Trong căn phòng VIP bậc nhất Bar Mộng Ảo, Lý Hàn Ân đang ngồi đối diện với một người đàn ông ngoại quốc, đôi mắt đánh giá nhìn đối phương một lượt sau đó hắn mới lên tiếng:
“Cậu Marcus, không biết cậu nghĩ sao về lời đề nghị trước đó của tôi?”
Marcus Nelson là một người đàn ông ngoại quốc khoảng chừng ba mốt, ba hai tuổi, thân hình vạm vỡ chuẩn dáng người phương Tây, khuôn mặt góc cạnh với đường nét ngũ quan nổi bật, biểu cảm gương mặt vô cùng thờ ơ và có chút ngông cuồng, mái tóc undercut được vuốt ngược ra sau làm hắn tăng thêm vẻ lạnh lùng.
“Tôi cảm thấy bản thân mình đang làm rất tốt, không lý gì lại phải hợp tác với người khác để thực hiện ý đồ của mình.”
“Haha… đúng là cậu đang làm tốt, nhưng đó chỉ dừng lại ở mức kế sách an toàn chứ không có điểm bứt phá, chúng ta đang ở chung chiến tuyến, vậy tại sao lại không bắt tay hợp tác để rút ngắn thời gian hơn? Còn một điều nữa, nếu như ngay từ đầu cậu không có ý định hợp tác với chúng tôi thì đã không có buổi gặp mặt ngày hôm nay, tôi nói đúng chứ?”
Nghe xong câu trả lời của Lý Hàn Ân, Marcus Nelson hào sảng nâng tay lên thưởng cho hắn một tràng vỗ tay:
“Anh biết không Lý Hàn Ân, tôi thích những người thông minh giống như anh! Nhưng tôi có một điều kiện.”
Lý Hàn Ân nghe đến đây thì thoáng cau mày, Marcus Nelson thấy vậy nói:
“Chúng ta đều là thương nhân, cho nên ai cũng muốn được lợi từ mọi phương án, tôi đây cũng chỉ là muốn được giữ thêm nhiều tiền hơn một chút mà thôi.”
“Vậy điều kiện của cậu là gì?”, Lý Hàn Ân nheo mắt hỏi.
“Cũng không có gì nhiều, tôi chỉ là muốn được trở thành một trong các cổ đông của KP mà thôi, anh yên tâm là tôi không đòi hỏi số cổ phần quá cao, chỉ cần mở cho tôi biên bản hợp pháp hóa cổ phiếu là được.”
Nghe điều kiện của Marcus Nelson, Lý Hàn Ân nheo ánh mắt thâm trầm nhìn vào đôi con ngươi xanh lục của hắn, giọng nói từ tính vang lên:
“Tôi và cậu giống như hai con rồng không chạm vào lãnh thổ của nhau, lần này chỉ là có chung một kẻ thù nên mượn sức nhau mà tiêu diệt, không biết dụng ý phía sau của lời yêu cầu này là gì?”
“Anh nói hoàn toàn đúng, hướng kinh doanh của tôi và anh thuộc hai lĩnh vực không liên quan đến nhau, nhưng sở dĩ lần này tôi muốn đưa ra điều kiện như vậy là vì muốn cùng anh hợp tác lâu dài, không biết anh thấy sao? Anh yên tâm là tôi luôn có đủ tiềm lực hỗ trợ anh mỗi khi anh huy động vốn, nếu không yên tâm tôi và anh có thể kí một hợp đồng.”
Lời nói của Marcus Nelson vừa dứt thì Lý Hàn Ân lại rơi vào trạng thái trầm tư, quả thực lần hợp tác này phía hắn không hề bất lợi một chút nào, thậm chí là còn được nhiều hơn, bởi vì trụ sở chính của M&N đặt tại Mỹ, nó có đầy đủ tiềm năng phát triển trên đất Âu, trong khi đó các chi nhánh của Phương Thị cũng tập trung rất nhiều tại khu vực này.

