Bọn họ nán lại trong sự cộng hưởng của đao kiếm khá lâu, nhưng với thế giới bên ngoài thì chẳng qua cũng chỉ là một khoảnh khắc. Trời vẫn tối đen như cũ, phía xa xuất hiện từng luồng ánh sáng xanh xám mờ ảo.
Khi trời sắp bình minh, Hình Du bắt đầu phát sốt, cả người rét run nhưng gương mặt lại đỏ bừng. Trên trán hắn được đắp một cái khăn lông mát lạnh, lòng bàn tay cầm một miếng bông nhúng cồn. Nhiệt độ trong phòng rất ấm áp, Lý Song Nguyệt mặt mày lo lắng ngồi ở mép giường, nói: “Hồn phách bị hao tổn càng nghiêm trọng hơn so thân thể bị thương. Vốn dĩ bát tự của thằng bé đã nhẹ rồi, lúc còn nhỏ...”
Lý Song Nguyệt mím môi dưới, không tiếp tục nói tiếp nữa. Bà quay ra nói với Lâm Hạo Nhân cũng đang có một khuôn mặt mỏi mệt: “Cháu đi ngủ một giấc đi, ở đây có bác rồi.”
Lâm Hạo Nhân cố chấp lắc đầu. Vết thương ở tai đã được băng bó tốt, quầng mắt xanh đen, anh vừa ngồi bên kia giường vừa nhìn chằm chằm vào Hình Du đang hôn mê, đáp: “Cháu không ngủ được, bác cứ để cháu ngồi canh ở đây đi ạ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT