Cơn gió cuối hạ vi vu thổi qua lãnh thổ Hàn quốc, lưỡi đao tắm máu tươi của Bạch Khởi còn chưa khô, thiết kỵ Tần quốc lại xông lên phía trước.

Thư của Dịch Khương sớm đã gửi tới, từng chữ rõ ràng mang theo phẫn nộ, sức lực dường như có thể từ trong thư lụa tràn ra, lạc khoản đóng con dấu tướng quốc lại càng hết sức chói mắt.

Thư là nàng đích thân chắp bút, một số từ ngữ dùng ở thời hiện đại trong lúc kích động không cách nào kiềm giữ, sau đó lại kiểm tra ba lần bảy lượt câu cú dùng từ, xác nhận không có sai sót mới cho người gửi đi.

Hồi âm của Bạch Khởi rất thành thật, hắn giải thích việc giết một vạn hàng binh lần này là vì bọn họ gian trá chứ không phải cố tình, còn cam đoan hết lần này đến lần khác sau này sẽ không tàn sát tù binh.

Lúc Dịch Khương nhận được thư, lại thêm hai thành trì Hàn quốc bị công phá, tiếp tục tiến lên sẽ tới nội địa Hàn quốc.

Bạch Khởi quả thực là lưỡi đao sắc bén của Tần quốc. Lưỡi đao này không gì địch nổi, hơn nữa mục tiêu rõ ràng. Chỉ là quá mức sắc bén, là ưu điểm nhưng cũng là nhược điểm.

Hàn vương hoảng hốt, chiêu mộ trai tráng có chí khắp thiên hạ cùng nhau chống Tần, lại phái người rêu rao khắp nơi Tần tướng Dịch Khương là kẻ tiểu nhân gió chiều nào theo chiều nấy, nói nàng thấy lợi quên nghĩa, xảo trá bội ước. Lúc trước hợp tung ngũ quốc, hiện giờ thế nhưng lại trở giáo, đích thực là độc phụ mưu mô hiểm ác.

Có điều nếu bàn tới tìm lý do, quân vương toàn thiên hạ ai có thể sánh được với Tần vương. Ông ta kịp thời tung ra một bài hịch văn, trong đó tóm tắt các đại tội trạng của Hàn vương, còn nói mình trước đây lúc hợp tung đối với Dịch Khương ghi sâu nhớ rõ, Hàn vương có mối hiềm khích nhục nhã Tần tướng, Tần quốc hiện giờ phải báo thù cho tướng quốc. Dù sao ông ta nổi danh là người có thù tất báo, chuyện ra mặt vì thần tử cũng không phải lần đầu.

Hàn quốc không thể nào đứng trên cái danh chính nghĩa, chỉ có thể yếu ớt cầu cứu. Tề quốc đã công khai kết minh cùng Tần, Ngụy quốc cũng không ngoại lệ, Yên quốc quá xa, Triệu quốc không gượng dậy nổi, Sở quốc…Sở vương làm như căn bản không biết chuyện gì, ngay cả quốc thư của ông ta cũng không hề hồi âm. Mà nói tới nhục nhã Dịch Khương, rõ ràng trước đó chính là hắn ta khơi mào mà.

Có người nói với Hàn vương, Sở vương đã âm thầm nương tựa Tề quốc, Hàn vương tâm như tro tàn.

Danh hiệu hiếu sát của Bạch Khởi lừng lẫy, có mấy thành trì liên tiếp không chiến đã hàng, lần này hắn không hạ thủ nữa. Hắn dường như có một đặc điểm: phàm là tù binh chủ động đầu hàng hắn sẽ không giết, nhưng nếu sau khi phản kháng thất bại bị bắt, vậy thì thường khó tránh được vận đen.

Chẳng qua hiện giờ Dịch Khương dùng thân phận tướng quốc dứt khoát ra lệnh, hắn lại không thể nào lạm sát lung tung.

Tần quân đang hướng về Hứa thành, mọi việc triển khai hết sức thuận lợi, mãi tới khi Dịch Khương nhận được chiến báo mới nhất.

