Hôm nay, Trần Hoàng Mặc cũng đã chịu tỉnh dậy rồi.
Ngó nhìn xung quanh một lúc, anh đứng dậy có chút khiếp sợ.
- Cái nơi tồi tàn này là ai vậy chứ? Tởm chết đi được!
Cởi chăn ra, anh vứt ngay nó xuống sàn.
Vốn quen với cuộc sống xa hoa, Trần Hoàng Mặc vừa nhìn mọi thứ ở đây đã cảm thấy chán ghét vô cùng.
Đôi lúc nghĩ mình đang ngồi trên tiểu cường nên thi thoảng lại đứng dậy rồi quay xuống nhìn, khi xác nhận là không có mới chịu ngồi yên một chỗ.
Hai đôi giày mỗi chiếc một nơi, cũng không có cách nào để có thể xỏ vào rồi đi ra khỏi nơi đáng ghét này.
Anh theo bản năng mà ngồi ôm chân lại, co người rồi thút thít như một đứa trẻ.
Bây giờ cũng là mười một giờ trưa rồi! Sợ anh tỉnh dậy nên Thẩm Quân Ngọc lại xin về sớm.
.....
Vừa bước vào nhà đã thấy khăn giấy tùm lum khắp nơi.
- Đừng nói là...anh dùng hết giấy rồi đó?
Cú sốc này cũng đến nhanh quá rồi đi.
Thật không ngờ rằng điều đầu tiên khi cậu nhìn thấy Trần Hoàng Mặc tỉnh dậy lại là cái khung cảnh tan hoang trong nhà mình.
- Vợ! Đây là nhà mới mà em nói sao? Ở đây chẳng tốt tí nào cả, hay là chúng ta chuyển sang nhà khác đi.
Ngước lên nhìn chằm chằm cậu một lúc, ngẩn ngơ người ra đó rồi mới chịu mở miệng nói.
- Anh đang nói khùng nói điên gì thế? Mau đền bù tiền cho tôi, không thì....
Câu sau Thẩm Quân Ngọc không có nói tiếp nữa!
Gương mặt cậu lại tối sầm lại trông rất đáng sợ rồi giơ tay ngang cổ.
Chỉ thế thôi nhưng Trần Hoàng Mặc lại co rúm người lại.
- Vợ...đáng sợ quá! Anh không yêu vợ nữa đâu hu hu.
Vừa nói, hai bên mắt anh cũng sưng lên.
Cái bộ dạng này của anh, cậu không lay động cũng không được.
- Khoan...dừng lại khoảng chừng là hai giây.
Hình như có cái gì sai sai thì phải!
- Vợ ơi! Ở đây bẩn quá, hay là chúng ta về nhà cũ của chúng ta đi.
Anh bĩu môi nhìn cậu, rất muốn cậu trở về nhà cũ của mình.
Cái căn nhà mà chính anh tự tưởng tượng ra chứ thực tế lại không hề tồn tại.
- Anh mất trí nhớ sao?
Đừng vậy, Thẩm Quân Ngọc bấy giờ mới nhận ra vấn đề.
Thảo nào nãy giờ cứ cảm thấy sai sai ở đâu, hoá ra là vì anh vừa gặp đã kêu cậu là vợ rồi! Nếu như theo tính cách thật của nguyên chủ, có lẽ bây giờ Thẩm Quân Ngọc bị đuổi việc, mất luôn chỗ ở.
Không gian bỗng chốc trở thành im lặng đến lạ thường.
Rồi lại tiếng dạ dày anh kêu lên "ọt...ọt" khiến cả hai có chút ngượng ngùng.
- Vợ! Bụng anh lại kêu nữa rồi.
Xoa xoa cái bụng của mình, Trần Hoàng Mặc lại kêu đói.
Quả thật là anh đã hai ngày rồi không có gì vào bụng rồi, nhìn cái da bụng cũng sắp dính vào da lưng luôn rồi kia kìa.
Thứ nhất, tôi không phải vợ anh.
Thứ hai, chẳng có ngôi nhà nào của chúng ta hết.
Thứ ba, bây giờ anh là người ăn nhờ ở đậu nhà tôi nên anh không có quyền lên tiếng...!Are you ok??
Nói xong thì cậu bắt đầu múc cháo ra rồi kêu anh tự đi lại lấy.
Nhưng cũng sợ bẩn nên anh không dám xuống khỏi sofa, một chút cũng không dám xuống.
Mày Thẩm Quân Ngọc cau lại nhìn Trần Hoàng Mặc, ánh mắt đó như thể đang muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.
Thấy cậu như vậy, anh cũng không dám nhìn thẳng mặt, chỉ cúi đầu xuống làm ra vẻ uất ức lắm!
Ngay sau đó, Thẩm Quân Ngọc bưng tô cháo lại đứng trước mặt anh.
Từ dưới nhìn lên, trông cậu cũng rất to lớn đấy chứ! Cái dáng vẻ uy phong lúc này của cậu thì có thể làm người đối diện cảm thấy có chút áp lực.
Cậu đặt tô trên bàn rồi ngẫm lại, tính ra người có lỗi trước là bản thân mình chứ không phải là người đối diện cậu đây.
Chính là Thẩm Quân Ngọc ném cái cốc lên đầu anh nên mới xảy ra cơ sự này, bây giờ phải chăm sóc tên ngốc như anh cũng là chuyện phải làm.
- Của anh! Ăn xong thì nhớ dọn dẹp đấy, không được bày ra nhiều như thế này nữa nghe chưa?
Thẩm Quân Ngọc gằn giọng nói.
- Muốn vợ đút cơ.
Nhưng cái tên ngốc này lại tham lam muốn cậu đút cho mình ăn.
Đến cả bản thân Thẩm Quân Ngọc còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ biết là bây giờ Trần Hoàng Mặc rất dễ điều khiển.
Tuy có chút ngốc nhưng lại rất đáng yêu.
- Tôi ở bẩn? Không đút anh ăn được đâu!
- Không có! Vợ anh rất sạch sẽ, không có bẩn tí nào hết.
Thấy cậu có vẻ không nguyện ý cho lắm, anh liền nịnh.
Rõ ràng lúc nãy còn chê lên chê xuống, vậy mà bây giờ lại như thế có phải là mặt dày quá không đây?
- Vậy anh có thể đi xuống khỏi sofa nhà tôi mau đi? Chân không chịu rửa mà ngồi trên đó, còn chê bẩn các thứ nữa...
Anh lưỡng lự một lúc rồi mới dám chạm chân xuống nền nhà.
Cũng chịu đứng như bình thường rồi.
Đến bây giờ cậu cũng không biết tại sao trên đời lại có cái bệnh sẽ gì đó làm gì nhỉ? Để bây giờ người vốn ở sạch lại ghét vi khuẩn, còn người lôi thôi lếch thếch lại vì xem nó là trend mà đu theo như thật ấy nhỉ?
- Vợ ơi~ Anh muốn ăn nữa cơ.
Trần Hoàng Mặc thì lại vui vẻ ăn cháo.
Mặc cho cậu đút cháo mỏi nhừ tay thì hảo cảm vẫn chưa chịu tăng.
Khuôn mặt cậu lần nào cũng phải gượng cười để dỗ ngọt anh...
Tính cách anh lại không được lạnh lùng như lời hệ thống nói nên cậu có chút thất vọng.
Cuộc săn này, Thẩm Quân lại giống như con mồi vậy!
- Anh phiền phức thật đấy!
- Không có! Anh không có phiền mà, vợ chê anh nữa là anh bỏ đi đấy!.