cái đã tìm được một con chim diều hâu: “Được rồi.”

Vua Biển trả sách cho Thanh Không.

Thanh Không giơ tay đặt lên trang sách, truyền dị năng vào trong, bỗng chốc, diều trên tờ giấy đã hóa thành một bóng đen bay ra ngoài, lượn quanh bầu trời rồi quay về mặt đất, cơ thể cũng thật vĩ đại làm sao.

“Trời đậu.” Vua Biển kêu lên: “Vật phẩm của anh đỉnh vãi.”

“Lên đi.” Thanh Không lại cất cuốn sách vào vật phẩm trữ đồ, ra hiệu cho mọi người ngồi lên.

Đến khi cả bốn đã yên vị, chú chim diều hâu sải rộng đôi cánh, phất bay nhẹ nhàng, cuốn theo gió tuyết lên bầu trời, bay về phía màn tuyết mịt mùng.

Bốn người bay trên không trung khoảng hai mươi phút mới đến vịnh gần đó.

“Đây rồi.” Thanh Không nói.

“Chỗ này á?” Vua Biển nhìn xuống: “Nhưng ở dưới có thấy gì đâu.”

“Cứ xuống trước đã.” Thanh Không điều khiển diều hâu bay xuống đất.

Đến khi hạ cánh, mọi người nhìn xung quanh thêm lần nữa nhưng vẫn không phát hiện ra gì hết.

“Ngoài tuyết ra thì chả có gì cả.” Cả nhóm đến đây cứu người nhưng có tìm được người đâu mà đòi cứu.

Thanh Không cau mày, không nhìn thấy gì hết, tức là bị thứ gì đó che giấu rồi ư?

Thôi, để mình tự nhìn xem sao.

“Mọi người tránh ra để tôi nhìn.” Anh nhắc nhở.

Ba người nghe vậy, vội vàng núp ra sau lưng Thanh Không, sợ mình sơ ý sẽ bị cái wink lố lăng của anh làm mình hóa đá.

Sau khi xác định cả ba đã trốn hết, Thanh Không mới từ từ mở mắt, nhìn ra phía trước. Bây giờ, một bóng người bước ra khỏi màn tuyết, đứng ở đằng xa hét lên với mọi người: “Mấy người đang làm gì đấy…”

Giọng nói chất vấn hơi ngừng lại, thân hình cường tráng của người đàn ông đơ ra, loạng choạng trong gió tuyết, cuối cùng ngã “Bịch” xuống tuyết.

Thanh Không: “…”

Anh không hề cố ý!”

“Cẩn thận!” Vua Biển bỗng la thất thanh, dị năng hệ thủy tuôn trào ra ngoài, trong nháy mắt đã tạo ra quả cầu nước, bao bọc cả bốn ở bên trong. Khi anh vừa hoàn thành, những cái nhũ băng ùn ùn phi thẳng vào quả cầu nhưng đã bị chặn lại.

Quả cầu nước biến thành nhum nước ngay tức khắc.

Trợ lí Đàm sợ tới nỗi mặt mũi tái nhợt đi.

“Các người thuộc Lửa Xanh?” Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục màu đen bước ra từ làn tuyết.

Trợ lí Đàm vừa nhìn đồng phục đã nhận ra ngay: “Đội Thanh Long ở Đế Đô.”

“Hiểu lầm rồi, chúng ta cùng phe.” Vua Biển vội vàng giải thích.

“Cùng phe mà lại im lặng hãm hại đồng đội của tôi?” Người đàn ông chất vấn.

“Tai nạn, tai nạn thôi.” Ai biết được đồng đội của anh bé quá, Thanh Không liếc cái đã nhìn thấy rồi?

“Đánh được không?” Thanh Không chợt hỏi khẽ.

Vua Bẩn đơ ra, ngạc nhiên nhìn anh.

“Đánh cái gì mà đánh, mau giải thích hiểu lầm đi, không là mình không chịu được đâu.” Vốn dĩ người ta đã hiểu lầm cả nhóm là thành viên Lửa Xanh, giờ mà ra tay thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này.

