Sau khi làm Hạ khanh, công việc của Dịch Khương trở nên bận rộn hơn, thời gian mỗi ngày ra vào thư phòng cũng nhiều hơn.

Cơ sở ngầm trước đây một tay đào tạo cuối cùng lại lần nữa liên lạc với nàng. Tin tức nơi nơi chốn chốn khắp thiên hạ ùn ùn kéo đến, cuối cùng nàng cũng không còn cảm giác bị che tai bịt mắt như thời gian trước đây.

Gần như là lần đầu tiên viết thư cho Bạch Khởi, để Thiếu Cưu gửi tới Triệu quốc rồi lại để Đông Quách Hoài đang ở Triệu tiếp ứng, như vậy gửi tới Tần quốc càng nhanh.

Trước mắt, tình thế biến hóa lớn nhất vẫn là Tần quốc. Bạch Khởi cùng Phạm Thư hiện tại đã như nước với lửa, tướng quốc và tướng quân Tần quốc bất hòa, Tần vương cũng đau đầu, không thể nghi ngờ đây chính là cơ hội ngơi nghỉ của Triệu quốc.

Triệu vương Đan gần như mãi tới lúc này mới biết nàng đã gả cho Công Tây Ngô, vậy mà còn cho người gửi tặng lễ tới, đại khái là muốn “nối lại tình xưa”. Nhưng Dịch Khương trả về, nàng biết Triệu vương Đan chỉ muốn trợ giúp tài vật của Tề quốc, mà nàng căn bản không muốn dính dáng đến chuyện này.

Có lẽ Công Tây Ngô nói đúng, tình cảm đích thực sẽ hủy hoại nàng. Giả như nàng có thể giống như Công Tây Ngô, lạnh lùng lý trí quan sát thế sự biến ảo, thậm chí là chủ động thúc đẩy nó thì bản thân căn bản sẽ không rơi vào khốn cảnh như hiện tại.

Thế nên thứ như tình cảm này, chi bằng phòng bị là tốt nhất. Nàng cảm thấy mình và Triệu quốc trước đây đã không còn bất kỳ dây dưa rễ má gì nữa.

Thời tiết càng lúc càng ấm, trên dưới trong phủ dần dần chuyển sang trang phục ngày xuân mỏng nhẹ, tới tới lui lui đều là cảnh sắc mỹ lệ.

Công Tây Ngô sáng sớm thức dậy mặc áo sam rộng mỏng, dường như không có ý định lên triều, quay đầu hỏi Dịch Khương vẫn chưa ngồi dậy liệu có muốn cùng ra ngoài đạp thanh.

Dịch Khương khoác áo dậy, ngồi quỳ sau lưng vừa chải tóc cho hắn vừa nói: “Sư huynh không sợ ta chạy mất sao?”

Tâm tư Công Tây Ngô khẽ động. Hắn tính toán kỹ lưỡng, mà Dịch Khương lại thân cô thế cô, muốn chạy cũng không có khả năng. Huống chi trước đây hắn dùng chuyện đi gặp Phạm Thư thử thăm dò nàng, nàng cũng từ bỏ cơ hội rành rành, chẳng qua lúc này nghe nàng hỏi vậy thì hắn vẫn hỏi ngược lại: “Muội sẽ chạy ư?”

Dịch Khương ôm hắn, cằm gác trên hõm vai hắn, nhìn gương mặt phản chiếu trong gương đồng của hắn: “Nếu huynh đối xử với ta không tốt, đương nhiên ta sẽ chạy.”

“Ồ?” Công Tây Ngô khe khẽ bật cười.

Ngón tay nàng vuốt hai má gầy gò của hắn: “Sư huynh, huynh sẽ không ghét ta của hiện tại chứ?”

Công Tây Ngô khó hiểu: “Sao lại nói vậy?”

“Huynh từng lo lắng ta vì tình cảm mà lỡ việc, nếu tình cảm của ta với huynh sâu đậm, thế chẳng phải sẽ khiến huynh thất vọng sao? Sau này giữa đại cục thiên hạ và huynh, nếu ta chọn huynh, e là trong mắt huynh cũng là một sai lầm.”

Công Tây Ngô chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Thời gian của hắn dùng cho bày mưu lập kế, chính sự quốc gia, sẽ không lãng phí để cân nhắc những chuyện nhỏ nhặt lẫn căn bản sẽ không có khả năng xảy ra này. Cho dù thật sự phát sinh thì cũng sẽ nhanh chóng đưa ra phán đoán và cách đối phó.

“Nếu là ba năm trước, ta vẫn sẽ có lo lắng này, nhưng hiện giờ muội đã thoát thai đổi cốt, hành sự có chừng mực, ta tin muội tự có tính toán.” Ngữ khí hắn không khác gì với bình thường, đối với chuyện gì cũng đều lý trí như vậy.

Dịch Khương có chút bất ngờ với câu đáp này của hắn. Thực ra nàng sớm đã phát hiện, thi thoảng trên giường hắn mới không lý trí mà thôi.

Nàng vốn cũng chính là đem chuyện riêng tư giữa phu thê ra nói đùa. Người như Công Tây Ngô, nếu biểu hiện quá mức an phận, hoàn toàn không có suy nghĩ muốn chạy trốn, hắn ngược lại sẽ không tin. (Mic: cổ nhân thật hack não quá thể đáng, hèn chi tuổi thọ không dài =.=)

Hai người chuẩn bị xong thì cùng nhau xuất môn đạp thanh.

Dịch Khương cũng có lúc hoàn toàn thả lỏng với Công Tây Ngô, ví dụ như hiện tại, mặc y phục bình thường nhất, cùng hắn đi dạo bên bờ Lâm Thủy.

Công Tây Ngô gần đây càng lúc càng biết cách chăm sóc người khác, chẳng qua rốt cuộc vẫn là đã quen lạnh lùng nên cũng sẽ không biểu đạt tình cảm nhiều quá mức. Dịch Khương theo sau hắn chầm chậm tiến về trước, cảm thấy đạp thanh này rõ ràng là ra ngoài đi dạo, chẳng qua hắn như thế lại khiến người ta cảm thấy tự do thoải mái. Vì hắn chính là người như vậy, thay đổi rồi sẽ không còn là hắn nữa.

Bên bờ cỏ múa chim bay, Lâm Thủy dưới ánh mặt trời sóng nước lấp lánh. Xa xa trên mặt hồ có người nhàn nhã ngồi thuyền du ngoạn, vì ngược sáng nên hắt lên mặt sông cái bóng thật dài. Cũng có không ít thuyền của quan lớn quý nhân dập dìu qua lại, mỹ nhân cất tiếng hát ca, âm thanh ngọt ngào quyến rũ làm say lòng người.

Dịch Khương chợt hỏi Công Tây Ngô: “Sư huynh còn nhớ trước đây chúng ta bị vây khốn trong cơ quan gần đây không?”

Công Tây Ngô dừng bước, xoay người chờ nàng đến gần, vừa sóng vai đi cùng nàng vừa gật đầu: “Nhớ chứ, ta vốn muốn thấy muội liệu có phải sẽ hớt hải bật khóc hay không, nào ngờ muội vậy mà lại nghiêm túc phá giải cơ quan.”

Dịch Khương có chút ngạc nhiên: “Huynh lại có suy nghĩ xấu xa thế á.”

Khóe môi Công Tây Ngô khẽ nhếch, lộ ra nụ cười nhẹ: “Chỉ là muốn xem thử phản ứng của muội mà thôi.”

Dịch Khương nhấc tay che nắng, nhìn về phía mặt hồ xa xa, thấy người ta thanh nhã nhàn hạ thì không khỏi nảy sinh cảm khái: “Sư huynh, tương lai nếu như thiên hạ đại định, huynh muốn làm gì?”

Công Tây Ngô lắc đầu: “Chưa nghĩ tới, chẳng qua ta hi vọng ngày đó có thể sớm đến.”

Dịch Khương bất ngờ thần bí chớp mắt với hắn: “Huynh có từng nghe nói hoàng đế chưa?”

“Tam hoàng ngũ đế?”

“Không sai, người có thể kết thúc loạn thế này, tự nhận công lao lấn át tam hoàng ngũ đế, có thể gọi là hoàng đế.”

Công Tây Ngô gật đầu: “Nếu thật sự có người như vậy, quả thực vượt cả tam hoàng ngũ đế.”

*Tam Hoàng Ngũ Đế là thời kỳ lịch sử đầu tiên của Trung Quốc, gồm các vị quân chủ huyền thoại của TQ trong thời kỳ từ năm 2852 TCN tới 2205 TCN, thời kỳ ngay trước thời nhà Hạ. Do không có di tích đủ lớn để khảo cứu nên mô tả về thời kỳ này mang tính truyền thuyết, huyền thoại nhiều hơn là thực tế lịch sử.

Cái gọi là Tam Hoàng, dùng để chỉ đến ba vị quân chủ đầu tiên mang tính chất huyền huyễn và thần thánh. Theo truyền thuyết, ba vị này được cho là thần tiên hoặc bán thần, những người đã sử dụng phép màu để giúp dân. 

