Khuôn mặt Lâm Xuân tái nhợt đi do di chứng của tai nạn giao thông, cô hệt như một đứa bé làm sai chuyện gì, dè dặt ngồi rúc vào sofa, nhìn sắc mặt người nào đó một cách cẩn thận.
Trần Sơ – chủ nhân của gương mặt đang ngồi ở sofa đối diện với vẻ lạnh lùng, khắp người toát ra sự khó chịu khôn cùng. Cả hai ngồi trong phòng chờ gần nửa tiếng đồng hồ, không ai dám ra ngồi gần.
Lâm Xuân không ngồi yên nổi, chống tay vào lưng ghế định đứng lên, nhưng cô vừa mới cử động, người nào đó đã đanh mặt nhìn cô.
“Em… Em muốn đi lấy hoa quả.” Cô chủ động giải thích ngay lập tức.
Trần Sơ nhìn quầy đồ ăn ở gần đấy, sải đôi chân dài bước qua, lát sau đã bưng một đĩa thức ăn tới, có đủ các loại hoa quả, còn nhân tiện rót thêm một ly nước trái cây.
“Cảm ơn anh.” Lâm Xuân cầm đĩa rồi lùi về sofa, nhấm nháp đĩa hoa quả, nhưng… bên cạnh có cái máy điều hoà lạnh thế này, quả ngon đến mấy cũng chẳng thấy ngon.
Xong còn phải ngồi gần hai mươi tiếng trên máy bay, cứ thế này ai mà chịu nổi, phải nghĩ cách hoá giải bầu không khí ngột ngạt này thôi.
Lâm Xuân quyết định nói ra: “À thì…”
Trần Sơ nhìn thẳng vào cô.
Sự dũng cảm vừa mới trào dâng trong cô đã bay màu, câu nói không còn khí thế gì nữa, toát lên sự chột dạ sâu sắc: “Anh giận à?”
Chột dạ cái gì, Lâm Xuân mày chột dạ cái gì hả! Mày mới là đứa bị thương và phải chịu đày đoạ, mày chẳng làm khó ai hết, thế tại sao anh Trần Sơ vừa nhìn mày mày đã sợ hãi như vậy rồi?
“Không.” Trần Sơ quả quyết từ chối.
“…” Nhưng giọng điệu anh bảo có đấy.
Cũng lạ, đây không phải lần đầu tiên mình bị xe đâm trước mặt anh Trần Sơ, tính thử thì cũng phải ba bốn lần gì đấy, sao có mỗi đợt này anh lại phát cáu như thế chứ.
“À…” Lâm Xuân lấy lại can đảm.
Trần Sơ lại quay đầu nhìn cô.
“Em thấy hơi chán, anh cho em mượn điện thoại một lúc được không?” Cô hỏi.
Anh đưa máy của mình cho cô.
“Em cảm ơn ạ.” Cô cầm máy rồi rụt về sofa, đăng nhập vào QQ. Có lẽ vì người đưa điện thoại cho bọn cô là người dị năng Trung Quốc nên trong máy có rất nhiều ứng dụng giao tiếp của nước mình. QQ, WeChat có đủ hết.
Tạm thời không đăng nhập vào WeChat được nên Lâm Xuân chỉ đành vào QQ. Vừa mới online đã có tin nhắn gửi cho cô, là của anh Vua Bẩn.
Vua Bẩn: Về rồi?
Lâm Xuân: Em vẫn đang ở nước Y, đương ngồi trong phòng chờ, còn hai tiếng nữa mới lên máy bay.
Vua Bẩn: À.
Vua Bẩn nhắn xong là im bặt. Cái anh này, em vượt qua bao khó khăn thăng trầm mới có thể liên lạc được với anh mà anh chả quan tâm gì à? Lạnh lùng quá thể!
Lâm Xuân phỉ nhổ xong chủ động nhắn tin qua: Hỏi anh chuyện này.
Vua Bẩn: Nói đi.
Cô liêng liếc nhìn Trần Sơ: Nếu như có người làm anh bực, anh muốn người ta xin lỗi thế nào thì anh mới tha thứ cho họ?
Vua Bẩn: Nếu có người làm anh bực thì không cần phải xin lỗi.
Không cần xin lỗi luôn? Vua Bẩn biết khoan dung từ bao giờ thế?
Vua Bẩn: Anh sẽ nguyền rủa nó.
Lâm Xuân: Anh ác thế!!!
Đúng là thầy nguyền rủa có khác.