“Có chuyện gì thế?” Vua Bẩn hỏi.

“Ngoài Lâm Xuân và Trần Sơ ra thì còn có tám đội viên của Côn Luân mất tích ở đây. Bọn họ chịu trách nhiệm canh gác chỗ này, không cho bất cứ ai lại gần.” Đây là nhiệm vụ anh được trong tâm trí của thành viên Thanh Long khi vô tình hóa đá người ta.

“Nghĩa là không đánh thì không vào được?” Vua Biển tỏ.

“Người dị năng hệ băng cấp S đấy.” Vua Bẩn nói.

“Liên thủ với nhau chắc không sao đâu.” Vua Biển nói.

Là sao? Định đánh thật à?

Trợ lí Đàm thấy mình không thể đèo bòng được nữa rồi: “Đừng có làm càn.”

Trợ lí Đàm còn chưa nói xong chữ cuối cùng, quả cầu nước bao nh mọi người bỗng co lại, khiến nhũ băng cắm trên đấy bị bắn ngược trở về. Ngay sát bên tai là tiếng nguyền rủa của Vua Bẩn: “Đại thuật nguyền rủa, yếu ớt.”

Thanh Không mở mắt ra, nhìn thẳng vào đối phương. Mặc dù kẻ mạnh cấp S của đội Thanh Long vẫn luôn đề phòng Thanh Không nhưng anh ta chẳng ngờ mình vừa mới bị nhìn thôi mà cơ thể anh đã bắt đầu hóa đá rồi.

Trợ lí Đàm trố mắt chứng kiến cảnh tượng này: Toang rồi, toang rồi, ba cái đứa này định dìm chết anh à?

“Đỉnh đét, cấp S cũng hóa đá được!” Vua Biển vỗ mạnh xuống vai Thanh Không.

“Đi thôi, lát nữa có người đến đấy.” Thanh Không quyết định không nhắm mắt nữa, cất bước đến nơi sâu thẳm.

Trên đường đến đây cả nhóm gặp thêm một số thành viên đội Thanh Không, dựa theo nguyên tắc đánh một người là đánh, đánh hai người cũng là đánh, Vua Bẩn đã hạ lời nguyền khiến mọi người hôn mê, sau đó cởi hết đồng phục của bọn họ rồi mặc lên người mình.

Trợ lí Đàm xoắn xuýt nhìn các thành viên đội Thanh Long đương hôn mê: “Mấy người này sẽ không bị chết rét đâu đúng không?”

“Toàn là người dị năng cấp B, lạnh một hai ngày không chết cóng được đâu.” Vua Bẩn nguyền rủa rất có chừng mực, mọi người chỉ ngất trong khoảng một tiếng mà thôi.

Sau khi thay đồng phục của đội Thanh Long, cả bốn xâm nhập được vào đội tuần tra một cách hợp tình hợp lí, suôn sẻ tiến vào bãi cát.

Trên mặt cát bị bão tuyết bao trùm, có người đang liên tục tìm kiếm cái gì đó, trong đó có hai người dị năng mạnh hơn hẳn.

“Kia chắc là thành viên của Côn Luân đấy.” Vua Bẩn nhắc nhở, ba người bọn họ kết hợp với nhau có thể đánh thắng một người cấp S nhưng không đánh được cấp SS đâu.

Sau khi đặt chân đến bờ cát, linh cảm của Thanh Không lại ngày một rõ hơn, anh gần như đã men theo bản năng của mình để nhìn sang, vừa tia qua đã thấy một cái bóng giữa hai bờ thực ảo. Đó là một quả cầu tuyết khổng lồ cao chừng ba tầng, người ở bên ngoài thậm chí có thể bước vào nhưng lại không phát hiện được gì.

Trên quả cầu tuyết, một người mặc trang phục thời Đường đang ngồi xếp bằng ở đó.

Ai vậy? Thanh Không đang định nhìn kĩ hơn thì người đàn ông dường như đã phát giác ra nên cụp mắt nhìn xuống.