Mấy ngày trước gió to bụi mù, quân đội khó hành quân, chờ đến khi quân Bạch Khởi tới gần thành thì lại trông thấy trên thành lầu một mảng đen xì những người mặc hắc y như mây trập trùng. Hắn phái người nghe ngóng, ấy vậy mà lại là cự tử Mặc gia dẫn theo đệ tử tới giúp Hàn quốc bảo vệ thành trì.

Dịch Khương cũng không hi vọng các học phái bị cuốn vào chiến sự, nhưng đây là phong cách hành sự của Mặc gia, ai cũng không ngăn được.

Họ là học phái có kỷ luật và tổ chức nhất. Đệ tử mặc dù làm quan cũng sẽ tiếp tục kiên định thúc đẩy chủ trương của Mặc gia trên chính đàn, bổng lộc cũng sẽ giao cho tập thể Mặc gia. Họ trông có vẻ hết sức cố chấp, thậm chí là xuẩn ngốc không biết linh động, nhưng trong thời buổi loạn lạc thế này, khi mà người khác chỉ muốn bo bo giữ mình hoặc là ngồi không hưởng lộc, họ lại tình nguyện khoác lên mình bộ hắc y đơn sơ nhất, mạo hiểm bị các nước truy nã cùng đại quân tiên phong, nỗ lực xông về phía tòa thành đổ nát này chỉ để bình ổn chiến hỏa.

Thiếu Cưu cũng là Mặc gia như vậy.

Nhưng bản thân Dịch Khương vẫn luôn là phái Quỷ Cốc xem thiên hạ như ván cờ, một dương một âm, phân chia kết hợp, đùa giỡn quốc chủ, chủ đạo sát phạt.

Bên ngoài cửa sổ nổi gió, trời xanh mây trắng, dần dà có cảm giác trống rỗng xa xăm. Nàng cuộn thư lại, bưng chén nước lạnh trên án uống mấy ngụm, cảm xúc mới từ từ bình lặng.

Một đệ tử Quỷ Cốc khác chủ trương sát phạt vẫn chưa về Tề, ngoại trừ chiến sự, chuyện nàng phải bận tâm vẫn còn rất nhiều.

Lúc Ngụy Vô Kỵ về tới thành Đại Lương đã là cuối hạ đầu thu.

Hắn không lập tức vào Ngụy vương cung gặp Ngụy vương mà ngựa không dừng vó tức tốc về phủ, một ngụm nước cũng không kịp uống liền gọi các quản sự tới hỏi chuyện, mãi tới khi nghe nói mọi việc trong phủ đều ổn thì mới an tâm.

Hôm sau, Ngụy vương tuyên hắn nhập cung hỏi chuyện ở Tần quốc, đối với hành động tự động cầu thân của hắn hết sức bất mãn.

Hôn sự của con cháu vương thất trước giờ đều dùng để phục vụ quốc gia. Hắn là một trong tứ đại công tử nổi danh thiên hạ, càng nên hiểu rõ đạo lý này.

“Vô Kỵ đối với bổn vương có bất mãn gì sao? Ngay cả hôn nhân đại sự cũng không cho bổn vương hỏi đến.” Ngụy vương nửa ngồi nửa dựa vào vương tọa, người vừa chớm tuổi trung niên nhưng sớm đã bị tửu sắc ăn mòn tinh khí, sắc mặt vàng vọt, râu vừa ngắn lại vừa thưa, luôn có dáng vẻ sắp “thăng” tới nơi, cộng thêm bản tính đa nghi, bên trong đôi mắt tóm lại luôn lóe lên vẻ ranh mãnh, lúc nhìn người khác chung quy luôn khiến người ta cảm thấy không mấy dễ chịu.

Ngụy Vô Kỵ không hề tránh né ánh mắt hắn, cúi đầu nói: “Thần đệ vì nghĩ cho Ngụy quốc, bởi vì không chắc chắn chuyện này có thể thành công nên không báo trước với vương huynh.”

“Haha, vì nghĩ cho Ngụy quốc…Vô Kỵ mặc dù không phải quốc vương nhưng có tấm lòng của quốc quân ghê nhỉ.”

Ngụy Vô Kỵ tựa như bình thường vén áo quỳ xuống, liên tục nói không dám.

