Đêm trước ngày Thẩm Thiên Sơ quyết định sẽ ly hôn với Cố Bắc Doanh, cô đã từng lăn đi lộn lại trên giường trằn trọc suy nghĩ rất lâu, không phải suy nghĩ xem có nên quyết tuyệt chấm dứt cuộc hôn nhân này ở đây hay không, không phải đắn đo nên Chào tạm biệt Cố Bắc Doanh bằng cách thức gì, mà là băn khoăn không biết! Khi triệt để cắt đứt mối quan hệ này rồi năm tháng về sau nếu như có vô tình gặp gỡ nhau trên đường đời, vô tình gặp lại người đàn ông cô từng yêu vào đúng thời điểm trái tim cô vấn vương một chút tình cảm chưa kịp xóa mờ thì sao, nếu như có một ngày bốn mắt chạm nhau, đáy lòng cô sơ suất lỡ mất một nhịp nhưng khóe mi lạnh băng của hắn lại chất chứa đầy rẫy khinh thường cùng chán ghét thì như thế nào.
Có phải hình ảnh phản chiếu của cô trong ánh mắt hắn sẽ trở nên ti bỉ đến cực điểm, hèn hạ đến tột cùng không!
Có phải ngay lúc cô quay lưng rời đi vì không đủ dũng khí nói được một lời, hắn sẽ bất chợt cười dài một hơi, cười trên nỗi đau của kẻ thua cuộc, cười bằng chiến thắng của người nhận được kết cục mình mong muốn nhất không!
Thẩm Thiên Sơ không rõ.
Đã từng! Cô đã từng vắt óc nghĩ ngợi rất nhiều, cũng tốn công và bận lòng rất nhiều, cho đến hôm nay, người đàn ông như cái dằm ngự trị trong tim cô bỗng dưng xuất hiện trước mặt còn đột ngột và sớm hơn cả dự kiến, ngoại trừ cảm xúc kinh ngạc giây phút đầu ra, Thẩm Thiên Sơ lại cảm thấy bản thân nghiêng về phía trống miên man hơn là rối bời bấn loạn.
Cố Bắc Doanh nghe cô nói thế mới sực tỉnh phát hiện mình đang chắn ở giữa hành lang dài hẹp, hắn không nói không rằng chỉ nép người sang một bên rồi bước lên phía trước một bước, khoảnh khắc Thẩm Thiên Sơ lướt qua mặt mình rồi khuất dần sau chỗ rẽ ở đằng xa, hắn vẫn cứ đứng đấy mà đăm chiêu thẫn thờ như vậy!.
Có lẽ dáng vẻ cô độc ấy cho hắn cảm giác không khớp với bóng hình quen thuộc ngày xưa, người phụ nữ nọ vẫn giữ cách ăn mặc bình dị đó, vẫn nét mặt bình thản pha lẫn với mỏi mệt và ưu phiền nặng trĩu không giấu được ở nơi đáy mắt kia, thế nhưng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi tưởng chừng chẳng kịp lưu giữ chút ấn tượng nào ấy Thẩm Thiên Sơ không hiểu bằng cách gì đã chậm rãi khắc lên tâm trí hắn một loại ý nghĩ rằng, đó không còn là người vợ cũ từng cùng hắn bước vào lễ đường nữa, đó hẳn lF một kẻ xa lạ, một người qua đường vô tình gặp trong bệnh viện mà hắn không biết tên.
Như vậy! Không phải quá tốt rồi sao?
Cố Bắc Doanh thầm nghĩ , lại vô thức quên mất mình cầm điếu thuốc để làm gì.
.
Hắn vốn dĩ muốn đi ra ngoài hút một điếu sau đó tìm nơi yên tĩnh ngồi đợi Tưởng Nhược Nhiễm cơ mà.
Khi Thẩm Thiên Sơ trở về phòng bệnh của Thẩm Nguyên Trừng, anh Lâm đã đợi sẵn ở đấy, không biết y tá lúc nãy tìm cô có việc gì, cũng không rõ người đàn ông gần như đảm đương hết thảy những việc liên quan đến anh trai đã nói những gì với y tá đó, chỉ thấy cô ấy mỉm cười lắc đầu rồi quay người rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn không quên cúi đầu Chào cô một cái, mặc dù vừa nãy gọi mãi người con trai nhà bệnh nhân đâu nhưng Thái độ hoàn toàn chẳng có chút khó chịu nào.
Thẩm Thiên Sơ biết thường ngày những chuyện này sẽ do một tay anh Lâm giải quyết nên cũng không thắc mắc gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bàn, mở nắp hộp cơm sáng mà anh vừa mua cho cô ở căn tin ra ăn, gắng gượng chưa đến thìa thứ
tư thanh quản đã bắt đầu trào lên cảm giác không muốn ăn nữa.
Anh Lâm thấy thế lấy từ trong túi nilong ra một chai nước đưa tới trước mặt cô, hết vỗ vào bả vai cô lại bảo cô ăn thêm một ít, đến khi nhận thấy cô ăn đủ no mới cầm hộp cơm chậm rãi ăn hết phần thừa còn lại.
Bâgu không khí xung quanh rơi vào tĩnh mịch lặng thinh, hít vào bụng một hơi khí lạnh buổi sớm , thở ra những mệt mỏi ưu phiền ,đoạn, anh Lâm chuyển tầm mắt sang nhìn chằm chằm vào cô, như nhớ ra gì đó anh chợt nói:
" Lúc nãy anh vô tình trông thấy người nào đó rất giống Cố Bắc Doanh đang bước xuống từ cầu thang ".
" Em cũng vậy, có lẽ là hắn, nhưng mà.
.
"
" Em vẫn còn tình cảm với hắn có đúng không?".