Còn KP mặc dù là một tập đoàn lớn nhưng chủ yếu phát triển ở trời Á, nếu muốn đối đầu trực tiếp với Phương Thị có lẽ sẽ gặp khó khăn, cho nên việc M&N hợp tác với KP hoàn toàn là một sự lựa chọn hoàn hảo, thế nhưng hắn vẫn rất đắn đo:
“Cho tôi hai ngày suy nghĩ, tôi sẽ cho cậu câu trả lời sớm nhất.”
Marcus Nelson nghe vậy thì cười hào sảng đáp:
“Không vấn đề, tôi rất mong hai ngày sau anh sẽ đi đến với một bản hợp đồng trên tay.”
“Không còn việc gì khác tôi xin phép đi trước.”, Lý Hàn Ân đứng dậy dơ tay ra với Marcus Nelson.
Bắt lấy bàn tay kia, Marcus Nelson nói:
“Hẹn gặp lại.”

---------
Trong phòng nghỉ ngơi bên cạnh phòng thí nghiệm Hắc Phong Bang, Triệu Y Vân lúc này đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra quang cảnh bên ngoài, ngày hôm qua sau khi Hà Linh Chi bị Phương Thần Phong ép buộc đưa đi cô liền bị Lâm Minh Thiện trở về ngay sau đó đưa tới đây, sau đó hai người nói chuyện một chút thì hắn giam lỏng cô ở đây rồi rời đi.
Hiện tại cô đang vô cùng lo lắng cho Hà Linh Chi, không biết cô ấy hiện giờ đã xảy ra chuyện gì, với thái độ hôm qua của Phương Thần Phong khi biết bọn cô muốn đi khỏi đây, e là…
‘Cốc… cốc… cốc…’
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau đó cánh cửa liền bật mở mà không cần sự cho phép của cô.

Từ bên ngoài, Phương Thần Phong tiêu soái lạnh lùng đi vào, ngồi xuống bàn trà, hắn lạnh giọng nói:
“Tiến sĩ Triệu có thể nói chuyện với tôi một lúc chứ?”
Triệu Y Vân nghe hắn nói như vậy thì liếc hắn một cái rồi cũng đi lại bàn trà, cô biết câu nói vừa rồi hắn nói không phải là hỏi ý kiến cô, mà là bắt cô phải làm theo, không còn cách nào khác cô phải thuận theo, bởi vì đến bây giờ cô vẫn chưa nắm rõ được tình hình của Hà Linh Chi.
“Mời Phương lão đại nói.”, vừa ngồi xuống Triệu Y Vân liền nói.
“Tiến sĩ Triệu không cần phải nói chuyện khách sáo với tôi như vậy.”, Phương Thần Phong vừa rót trà cho Triệu Y Vân vừa nói.
“Phương lão đại là người thông minh, nên tôi nghĩ anh biết vì sao tôi lại ứng xử như vậy, sau chuyện tối qua, quan hệ giữa Huyết Sắc Bang và Hắc Phong Bang đã trở về như lúc bắt đầu rồi!”, Triệu Y Vân trả lời lạnh nhạt sau câu nói của Phương Thần Phong.
“Vậy chắc tiến sĩ Triệu đã quên mất một điều rằng, sau trận chiến kia, Huyết Sắc Bang đã thuộc quyền sở hữu của Hắc Phong Bang, hay nói đúng hơn thì các cô hiện tại đang là người của Hắc Phong Bang mới đúng.”, Phương Thần Phong cũng không hề kém cạnh mà đáp trả.
Triệu Y Vân cô gắng kìm nén tức giận sau những gì Phương Thần Phong vừa nói, giọng nói băng sương của cô cất lên:
“Rốt cuộc anh tìm tôi là có việc gì?”
Đặt ly trà trước mặt Triệu Y Vân, Phương Thần Phong lãnh đạm nói:
“Vết thương trên cánh tay phải của Linh Chi, chắc tiến sĩ Triệu cũng biết chứ?”
Nghe câu hỏi của Phương Thần Phong, ánh mắt nhìn Phương Thần Phong của Triệu Y Vân lóe lên tia sát khí:
“Phải.”
“Vậy lúc đó…”
“Ngày hôm đó cô ấy đến gặp tôi trong tình trạng khắp người đều là máu, trên cánh tay phải là hai vết cắt vừa dài vừa sâu do Tiểu Bao để lại, lúc đó tôi còn lờ mờ thấy được xương cánh tay của cô ấy, quần áo thì rách rưới, khuôn mặt trắng bệnh như người sắp chết.