Ngụy vương phẩy phẩy tay: “Bỏ đi, người quay về là được. Đúng lúc nói với ngươi về hôn sự mà bổn vương đã sắp xếp cho ngươi.”

Ngụy Vô Kỵ đứng thẳng như cán bút, kính cẩn cúi đầu nhìn mặt đất chằm chằm nhưng thực ra một chữ cũng không lọt tai. Mặc dù trông có vẻ là hôn sự của hắn nhưng kỳ thực chẳng mấy liên quan đến hắn. Điều Ngụy vương cần không phải một đệ đệ có tài, mà chỉ là một thần tử nhất nhất nghe lời, vĩnh viễn cũng không đối đầu với hắn.

Ra khỏi vương cung, trong thành Đại Lương vẫn chưa tới giờ giới nghiêm. Xe ngựa lộc cộc trên phố, dọc đường còn có thể nhìn thấy dăm ba nhóm nạn dân đến từ Hàn quốc, co rúc người nơi đầu phố góc tường tựa như miếng giẻ rách.

Về tới phủ đệ, vừa xuống xe hắn liền cảm thấy không đúng. Cửa phủ mở toang, cạnh cửa còn có hai hàng binh sĩ, một là Ngụy quân, một hàng khác thế nhưng lại là Tề quân.

Lão bộc hớt hải cuống cuồng chạy tới, nói là có khách đến thăm, đã cung kính hầu hạ một lúc lâu, lúc nói chuyện trên trán vậy mà còn lấm tấm mồ hôi.

Hành lang dẫn tới hậu viện treo cả một dãy đèn. Ngụy Vô Kỵ là người tận tâm, lo lắng nữ quyến hài tử trong phủ ban đêm đụng này vấp nọ, thế nên đặc biệt treo rất nhiều đèn trên đoạn đường này.

Khách nhân đứng dưới hàng đèn, áo báo rộng trắng như tuyết được ánh đèn phản chiếu hắt lên ánh vàng nhàn nhạt, ngọc bội nơi eo óng ánh, Côn Ngô Kiếm cầm trong tay khéo léo tra vào vỏ, chiếc bóng nghiêng nghiêng trên đất hợp với bóng lưng mệt mỏi của hắn.

“Không biết Công Tây tiên sinh đại giá quang lâm, thất lễ không từ xa nghênh đón.” Lời lẽ Ngụy Vô Kỵ hết sức khách sáo nhưng ngữ khí thì không. Dáng vẻ như lâm trận này của Công Tây Ngô chính là lai giả bất thiện*, hắn sao có thể có sắc mặt tốt.

*Người tới không có ý tốt

Công Tây Ngô quay đầu lại, thần sắc thản nhiên: “Nghe nói Tín Lăng Quân sắp thành hôn, chúc mừng.”

Ngón tay khuất trong tay áo của Ngụy Vô Kỵ siết chặt thành đấm: “Còn không phải nhờ quân ban tặng!”

Công Tây Ngô không đáp lời. Dường như tâm tư hắn sớm đã không ở đây, trong đôi đồng tử sâu thẳm ẩn chứa ánh sáng mơ hồ, thâm trầm xa thẳm, tựa như đang chất chứa tâm sự.

Hắn đã không lên tiếng, Ngụy Vô Kỵ lập tức nghiêng người nhấc tay: “Công Tây tiên sinh nếu không có việc gì, Vô Kỵ liền không tiễn.”

Tay áo dài của Công Tây Ngô hất lên, Côn Ngô Kiếm trong tay nhẹ chĩa xuống đất, đôi môi khẽ mở, nhưng dùng rất nhiều sức lực: “Dịch Khương từng ở lại thành Đại Lương hơn một năm, trước khi vào Tần người cuối cùng nàng gặp là ngươi, hẳn ngươi biết vì sao ta lại tới.”

Ngụy Vô Kỵ khẽ nhíu mày, tiếp tục khoanh tay cười: “Lẽ nào nàng rời khỏi ngươi rồi thì vẫn không thể tìm ta?”

“Tín Lăng Quân hà tất phải để ta nói rõ như vậy. Dịch Khương vượt qua biển lớn, rơi châu tại Ngụy, hôm nay ta đến đây chính là để lấy viên châu này.”