Vua Bẩn: Có cái phim nào não tàn kinh khủng nhưng lời thoại cũng hợp lí phết, “Nếu lời xin lỗi có tác dụng thì tại sao lại cần phải có cảnh sát?” Anh đây cóc cần cảnh sát, tự mình giải quyết được rồi.
Lâm Xuân: Tạm biệt anh.
Cô quyết định tắt inbox với Vua Bẩn, cảm giác mình chỉ cần nhìn thêm chút nữa cũng sẽ bị Vua Bẩn nguyền rủa.
– Beep beep!
Có thông báo tin nhắn mới, Lâm Xuân mở ra, nhìn thấy Bao Á nhắn tin cho mình.
Bao Á: Lâm Xuân, đợt này em đi đâu thế? Gọi cho em cũng không được.
Chuyến đi này gấp quá, Lâm Xuân không kịp xin nghỉ nên cô đoán chắc anh chủ đang tìm mình.
Lâm Xuân: Em đi công tác, đang ở nước ngoài, mất luôn điện thoại chị ạ.
Bao Á: Em đi nước ngoài à, thảo nào, nhưng sao em không báo anh chủ một câu, suýt nữa ổng báo cảnh sát đấy.
Lâm Xuân: Em xin lỗi, chuyện bất ngờ quá, mai em về rồi, chị cứ nói với anh chủ, em về sẽ đến escape room xem bói luôn.
Bao Á: Ok, em không sao là được rồi, để chị báo với anh chủ.
Lâm Xuân suy nghĩ một lát rồi nhắn: Chị Tiểu Á, nếu chị làm bạn mình cáu thì mình phải xin lỗi như nào cho ổn?
Bao Á: Nam hay nữ?
Lâm Xuân: Nam ạ.
Bao Á: Dỗ trai đi!
Lâm Xuân đọc ba chữ ấy, hoảng tới nỗi suýt nhảy bật dậy khỏi sofa.
Trần Sơ vẫn luôn để ý Lâm Xuân từng giây từng phút đã nhìn sang: “Em sao thế?”
“Em… Em muốn ăn bánh ngọt.” Cô tiện thể lấy cớ.
“Để anh đi lấy.” Anh lại đứng dậy đi ra quầy đồ ăn.
Cô ngồi xuống ghế, cúi đầu gõ mạnh xuống màn hình: Không phải mối quan hệ như chị đang nghĩ đâu, bọn em chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi.
Bao Á vừa dửng dưng vừa tự tin vô cùng: Dù bọn em có quan hệ thế nào đi chăng nữa, chỉ cần là đàn ông, một chiêu là đủ.
Lâm Xuân: Chiêu gì?
Bao Á: Nũng nịu á.
Lâm Xuân: !!!
Cô nhìn thấy Trần Sơ đang cầm đĩa thức ăn, bắt đầu quay về chỗ thì gõ nhanh mấy chữ: Làm nũng kiểu gì?
Bao Á: Đơn giản, nói chuyện nhẹ nhàng, giọng điệu ỏn ẻn, giả vờ đáng thương, mong được an ủi.
Lâm Xuân trợn mắt há mồm: Đấy là kĩ năng trà xanh mà??
Bao Á: Thế em nghĩ vì sao đàn ông lại thích trà xanh?
Lâm Xuân đăm chiêu. Lát sau, Trần Sơ đã quay lại, đặt đĩa bánh ngọt trước mặt cô: “Em ăn đi.”
“Em không muốn ăn nữa.” Cô bỗng nói.
Anh ngạc nhiên nhìn cô.
Lâm Xuân giả vờ tội nghiệp: “Em khó chịu lắm.”
Y như rằng, Trần Sơ căng thẳng hẳn lên: “Sao thế, khó chịu ở đâu?”
Cô đáp: “Khó chịu khắp người luôn.”
Mặt anh biến sắc: “Có phải do bệnh dịch phát tác không em?”
Nói xong, anh giơ tay nắm tay trái của Lâm Xuân, nhìn chằm chằm đường vân màu xanh đen trên cổ tay cô.
Nửa tiếng trước, Lâm Xuân đứng trước mặt anh, dưới sự che chắn của tổ chức dị năng Y, cô đã thu hồi virus dịch bệnh từ cơ thể Mia đang trên bờ vực tử thần. Virus xuyên qua bàn tay cô, cuối cùng hội tụ tại hoa văn màu xanh đen như chiếc vòng tay của cô. Trong khoảnh khắc ấy, dường như anh đã được chứng kiến cảnh tượng khi cả hai thoát khỏi trại Miêu, Lâm Xuân đã dời từng chút từng chút virus trên người anh sang cho mình.
