Thế sự dường như không có gì thay đổi, nhưng thật ra ngày ngày đều đổi thay.

Gió rét thét gào cuốn qua cao nguyên Tấn Nam, đại tuyết lặng lẽ rơi, cỏ dại héo úa rùng mình trong gió, mặt đất bao la dần dần bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng. Bốn bề tĩnh lặng hoang vu, tựa như đây là nơi yên bình nhất thế gian, nhưng quân Triệu đang đóng tại đây thì không hề nghĩ như vậy.

Đối diện với họ chính là mấy mươi vạn quân Tần.

Liêm Pha lo lắng bồn chồn ngồi trong quân trướng, trong ấn tượng, rất lâu rồi ông ấy cũng chưa từng ra chiến trường một cách chân chính như vậy. Triệu quốc đã thay đổi, ít nhất theo ông thấy, Triệu thái hậu qua đời, con đường Triệu vương Đan bước lên trái ngược với mong đợi của ông.

Ngoại trừ tính cách nhu nhược thiếu quyết đoán, hắn còn từ từ trở nên xa cách với các trọng thần, không nghe lời khuyên. Có lẽ bởi vì chuyện của Công tử Minh năm đó nên hắn không tin tưởng bất kỳ tôn tộc quý lão nào, mà những người hắn tin thì chỉ xúi giục hắn mù quáng tự đại.

Liêm Pha biết kẻ chân chính giật dây sau lưng hắn là ai. Từ ngày đầu tiên kẻ này đặt chân vào Triệu quốc thì Triệu quốc chưa từng yên ổn, thậm chí về Tề quốc rồi vẫn thao túng Triệu quốc, nhưng ông ta biết thì sao chứ, Triệu vương Đan căn bản không nghe.

Sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu nên diệt trừ tên tiểu tử đó!

Một phó tướng đem bông tuyết trên người phủi phủi, tiến vào đại trướng nằm giữa ba quân, chắp tay nói với Liêm Pha: “Tướng quân, quân Tần đối diện vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, chúng ta phải bày bố thế nào?”

“Án binh bất động.” Chòm râu trắng của Liêm Pha rung rung, lúc nói chuyện dường như cằm cũng không hề động đậy.

Phó tướng nhận lệnh, nhưng không rời đi mà hình như còn có lời muốn nói.

Ánh mắt Liêm Pha sáng quắc: “Lúc nào rồi, có gì cứ nói!”

Phó tướng rụt rè tiến lên, từ trong tay áo lấy ra một thư tín đưa cho ông.

Liêm Pha cho rằng là thư do Tần tướng đưa tới, mở ra xem, thế nhưng bút tích lại có chút mềm mại, hình như là của nữ tử.

Phản ứng đầu tiên của ông chính là Lận Tương Như. Mấy thứ tên khốn đó viết thập phần nữ tính, nhìn khó chịu cực kỳ, nhưng thấy trong thư chỉ có một câu, ông liền biết người viết thư không phải Lận Tương Như.

Trong thư nói: Con tin Tần ở Triệu quốc cần nghiêm ngặt giám sát. Lạc khoản là ấn quan hình vuông của Á khanh.

Liêm Pha liền biết người này là ai. Thiếu nữ năm đó tung hoành trên triều đường Triệu quốc, bất kỳ ai cũng ghi nhớ sâu sắc. Nhưng kể từ khi Triệu thái hậu qua đời thì cũng chưa từng gặp lại nàng, nghe nói đã về đất phong, nhưng ba năm liên tiếp chưa từng thấy nàng vào kinh diện kiến Triệu vương. Trái lại vào hai năm trước, nàng bỗng nhiên viết thư gửi cho Liêm Pha, bảo ông ta đề xuất với Triệu vương Đan phải yêu cầu Tần quốc đưa con tin tới Triệu.

Nếu là trước đây, chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Nhưng năm đó gió giục mây vần, ào ào vũ bảo, sức khoẻ Tần vương không tốt, cục diện trong nước bất ổn nên buộc phải giữ thái độ hoà hoãn với Đông sơn chư quốc, đưa con tin tới nhiều nước. Triệu quốc cũng không ngoại lệ, Triệu vương Đan gửi thư đến Tần, Tần quốc cũng xác thực phái con tin tới, là một công tử không được yêu thương, tên Củng Nhân.