“Nói càn!” Ngụy Vô Kỵ tức giận phất áo, cao giọng quát: “Người đâu, tiễn khách!”

Nhóm thị tùng còn chưa tới gần thì binh sĩ ngoài cổng đã xông vào, dẫn đầu chính là kiếm khách Đam Khuy to cao như gấu.

“Ngụy vương đặc biệt cho phép ta hôm nay mạo phạm, Tín Lăng Quân thứ lỗi.” Ngữ điệu Công Tây Ngô tựa như hồ nước tĩnh lặng không chút gợn sóng, không hề lên xuống, nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể nổi lên phong ba, không cho phép phản bác.

Ngụy Vô Kỵ nghiến răng, cuối cùng nhẫn nhịn dịu giọng: “Công Tây tiên sinh rốt cuộc muốn thế nào?”

Đam Khuy đứng dưới bậc thang nhịn không được nói: “Dịch phu nhân lưu lại con nối dõi cho tiên sinh, Tín Lăng Quân có gì phải giấu!”

Trong lòng Ngụy Vô Kỵ thầm bực bội, ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn để hắn biết được. Nhưng trên mặt lại cười buồn hai tiếng, tựa vào cây cột hành lang, liếc nhìn Công Tây Ngô: “Cứ cho là Dịch Khương rơi châu tại Ngụy thì sao, sao ngươi có thể chắc chắn châu đó là của ngươi? Ta lần này tới Tần cầu hôn, cũng có lẽ bởi vì trước đó sớm đã có tình cảm với nàng mà?”

Cảm xúc Công Tây Ngô vẫn không chút dao động: “Ý ngươi là, Dịch Khương trên đường bôn ba trốn chạy còn đặc biệt dành thời gian mang thai con nối dõi cho ngươi? Nếu như tình thâm ý trọng đến vậy, sao nàng còn rời khỏi ngươi vào Tần quốc?”

“…………..” Ngụy Vô Kỵ nhíu mày, tự biết lời mình có lỗ hổng, không cách phản bác.

“Đắc tội.” Công Tây Ngô rút kiếm xoay người, tự mình đi về phía hậu viện, nhóm binh sĩ dựng giáo theo sau, không ai dám cản.

“Chậm đã!” Ngụy Vô Kỵ tức giận vô cùng, nhanh chân chạy về hướng hậu viện, thị tì sớm đã nghe phong phanh liền mời nữ giới và trẻ nhỏ rời đi. Đình viện trống trải, hoa cỏ um tùm, trên mặt đất hãy còn con rối gỗ mặc vải hoa mà nhóm con nít đùa nghịch để lại. Hắn chắn phía trước, sắc mặt âm u: “Hành động này của Công Tây tiên sinh nếu truyền ra ngoài, e rằng sẽ khiến người khắp thiên hạ chê cười.”

Đam Khuy từ sau khi thăm dò được tin tức thì ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng chờ được thời khắc này, sao có thể bình tĩnh, lập tức đáp lại: “Tùy tiện để con mình lưu lạc bên ngoài mới khiến người ta chê cười!”

Sắc mặt Ngụy Vô Kỵ cứng đờ, nhìn chằm chằm Công Tây Ngô như muốn nhìn ra được gì đó nhưng rốt cuộc vẫn phí công vô ích. “Vô Kỵ từng thập phần kính trọng Công Tây tiên sinh, nhưng đối với việc làm của Công Tây tiên sinh không cách nào lý giải, nếu hôm nay ngươi khăng khăng làm theo ý mình, Vô Kỵ chỉ có thể cùng tiên sinh ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Công Tây Ngô mâu quang dập dìu: “Việc làm của ta không cần hiểu, hôm nay chỉ là việc riêng, nguyện có thể giải quyết riêng.”