Thêm nữa, cô bất tỉnh dưới bóng cây là do bị quả dừa đập vào đầu thật ư? Nó cũng dính dáng đến virus này đúng không?
Lâm Xuân: “Em không sao đâu, dịch bệnh bị em phong ấn rồi, không sao đâu mà.”
“Bọn mình đến bệnh viện.” Trần Sơ kéo cô đi viện ngay tức khắc.
“Không cần đâu, em… Em…” Cô quýnh lên, quyết định ôm chầm lấy cánh tay anh: “Anh ơi, anh đừng giận nữa mà, anh cứ cáu thế này, em không ăn được bánh đâu. Em chỉ có thể ăn chay thôi, giờ còn chẳng ăn bánh ngọt được nữa, khổ quá trời.”
Này có được gọi là giả vờ đáng thương không? Lâm Xuân len lén nhìn nét mặt của Trần Sơ.
Anh mím môi, mãi không nói gì, biểu cảm cũng không thay đổi quá nhiều.
Không có tác dụng à, chẳng lẽ giọng mình chưa đủ ỏn ẻn, hay nét diễn chưa đủ chân thật?
Trần Sơ: “Anh không giận em.”
Lâm Xuân sốc.
Giọng anh tràn ngập sự hối lỗi: “Anh đang giận bản thân mình, rõ ràng dịch bệnh ở trên người anh…”
Sau khi đoán ra mình đã truyền dịch bệnh cho Lâm Xuân, Trần Sơ vẫn luôn nghĩ cách để bù đắp cho cô. Anh nghĩ đến việc bảo cô chuyển virus về cho mình, nhưng anh không áp chế được nó. Dù anh không sợ chết nhưng nếu anh lìa đời, anh cũng chẳng thể mang virus đi theo mình. Vậy nên, bệnh dịch chỉ có thể trú ngụ trên người cô. Khi tỏ tường được điều này, anh lại càng trách mình hơn, ước gì lúc đó mình được chết trong trại Miêu.
Nếu khi ấy Lâm Xuân không cứu được anh thì tốt, không có anh, dịch bệnh sẽ ở lại trại Miêu, cô cũng có thể quay về Trái Đất, thậm chí Sadako cũng không cần ngủ đông vì bị hao tổn năng lượng.
Anh vốn là linh thể của không gian con, có lẽ chết ở trong đấy mới là kết thúc đẹp nhất dành cho anh.
“Anh lầm rồi!” Cuối cùng Lâm Xuân cũng hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.
Hiểu nhầm? Trần Sơ nhìn cô với vẻ khó hiểu.
“Anh tưởng em cứu anh nên mới chuyển virus sang cho mình à? Sai, sai hoàn toàn! Thật ra dịch bệnh không làm gì được anh đâu, kể cả em không lấy nó đi thì ấn kí của thánh nhân trên đùi anh cũng sẽ khống chế nó thôi.”
Trên đùi mình? Trần Sơ cúi đầu nhìn xuống bắp chân mình, nét mặt thay đổi: “Ấn kí của thánh nhân?”
“Đúng thế, vết bớt hình lá cây trên đùi anh đó, lúc anh bị đại tư tế nguyền rủa, chính nó đã hoá giải cho anh.” Lâm Xuân nói như thật: “Vậy nên nếu em không phong ấn dịch bệnh thì nó cũng sẽ bị lá cây của anh áp chế thôi. Còn lí do em phải để nó trong người mình là vì em cần nó.”
“Em cần dịch bệnh?” Đôi mắt anh ánh lên vẻ không thể tin nổi, trần đời ai lại cần thứ đó cơ chứ.
“Thật mà, em không lừa anh đâu. Thực ra anh cũng phát hiện ra ít nhiều rồi còn gì, dị năng của em có hơi lạ. Không dám giấu anh, thật ra em không ném bản đồ địa mạch vào không gian hỗn loạn đâu, em hấp thu nó rồi.” Lâm Xuân cố gắng bịa ra chức năng của hệ thống một cách hợp lí: “Dị năng của em giống như kiểu trao đổi ý. Để mà nói đơn giản, em càng hấp thụ nhiều đồ, em sẽ càng lấy thêm được vật phẩm mới. Em thu nhận dịch bệnh cũng để trao đổi vật phẩm mà thôi.”
“Cho nên em mới có nhiều vật phẩm đến thế.” Trần Sơ còn lâu mới tin nếu người khác nói như vậy, nhưng anh đã tận mắt thấy những món đồ kì lạ của Lâm Xuân: “Vậy vật phẩm em lấy được khi hấp thu bản đồ địa mạch là giấy chữ kí của thần trộm cắp à?”
