Tác giả: Liên Thành Tuyết

Chuyển ngữ: Moon Canmilia

ĐÂY LÀ BẢN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI VÀ CHƯA ĐƯỢC TÁC GIẢ CHO PHÉP. XIN ĐỪNG MANG ĐI ĐÂU KHÁC NGOÀI WORDPRESS VÀ WAT.T.P.A.D CỦA CANMILIA

Đợi đến lần tiếp theo khi Tạ Tiểu Vũ từ trên giường tỉnh táo lại cũng đã là chuyện của vài ngày sau.

Trong căn phòng rộng lớn yên tĩnh, không có tiếng ân cần hỏi han hay đút cơm tới miệng của Tiêu Huyền nữa.

Cậu hơi bối rối, ngồi trên tấm thảm bên cạnh giường mà không hiểu tại sao mình lại làm chuyện điên rồ như thế này.

Không phải chia tay rồi sao? Lúc đầu định vạch rõ giới hạn với hắn, kết quả...

Đứa ngốc bất lực thở dài, ôm lấy đầu cảm thấy bản thân đang rất rối.

Khi cậu khó khăn đứng dậy, cậu nhìn thấy tờ giấy Tiêu Huyền để bên cạnh giường.

"Gửi vợ: Công ty có chuyện gấp, anh phải đến công ty một chuyến. Lúc hoàng hôn, đợi anh ở sân tập trường học nha, anh có chuyện muốn nói với em ^^"

Nhìn cái mặt cười ấm áp được vẽ trên tờ giấy, thật sự không giống phong cách của Tiêu Huyền.

Tạ Tiểu Vũ đau lòng nhìn chằm chằm vào nơi đã từng khiến lòng cậu tan nát, rất nhiều cảm giác dâng trào lại không biết phải biểu đạt thế nào.

Cậu lơ đễnh nhìn thấy ngày tháng trên cuốn lịch đặt trên bàn, phát hiện hôm nay là ngày thi đấu để vào vòng trong.

Nếu như đi đến chỗ hẹn, vậy không thể đến đài truyền hình.

Chắc hẳn... Tiêu Huyền cũng biết phải không?

Tạ Tiểu Vũ do dự một lúc, cuối cùng phiền muộn đi rửa mặt chải đầu. Sau đó cúi đầu rời khỏi căn phòng to lớn từng khiến cậu vui vẻ cũng đã khiến cậu đau khổ.

Người đi trên đường đông đúc, mặc dù đã cố hết sức cúi đầu đi lướt qua nhưng Tạ Tiểu Vũ vẫn bị rất nhiều ánh nhìn tò mò hướng về phía cậu. Cậu biết bản thân không còn an tĩnh của trước đây nữa.

Đứa ngốc không ăn cơm Tiêu Huyền làm cho nên cảm giác đói bụng từ từ kéo tới, bèn đi vào một tiệm bán thức ăn nhanh kiểu Trung Hoa. Cậu gọi một phần sủi cảo lặng lẽ ngồi ăn.

Đang không tập trung, tâm trạng chán nản, TV treo phía trên cao trong tiệm đột nhiên phát tin tức giải trí buổi trưa quen thuộc.

Tạ Tiểu Vũ ngẩng đầu xem, sau đó miệng ăn sủi cảo không ngậm lại được nữa.

Vị vương tử điện hạ Trần Lộ luôn làm theo ý mình kia, đã cầu hôn Lâm Diệc Lâm tại lễ trao giải ở Thượng Hải.

Người dẫn chương trình bản tin gần như không thèm nói đến tin tức của người khác. Một lúc thì nói về hành động kinh người tối hôm qua, lúc sau lại phân tích buổi họp báo giải nghệ của Trần Lộ sáng nay.

Các vị khách ăn cơm thì thầm, bàn luận sôi nổi với nhau về tin tức này.

Chỉ có đứa ngốc ngạc nhiên tới mức không lấy lại được tinh thần.