Trong hậu viện này nam tử xa lạ không thể vào, trước mắt thế nhưng có người ngoài công khai xông tới, đương nhiên khiến người xung quanh tò mò. Sau lưng Ngụy Vô Kỵ lục tục có nữ quyến thị nữ xuất hiện len lén hóng chuyện, nửa che nửa giấu rụt người sau bụi hoa nhìn chằm chằm vào nam tử đứng phía trước binh sĩ. Ánh lửa nửa mờ nửa tỏ phản chiếu quá nửa gương mặt hắn, nhân vật bạch y xuất trần, cũng không biết là quý tộc nước nào, vậy mà dám làm càn trong phủ Tín Lăng Quân như thế.

“Thôi được!” Giằng co hồi lâu, Ngụy Vô Kỵ cuối cùng nhận thua, ngoắc tay gọi một thị nữ, ở bên tai nàng ấy dặn dò vài câu.

Thị nữ vội vàng chạy ra sau, không bao lâu dọc theo hành lang ôm tới một đứa trẻ, cẩn thận dè dặt đặt trước mặt Công Tây Ngô rồi lại vội vàng lùi ra.

Đứa trẻ gương mặt phấn điêu ngọc mài, dáng vẻ nhập nhèm buồn ngủ, mơ mơ màng màng đưa tay dụi dụi mắt, nhìn nhìn Công Tây Ngô rồi lại quay đầu sang nhìn Ngụy Vô Kỵ, giọng sữa non nớt thốt lên: “Phụ thân.”

Trong mắt Ngụy Vô Kỵ tràn đầy lưu luyến, nhưng mím môi không đáp.

Công Tây Ngô tiến lên một bước, cụp mắt nhìn đứa trẻ, rất lâu không có động tĩnh. Sau đó cổ tay đột nhiên cử động, Côn Ngô kiếm ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng đặt trên đầu vai non nớt.

“Công Tây Ngô, ngươi muốn làm gì!” Ngụy Vô Kỵ tiến lên một bước, sắc mặt thoáng trắng bệch.

Đam Khuy cũng có chút hoảng, nhưng Công Tây Ngô thần sắc như thường. Đứa trẻ chẳng biết gì cả, nó còn quá nhỏ, không hiểu kiếm gác trên vai là có ý gì, chỉ đảo đôi mắt lúng liếng ngây ngô mịt mờ.

Ánh mắt Công Tây Ngô chuyển lên mặt Ngụy Vô Kỵ: “Tín Lăng Quân hoảng hốt như vậy, lẽ nào đây là cốt nhục thân sinh của Tín Lăng Quân?”

Ánh mắt Ngụy Vô Kỵ tối đi vài phần, tầm mắt quyến luyến trên người đứa trẻ. Trái tim đau xót lại thu trở về, lạnh mặt nói: “Ta một tay nuôi dưỡng, đương nhiên coi như con ruột.”

“Công tử đừng mà!” Một nữ tử sau lưng hắn đột nhiên xông ra, ôm đùi hắn khóc lóc thê lương: “Xin cứu nhi tử của ta đi, sao người lại đành lòng…”

“Câm miệng!” Ngụy Vô Kỵ giận dữ quát một câu, sắc mặt lạnh lùng bảo người lôi nữ tử đó xuống.

Đứa trẻ nghe thấy giọng nữ tử thì có phản ứng, bắt đầu gọi “a nương”, đáng tiếc lại bị Công Tây Ngô giữ bả vai không cách nào quay đầu, nhịn không được “OA” lên một tiếng bật khóc.

“Tín Lăng Quân vẫn muốn kiên trì nói đây không phải cốt nhục của mình?” Công Tây Ngô nhìn Ngụy Vô Kỵ.

Hắn cắn răng không nói.

Tiếng khóc của nữ tử, tiếng khóc của hài tử, trong viện đột nhiên trở nên ồn ào. Trong tình cảnh hỗn loạn đó, một đứa trẻ từ sau nhóm người đang hóng chuyện chui ra, bóng dáng nho nhỏ tựa như quả cầu tuyết biết lăn từ hành lang nháy mắt liền lạch bạch chạy tới trước mặt Công Tây Ngô, kéo tay đứa trẻ đang bị hắn giữ kia: “Ca ca chạy.”

Bước chân thằng bé rất vững, phát âm còn chưa rõ ràng, cũng không để ý tình hình trước mắt. Nhìn Công Tây Ngô rồi lại nhìn ca ca, không biết vì sao ca ca không thể nhúc nhích, cũng không chơi với mình, vì vậy tức giận đẩy Công Tây Ngô.