“Đúng!” Lâm Xuân gật đầu cái rụp.
Mặc dù giấy chữ kí của thần trộm cắp còn lâu mới có giá bằng bản đồ địa mạch, nhưng cô có thể thoái thác bằng cách bảo giờ bản đồ rỗng tuếch rồi, không còn nhiều năng lượng nữa nên đã bị mất giá nghiêm trọng.
“Thảo nào giấy chữ kí của thần trộm cắp lại mạnh như vậy, có thể rút luôn dị năng của người khác.” Trần Sơ sực vỡ lẽ.
“Anh nói gì cơ?! Dị năng? Không phải là vật phẩm cấp S à?” Sau khi Lâm Xuân bị tông xe, Trần Sơ luôn trong trạng thái “áp suất thấp” nên cô mãi không dám hỏi Trần Sơ đã trộm được gì từ Mia. Mà trong tiềm thức cô vẫn luôn nghĩ rằng anh sẽ chôm được vật phẩm cấp S.
Trần Sơ lấy chiếc nhẫn giản đơn ra khỏi túi: “Anh giành được dị năng không gian của cô ta, sau khi cô ta mất dị năng, không gian đã sụp đổ, vật phẩm cũng rơi ra.”
Lâm Xuân vội cầm lấy chiếc nhẫn: “Đây là vật phẩm tráo đổi ạ? Thế là anh không chỉ xỉa được dị năng mà còn lấy cả vật phẩm luôn.”
Anh gật đầu: “Ừ.”
Cô không vội kiểm tra chức năng của vật phẩm mà cô tò mò về chuyện dị năng hơn: “Sao anh còn hốt được cả dị năng thế? Thế lấy xong anh có dùng được không?”
Anh đáp: “Được.”
Sở dĩ anh bảo giấy chữ kí của thần trộm cắp rất mạnh không chỉ vì nó có thể cuỗm dị năng của người khác mà ngay khi anh đánh cắp nó, anh đã học được cách sử dụng rồi. Như thể anh vừa cướp được năng lực của người khác vừa lấy được cả sự hiểu biết và cách dùng dị năng của họ.
Lâm Xuân vui vẻ nói: “Thế là bây giờ anh có dị năng không gian rồi, cấp mấy thế ạ? Cấp S luôn sao?”
Đến giờ Trần Sơ mới mỉm cười: “Không chỉ vậy đâu.”
“Không chỉ vậy?” Cô không hiểu, dị năng của Mia mới cấp S thôi mà, chả lẽ trộm đồ xong còn thăng cấp được nữa?
Anh giải thích: “Giấy chữ kí của thần trộm cắp có dị năng cướp bóc, và nó không cố định cấp bậc dị năng. Giờ anh đã vượt qua cấp S nên dị năng không gian trong tay anh cũng hơn cấp S giống anh luôn.”
Đôi mắt Lâm Xuân tròn xoe: “Ý anh nói là nếu người cấp A đi chiếm đoạt năng lực thì dị năng đó sẽ cấp A, mà người cấp B đi chôm thì nó sẽ thành cấp B? Anh đã vượt qua cấp S, thế nên dị năng cũng thăng cấp theo anh.”
Trần Sơ: “Đúng thế.”
Lâm Xuân: “Vãi!”
Khủng quá! Hoá ra đây mới là cách chính xác để sử dụng giấy chữ kí của thần trộm cắp.
“Hệ thống, lần này cậu hào phóng quá à, vật phẩm đỉnh thế này mà chỉ cho tôi có mười hai tờ!” Đây không phải là hệ thống mà cô quen.
“Chẳng qua đúng lúc nó kích hoạt tỉ lệ thành công 100% mà thôi.” Dựa theo tỉ lệ thành công của giấy chữ kí, mười lần mới ăn được một lần.
Tỉ lệ 100% chỉ xảy ra khi ăn cắp thứ không thuộc về đối phương, vậy… Chẳng lẽ dị năng không gian vốn không thuộc về Mia?
“Dị năng không gian của Mia không phải của cô ta à?” Lâm Xuân hỏi ngay.
Hệ thống yên lặng, không trả lời cô. Sự im lặng của hệ thống đã giúp cho cô kiên định với suy đoán của mình. Với cái bản tính của hệ thống, nếu cô đoán sai thì nó đã ngoi lên móc mỉa cô rồi.
