Edit: Minh Minh

Từ những lần Lâm Hạo Nhân bị hiểu lầm từ nhỏ đến lớn mà nói, hễ ai biết anh đã từng vào đồn công an thì đều sẽ nghĩ là anh đã làm chuyện xấu gì đó. Những người bình thường sẽ không suy diễn lung tung rồi cảm thấy anh bị oan đâu.

Đến người bạn học được cứu còn hiểu lầm thì nói gì đến người ngoài chứ?

Lâm Hạo Nhân quay đầu, nhìn về phía cụm sương trắng bay lơ lửng khi cao khi thấp trong nhà kho âm u, chần chờ nói: “Cậu là... tên học sinh kia hả?”

Sương trắng không trả lời, chỉ bay từ trên trần nhà xuống, giọng điệu nghiêm túc nói: “Nơi này có một cái .”

Lâm Hạo Nhân: “...” Cái gì trận cơ?

Sương trắng vẫn đang nói: “Bảo sao hôm qua lại xảy ra chuyện kia. Tôi còn thấy kì lạ vì phong thủy trường học này không tồi, mặt trước nối thẳng với đường lớn, xung quanh trái phải không bị cản, có thể coi là nơi tụ tài. Bình thường dương khí ở trường học cũng rất lớn, theo lý thuyết thì không nên có đồ dơ bẩn nào ở đây.”

Lâm Hạo Nhân không phải dân chuyên nghiệp, người “Sư phụ” duy nhất chính là vị “Đại sư” trước đây đã che mắt cho anh. Nhưng đại sư cũng nói ông ta chỉ là dân nghiệp dư, bảo đó là tay nghề tổ tiên truyền lại, cũng không kế thừa một môn phái nào; ngày thường ông ta chỉ thích ngắm nhìn các cô gái streamer xinh đẹp, ra công viên chơi cờ - ông ta còn thích đi lại khi chơi cờ nhiều đến nỗi chẳng còn ai muốn chơi cờ cùng nữa.

Sư phụ không đáng tin cậy thì đương nhiên là đồ đệ cũng không tới đâu. Hơn nữa Lâm Hạo Nhân cũng không định theo cái nghiệp này, nếu không thì anh đã sớm “công thành danh toại” trong giới ma ma quỷ quỷ khi tuổi đời vẫn còn rất trẻ rồi.

Anh nghe mà như lọt vào sương mù, cau mày nói: “Cái trận gì cơ, có vấn đề gì hả?”

“Nghe tên là đã biết không phải thứ tốt lành gì rồi đúng không?” Sương trắng nói: “Tụ âm, tụ âm chính là tập hợp tất cả những gì nhiều âm khí lại một chỗ. Trận pháp này không kỳ lạ, thứ kì lạ là thời nay còn ai biết cách dùng trận pháp này chứ?”

Lâm Hạo Nhân: “...”

Sương trắng bay tới gần, hỏi: “Anh nói xem?”

Vốn dĩ Lâm Hạo Nhân nghe đã không hiểu rồi nên cũng không biết tiếp lời hắn như thế nào, anh bất đắc dĩ nói: “Tôi không biết.”

Sương trắng tự hỏi tự đáp liền cảm thấy không có gì thú vị, hắn uể oải thở dài một hơi, nói: “Ngày nay dòng dõi thiên sư ngày càng mỏng, người có thiên phú đã ít lại càng ít, sự kế thừa cổ xưa đã gần như đứt đoạn, cho dù là tôi thì cũng...”

Sương trắng suýt nữa thì nói lộ hết, hắn dừng một chút rồi nói: “Mặc dù vẫn có một số gia tộc thiên sư được truyền thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác nhưng sau chiến tranh, dân số kế hoạch hóa gia đình giảm mạnh, hầu hết con cái trong gia đình đều là con gái, và theo nề nếp gia phong thì họ không thể tiếp nhận truyền thừa của tổ tiên. Vậy nên đại đa số bí pháp, kỹ thuật bí mật cổ xưa gần như đã thất lạc hết rồi.”

Sương trắng thở dài như ông già: “Trọng nam khinh nữ hại chết người mà.”

Lâm Hạo Nhân: “...”

Lâm Hạo Nhân nghe hiểu, nói: “Ý của cậu là, trận pháp này không thường được sử dụng vào thời nay?”