Sau khi kiểm tra vết thương thì phát hiện ra gân tay của cô ấy đã bị đứt một đoạn ngắn, cũng may là đến tìm tôi kịp thời, nếu không cánh tay đó đã bị phế bỏ…”

Dừng lại một chút nhìn Phương Thần Phong, ánh mắt hắn lúc này ánh lên vẻ đau lòng cùng xót thương, các cơ mặt thì căng như dây đàn, thấy thế Triệu Y Vân thầm khinh bỉ trong lòng, nếu quan tâm thì đã không cư xử như vậy suốt thời gian qua.
“Những ngày sau đó hoặc là tôi đến tìm cô ấy để thay băng vết thương, hoặc là cô ấy đến đây tìm tôi, mỗi lần thay thuốc cô ấy đều giống như chết đi sống lại vậy, nhưng nỗi đau đó vẫn không là gì so với nỗi đau đớn đến từ thâm tâm, đến từ người mà cô ấy đã đặt niềm tin cũng như hi vọng.

Phương Thần Phong, nếu biết trước có ngày hôm nay, thì trước đây dù có chết tôi cũng không để Hà Linh Chi xuất đầu lộ diện trước mặt anh, anh là một tên khốn, là một kẻ tồi tệ.”
Từng câu từng chữ Triệu Y Vân nói ra như sát muối vào lòng Phương Thần Phong khiến hắn đau đớn không thôi, tại sao, tại sao dù chung sống dưới cùng một mái nhà mà hắn không hề phát hiện ra cô bị thương? Là do cô che dấu quá tốt hay tại hắn đã vô tâm với cô? Nhớ đến ngày hôm đó trong phòng tắm, bây giờ hắn mới biết vì sao cô lại ngoan ngoãn để mặc hắn làm càn như vậy, là cô sợ hắn sẽ phát hiện ra vết thương của cô sao?
“Phương Thần Phong, tôi mong là anh sẽ không làm bất cứ điều gì tổn hại đến Linh Chi nữa, ít nhất là về thể xác.”
Câu nói của Triệu Y Vân kéo Phương Thần Phong về với thực tại, ánh mắt hắn nghiêm nghị nói:
“Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ làm hại cô ấy.”
Nhìn hắn một lúc, Triệu Y Vân nói:
“Mong anh nói được thì làm được.”
Sau đó Phương Thần Phong liền đứng dậy rời đi, trước khi hắn ra khỏi phòng, Triệu Y Vân nói vọng ra:
“Hãy buông tay cô ấy đi!”
Câu nói ẩn ý của Triệu Y Vân khiến Phương Thần Phong nắm chặt tay nắm cửa, giọng nói âm lãnh của hắn vang lên:
“Không bao giờ!!!”
Nói xong Phương Thần Phong lập tức rời đi, Triệu Y Vân nghe vậy thì thở dài, đúng lúc này chiếc đồng hồ đeo tay của cô phát ra tiếng kêu bíp bíp, đây là tiếng kêu cảnh báo mật.

Cô vội vàng đứng dậy đi tới áp tai vào cửa phòng nghe ngóng tình hình bên ngoài, sau khi xác định không có người lúc này cô mới mở thông báo ra, đọc qua một lượt, ánh mắt cô lúc này nguy hiểm cùng ác độc chưa từng thấy.
---------
Trong văn phòng làm việc của Lý Hàn Ân, lúc này hắn ta đang ngồi chống tay lên bàn làm việc, ánh mắt suy tư nhìn vào chiếc đèn trên bàn, tên thuộc hạ J đứng bên cạnh nhìn hắn như vậy cũng đã hơn một tiếng đồng hồ, lúc này mới lên tiếng hỏi:
“Thưa chủ nhân, ngài nghĩ sao về lời đề nghị của Marcus Nelson?”
Nâng ánh mắt nguy hiểm nhìn lên, giọng nói trầm khàn của Lý Hàn Ân vang lên trong không gian tĩnh mịch:
“Tôi luôn cảm thấy ẩn ý đằng sau lời đề nghị đó không hề đơn giản!”