“Em đang nghĩ gì thế?” Trần Sơ thấy Lâm Xuân lại bắt đầu ngẩn ngơ nên mở lời hỏi.
“Em đang nghĩ, có khi nào dị năng không gian của Mia cũng từ trộm cắp mà ra không?” Cô nói ra phỏng đoán của mình.
Trần Sơ định phủ nhận trong vô thức, bởi vì người dị năng phải tự thức tỉnh mới có được sức mạnh, nhưng nghĩ đến việc mình vừa mới ăn trộm năng lực của người khác nên anh không khỏi nghĩ sâu hơn: “Cũng có khả năng, dị năng hệ ma thuật rất đa dạng, em có vật phẩm này thì chắc người khác cũng có món đồ tương tự. Thêm nữa…”
“Gì nữa ạ?” Lâm Xuân hỏi.
“Dị năng của thủ lĩnh Lửa Xanh vẫn là một điều bí ẩn. Có người nói hắn là pháp sư vong linh vì Lửa Xanh có nhiều pháp sư đấy nhất, nhưng cũng có một số bên bảo hắn là người dị năng hệ thuỷ, bởi có người đã chứng kiến hắn tạo ra sóng thần. Còn có chỗ bảo hắn là thầy tà thuật, trong cơ thể của các thành viên Lửa Xanh đều có cổ trùng của hắn…” Trần Sơ nói: “Nhưng có lẽ hắn chỉ giỏi ăn cắp mà thôi.”
“Ý anh là hắn cũng đi cướp dị năng của người khác sao?” Lâm Xuân hỏi.
“Ừ, như thế sẽ giải thích được vì sao hắn có thể nắm giữ nhiều loại dị năng cùng lúc như vậy, cũng sẽ lí giải được tại sao một tổ chức khủng bố mới thành lập mười mấy năm mà đã có nhiều người dị năng cấp S tới vậy.” Suy nghĩ trong anh dần sáng tỏ hơn: “Nếu suy đoán này là thật thì khả năng cướp giật của thủ lĩnh Lửa Xanh còn mạnh hơn cả giấy chữ kí của thần trộm cắp đấy, thậm chí hắn còn không bị giới hạn số lần hôi của.”
Mặc dù giấy chữ kí của thần trộm cắp rất mạnh, nhưng nó chỉ sử dụng được đúng một lần, dùng xong là biến mất không còn tăm hơi.
“Thế có khi dị năng làm rối gỗ của Dracula cũng từ việc lấy cắp đấy nhỉ?” Lâm Xuân sực nhớ ra Dracula: “Anh bảo ma cà rồng rất khó có thể thức tỉnh lần hai mà? Hắn cũng là thành viên của Lửa Xanh đấy.”
“Có khả năng đấy.” Nếu những giả thiết trên là thật, vậy rất có thể Dracula có được năng lực đó là nhờ thủ lĩnh Lửa Xanh cướp về rồi ban cho thuộc hạ của mình.
“Thế bọn mình đi chôm thôi.” Lâm Xuân tự dưng phấn khích hẳn lên.
– Chôm?
“Đúng đúng.” Lâm Xuân lục lọi một lúc, lấy thêm một tờ giấy chữ kí của thần trộm cắp ra khỏi kho hàng.
“Em còn nữa à?” Vật phẩm lợi hại như thế này mà cô vẫn còn thừa.
“Em có tận mười mấy tờ lận đó.” Giờ cô vừa có tiền vừa có quyền.
“!!” Trần Sơ bỗng nghĩ ra điều gì đó, hỏi cô: “Trên taxi em bảo anh bốc cái này hả?”
– Chuẩn luôn!
Thế là chỉ còn mười một mảnh giấy, anh tính nhanh, chỉ có thể nói rằng đúng là bản đồ địa mạch có khác, một tấm bản đồ mà đổi được tận mười hai loại dị năng.
– Mặc dù dị năng của nghệ nhân rối gỗ rất lạ, nhưng chưa chắc đã hợp em đâu, anh nghĩ…
“Hợp chứ, nghệ nhân rối gỗ quá hợp với em luôn, có nó rồi, sau này mỗi khi xảy ra tai nạn xe cộ em sẽ biến thành người gỗ luôn.” Biến thành con rối sẽ không thấy đau nữa, khi đấy xe tông lúc nào cũng được hết, còn dị năng nào tương thích với cô hơn cái này nữa đây?
Trần Sơ vỡ vạc, biểu cảm thay đổi ngay tức khắc, kéo Lâm Xuân ra ngoài: “Đi nào.”
Hết chương 102.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT