Tôi kiêu ngạo hất cằm lên, nói : “Anh không thích tôi gầy yếu như vậy còn hẹn tôi ra ngoài làm gì?”“Huấn luyện.” Ngón tay thon dài của Mộ Dung Tuyệt gõ gõ vô lăng, nói : “Hiện tại em quá yếu, chỉ có nhanh chóng trưởng thành mới có thể bảo vệ bản thân.”Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm anh ta, đánh giá hắn trên dưới, nói : “Tôi không quen biết anh, vì sao anh lại muốn giúp tôi?”Ngữ khí anh ta bình tĩnh, nói : “Thu hồi những suy nghĩ vớ vẩn của em đi, tôi sẽ không hại em.”“Thật kỳ quái.” Ánh mắt tôi lạnh băng nhìn anh ta, nói : “Kinh nghiệm của bản thân nói cho tôi biết, trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí, anh giúp tôi như vậy rốt cuộc có mục đích gì?”Ánh mắt anh ta nhìn tôi hiện lên một tia thương hại, nhưng rất nhanh liền biến mất, nhanh đến nỗi tôi còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Anh ta đưa tay phải lên gõ ngón trỏ vào trán tôi, rõ ràng là hành động mập mờ nhưng khi anh ta làm vậy, tôi không hề cảm thấy mập mờ chút nào mà giống như người lớn đang dạy dỗ trẻ con không hiểu chuyện vậy.Ngón tay thon dài xoa nhẹ miếng băng gạc trên đầu tôi hai lần, sau đó nhanh chóng thu về, anh ta nhẹ nhàng nói : “Em coi như tôi thừa lòng tốt nên xen vào việc của người khác đi.”Tôi sửng sốt, mấp máy môi nhưng không nói gì, kiếp trước tôi bị quá nhiều người lừa gạt nên hiện giờ không dám tùy tiện tin tưởng người khác.Trở về biệt thự, phòng khách vẫn đang sáng đèn, bà nội, Tô Minh Viễn, Tô Tiểu Kiều sắc mặt âm trầm ngồi trên sofa, mẹ tôi và Tô Mộng Kỳ ngồi ghế đối diện, nhìn thấy tôi đi vào, Tô Minh Viễn vỗ bàn “bang” một tiếng, quát : “Có biết mấy giờ rồi không? Tại sao muộn như vậy mới về?”Bà nội tức giận nói : “Còn không phải do bị người chiều hư nên mới không có giáo dưỡng như vậy!”Tô Tiểu Kiều vui sướng khi người gặp họa, nhìn tôi không nói gì.Tô Mộng Kỳ vẫn là dáng vẻ con gái nghe lời, khẽ thở dài, nói : “Chị à, sao muộn vậy chị mới về, mọi người rất lo lắng cho chị đấy.”Tôi đứng lại, lạnh lùng nhìn cô ta, vì sao tôi lại về muộn như vậy còn không phải nhờ phúc của cô ta sao!“Hỏi ngươi đấy, bị câm à?” Tô Minh Viễn lại mạnh mẽ đập bàn, rống giận với tôi.Khóe môi tôi chậm rãi nhếch lên thành một độ cong lạnh lẽo, tôi vừa định nói chuyện, mẹ tôi đột nhiên đứng lên bước nhanh về phía tôi, nôn nóng hỏi : “Sao lại thế này? Sao con lại bị thương?”Sống mũi tôi đau xót, nước mắt thiếu chút nữa trào ra, nhìn đi, đây chính là sự khác biệt giữa người chân chính quan tâm tôi và những con người dối trá kia.Mẹ tôi cau mày, sờ gương mặt sưng đỏ và cánh tay của tôi, hỏi tôi bị làm sao.Tôi cười cười trấn an bà ấy, sau đó ngẩng đầu nhìn mấy người Tô Minh Viễn ngồi ở kia, nước mắt lúc này mới trào ra, ủy khuất đáng thương nói : “Tối nay Mộng Kỳ nói bị đau bụng, Tử Hạo đưa em ấy đi bệnh viện, bảo con về trước.
Một mình con đang muốn bắt xe thì bị hai tên cướp cản lại, bọn họ cướp tiền của con, còn đánh con một trận.
Sau đó con tới bệnh viện nên mới về trễ, bà nội, cha, con xin lỗi đã để mọi người lo lắng.”Tôi nỗ lực ngăn lại nước mắt, dáng vẻ kiên cường nhẫn nhịn khiến sắc mặt Tô Minh Viễn khẽ biến, ông ta dường như có chút xấu hổ, bà nội cũng không được tự nhiên mà dời tầm mắt đi.Mẹ tôi đau lòng, bà ấy ôm tôi vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, tức giận nhìn Tô Minh Viễn, nói : “Con nó đã bị thương, ông còn chỉ biết quát mắng nó.”Theo trí nhớ của tôi, đây là lần đầu tiên mẹ tôi chỉ trích cha trước mặt bà, Tô Minh Viễn có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói với tôi : “Vi Vi, là cha trách oan con rồi, con đừng giận cha nhé.”Trong khóe mắt tôi vẫn ầng ậng nước mắt nhưng lại nở nụ cười thật tươi, ngoan ngoãn nói : “Sao con lại giận cha chứ, con biết là vì cha lo cho con mà thôi.”Tô Minh Viễn nghe vậy gật gật đầu, ánh mắt nhìn tôi có chút kinh ngạc, bởi vì với tính tình trước đây của tôi nếu bị ông ta mắng như vậy khẳng định sẽ cãi nhau, vì thế ông ta vui mừng nói : “Con hiểu là tốt, bị thương thế nào, còn đau không?”Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt cảm động, nói : “Con không đau, cảm ơn cha đã quan tâm.”Tô Mộng Kỳ thấy Tô Minh Viễn ôn hòa nói chuyện với tôi liền nhanh chóng đi tới trước mặt, giả vờ quan tâm, nói : “Chị thật may mắn, em nghe nói có bọn cướp chẳng những cướp tiền mà còn cướp sắc, may mà chị không sao.”Tô Minh Viễn nghe vậy sắc mặt có chút kinh ngạc, hỏi tôi : “Vi Vi, con nói thật cho cha biết, rốt cuộc con có bị bọn cướp giở trò không?”Nếu đại tiểu thư Tô gia bị bọn cướp vũ nhục, vậy thanh danh Tô gia chẳng phải sẽ bị vấy bẩn hay sao.
Tôi biết thứ Tô Minh Viễn quan tâm không phải đứa con gái ruột của ông mà là thanh danh Tô gia.Tôi nhanh chóng lắc đầu, sợ hãi nói : “Lúc bọn họ đánh con, may mà có người đi qua, họ nhanh chóng lao vào giúp đỡ.”Tô Minh Viễn nhẹ nhàng thở ra, tôi quay sáng nhìn Tô Mộng Kỳ, vẻ mặt chân thành quan tâm, nói : “Mộng Kỳ, bụng em còn đau không? Truyền nước xong có đỡ tí nào không? Thật ra lúc ấy chị muốn tới bệnh viện xem em, nhưng anh Tử Hạo nói em phải truyền nước hơn một tiếng, bảo chị về trước nên chị mới về, đừng trách chị nha.”“Hơn một tiếng?” Mẹ tôi nhíu mày, hỏi : “Mộng Kỳ, mẹ nhớ không lầm thì mười giờ con đã về rồi? Đã truyền nước xong chưa?”Tiết tự học của chúng tôi tan học lúc chín giờ, nếu truyền nước hơn một tiếng, vậy Tô Mộng Kỳ về nhà cũng phải khoảng mười rưỡi.Nụ cười trên mặt Tô Mộng Kỳ cứng đờ, nói : “Vốn dĩ phải truyền nước, nhưng lúc bác sĩ chuẩn bị truyền thì bụng con lại hết đau, con nghĩ không thể về nhà muộn nên không truyền nước nữa.”Nói xong, cô ta nắm lấy tay tôi, giả vờ áy náy : “Chị, đều tại em, nếu không phải bụng em đau thì chị sẽ không phải về nhà một mình, càng sẽ không gặp phải bọn cướp đó, may mà chị không sao, nếu không cả đời này em sẽ không thể tha thứ cho chính mình.”Diễn kịch sao? Ha ha, hay lắm, tôi cũng biết diễn đấy.Thế là tôi cũng nắm lấy tay cô ta, chớp chớp mắt, mỉm cười nói : “Không sao, không phải em cố ý hại chị, sao chị lại trách em chứ.”Sắc mặt Tô Mộng Kỳ cứng đờ, cũng mỉm cười theo tôi : “Sao em lại cố ý hại chị chứ, chị thật biết nói đùa.”“Được rồi.” Tô Minh Viễn đứng dậy, nhìn chúng tôi, nói : “Sau này cha sẽ bảo lão Trần mỗi ngày đến đón các con tan học, tránh cho các con lại gặp phải nguy hiểm.
Cũng muộn rồi, mọi người đi ngủ sớm đi.”Tô Tiểu Kiều đỡ bà nội lên lầu, Tô Minh Viễn cũng đi theo, tôi cũng ôm cánh tay mẹ cùng nhau lên lầu, đi tới khúc ngoặt trên cầu thang, tôi lén liếc mắt về phía phòng khách, thấy Tô Mộng Kỳ vẻ mặt đầy hận ý đứng ở đó nhìn chằm chằm bóng dáng tôi, có lẽ cô ta không ngờ được tôi có thể may mắn đào thoát khỏi kế hoạch độc ác của cô ta, nguyên vẹn trở về.Tôi đưa mẹ về phòng, kéo bà ngồi trên giường, hỏi : “Mẹ, mẹ cảm thấy Mộng Kỳ là người thế nào?”.