Qua hồi lâu cậu mới chậm rãi đặt đôi đũa xuống, cảm thấy an tâm: Thực ra như vậy, hai người yêu nhau có thể ở bên nhau không vướng bận điều gì rồi nhỉ. Nếu so với ở bên nhau thì giới giải trí có gì tốt đẹp chứ?

Tạ Tiểu Vũ nhìn vết chai do đánh ghi ta trên tay mình, không khỏi cảm thấy hơi bối rối.

Lúc cậu đến đài truyền hình, các nhân viên công tác và các thí sinh dự thi đang vô cùng bận rộn.

Đứa ngốc chưa kịp chào hỏi mọi người đã bị thợ trang điểm bắt lấy, ấn ngồi xuống ghế, tức giận nói: "Sao cậu tới trễ vậy. Sắp diễn tập rồi đó, không kịp rồi biết không hả?"

Tạ Tiểu Vũ phản xạ theo bản năng: "Em xin lỗi. Em xin lỗi."

Thợ trang điểm được Trần Lộ nhờ đến đây chăm sóc chu đáo cho cậu nhóc năng lực suy nghĩ có hạn này. Thợ trang điểm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ấn cậu xuống ghế, dùng kẹp tóc kẹp tóc mái cậu lên, bắt đầu trang điểm.

Vì da của cậu rất tốt, đánh một lớp phấn mỏng sau đó bắt đầu kẻ mắt, kẹp lông mi. Tạ Tiểu Vũ thân là một người đàn ông bị làm thế này hiển nhiên không thoải mái, cậu không tự chủ được mà trốn ra sau. Nhìn chính mình trong gương giống như con rối, cảm thấy lạnh cả người.

Thợ trang điểm đè vai đứa ngốc lại: "Đừng nhúc nhích. Gần tối sẽ vẽ xong hết cho cậu, tôi phải đi ăn cơm đã."

Tạ Tiểu Vũ nhìn sắc trời dần tối bên ngoài khung cửa sổ, ánh mắt hơi đờ đẫn.

Chỉ chốc lát sau, cậu lập tức đứng dậy nói: "Em không thi nữa. Em có việc riêng rồi!"

Lời nói kinh người khiến phòng trang điểm lặng đi.

Đứa ngốc cũng không quan tâm nhiều như vậy. Thuận tay cầm lấy khăn giấy ướt lau mặt, vừa lau vừa chạy ra ngoài. Trong lúc hoảng hốt, cậu đeo ghita trên lưng lảo đảo sắp ngã, vẫn mơ hồ không ổn định như một đứa trẻ chưa lớn giống trước kia.

Dù rằng khí hậu ấm áp, nhưng vầng thái dương xuống núi thì vẫn có vài hơi lạnh kéo đến,

Tạ Tiểu Vũ thở dốc, lúc chạy đến cổng trường học thì cả người đầy mồ hôi, bị gió lạnh thổi một cái, đầu óc tỉnh táo lạ thường.

Tuy không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết ngày mai có thể càng tệ hơn không.

Nhưng lúc này, cậu biết bản thân muốn gì, muốn gặp ai.

Cho nên dũng cảm đi về phía trước, vậy là đủ rồi.

Tất cả học sinh đều trở về phòng học để học tiết tự học buổi tối.

Dáng người cao cao của Tiêu Huyền lặng lẽ dựa vào xà đơn, không còn nhìn thấy hình dáng trẻ trung khi xưa nữa rồi.

Tạ Tiểu Vũ hít sâu mấy hơi, căng thẳng đi qua đó, nhỏ giọng gọi: "Tiêu Huyền..."

Tiêu Huyền nghe tiếng ngẩng đầu lên, ánh nắng chiều nhu mỹ chiếu vào nước da đẹp đẽ của hắn. Hình ảnh ngoài ý muốn này cùng với lần đầu tiên gặp hắn trong ấn tượng của Tạ Tiểu Vũ chồng lên nhau.