“Những người có thể dùng nó một bàn tay tôi là có thể đếm hết rồi.” Sương trắng bay lơ lơ lửng lửng: “Những người đó đương nhiên là không thể làm loại chuyện này được, họ không có lý do. Tối hôm qua tôi vẫn luôn suy nghĩ, việc này thật sự kì quặc, đến cùng là tên nào có thể dùng được trận pháp này chứ?”

Nghe hắn nói như vậy, Lâm Hạo Nhân cũng hiểu được việc này vô cùng kỳ quái - Sao một khu nhà tiểu học bình thường đột nhiên xuất hiện một trận pháp mà người thường không thể biết đến? Không những thế còn là tụ âm trận? Mục đích của việc này là gì?

Từ từ?

Mắt Lâm Hạo Nhân giật giật, anh nhận ra những gì sương trắng vừa nói có gì đó không đúng.

“Tối hôm qua?” Lâm Hạo Nhân đột nhiên giương mắt lên nhìn cụm sương trắng kia, sau lưng anh chảy ra mồ hôi lạnh. Anh âm thầm lùi lại từng bước, đụng phải khung cửa: “Tối hôm qua cậu đã phát hiện ra tụ âm trận này rồi á? Thế sao lúc vừa gặp tôi cậu lại không nói?”

Sương trắng không chỉ không có nói mà còn đi theo anh hơn nửa vòng trường học, trông hắn giống như là vừa mới tìm được nơi này vậy.

Nghĩ đến đây, nghi ngờ lúc trước tồn tại trong lòng cũng nổi lên, sợi dây đàn trong thâm tâm anh cũng từ từ bị kéo căng.

Tim Lâm Hạo Nhân đập nhanh hơn, hô hấp dần trở nên dồn dập, anh cố gắng bình tĩnh nói: “Lúc trước cậu nói tối hôm qua cậu đã phát hiện chỗ này không phù hợp nên đã ở lại đây để điều tra... Trường học này có diện tích không lớn, cậu hẳn là nên phát hiện ra vấn đề ở nhà kho từ sớm rồi chứ.”

Sương trắng im lặng, bay lơ lửng phía trên tụ âm trận, sự áp lực và căng thẳng lan rộng dần trong nhà kho nhỏ. Sương trắng vừa nãy rất sôi nổi hoạt bát giờ lại trở nên yên tĩnh, điều đó lại đột nhiên mang đến cho người ta cảm giác đè nén đến nỗi hít thở không thông. Nguy hiểm và sự âm u lạnh lẽo lan tràn đến đây, Lâm Hạo Nhân cảm giác anh như cừu trong miệng hổ, đầu ngón tay cũng vì thế mà run lên.

Nhóc quỷ đột nhiên chui từ trong góc ra, thân thể mở thành hình chữ “Đại” che trước mặt Lâm Hạo Nhân, há miệng phát ra tiếng gào của quỷ.

Như thể có mười ngàn con gà đang cất tiếng gào thét, Lâm Hạo Nhân chỉ cảm thấy thái dương của mình nhói lên một cách điên cuồng, não của anh gần như bị âm thanh này xuyên thủng!

Anh đưa tay lên che tai theo bản năng, chân loạng choạng làm đổ khung cầu lông, quả cầu lông rơi ra tứ tung. Lâm Hạo Nhân lao ra cửa nhưng vẫn không quên quay đầu lại ném ra một sợi chỉ đỏ buộc một lá bùa màu vàng, một đầu chỉ đỏ được anh quấn hai vòng lên cổ tay, bùa vàng đập lên lưng nhóc quỷ, anh giống như đang chơi diều mà kéo nó đi.

Nhóc quỷ vẫn đang gào thét, bên trong cái miệng đang há ra chỉ có một màu đen ngòm, hai mắt trợn tròn, chảy ra huyết lệ.

Thái dương Lâm Hạo Nhân nổi đầy gân xanh, anh chạy trốn rất nhanh. Quỷ nam thò đầu ra khỏi vách tường, vừa nhìn thấy sương trắng lại nhét đầu về bên trong bức tường, ra vẻ mình chẳng nhìn thấy gì hết.

Lâm Hạo Nhân hô lớn: “Đừng gào nữa!”

Cả người nhóc quỷ run lên, nó bị kéo bay lơ lửng đằng sau Lâm Hạo Nhân. Anh nhanh chóng chạy qua sân thể dục, trong tiếng hét khiếp sợ của chú bảo vệ mà bắt đầu nhảy lên tại chỗ, leo lên bức tường thấp, nhanh nhẹn dùng chân đạp vào tường rồi lật người qua như khỉ.

Lúc tiếp đất anh hơi khuỵu đầu gối xuống để giảm đà, sau đó tiếp tục chạy về phía ngã tư đường phố. Trong mắt người khác, cổ tay anh buộc một sợi chỉ đỏ, một đầu sợi chỉ đỏ treo một lá bùa màu vàng, nó bị lôi theo sau trông giống như một cái đuôi hẹp dài.

*

Điện thoại của Lâm Hạo Nhân reo lên.

Anh chạy liên tiếp hai con phố nhỏ, điện thoại di động của anh vẫn kêu mãi không thôi. Anh dựa vào trước cửa hàng bán hoa quả, khuỵu gối thở hồng hộc, mặt mày đỏ bừng vì chạy trốn, gân xanh nổi đầy một bên cổ, quanh người toàn là sát khí. Bà chủ tiệm bán hoa quả trốn trong tiệm không dám ra, tay cầm điện thoại chuẩn bị tùy lúc đều có thể báo công an.

Đầu Lâm Hạo Nhân đầy mồ hôi, vì đang hoảng sợ mà ánh mắt anh lại càng có thêm vài phần hung ác, đôi mắt trợn to, nhìn như muốn ăn thịt người, người xung quanh đều không kìm được mà tránh né anh.

Điện thoại như đang đòi mạng, vẻ mặt Lâm Hạo Nhân căm giận nhấc máy: “Thời khắc sinh tử! Nếu mày nói thêm một câu vô nghĩa, tao sẽ đến nhà mày chém chết mày!”

Bà chủ tiệm bán hoa quả sắp khóc tại chỗ, bà ta vừa nấp dưới gầm bàn vừa gọi điện báo cảnh sát.

Người ở đầu bên kia điện thoại sững người, bối rối hỏi: “Biên tập viên của mày cầm theo dây thừng rồi đến treo cổ tự tử ở nhà mày à?”

Lâm Hạo Nhân cảnh cáo nói: “Một, hai...”

Người ở đầu dây bên kia vội nói: “Từ từ! Tao thật sự có chuyện gấp cần tìm mày đấy. Tao có một fan, hồi trước từng nói với mày rồi ý, người ta đã ở bên cạnh tao từ lúc tao mới bắt đầu phát sóng trực tiếp, là một người khá tốt. Bây giờ trong nhà người ta có chút phiền toái, là “cái loại phiền phức đó” ấy. Tìm người khác thì tao sợ bị lừa nên tao mới muốn hỏi mày xem mày có thể giúp tao việc này không.”

Lâm Hạo Nhân cảnh giác nhìn bốn phía, thu sợi chỉ trong tay lại. Nhóc quỷ cuối cùng cũng không còn gào nữa, nó vừa ngồi xổm trên mặt đất vừa run rẩy ôm đầu.

“Bây giờ tao cũng đang rất phiền lòng đây này, tao còn đang muốn tìm người đến cứu tao đấy! Hôm khác nói chuyện này sau nhá.”

“Mày sao thế?” Người kia nói: “Bị biên tập của mày đuổi giết rồi hả? Hay là lại có ai giới thiệu bạn gái cho mày à? Dẹp đi, lần trước mày suýt chút nữa đã dọa con gái nhà người ta khóc rồi...”

Không nhận ra sương trắng đã đuổi kịp, Lâm Hạo Nhân lo lắng nuốt nước bọt, trong đầu anh vẫn có chút choáng váng.

Lúc này nghe được giọng bạn thân đã khiến anh ổn định hơn không ít. Anh cũng không vội vã cúp điện thoại, vừa đi vừa nhìn xung quanh; như chợt nhớ đến điều gì lại quay đầu nói với nhóc quỷ: “Nhóc trốn trước đi, nếu không có việc gì thì đừng chạy ra.”

Nhóc quỷ gật gật đầu, oan ức mím mím môi rồi biến mất tại chỗ.

Bà chủ tiệm bán hoa quả lén lút chạy ra ngoài từ cửa sau, nói với hàng xóm: “Thật đó! Chính tai tôi nghe được mà! Cái gì mà phải chém chết ai đó... Còn bảo người nào đó trốn đi đừng có chạy ra! E là bọn họ đã phạm tội gì rồi... Ê, có khi nào họ là tù nhân trốn trại không?”

Lâm Hạo Nhân không hề nhận ra là anh lại bị hiểu lầm, anh đi được một đoạn mới nói tiếp: “Mớ hỗn độn của mày chỉ là thứ linh tinh vớ vẩn thôi, còn tao gặp ma đây này.”