Các học giả Trung Hoa không thống nhất với nhau về tam hoàng cụ thể là ai, phần lớn chịu ảnh hưởng nhiều bởi các truyền thuyết dân gian. Theo sử ký Tư Mã Thiên, tam hoàng là Thiên Hoàng, Địa Hoàng và Nhân Hoàng. Theo Vận Đẩu Xu và Nguyên Mệnh Bao, tam hoàng là Phục Hy, Nữ Oa, Thần Nông.

Ngũ Đế là năm vị quân chủ nối tiếp Tam Hoàng, có công khai hóa dân tộc Trung Hoa, đưa dân tộc này thoát khỏi tình trạng sơ khai. 

Theo Sử ký Tư Mã Thiên, ngũ đế là Hoàng Đế, Chuyên Húc, Đế Khốc, Đế Nghiêu, Đế Thuấn. Theo Lễ ký và Hàn Phi Tử, ngũ đế là Hữu Sào thị, Toại Nhân thị, Phục Hi thị, Nữ Oa thị, Thần Nông thị.

Nguồn (click vào link để đọc chi tiết hơn): vi.wikipedia.org

Dịch Khương tán chuyện xong thì quay đầu, chợt phát hiện Khước Hồ cũng có mặt, đứng phía sau cách nàng không xa. Có lẽ cảm thấy không tiện làm phiền nên mãi đến khi bị nàng nhận ra hắn mới cất bước tiến lên.

“Không ngờ lúc này lại tình cờ gặp Công Tây tướng quốc và Dịch phu nhân.” Hắn cung kính hành lễ. Hôm nay vậy mà lại mặc sam y tay rộng mà sĩ tử Trung Nguyên yêu thích, thoạt nhìn càng khiến cho ngũ quan sắc nét thêm vài phần.

Công Tây Ngô nói: “Chúng ta chỉ ra ngoài đạp thanh, không muốn kinh động người khác. Ngụy sứ đừng để lộ thân phận chúng ta.”

Khước Hồ liên tục gật đầu: “Được được, vừa rồi nghe Dịch phu nhân nói gì mà “hoàng đế”, tại hạ cảm thấy hết sức thú vị, không biết phu nhân có thể trao đổi thêm một chút không?”

Dịch Khương vốn nhỏ tiếng, không ngờ vậy mà vẫn bị hắn nghe thấy, thính lực người này thật không phải tốt bình thường mà. Nàng cười ngượng ngùng: “Ta chỉ là phận nữ lưu, thuận miệng nói bừa mà thôi, Ngụy sứ đừng cho là thật.” Những lời thế này nói riêng thì được, nếu bị kẻ có tâm lợi dụng thì không ổn rồi.

Khước Hồ cũng không truy hỏi nữa, cười nói: “Hôm nay tình cờ gặp hai vị, không tiện quấy rầy, hôm khác ta lại đăng môn bái phỏng, cùng Công Tây tướng quốc thương nghị chuyện xin Tề quốc trợ giúp.”

Công Tây Ngô gật đầu: “Bổn tướng sẽ ở phủ chờ Ngụy sứ đại giá quang lâm.”

Khước Hồ lại nói: “Liên quan đến việc giúp đỡ thế nào, ta cũng đã soạn ra một phần công văn. Đây là kiến nghị của Dịch phu nhân, tại hạ liệu có thể đưa trước cho Dịch phu nhân xem qua không?”

Dịch Khương lập tức lên tiếng: “Không cần đâu, có phu quân ở đây nào tới phiên một nữ tử như ta đụng tay, Ngụy sứ vẫn nên đưa phu quân xem đi.”

Ánh mắt Công Tây Ngô lướt nhẹ trên mặt nàng, có chút trầm ngâm: “Vậy trước đưa cho phu nhân xem đi, phu thê chúng ta tuy hai mà một.”

Khước Hồ dường như không chút cảm thấy giữa hai người có sóng ngầm trỗi dậy nào, gật đầu đáp được rồi lập tức hẹn ngày tới bái phỏng xong thì cáo từ rời đi.

Dịch Khương cười khoác cánh tay Công Tây Ngô: “Sư huynh yên tâm, ta nhất định kiểm tra cẩn thận.”

“Ừm.” Công Tây Ngô gần đây dần dần nới lỏng quản thúc với nàng, nàng cũng không có hành động gì vượt quá giới hạn, lòng cảnh giác của hắn cũng giảm đi. Theo dõi quá chặt, trái lại sẽ bó chân bó tay khiến nàng không cách nào tự do hành sự.

Đúng lúc qua mấy ngày nữa trong triều có xuân tế, Công Tây Ngô thầm cân nhắc, đến lúc đó chi bằng dẫn nàng cùng đi.

