Đào Hằng có một ca ca cùng cha khác mẹ tên là Đào Trác, Đào Trác là trưởng tử của Đào gia, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Đào gia, mà Đào Hằng chỉ là nhi tử ngoại thất, từ nhỏ nuôi ở bên ngoài, không thể lộ ra ánh sáng.

Đào Trác và Tần Văn Viễn thanh mai trúc mã, từ nhỏ đến lớn tình cảm sâu đậm, từ nhà trẻ đến trung học phổ thông vẫn luôn ở bên nhau, sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông hai người come out với gia đình, bị phụ huynh hai bên phản đối kịch liêt, nên cùng nhau bỏ trốn ra nước ngoài, bọn họ ở nước ngoài dựa vào làm công song song học xong chương trình học đại học, về nước gây dựng sự nghiệp, kết hôn với nhau, sau khi kết hôn ân ái có thừa, trở thành một đoạn giai thoại của xã hội thượng lưu.

Mà Đào Hằng chỉ là một đứa con riêng, cậu nhỏ hơn Đào Trác và Tần Văn Viễn chừng sáu tuổi, vẫn luôn theo dõi bọn họ.

Từ khi biết mình thích đàn ông, trong lòng cậu đều nghĩ đến Tần Văn Viễn, lần đầu tiên đối tượng đầu tiên xuât hiện trong mộng của cậu, lần đầu tiên cậu muốn một lòng cùng người ở bên nhau cũng là hắn, nhưng cậu tự mình hiểu lấy, Tần Văn Viễn là minh châu, là ánh trăng hắn vươn dài cánh tay cũng không với tới, cho nên cậu chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chỉ lẳng lặng ngắm từ xa.

Ai cũng không nghĩ tới, sau khi kết hôn bốn năm, Đào Trác lại chết trong một vụ tai nạn, ngay cả thi thể cũng không tìm được.

Sau khi Đào Trác rời đi, Tần Văn Viễn đắm chìm trong đau thương một thời gian rất dài, người khác đau lòng thì nghiện rượu, suy đồi và lười biếng, còn hắn thì tìm người lên giường khắp nơi. Một ngày, hoặc thậm chí hai ngày là bình thường. [dauhuduongden]

Trong giới thượng lưu thành phố A ai không biết chuyện phong lưu của Tần gia đại công tử Tần Văn Viễn, lại có ai không biết những người hắn tìm mỗi người đều giống Đào Trác đã chết của hắn, thậm chí chỉ có một nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt cũng rơi vào mắt. Nói đến Tần Văn Viễn, ai cũng phải nói một câu, tuy rằng phong lưu, nhưng cũng si tình.

Đào Hằng xuất hiện một năm sau khi Đào Trác chết, quả nhiên đã lọt vào mắt xanh của hắn ta, lúc ấy Tần Văn Viễn hỏi cậu tên gì, cậu nói thật: "Ta tên là Đào Hằng, là đệ đệ của Đào Trác.

Tần Văn Viễn không biết sự tồn tại của cậu, chỉ sợ ngay cả Đào Trác cũng không biết điều này, Tần Văn Viễn phái người đi điều tra thân phận của cậu, không bao lâu liền đề xuất muốn kết hôn, Đào Hằng lúc ấy mơ hồ, cậu cho rằng mình nhiều lắm cũng giống như những người khác làm tình nhân cho Tần Văn Viễn một thời gian ngắn, đến lúc bị một cước đá văng.

Trước khi đến, cậu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho dù bị đá cũng không sao, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, cho dù một ngày, một giờ cũng tốt, cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tần Văn Viễn lại nói muốn cùng cậu kết hôn.

"Ta sẽ đối xử tốt với em, muốn cái gì ta cũng cho em."

Đây là lời Tần Văn Viễn đã cầu hôn cậu, Đào Hằng trong lòng lại coi là thật.

Cậu cho rằng mình có thể trở thành Đào Trác thứ hai, nhưng chung quy là cậu quá ngây thơ, bản thân không thể trở thành Đào Trác, lại đeo gông xiềng tên là "Đào Trác".

Vì sao ngươi luôn âm hồn bất tán?

Đào Hằng không biết đây là lần thứ mấy hỏi ra những lời này, kết quả đương nhiên là không ai trả lời cậu.

Mặt trời bị mây đen che khuất, mắt thấy trời sắp mưa, Đào Hằng đứng lên phủi người đi ra ngoài nghĩa trang, tài xế tựa vào xe hút thuốc, thấy cậu đi tới vội vàng nói: "Tiên sinh, Tần gia gọi điện thoại tới hỏi ngài đi đâu, vì sao không đến đài truyền hình.

Đào Hằng lấy điện thoại di động ra, phát hiện Tần Văn Viễn đã gọi cho cậu mấy cuộc điện thoại, mà điện thoại di động của cậu lại căn bản đã tắt tiếng.

Cậu bấm số điện thoại của Tần Văn Viễn, đối diện nhanh chóng nhận máy, "Em ở đâu?

"Đi dạo một chút, " Đào Hằng nói, "Có chuyện gì sao?"

“Em không đến đài truyền hình, tại sao lại gạt ta nói đi thử vai?

Đào Hằng dừng một chút, "Xin lỗi.

Tần Văn Tuyên thấp giọng nói: "Bây giờ đến công ty, tối nay cùng nhau ăn cơm."

...... Được.

Tài xế lái xe đưa Đào Hằng đến công ty của Tần Văn Viễn, trên đường đi giải thích: ""Không phải ta đem chuyện ngài không đến đài truyền hình nói cho Tần gia, cho ta mười lá gan ta cũng không dám."

Đào Hằng thản nhiên nói: "Ta biết, không trách ngươi."

