Editor: Xúc Xích

Mặt đất trên sân thể dục trở nên giống như một vũng bùn, sương mù dày đặc kéo dài từ dưới chân đến điểm cuối không thể nhìn thấy rõ. Đường nét của tòa nhà dạy học lúc ẩn lúc hiện, có đôi khi đột nhiên sẽ cảm thấy nó có chút xa xôi, như thể nó không tồn tại trong thực tế.

Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Hạo Nhân gặp được loại chuyện kỳ quái đến như vậy —— tuy rằng việc có thể nhìn thấy ma quỷ, cũng là một chuyện rất kỳ quái.

Không khí xung quanh trở nên hơi âm u và lạnh lẽo, như thể có một cái máy tạo độ ẩm lớn bên trong, ẩm ướt đến độ làm người ta thấy không thoải mái.

Mỗi khi nhấc chân lên bước đi, đế giày đều sẽ truyền đến âm thanh dính nhớp “Xoẹt xoẹt”. Nhưng mỗi khi nhìn xuống lại không có gì cả.

Lâm Hạo Nhân quấn chặt áo khoác, cảnh giác mà sờ soạng vài lá bùa vàng trong túi —— nhưng thật ra là đều vô dụng cả. Mấy lá bùa màu vàng của hắn đều là để giúp tiểu quỷ ăn thịt, cũng không có sức công kích.

Nhưng cầm trên tay thì vẫn luôn cảm thấy yên tâm hơn một ít.

Lâm Hạo Nhân liếc trộm nhìn màn sương trắng lơ lửng bên cạnh, càng đi vào trong, hình dáng của nó càng rõ ràng. Có thể thấy rõ là một người đàn ông cao lớn, vai rộng eo thon, đôi chân thon dài thẳng tắp.

Lâm Hạo Nhân cao một mét tám, nhìn thấy được người đàn ông còn cao hơn mình không ít, có lẽ là đến một mét tám mươi tám lận. Mặc dù không thể nhìn rõ qua màn sương trắng, nhưng anh có thể mơ hồ cảm nhận được khí thế phi thường —— nếu nó nói chuyện không ngả ngớn như vậy.

"Đàn anh, anh sợ à? Nắm em nè." Sương trắng duỗi tay ra, làm động tác nắm chặt tay: "Không nắm được cũng không sao, có thể giả vờ một chút."

Lâm Hạo Nhân hận không thể dán tất cả những lá bùa màu vàng trong túi lên trán sương trắng này.

Lâm Hạo Nhân khó có thể phân biệt phương hướng trong làn sương mù dày đặc này, nhưng sương trắng lại rất nhạy bén, vì vậy ngay lập tức đã dẫn anh vào một góc và nói: "Bộ dạng của em như thế này, người khác không thể nhìn thấy em, em không thể chạm vào đồ vật. Việc này chỉ có thể tìm anh giúp mà thôi…”

Giọng nói nhỏ dần, phía sau đột nhiên “Vèo” một tiếng, một vật gì đó không xác định được vừa lướt qua với tốc độ cực nhanh.

Lâm Hạo Nhân bỗng nhiên xoay người, một tay anh nắm chặt di động, ánh sáng của đèn pin điện thoại di động yếu ớt chiếu xuống dưới chân. Sương mù dày đặc dường như có sức sống, bên cạnh bị ánh sáng quét qua, nó liền lờ đờ bay về phía sau.

Lâm Hạo Nhân quay đầu nói: “Cậu có nghe thấy không…”

Ngài sương trắng bên cạnh đã biến mất tăm.

Lâm Hạo Nhân đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn xung quanh, chắc chắn rằng người đàn ông vừa rồi đã thực sự đi mất, da đầu nhất thời tê dại.

Anh đứng im ở tại chỗ không nhúc nhích, nhẹ giọng gọi: “Này… ê? Đàn em? Này?”

Âm thanh dường như bị cô lập bởi lớp sương mù dày đặc, cảm giác có chút khó chịu, thậm chí giọng nói của anh còn có chút không giống với chính mình.

Lâm Hạo Nhân da đầu tê dại, bắp chân có chút co quắp, cố hết sức ổn định tinh thần lấy điện thoại di động gọi cho anh Đản.

Điện thoại không có tín hiệu. Quả là trường hợp rập khuôn có thể đoán trước được mà.