Bạn thân: “...”

Bạn thân không còn gì để nói: “Ngày nào mày chẳng gặp ma quỷ, tao nên kinh ngạc về chuyện gì đây?”

“Lần này không giống...”

Lời vừa nói ra liền có một cụm sương trắng bay lơ lửng trước mặt anh, nó chỉ cách anh trong gang tấc.

Lời nói của Lâm Hạo Nhân bị mắc kẹt trong miệng, một giọt mồ hôi chảy xuống thái dương anh. Anh đứng chết lặng, cụm sương trắng kia cũng không hề nhúc nhích mà đứng đó nhìn anh.

Dưới sự bế tắc đến nghẹt thở, người bạn ở đầu dây bên kia vẫn đang tiếp tục la hét: “Alo? Alo? Mày gặp loại quỷ gì? Alo? Đụ má, chẳng lẽ là lệ quỷ? Không phải mày nói với tao là mày chưa từng gặp à? Alo? Người đâu? Còn sống không đấy?”

Môi Lâm Hạo Nhân run lên hai lần, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “ Tao... cũng không biết...”

Sương trắng cuối cùng cũng mở miệng, hắn nói với một giọng điệu thoải mái: “Chẹp, xem ra không phải là anh rồi.”

Lâm Hạo Nhân: “???”

Sương trắng nói: “Tôi không phải là lệ quỷ, thế nên tôi sẽ không ăn thịt người đâu. Yên tâm đi.”

Lâm Hạo Nhân: “...”

Bạn thân lạ lùng hỏi: “Ai đang nói đấy?”

Giọng nói của sương trắng rất lịch sự, dễ nghe, thậm chí còn mang theo vài phần hào hoa phong nhã, ai vừa nghe cũng sẽ nảy sinh ấn tượng tốt.

Lâm Hạo Nhân không biết phải giải thích như thế nào, đầu óc anh trống rỗng, chỉ có thể chậm chạp nói: “Tao, tao cúp máy trước đây.”

“Hả? Alo!”

Lâm Hạo Nhân sốt ruột nhìn sương trắng đang bay trước mặt, lùi về phía sau vài bước: “Cậu... Đến cùng thì cậu muốn gì? Tôi với cậu không cừu không oán...”

“Hiểu lầm rồi.” Sương trắng mỉm cười, nói: “Sau khi tôi phát hiện ra trận pháp kia liền cảm thấy kỳ quái nên vẫn trốn trong bóng tối chờ kẻ để lại trận pháp xuất hiện, không ngờ người đến lại là anh.”

Sương trắng không hề áy náy, lưu loát nói: “Tôi chỉ muốn thử anh một chút thôi. Xin lỗi.”

Lâm Hạo Nhân: “...”

Lâm Hạo Nhân nửa tin nửa ngờ: “Vậy cậu nói cậu có quen biết tôi...”

“À, đây là sự thật.” Sương trắng bình tĩnh nói: “Chúng ta đúng là bạn học cũ, chúng ta học cùng trường cấp ba đấy, và nhỏ hơn anh một tuổi.”

Lâm Hạo Nhân nhớ lại một lần được trải nghiệm vào đồn cảnh sát kia, nhưng dù cho anh có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra bộ dạng của người bạn học đó.

Anh chỉ nhớ mang máng một hình dáng mơ hồ, tay người kia cầm lấy dây quai cặp sách nói với mình cái gì đấy...

Nói gì thế nhỉ?

Anh cau mày, còn chưa nghĩ rõ ràng đã có một tiếng hét lớn truyền tới từ đằng sau: “Cậu! Xoay người lại! Tay đặt lên chỗ mà tôi có thể nhìn thấy!”

Lâm Hạo Nhân: “???”

Lâm Hạo Nhân quay người lại, hai tay hơi mở ra, chỉ thấy sau lưng anh có hai vị cảnh sát đang đứng, còn có một người khác đứng sau hai người họ.

“Chính là cậu ta đó!” Bà chủ tiệm bán hoa quả có chỗ dựa, khí thế liền tăng lên, lớn tiếng hét: “Cậu ta nói phải đi chém người! Còn bảo anh em của cậu ta trốn đi đừng để ai nhìn thấy! Mau tra xét trên người cậu ta đi! Chắc chắn là cậu ta có cầm theo vũ khí!”

Lâm Hạo Nhân: “...”

Khung cảnh này hình như có chút quen thuộc.

Sương trắng: “...Phụt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play