Đứa ngốc bị nhìn hơi ngượng, cắn môi không nghĩ ra lời nào để nói.

Tiêu Huyền mỉm cười: "Anh cho rằng em sẽ đi thi, không đến đây nữa."

Tạ Tiểu Vũ hỏi lại: "Nếu em không đến, có phải sau này anh không để ý đến em nữa không?"

Tiêu Huyền lắc đầu đáp: "Lúc trước anh thất hẹn một lần. Sau này dù em có lỡ hẹn bao nhiêu lần, anh cũng sẽ không thay đổi."

Tạ Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn hắn, sau đó thấp giọng nói: "Em sẽ không như vậy."

Tiêu Huyền hỏi: "Sẽ không cái gì?"

Tạ Tiểu Vũ do dự một lát, sau đó nói một cách rõ ràng: "Sẽ không bỏ anh một mình."

Tiêu Huyền dịu dàng duỗi tay ra, tháo đàn ghita trên lưng cậu xuống đặt bên cạnh xà đơn. Sau đó ôm chặt cậu: "Mười năm trước, anh định ở nơi này nói với em, anh thích em. Ở bên anh cả đời được không... nhưng anh đã mất đi cơ hội này rồi. Hiện tại, anh vẫn muốn hỏi... Đời này, em có muốn sống cùng anh không... Chúng ta rời khỏi nơi này, không có phóng viên, không có giới giải trí, chỉ sống cuộc sống của hai chúng ta, được không..."

Tạ Tiểu Vũ hoàn toàn ngây ra đứng tại chỗ không nhúc nhích, không phải vì Tiêu Huyền nói những lời này với cậu. Mà là vì sự nghẹn ngào trong giọng nói êm tai kia, thực sự quá xa lạ, rất không quen.

Cậu hiếm khi thấy Tiêu Huyền cười, càng đừng nói tới việc hắn sẽ khóc.

Tạ Tiểu Vũ mềm lòng, ngay cả nói lẫy cũng nói không nổi. Cậu hốt hoảng vỗ lưng Tiêu Huyền: "Được, được mà... Em sẽ không đi nữa. Anh đừng như vậy."

Tiêu Huyền trầm mặc trong chốc lát, sau đó phát ra tiếng nén cười.

Đứa ngốc bực bội đẩy hắn ra ngay: "Anh lại gạt em..."

Câu chưa nói hết, Tạ Tiểu Vũ đã nhìn thấy nước mắt trên gò má của Tiêu Huyền.

Cậu vụng về luống cuống lần thứ n, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt kia. Ánh mắt căng thẳng trong giây lát, hai giây sau lại cẩn thận nhón chân hôn lên bờ môi của Tiêu Huyền.

Trong phút chốc, quyền chủ động bị cướp đi.

Tiêu Huyền ôm lấy Tạ Tiểu Vũ, cho cậu một nụ hôn sâu, thâm tình giống như vĩnh viễn không muốn dừng lại.

Dưới ánh tà dương trên sân tập, bóng dáng của họ cùng với cây ghi ta yên tĩnh đặt ở bên cạnh, cuối cùng trở thành một hình ảnh vĩnh hằng.

Hoàn chính văn

Lời cuối sách:

Đây là lần đầu tiên tui viết văn tiểu bạch (*) á, chắc cũng là lần cuối luôn.

Đó là một quá trình thú vị để mô tả sự đẹp đẽ của tình yêu trong một phong cách thoải mái. Tuy rằng chắc chắn cuộc sống sẽ không như thế này đâu, nhưng chúng ta cũng có thể nhìn thấy hy vọng trong đó.

Chúc mọi người có thể bảo vệ hạnh phúc của chính mình.

Cám ơn mọi người một lần nữa, vì đã luôn ở bên tui và biên tập của tui. Gặp sau nhé.

Liên Thành Tuyết.

(*) văn tiểu bạch: văn ngây thơ, đơn giản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play