Lâm Hạo Nhân chửi thầm trong lòng, tự an ủi chính mình: Từ nhỏ đến bây giờ, có loại quỷ nào mà anh chưa từng gặp qua đâu? Cho dù bây giờ quay đầu lại là một khuôn mặt tái nhợt xuất hiện trước mặt mình thì chuyện cũng chỉ có như vậy—

Một khuôn mặt không có mắt mũi đột nhiên từ trong sương mù dày đặc xông ra với tốc độ cực nhanh, bay thẳng một đường đến trước mặt Lâm Hạo Nhân. Chỉ cách nhau một đoạn rất gần.

Hình như nó không thể nhìn được, hơi hơi nghiêng đầu nghe ngóng động tĩnh. Trên khuôn mặt phẳng lì của nó hiện ra lớp da thịt đang bong tróc, lộ ra lớp xương trắng bóc bên dưới.

Lâm Hạo Nhân chưa kịp cảnh giác gì cả, thiếu chút nữa đã hét lên, đột ngột ngả người về phía sau che miệng lại.

Dường như trong màn sương dày đặc có thứ gì đó, khuôn mặt kia mờ mịt mà quay một vòng, rồi lại từ từ lùi vào trong màn sương mù.

Lâm Hạo Nhân ở trong một không gian yên tĩnh như vậy, có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của chính mình đang đập như trống.

Anh đợi một lát, đảm bảo không còn nhìn thấy gương mặt kia liền xoay người muốn đi về.

Nhưng mà cách hắn đi tới đều là mò mẫm ở trong sương mù dày đặc, bốn phía chung quanh giống nhau đều cùng một kiểu, không có gì để lấy làm mốc. Lâm Hạo Nhân có chút ngơ ngác.

Là ai nói đi theo nó không thành vấn đề?

Cái người vừa nãy còn mạnh miệng đâu rồi? Bỏ anh ở đây nghĩa là sao? Hay đây là một cái bẫy khác?

Lâm Hạo Nhân cảm thấy mình đã quá bất cẩn. Anh cố hết sức bình tĩnh, tự nhủ trong lòng rằng: Nếu tên nhóc không đáng tin cậy kia nói lệ quỷ rất khó hình thành, vậy các loại cô hồn dã quỷ kia khả năng chính là bị triệu tập tới nơi này. Không có nguy hiểm gì cả, chỉ là nó trông hơi đáng sợ mà thôi. Không cần phải đối đầu với chúng nó, đừng làm cho chúng nó phát hiện ra sự tồn tại của bản thân. Chỉ cần chậm rãi mà đi, hẳn là sẽ ổn thôi.

Chờ một chút, nếu tên kia đã “Không đáng tin cậy” vậy lời nói của nó có thể tin được hay không đây?

Lâm Hạo Nhân có cảm giác rằng mình đã rơi vào một loại nghịch lý kỳ lạ.

Anh giơ điện thoại di động lên, từ từ quay lại đường cũ - ít nhất cậu cảm thấy rằng mình đang quay lại đường cũ.

Làn sương mù dày đặc như làn sóng triều không một tiếng động, có lúc chạm mắt cá chân cậu có lúc lại lùi dần ra xa. Phía sau, bên tai không ngừng có vật không xác định lướt qua làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, đến mức phải nổi hết cả da gà lên.

Cho dù là Lâm Hạo Nhân vốn đã quen nhìn thấy ma quỷ cũng có chút kinh hồn bạt vía, anh vừa đi vừa dừng lại. Thỉnh thoảng liếc nhìn tòa nhà dạy học phía xa, cố gắng dùng nó làm cột mốc để xác định phương hướng.

Sau khi không biết đã đi bộ được bao lâu, trong không gian yên lặng tràn đầy quỷ dị lại không có phát sinh bất cứ chuyện gì cả.

Mặc dù thỉnh thoảng cảm thấy có thứ gì đó vụt qua từ phía sau, nhưng ngoại trừ khuôn mặt trắng bệch kia ra thì ngay cả một con quỷ khác cũng không nhìn thấy.

Lâm Hạo Nhân hơi hơi thả lỏng một ít, cảm thấy chính mình đã tự dọa mình rồi.

“Bang.” Dưới chân đá phải thứ gì đó.

Lâm Hạo Nhân sững sờ một lúc, nhưng khi nhìn xuống anh lại thấy đèn pin chiếu vào một bậc thang bằng đá đã cũ.