Liêm Pha thở dài. Tần quốc đã sớm sắp xếp thoả đáng, con tin thế này căn bản chẳng chút ý nghĩa, cho dù hiện giờ áp giải đến trận tiền thì quân Tần ở đối diện cũng chưa chắc sẽ kiêng dè lấy nửa phần. Cho nên dù có giám sát nghiêm ngặt hắn thì có tác dụng gì chứ? Á khanh rốt cuộc chỉ là một nữ tử, lại rời Hàm Đan đã lâu, sao biết được cục diện hiện tại. Nghĩ tới đây, ông không khỏi lắc đầu.

Phó tướng nhận lệnh ra khỏi đại trướng, lúc này Liêm Pha mới đứng dậy, bước tới cạnh cửa trướng hướng mắt nhìn ra bên ngoài, bỗng có chút cảm khái. Mới ba năm ngắn ngủi mà thôi, sao lại biến thành thế này? Ba năm trước người Tần dù kiêu ngạo nhưng cũng tuyệt không dám không chút kiêng dè như vậy, xua quân đông tiến.

Thực ra căn bản phải ở đây đối đầu với quân Tần không phải bọn họ. Vốn dĩ Tần quốc tấn công chính là quận Thượng Đảng của Hàn quốc, Thượng Đảng chỉ cách Hàm Đan một trăm năm mươi dặm. Quân Tần cắt đứt hai bên trái phải chi viện cho quận Thượng Đảng, quận thủ Phùng Đình không cách xoay chuyển, lại không muốn đầu hàng Tần quốc, trong cơn tức giận liền nương nhờ Triệu quốc, hai tay dâng quận Thượng Đảng cho Triệu vương Đan.

Lúc đó Á khanh cũng viết thư cho ông, bảo ông khuyên ngăn Triệu vương Đan, ngàn vạn lần không thể tiếp nhận quận Thượng Đảng. Bản thân Liêm Pha cũng không đồng ý, nhưng khuyên can năm lần bảy bận, Triệu vương Đan nửa chữ cũng chẳng lọt tai. Lại thêm Tề quốc phái sứ thần đến chống lưng cho hắn, Triệu vương Đan càng thêm can đảm, lập tức phái người tiếp nhận Thượng Đảng, rồi phái Liêm Pha thống lĩnh bốn mươi vạn quân tức tốc yểm trợ.

Quân Tần cũng không hề lùi bước, khí thế mạnh mẽ gặp thần giết thần, Triệu quốc dám nhúng tay vào, họ liền dàn quân đối đầu, chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, binh lực tiến công thế nhưng so với trước còn tăng gấp bội.

Liêm Pha liền biết không ổn. Không phải ông ta nhát gan sợ quân Tần, mà thực ra quốc lực hiện tại của Triệu căn bản không đủ để đối kháng với Tần quốc, bốn mươi vạn tướng sĩ này đã là toàn bộ binh lực.

Đại tuyết tung bay, từ xa bỗng vang lên một bài đồng dao, Liêm Pha sắc mặt cổ quái hướng mắt nhìn bên ngoài. Giữa cánh đồng hoang vu, một tiểu đồng mặc áo choàng trắng, đầu đội nón ngồi trên lưng bò, vừa nhàn nhã ngân nga bài hát vừa từ tốn tiến về phía trước.

Thời tiết thế này, tình thế thế này, cũng không biết liệu có phải là kẻ vô tri nên không sợ hay không. Đứa trẻ nhỏ như vậy, cứ thế nghênh ngang cưỡi bò đi qua ngay trước hai quân.

“Chuyện quái lạ gì thế này?” Mấy phó tướng tụ tập lại, ánh mắt rơi trên cánh đồng, quên mất cái rét căm căm.

Một người nói: “Đứa trẻ này là từ trời phái xuống sao?”

Một người khác nói: “Nghe thấy bài hát của nó không? Nó đang hát thiên nữ hiện thế, đó là ý gì?”

“Lẽ nào là thiên thần phái tới cứu Thượng Đảng?”

“Câm miệng!” Liêm Pha hung hăng liếc nhìn bọn họ, “Lúc nào rồi còn nói những lời không đâu như vậy!”