Hôm sau Khước Hồ tới phủ bái phỏng, Công Tây Ngô vào cung chưa về, đồng tử đón tiếp, trước đó đã được căn dặn nên liền mời hắn đi tới thư phòng ở hậu viện gặp Dịch phu nhân.

Thư phòng đặt hai chiếc án vuông, trước chiếc án nằm bên trong treo màn rũ. Nước trà trên án đang sôi, khói bốc ngùn ngụt, phát ra âm thanh ùng ục nho nhỏ.

Dịch Khương ngồi quỳ sau án, tóc bới gọn gàng, trâm cài đơn giản. Người mặc váy màu lam, tay áo vén lên để lộ cổ tay trắng nõn.

Khước Hồ tiến vào, cách tấm màn hành lễ. Dịch Khương mời hắn an tọa, đích thân châm trà cho hắn.

Khước Hồ liên tục nói “Đắc tội”, lấy văn thư đã nói ra từ trong tay áo, hai tay dâng lên.

Dịch Khương vén màn nhận lấy, chậm rãi mở cuộn trúc giản đó, chẳng qua vừa lướt mắt liền ngẩng lên nhìn hắn, thanh âm thoáng thay đổi: “Đây là kế hoạch do Ngụy sứ soạn thảo?”

“Phải, dám hỏi phu nhân có chỉ giáo gì không?”

“Có chút quá sơ sài rồi, Ngụy sứ làm việc không khỏi hơi thiếu trách nhiệm đấy.”

“Chuyện này….” Khước Hồ hơi gấp, không để ý lễ nghi liền nhướn người về trước: “Dịch phu nhân xem kỹ lại, tại hạ thật sự dụng tâm.”

Đồng tử đứng ở cửa phòng vốn cảm thấy dáng vẻ hắn như vậy ở trước mặt người đường đường là tướng quốc phu nhân không khỏi có chút lỗ mãng, nhưng thấy hai người bởi vì nhiệt tình thảo luận chuyện công nên cũng không tiện xen vào, đành quay mặt nhìn sang hướng khác, làm như không thấy.

Khước Hồ khẽ nghiêng người, ngón tay xuyên qua tấm màn chỉ vào chữ viết trên trúc giản: “Dịch phu nhân xem chỗ này, tại hạ viết lẽ nào chưa đủ chi tiết?”

Dịch Khương nhìn ngón tay hắn, phần bụng ngón tay thô ráp, trên ngón cái còn có lằn trắng, ắt hẳn phải là người thường xuyên dùng lực ngón tay kéo cung bắn tiễn trong thời gian dài mới có. Đây hiển nhiên không phải văn thần, mà rất có khả năng là một võ quan.

Chữ viết nơi tay hắn chỉ cũng không phải kế hoạch chi tiết thỉnh cầu Tề quốc xuất tiền trợ giúp Ngụy quốc thoát nguy khốn gì, mà là một phong thư tín, bên trong nói rõ rõ ràng ràng, lần này hắn vào Tề chỉ là mượn danh nghĩa, vốn phụng lệnh Tín Lăng Quân Ngụy Vô Kỵ tới giúp nàng thoát khỏi Tề quốc.

“Chi tiết?” Dịch Khương hừ lạnh: “Một văn thư thế này còn muốn Tề quốc xuất tiền, Ngụy quốc các người cũng quá không để Tề quốc vào mắt rồi đó. Hay là cảm thấy một nữ tử như ta dễ lừa?” Nàng cuộn trúc giản ném thẳng vào bếp than đun trà, suýt nữa đánh đổ cả ấm trà.

Khước Hồ rụt tay về, ngồi trở lại chỗ, ngượng ngùng nói: “Vậy tại hạ quay về lần nữa soạn lại văn thư, vẫn mong Dịch phu nhân bớt giận, ngàn vạn lần đừng nói chuyện này với Công Tây tướng quốc, bằng không e chuyện này khó lòng tiếp tục thương nghị.”

“Bỏ đi, ngươi viết lại lần nữa đưa ta xem. Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra.” Dịch Khương dường như thu lại cơn giận, đánh mắt ra hiệu cho đồng tử ngoài cửa.

Người kia hiểu ý. Ngụy sứ đã bị mất mặt, rốt cuộc liên quan tới thể diện Ngụy quốc, hắn đương nhiên cũng sẽ không thể nói gì trước mặt Công Tây Ngô.

Khước Hồ năm lần bảy lượt cảm tạ, đứng dậy cáo từ. Trước khi đi vẫn là nét mặt xấu hổ như trước, cứ thế cúi đầu một đường đi thẳng ra khỏi phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play