Các hoa văn trên bậc thang trông có chút quen mắt…

Lâm Hạo Nhân đột nhiên mở to mắt, đây không phải là bậc thang đá trước sảnh tòa nhà dạy học, mà anh đã đi qua khi đến trường điều tra vào ban ngày sao?

Anh chỉ cảm thấy sống lưng bất chợt ớn lạnh, nhanh chóng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy tòa nhà dạy học đáng sợ đáng lẽ ở xa đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.

Nhìn vào tòa nhà dạy học sáu tầng bình thường vào ban ngày, lúc này giống như một con quái vật to lớn, lẳng lặng ngồi xổm trong sương mù dày đặc. Trông vẫn như vậy, nhưng không hiểu sao lại tăng thêm chút quỷ dị và u ám, thậm chí là ảo giác có chút rách nát thê lương.

Trong một góc của đại sảnh vẫn còn những chiếc bàn bóng bàn, cả bức tường treo những tấm gương lớn, phản chiếu lại ánh sáng đèn pin một cách mơ hồ.

Lâm Hạo Nhân nuốt nước bọt, theo bản năng mách bảo anh rằng không nên đi vào.

Anh quay lưng bước đi, tim anh đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Nhưng mới đi được vài bước, anh lại đá vào cái bậc thang đá cũ.

Tòa nhà dạy học tối đen im lặng nhìn chằm chằm anh, ánh đèn pin phản chiếu trong gương dường như là một đôi mắt đang giễu cợt.

Lâm Hạo Nhân lùi lại một bước, quay đầu bỏ chạy.

Anh thở đầy gấp gáp, huyệt thái dương co giật liên hồi, đầu óc quay cuồng, trong lỗ tai vang lên những tiếng ong ong.

Không biết đã chạy bao xa, một chân của cậu vấp phải bậc thang đá, khiến cho cả người ngã xuống.

May thay cậu mặc quần áo rất dày lại kịp thời giơ tay lên chắn, cánh tay đập mạnh vào mép bậc đá bên cạnh, cơn đau nhói khiến đầu óc cậu tỉnh táo lại một chút - cậu lại quay về phía trước tòa nhà dạy học, có lẽ đây là quỷ chắn tường trong truyền thuyết.

Lâm Hạo Nhân dứt khoát ngồi trên bậc đá không rời đi, giơ tay lên lau mặt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

"Mình là một người lớn sống sờ sờ ra đấy, tại sao phải sợ mấy thứ đã chết như vậy cơ chứ?” Cậu lẩm bẩm nói: “Mê tín thời phong kiến ​​không còn phổ biến nữa, về mặt khoa học mà nói, mấy người chỉ là một khối lượng điện từ trường. Mấy người có biết từ trường là gì không? Chất lỏng trong bộ não và cơ thể hoạt động sinh ra từ trường… Vấn đề này đúng hay sai không nói tới, nếu gặp phải từ trường mạnh hơn, mấy người sẽ dễ dàng bị tụ lại hoặc bị phá hủy."

Lâm Hạo Nhân nắm chặt di động trong tay, lẩm bẩm: “Tụ âm trận có thể chính là một loại từ trường nào đó, chỉ vừa vặn phù hợp với từ trường của mấy người, vì vậy đã triệu tập được mấy người ở đây. Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra trong từ trường này, thứ tôi nhìn thấy cũng không nhất thiết là thật. Mấy người có biết thí nghiệm giao thoa hai khe điện tử không? Chắc mấy người không hiểu tôi đang nói gì đâu."

Lâm Hạo Nhân nói hươu nói vượn để xốc lại tinh thần cho chính mình, sau đó hít thở sâu và đứng dậy, mang theo vẻ mặt quyết tâm tiếp cận khoa học để phá bỏ mê tín phong kiến, bước vào sảnh của tòa nhà dạy học.

*

"Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hòa hợp..." Lâm Hạo Nhân nhỏ giọng lẩm bẩm, chiếu đèn ở trong đại sảnh dạo qua một vòng. Trong đại sảnh thế mà lại không có sương mù dày đặc, từ trong đại sảnh nhìn ra bên ngoài sương mù dày đặc dường như bị cô lập với bên ngoài. Từng đám sương mù lớn xoắn lại vặn vẹo một cách kỳ quái, chậm rãi trôi nổi bên ngoài tòa nhà.