Mọi người không dám nhiều lời, phó tướng trước đó đưa thư bỗng như nghĩ tới gì đấy: “Đúng rồi tướng quân, người còn nhớ Á khanh Hoàn Trạch năm đó được Thái hậu tín sủng không? Hai năm qua thường có người lan truyền kỳ ngộ về nàng ấy.”

Liêm Pha đương nhiên nhớ, mới rồi còn đọc thư nàng mà. Ông nghiêm mặt hỏi: “Kỳ ngộ thế nào?”

“Nghe nói nàng ấy vốn từng chết một lần rồi, sau khi tỉnh lại tính cách thay đổi hoàn toàn, được thiên nữ tặng sách, có năng lực nghịch thiên cải mệnh.”

Cơn giận của Liêm Pha càng bốc cao, rút trường kiếm vắt bên hông ra: “Các ngươi đều là quân nhân nhưng lại tin mấy lời quỷ thần này, muốn nhiễu loạn quân tâm sao?”

Phó tướng vội quỳ xuống: “Không dám, chỉ là mạt tướng nghe thấy đứa trẻ này hát về thiên nữ nên mới nhớ tới mà thôi…”

“Hừ!” Liêm Pha thu kiếm vào bao, xoay người đi vào trong trướng.

Trong thành Hàm Đan hoàn toàn không cảm giác được chút nào căng thẳng ngầm đang cuộn trào nơi tiền tuyến.

Triệu vương Đan đi tới đi lui trong thư phòng, hiện tại hắn chỉ quan tâm liệu có thể thuận lợi thu quận Thượng Đảng vào tay hay không.

Một cung nhân đi vào bẩm báo với hắn Trường An Quân cầu kiến, còn chưa cáo lui thì Triệu Trùng Kiêu đã đi vào điện.

Triệu vương Đan thu hồi suy nghĩ, nở nụ cười với hắn: “Sao Trùng Kiêu lại tới?”

Triệu Trùng Kiêu cao lên rất nhiều, gương mặt cũng không còn nét nữ tính năm đó, đứng ở cửa điện qua loa hành lễ: “Đệ muốn xin Vương huynh cho phép đệ tới Thượng Đảng chi viện.”

“Sao thế được!” Triệu vương Đan tức thì cự tuyệt: “Đệ trước nay chưa từng ra chiến trường, sao có thể đến nơi nguy hiểm như vậy, huống chi còn có Liêm tướng quân ở đó, không cần đệ trợ giúp.”

“Đệ thấy không hẳn vậy. Tình hình quận Thượng Đảng cũng không ổn, Vương huynh hà cớ gì phải lừa người gạt mình.” Triệu Trùng Kiêu dời ánh mắt, không nhìn hắn: “Mặc dù đệ chưa từng lên chiến trường nhưng cũng chưa bao giờ xao nhãng luyện võ nghệ, ra tiền tuyến giết mấy người Tần, coi như cũng vì quốc gia ra chút sức lực, có cái ăn nói với mẫu hậu.”

“Nếu đệ đã nhắc tới mẫu hậu thì càng không cần nói nữa.” Triệu vương Đan xoay lưng, năm đó đồng ý với mẫu hậu phải chăm sóc tốt cho đệ ấy, há có thể để đệ đệ tới nơi giết người không chớp mắt ấy liều mạng.

Triệu Trùng Kiêu chờ hết nửa ngày cũng không thấy hắn có ý định hồi tâm chuyển ý, ảo não phất tay áo rời cung.

Phía trước có người cưỡi khoái mã gửi thư vào cung, cát bụi cuồn cuộn táp vào mặt Triệu Trùng Kiêu, hắn hung hăng quay đầu trừng mắt một cái rồi mới lên xe hồi phủ.

Thư rất nhanh được giao tới tay nội thị, thế nhưng nội thị lại không đem thư giao cho Triệu vương Đan.

Phong thư này mấy ngày sau xuất hiện ở phủ tể tướng Tề quốc.

Nhánh cây trong vườn oằn mình vì tuyết lớn, đồng tử rảnh rỗi vô sự, ở dưới tàng cây đắp người tuyết, quay đầu thử nhìn vào thư phòng, tướng quốc vậy mà không như trước đây, vùi đầu bận rộn công việc sau án thư mà lại đứng bên cửa nhìn hắn đến ngẩn người, trên mình là bộ triều phục dày nặng tề chỉnh, tay áo dài che khuất ngón tay, chỉ lộ ra một mảnh lụa có chữ trên đó.