J thấy thế thì cung kính nói:
“Theo như thuộc hạ thấy thì nó không hề bất lợi cho chúng ta, lần giao dịch này chúng ta được nhiều hơn mất, vừa có khả năng mở rộng thị trường sang trời Âu, vừa có thể hạ gục Phương Thị nhanh chóng, hơn nữa lại còn có nguồn vốn to lớn từ phía M&N, quản thực con mồi này quá béo bở.

Và điều quan trọng hơn hết là trong KP, cổ phần của chủ nhân chiếm số lớn hơn rất nhiều so với những cổ đông còn lại, cho nên dù cho hắn có ý định mua lại cổ phần từ những cổ đông đó đi chăng nữa thì cũng không thể làm lung lay vị trí của ngài.”
Những gì J nói không hề sai, nhưng chính vì lợi ích từ nó là quá lớn nên hắn mới sinh ra cảm giác nghi ngờ, hắn nghi ngờ có một kế hoạch đằng sau kéo hắn xuống vũng bùn.
“Tôi sẽ xem xét vấn đề này sau, còn việc ngày mai cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Thuộc hạ đã chuẩn bị xong thưa chủ nhân.”
“Tốt.

Phía Triệu Y Vân có động tĩnh gì không?”
“Thưa chủ nhân, người của ta báo cáo lại rằng vốn dĩ tối hôm qua bọn họ đã rời đi, nhưng cuối cùng lại bị Phương Thần Phong xuất hiện kịp thời ngăn cản, đến bây giờ bọn họ đang bị giảm lỏng ở hai nơi riêng biệt, kế hoạch e là phải dời lại, tuy nhiên Triệu Y Vân có báo lại rằng cô ta đang chuẩn bị kế hoạch đào tẩu, cô ta yêu cầu chúng ta có thể sắp xếp người ứng phó khi thời khắc đó xảy đến.”, J cung kính báo cáo.
“Vậy thái độ của Phương Thần Phong đối với Hà Linh Chi ra sao?”
“Thưa chủ nhân, kể từ lúc có sự xuất hiện của Lưu Kha Nguyệt, hắn ta gần như là không quan tâm đến cô ta nữa, nhưng ngược lại lại chiều chuộng Lưu Kha Nguyệt vô cùng.”
Nghe đến đây, Lý Hàn Ân bỗng cười lớn, ánh mắt âm độc của hắn nhìn vào khoảng không trước mắt nói:
“Phương Thần Phong à Phương Thần Phong, rốt cuộc thì ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Cứ để hắn chìm đắm trong thứ tình cảm đó, có như vậy chúng ta lại càng dễ hành động hơn.”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
---------
Phía Hà Linh Chi bên này, bởi vì hôm qua khi dọn đồ đạc cô đã quên không dọn đồ trong tủ quần áo, mà bên trong đó lại có vài thứ vô cùng hữu ích cho cô bây giờ.

Trong ngăn kéo đựng đồ lót, cô đã nghiên cứu làm một ngăn nhỏ khác ở sâu bên trong, trước đây, thời điểm Phương Thần Phong đi Mỹ, vì quá buồn chán nên cô đã nghĩ ra nó, không ngờ hiện tai lại hữu ích như vậy.