Bước đến cầu thang dẫn lên tầng hai, anh soi ánh sáng lên trên để nhìn thử xem, trên đó đen như mực có chút đáng sợ. Ngôi trường tiểu học này cũng có chút lịch sử, lan can cầu thang đã bị tróc sơn, tay vịn bằng gỗ từ xưa rất dày và nặng, bên dưới là những thanh sắt chống đỡ, những khe hở rộng chừng sải tay của một đứa trẻ.

Anh quay đầu lại nhìn đại sảnh trống rỗng, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Sau đó anh nhìn thấy giấy khen trên mặt gương, đồng tử bỗng chốc co lại - các chữ trên giấy khen đều bị đảo ngược!

Anh đã nhận ra tại sao mình lại cảm thấy không ổn rồi, cách bài trí ở đây trái ngược với đại sảnh mà anh đã thấy vào ban ngày!

Ánh đèn đảo qua gương vài lần, ánh sáng yếu ớt run rẩy vài cái rồi ngày lập tức vụt tắt. Lâm Hạo Nhân sững sờ một lúc, sau đó liếc nhìn điện thoại di động của mình. Pin vẫn còn đầy, đèn pin cũng đang được bật sáng.

Nhưng dù có đảo qua gương bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cũng không có ánh sáng nào phản chiếu lại —— như thể nguồn sáng đã bị tấm gương nuốt chửng.

Anh ngay lập tức rời xa gương và không nhìn kỹ nó nữa. Kịch bản chuyện kinh dị ngày xưa nhắc nhở anh, càng là những lúc như thế này thì càng không thể có một chút tò mò chết tiệt nào cả.

Nhưng dù cho lòng cầu sinh của Lâm Hạo Nhân rất mạnh mẽ, cố gắng trốn tránh mọi cốt truyện tự tìm đường chết đi chăng nữa, ngay khi quay đầu lại anh vẫn thấy có một "người" có ngoại hình giống hệt mình đang đứng cách đó khoảng năm bước chân.

Lâm Hạo Nhân: “…”

Trời muốn ta chết, thật sự là dù có tránh thế nào cũng không được mà.

Lâm Hạo Nhân đứng tại chỗ không nhúc nhích, Lâm Hạo Nhân giả cũng không nhúc nhích. Ánh sáng đèn pin chiếu vào khuôn mặt của nó, có dáng vẻ trắng bệch của người chết, đôi môi xanh lè, dưới hốc mắt có quầng thâm dày cộp.

Nó không nói lời nào, khẽ nở nụ cười. Lâm Hạo Nhân bỗng nhiên nhớ tới lời mà anh Đản đã nói: “Ăn mặc giống cô bé như đúc, kiểu tóc và mặt mũi cũng giống y hệt nhau. Lúc đó cô bé ngơ hết cả người, còn hỏi người đó là ai, người kia không nói gì chỉ nhếch miệng cười. Còn chuyện xảy ra sau đó thì cô bé không nói ra được nữa. Tao đoán là do đã nhìn thấy gì đó rất đáng sợ nên giờ không có cách nào nói ra miệng.”

Lâm Hạo Nhân bình tĩnh mà nâng điện thoại lên, che đi mắt phải.

Thế giới qua con mắt trái vẫn còn sương mù dày đặc, nhưng mắt trái không có năng lực thông âm dương vẫn nhìn thấy một bóng ma vô cùng rõ ràng như cũ.

Lâm Hạo Nhân: “…”

Lâm Hạo Nhân giả bộ như chính mình cái gì cũng nhìn không thấy, đi vòng qua bên phải chỗ đó. Nhưng đột nhiên bên tai lại lạnh lẽo, hình như có thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào cổ tay anh. Sau đó cổ họng anh thắt lại, không thể thở được.

Di động rơi trên mặt đất kêu lạch cạch, Lâm Hạo Nhân lần này là muốn tránh cũng không thể tránh, hai mắt trực tiếp nhìn thẳng vào Lâm Hạo Nhân giả.

Mặt Lâm Hạo Nhân giả trở nên vặn vẹo, mắt xếch sang một bên, há to cái miệng tràn đầy máu. Hai bàn tay khô héo như thân cây nắm chặt lấy cổ Lâm Hạo Nhân, trong cổ họng phát ra một tiếng gào chói tai của quỷ.

Lâm Hạo Nhân cảm thấy cơn đau dữ dội như thể não của mình bị xuyên thủng, theo bản năng đá một chân qua, nhưng lại xuyên qua cơ thể của đối phương.