Đồng tử tưởng mình lén lười biếng bị phát hiện, không dám nghịch nữa, hành lễ rồi vội vội vàng vàng chạy mất.

Công Tây Ngô thu hồi tầm mắt, mở mảnh lụa trong tay đọc lần nữa, trong đó viết sách lược kháng Tần cho Triệu vương Đan, dưới cùng còn có ấn Á khanh.

Mặc dù cứ cho là Triệu vương Đan đọc được đi nữa cũng chưa chắc sẽ theo đó mà làm, nhưng lúc này thư trong tay hắn, Công Tây Ngô vẫn cảm thấy may mắn, bởi vì một khi Triệu vương Đan nhận được thì kế hoạch của hắn hiển nhiên sẽ bị cản trở.

Nàng rời đi đã ba năm, suốt ba năm hành tung bất định. Thường vừa mới phát hiện được dấu tích của nàng thì nàng đã rời đi nơi khác, tung tích trải rộng khắp liệt quốc, không biết đang bận rộn việc gì. Mà hai năm gần đây, tin đồn về nàng dần trở nên nhiều, trong đó có một tin được lan truyền rộng rãi nhất, cũng mơ hồ nhất – nghe nói đệ tử Quỷ Cốc Tử Hoàn Trạch đã chết một lần, sau khi tỉnh lại được thiên nữ tặng mười quyển thiên thư, có bản lĩnh nghịch thiên cải mệnh, trợ quốc hưng thịnh. Từ đó nàng cải danh thành Dịch Khương, chu du liệt quốc.

Với hiểu biết của Công Tây Ngô về nàng, đương nhiên sẽ không tin loại đồn đãi thế này. Hắn cảm thấy bất kỳ lời đồn nào cũng có khởi điểm, mà mục đích của khởi điểm chính là nguyên nhân nảy sinh lời đồn. Nàng cải danh thành Dịch Khương, lại truyền ra lời đồn như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?

Ba năm qua nàng không hề lộ diện, nhưng mỗi lần chỉ cần là chuyện liên quan đến Triệu quốc thì đều sẽ hiện thân đề xuất đối sách. Công Tây Ngô càng lúc càng không hiểu được nàng, rõ ràng nàng đã rời Triệu quốc nhưng lại vẫn dùng cấp hàm Á khanh của Triệu để tiếp tục quan tâm chính sự Triệu quốc; rõ ràng thấy dường như đang tránh hắn, nhưng lại nơi nơi nhằm vào kế hoạch mà hắn bày ra. Có lẽ nàng vẫn không hề từ bỏ Triệu quốc, vẫn tuân thủ lời hứa với Triệu thái hậu như trước.

Chỉ là rốt cuộc phải làm thế nào nàng mới chịu xuất hiện?

“Tiên sinh,” Đam Khuy từ hành lang đi tới, chắp tay nói: “Triệu sứ cầu kiến.”

Công Tây Ngô lắc đầu: “Không gặp.”

“Họ đến xin Tề quốc xuất binh hỗ trợ Thượng Đảng.”

“Vậy lại càng không thể gặp.” Công Tây Ngô cẩn thận gấp mảnh lụa, cất vào trong ngực: “Nói ta vẫn đang khuyên Tề vương, để hắn bớt lo.”

Đam Khuy nhận lệnh, đi được vài bước lại nhớ ra gì đó, xoay người nói: “Lại có tin tức của Hoàn Trạch tiên sinh rồi.”

Công Tây Ngô liếc hắn: “Hiện giờ nàng tên Dịch Khương.”

“…………Là tin tức của Dịch Khương tiên sinh.”

“Ở đâu?”

“Một nói ở Ngụy quốc, một nói ở Hàn quốc.”

Công Tây Ngô nhíu mày: “Vậy có khác gì với không nói?”

Đam Khuy ấp úng, cáo từ rời đi.

Nhưng Công Tây Ngô bỗng gọi hắn: “Vẫn là phái người đi xem thử đi.”

Đam Khuy dè dặt hỏi: “Đi Ngụy quốc hay đi Hàn quốc?”

“Cả hai.”

“Ể, vâng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play