Nét hoảng hốt trên mặt Ngụy Vô Kỵ chợt biến mất, trầm giọng gọi: “Vô Ưu, mau quay lại!”

Công Tây Ngô bỗng thu kiếm trong tay, nhìn đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này, ánh mắt cuối cùng có biến hóa.

Không cần bất kỳ phương pháp nào để phân biệt, hắn biết tìm được người rồi. Bởi vì đứa trẻ này ngũ quan quá giống hắn, đặc biệt là đôi mắt đó, gần như là một khuôn mẫu đúc ra.

Hắn quỳ xuống, kiếm trong tay nhẹ đặt trên đất, như thể sợ kinh động điều gì.

“Vô Ưu? Con tên Vô Ưu?”

Đứa trẻ chớp chớp mắt, nhìn hắn không lên tiếng, đại khái là mới rồi chạy quá gấp nên chiếc mũ trên đầu lệch qua một bên.

Công Tây Ngô nhấc tay chỉnh lại cho thằng bé, mới phát hiện ngón tay mình vậy mà lại hơi run rẩy.

Khi nhận được tin hắn hoài nghi rất lâu, Dịch Khương quyết tuyệt như thế, hắn không dám tin nàng sẽ nguyện ý lưu lại con nối dõi cho mình. Nhưng người ở trước mặt, chuyện này vậy mà lại là sự thật. Bao năm cô đơn lẻ loi độc hành trên đời, người nhà ly tán, bên ngoài che mắt, hôm nay mới biết huyết mạch tương liên là cảm giác thế nào.

“Vô Ưu con ta…” Bàn tay hắn dán lên gương mặt nhỏ nhắn của thằng bé, xúc cảm mềm mại non mịn, đứa trẻ nghiêng cổ tránh đi, thoát khỏi tay hắn.

Trong lòng Công Tây Ngô áy náy. Cách gần ba năm mới phát hiện sự tồn tại của thằng bé, hắn mà là phụ thân gì chứ, bị né tránh cũng là điều hiển nhiên.

“Ngươi nhận lầm người rồi!” Ngụy Vô Kỵ nhanh chân đi lên, nhưng bị Đam Khuy rút kiếm chặn lại.

Công Tây Ngô thu hồi cảm xúc, đứng dậy chỉnh lại y phục, hướng về phía hắn hành đại lễ: “Đại ân Tín Lăng Quân dưỡng dục khuyển tử ba năm khó mà báo đáp, hôm khác sẽ chuẩn bị trọng lễ đáp tạ.” Dứt lời liền khom lưng, một tay ôm lấy Vô Ưu, một tay cầm kiếm trên đất xoay người rời đi.

Vô Ưu còn nhỏ nhưng biết quen biết lạ, vừa bị ôm đi liền bắt đầu khóc nháo trong ngực hắn. Bàn tay be bé vươn về phía Ngụy Vô Kỵ, phát âm không rõ kêu phụ thân.

Ngụy Vô Kỵ đứng sau hàng vũ khí trùng trùng hai mắt hơi đỏ.

Hắn chẳng làm được gì cả, rốt cuộc vẫn cô phụ ủy thác của Dịch Khương.

Công Tây Ngô dùng áo choàng khoác lên cho Vô Ưu, lúc ôm thằng bé đi thẳng một đường lên xe ngựa thằng bé vẫn khóc, gương mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt. Lên xe bé dường như ý thức được điều gì, không chỉ khóc mà còn bắt đầu giãy giụa, tay nhỏ vung vẫy, bất ngờ tát trúng mặt Công Tây Ngô, phát ra tiếng “bép” giòn giã.

Đam Khuy đứng cạnh xe ngựa tức thì nghệch ra, xung quanh ai nấy đều nín hơi không dám thở.

Một chân Công Tây Ngô quỳ trên đất, cúi đầu trước mặt bé, giữ bàn tay thằng bé ấn lên mặt mình, cổ họng khẽ nghẹn ngào: “Đánh rất hay, là phụ thân có lỗi với con, cũng có lỗi với mẫu thân con.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play