Không có cơ thể thật, nó làm sao có thể chạm được vào mình?

Lâm Hạo Nhân cố sức hết bẻ đôi tay kia, nhưng bàn tay cũng xuyên thấu, căn bản không thể chạm vào bất cứ thứ gì.

Anh bị túm cổ nhấc lên như vậy, bị nó treo ở giữa không trung. Khuôn mặt nó cũng biến dạng dần dần thon dài ra, hai mắt trợn lên. Một đôi con ngươi hướng về phía sau đầu kêu lên "cạch cạch", lộ ra toàn bộ lòng trắng trong mắt nó.

Lâm Hạo Nhân ở bên cạnh hít thở không thông, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, hai chân đạp loạn. Hai tay hốt hoảng đút vào túi quần, lấy ra một lá bùa màu vàng ném vào mặt đối phương.

Lá bùa màu vàng rào rạt rơi xuống, một chút công dụng cũng không có, trong lòng Lâm Hạo Nhân dâng lên cảm giác tuyệt vọng lạnh lẽo. Đang lúc chân tay luống cuống, một đoàn sương trắng đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đánh bay Lâm Hạo Nhân giả mạo.

Lâm Hạo Nhân ngã đập mông xuống đất, đau đến mức không kịp thở ra, cậu ôm chặt lấy cổ ho khan một tiếng.

“Lại là ngươi.” Giọng nói của sương trắng đầy lạnh lùng, không còn ngả ngớn như lúc trước đã thấy, khí thế đã biến đổi. Một luồng điện sáng xanh đánh vào người đối phương, Lâm Hạo Nhân giả lập tức biến mất cùng với một tiếng gào của quỷ.

Lâm Hạo Nhân chân tay nhũn mềm, đứng dậy cũng không nổi ngơ ngác nhìn sương mù trắng xóa trước mặt.

Mắt anh nhìn ngước lên trên, ngài sương trắng bây giờ có thể gọi là ngài bóng trắng rồi, toàn bộ đường nét rất rõ ràng. Hắn mặc một bộ tây trang chỉnh tề, đứng đưa lưng về phía Lâm Hạo Nhân, thân hình khi đứng thẳng tắp như một cây tùng. Màn sương trắng chưa hoàn toàn tan biến giống như một cái gờ vạch ra một vòng tròn ở bên cạnh hắn, mờ mịt phát ra ánh sáng trắng mờ ảo.

Không biết vì sao, trên người hắn có một loại năng lượng nào đó, làm cho người khác nhìn vào thôi cũng đã thấy sợ.

Ngài bóng trắng đây quay đầu sang một bên, lộ ra khuôn hàm đẹp đẽ, đôi môi mỏng và sắc bén, có vẻ hơi lạnh lùng. Hắn mang theo nụ cười dịu dàng của một quý ông, vươn tay về phía Lâm Hạo Nhân đang ngồi trên mặt đất lộ ra một đoạn cổ tay, có đốt ngón tay hơi nhô ra, rất gợi cảm: "Xin lỗi, xảy ra chút ngoài ý muốn."

Giọng nói của hắn trong trẻo dễ nghe, đang ở trong lúc nguy cấp lại bình tĩnh vô cùng, mang theo sự tự tin vốn đã có từ khi sinh ra. Chỉ có tóc mái che đi đôi mắt và lông mày nên không thể nhìn rõ, nhưng trực giác của Lâm Hạo Nhân cho biết đôi mắt đó nhất định là rất đẹp.

Lâm Hạo Nhân mờ mịt mà duỗi tay, nhưng lại xuyên qua lòng bàn tay của người kia.

Bóng trắng lại làm động tác như thể đang “Nắm” lại, như đã chạm được vào anh, cười nói: "Cũng may em không đến muộn, hôm khác gặp em sẽ mời anh đi ăn coi như bồi tội."

Tinh thần Lâm Hạo Nhân đang hoảng loạn một chút, nhìn thấy bóng trắng nháy mắt, cái cảm giác “Có gì đó mất khống chế” càng thêm mãnh liệt.

Anh theo bản năng có chút hoảng hốt, mím khóe môi, hai hàng lông mày nhăn lại. Một lần nữa trở nên "dữ tợn".

“Thành thật mà nói, bát tự của chúng ta không hợp nhau.” Anh nói: “Giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt, về sau đường ai người nấy đi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play