Tần Văn Viễn muốn biết hành tung của cậu, có rất nhiều thủ đoạn, không cần phải lãng phí thời gian trên người một tài xế.

Xe chạy đến dưới lầu công ty, thư ký của Tần Văn Viễn đã chờ ở cửa chính từ lâu, sau khi Đào Hằng xuống xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bốn chữ to "Tập đoàn Trác Viễn" trên tường tòa nhà cao tầng, dưới sự dẫn dắt của thư ký, đi vào trong tòa nhà.

Thư kì Trương dẫn cậu lên lầu, đưa cậu đến cửa phòng làm việc của Tần Văn Viễn rồi đi, Đào Hằng đẩy cửa đi vào, thấy Tần Văn Viễn đang ngồi ở phía sau bàn làm việc xem văn kiện.

Đến rồi, "Tần Văn Viễn buông văn kiện vẫy tay với cậu," Lại đây.” [dauhuduongden]

Đào Hằng đi tới, bị Tần Văn Viễn kéo ngồi ở trên đùi hắn, Tần Văn Viễn rất tự nhiên hôn lên má cậu, nói: "Hôm nay đi đâu?

Đào Hằng tùy ý hắn hôn, trả lời: "Đi dạo phố mua quần áo, ăn bữa cơm, còn uống trà chiều.

Tần Văn Viễn "Ừ" một tiếng, hỏi cậu: "Vì sao gạt ta?

Ánh mắt Đào Hằng  xuống, "Không muốn làm mệt ngài.

Sự tình ta đã biết, "Tần Văn Viễn ôm bên hông cậu siết chặt," Ta sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng, sẽ không để cho em chịu ủy khuất.

Đào Hằng chưa kịp nói chuyện, đột nhiên thân thể nhẹ nhàng, cậu theo bản năng hô một tiếng, người đã bị Tần Văn Viễn ôm lấy đi tới phòng nghỉ ngơi.

Tần Văn Viễn một cước đá văng cửa phòng nghỉ, đặt cậu lên chiếc giường nhỏ bên trong. Đây là nơi Tần Văn Viễn nghỉ trưa, có lúc công việc bận rộn buổi tối cũng sẽ ngủ ở chỗ này, tuy rằng không lớn, những thứ nên cần đều có, bố trí rất khá.

Tần Văn Viễn đặt cậu ở trên giường mà hôn cậu, nụ hôn đã lâu không thấy làm cho Đào Hằng gần như trong nháy mắt liền sa vào, giơ tay ôm cổ hắn, nhiệt độ trong phòng nghỉ rất nhanh tăng lên.

Đến khi kết thúc đã là một giờ sau, Tần Văn Viễn ôm cậu vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong dùng khăn tắm quấn lại đặt lên giường, sau đó xoay người đi vào trong tủ tìm quần áo.

Nơi này có một tủ quần áo, bên trong đặt quần áo của Tần Văn Viễn và Đào Hằng, Tần Văn Viễn chọn một bộ trang phục đơn giản đặt lên lưng ghế ngồi, xoay người giúp Đào Hằng lau tóc.

Đào Hằng vóc dáng không thấp, nhưng gầy, khoanh chân cuộn mình ở trên giường như vậy liền đặc biệt nhỏ, Tần Văn Viễn đem khăn tắm trùm lên đầu cậu nhẹ nhàng xoa nhẹ, sau đó cầm lấy quần áo thay cậu mặc vào.

Sau khi mặc xong áo, Tần Văn Viễn khom lưng giúp cậu mặc quần và tất, hắn nửa quỳ trên mặt đất, cầm mắt cá chân Đào Hằng đặt lên đầu gối của mình, đem vớ mới xỏ vào chân cậu, lại mang giày vào, cuối cùng mới đứng lên, cởi khăn tắm mặc quần áo cho mình.

Đào Hằng ngồi ở trên giường, ngửa đầu nhìn bóng lưng nam nhân, sống mũi cay cay.

Hai người đi đến nhà hàng cao cấp gần công ty ăn cơm, Tần Văn Viễn buổi chiều đã đặt trước chỗ, nhân viên phục vụ mang bọn họ vào phòng riêng, sau khi ngồi vào chỗ của mình, nhân viên phục vụ hỏi Tần Văn Viễn: "Hiện tại liền mang đồ ăn lên sao?"

“Chờ một chút, "Tần Văn Viễn nói," Đem đồ ta chuẩn bị vào trước đi.

“Vâng”

Một lúc sau, hai người phục vụ bước vào, đẩy một chiếc bánh chocolate xinh đẹp trên bánh có cắm nến, trên đó viết: "Chúc mừng kỷ niệm một năm ngày cưới".

"Bảo bối," sau khi người phục vụ đi ra ngoài, Tần Văn Viễn từ trong túi lấy ra một cái hộp mở ra, "Đây là quà kỷ niệm tròn một năm, tháng trước ta đã chuẩn bị xong rồi, em có thích không?"

Một chiếc đồng hồ cơ đắt tiền với mặt số xanh da trời đầy sao, mặt trong dây da có khắc chữ "Hằng", rất đẹp, rất dụng tâm.

Tần Văn Viễn đem đồng hồ từ trong hộp lấy ra, cầm tay Đào Hành muốn giúp hắn đeo lên, Đào Hằng lại mạnh mẽ rụt tay lại, cậu nhìn Tần Văn Viễn, nói: "Chúng ta ly hôn đi."

(Xin lỗi mn mình ra chương trễ, mình cứ tưởng truyện sẽ không có ai đọc nên định dừng lại ai ngờ có người đọc, cảm ơn mn đã đọc, nếu được mình sẽ cố gắng ra chương thật sớm)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play