Tim anh đập thình thịch, anh nhắm mắt lại trong vô thức.

Người đàn ông mặc đồ Đường nhìn lướt qua bốn người, ngừng lại trong thoáng chốc rồi rời đi.

Chỉ trong giây khắc đó, trán Thanh Không đã toát mồ hôi lạnh, anh thở hổn hển suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.

“Thanh Không.” Mọi người vội vàng đỡ anh dậy.

“Rời khỏi đây trước đã.” Thanh Không gắng đứng thẳng dậy dưới sự giúp đỡ của Vua Biển, ra hiệu cho mọi người thoát khỏi đây.

Cả bốn đành giả vờ như đang tuần tra rồi đi sang bên cạnh. Đến khi tới chỗ không người, Thanh Không mới nói: “Tìm được mọi người rồi.”

Nghe vậy, ai cũng mừng rỡ.

– Ở đâu thế?

“Chỗ chúng ta vừa mới đứng, hướng mười một giờ, ở đó có một cái ô được mở ra.” Phạm vi bão tuyết bao phủ rất rộng, mà chiếc ô lại nằm ngay trong không gian ấy.

“Vật phẩm đã giam giữ nhóm Trần Sơ ở gần cái ô đấy?” Vua Biển hỏi.

“Ừ.” Thanh Không gật đầu.”

“Thế nước mắt phải dùng thế nào?” Vua Bẩn hỏi.

Thanh Không ngẫm nghĩ: “Mở ra, đổ xuống.”

Lâm Xuân báo tin cho anh biết là để anh mang nước mắt của tiên tri đến đây. Chỉ cần đem tới là có tác dụng rồi. Mà vừa nãy nhìn xung quanh, anh chẳng thấy gì ngoài quả cầu tuyết. Vậy nên, miễn sao đảm bảo được nước mắt rơi vào trong quả cầu là sẽ không có vấn đề gì hết.

“Vậy em làm nhé?” Vua Biển nói xong toan đi đổ nước mắt.

“Em đừng đi.” Thanh Không vội kéo Vua Biển lại: “Ở trong có một người rất mạnh.”

“Mạnh đến mức nào?” Vua Biển vô thức hỏi.

“Mạnh tới nỗi anh vừa nhìn hắn mà đã suýt ngất rồi.” Thanh Không trả lời.

Mọi người nghĩ ngay đến sự khác thường của Thanh Không ban nãy, nét mặt ai cũng đanh lại.

“Mạnh thế này thì đi kiểu gì?” Vua Biển sốt ruột.

“Để trợ lí Đàm đi.” Thanh Không nói tiếp.

“!!!!” Trợ lí Đàm.

Vừa muốn tôi chịu trách nhiệm còn vừa muốn tôi làm con tốt thí?

Vua Bẩn hiểu ra ý định của Thanh Không: “Trợ lí Đàm chỉ đến cấp C, ảnh mà đi thì người ta sẽ không quan tâm đâu.”

Vua Biển cũng vỡ lẽ: “Đúng, kẻ mạnh chưa bao giờ để mắt đến cái loại nhãi nhép.”

Ví dụ như anh là người cấp A, vào không gian con anh sẽ không quá coi trọng những người cấp B. Còn nếu gặp những người có cấp bậc thấp hơn như cấp C hoặc cấp D thì anh còn chẳng thèm nhìn. Nếu đối phương mạnh như lời Thanh Không nói, một người cấp C như trợ lí Đàm đúng là tép riu rồi còn gì.

Trợ lí Đàm không chịu được nữa, cái đám này có coi anh là sếp không đấy: “Gọi ai là nhãi nhép đấy?”

Vua Biển lấy ra lọ nước mắt của tiên tri rồi đặt vào tay trợ lí Đàm: “Nhờ cả vào anh đấy sếp.”

Trợ lí Đàm: “…”

Gặp chuyện mới bắt đầu xưng sếp, bình yên vô sự sếp lại thành súc vật vô dụng!

Hết chương 135.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play