Nâng tay nhấc ngăn kéo nhỏ xuống, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay giống hệt với cái mà Phương Thần Phong đã tịch thu của cô ngày hôm qua, và một chiếc máy tính mini, chiếc máy tính này cô chỉ dùng để phá khóa và chuyển giao thông tin dữ liệu, nó không có khả năng hack vào hệ thống tường lửa nên cô không thể làm nhiều việc hơn, chính vì thế trước mắt cô phải tìm cách phá giải những ổ khóa này trước đã.
Đem chiếc máy tính áp vào ổ khóa cánh cửa ra vào, Hà Linh Chi bắt đầu thực hiện thao tác, trải qua một khoảng thời gian khá lâu, lúc này hai đầu lông mày cô đã cau chặt lại với nhau, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi vì căng thẳng.
‘Tít… tít… tít…’
“Chết tiệt.”
Khi những tiếng ‘tít’ vang lên không ngừng, Hà Linh Chi bỗng chửi thề một câu, bởi vì tiếng kêu đó báo hiệu phá khóa không thành công, cô bắt đầu thao tác kiểm tra lại một lượt liền phát hiện Phương Thần Phong vậy mà lại dùng mật mã bằng DNA của hắn? Chẳng lẽ hắn đã dự đoán trước được cô sẽ bỏ trốn sao? Một lần nữa đôi bàn tay thanh mảnh lại bắt đầu múa trên bàn phím nhỏ, bởi vì vô hiệu hóa không thành công nên bây giờ cô cần phải xóa mọi dấu vết mình để lại, nếu không với thân phận là DEATH thì Phương Thần Phong hoàn toàn có thể phát hiện ra việc cô đang dấu thiết bị phá khóa này.
Sau khi làm xong, cô lại đem chiếc máy tính ra áp lên cửa ban công sát sàn, nhưng kết quả vẫn vậy, Phương Thần Phong lần này quả thực là không muốn cho cô ra khỏi đây nên mới làm như vậy mà.

Hà Linh Chi không can tâm, cô nhất định phải rời khỏi nơi này, nhập một dòng thông báo gửi đi, bây giờ cô phải nghĩ cách lấy bằng được DNA của Phương Thần Phong, có như vậy thì cô mới rời khỏi nơi này được.
Nhưng để làm được việc này rất khó, bởi vì trong phòng tắm Phương Thần Phong không hề để bất cứ dụng cụ cá nhân nào, bàn chải không, dao cạo râu không, mà căn phòng này đều đặn mỗi sáng đều có người làm vào dọn vệ sinh nên tóc của hắn cô cũng không thể lấy được.
Cau mày suy nghĩ một lúc lâu thật lâu, đột nhiên ánh mắt cô lóe sáng trong chốc lát, rồi lại trở lên âm hiểm, thống hận.
‘Ngoài cách đó ra, mình không còn cách nào khác!’, Hà Linh Chi thầm nghĩ.
---------
Buổi tối, sau khi giải quyết xong công việc của tập đoàn, Phương Thần Phong lập tức trở về Hắc Phong Bang, vừa vào phòng khách hắn liền bị bất ngờ bởi một vòng ôm, Lưu Kha Nguyệt đem theo bộ mặt ấm ức rúc vào lòng Phương Thần Phong, giọng nói nghẹn ngào vang lên:
“Phong… sao hôm qua anh để em một mình chứ, anh có biết là em đã sợ như thế nào không?”
Phương Thần Phong bị cô ta ôm như vậy thì đứng bất động một lúc sau đó mới nang tay vỗ nhẹ vào vai Lưu Kha Nguyệt, nói:
“Cả ngày hôm nay anh đã rất mệt, em muốn đi đâu thì kêu người làm dẫn đi, anh đi nghỉ ngơi một lát, có gì chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Dứt lời, Phương Thần Phong liền gỡ tay cô ta ra rồi đi lên phòng ngủ, Lưu Kha Nguyệt vì bị hắn ngó lơ mà tức giận không thôi, cô ta vốn định thăm dò xem Hà Linh Chi hiện tại đang ở đâu, vì kể từ đêm hôm qua cô ta không hề nhìn thấy mặt cô ở bất kì nơi nào trong căn nhà này, chẳng lẽ Phương Thần Phong đã mang Hà Linh Chi đến một nơi khác.
‘Ting\~\~\~’
Đột nhiên điện thoại của cô ta sáng lên một thông báo ẩn, Lưu Kha Nguyệt sau khi nhìn thấy nó liền đi vào một góc khuất mở lên xem, sau khi tắt máy, bên môi cô ta liền nhếch lên một nụ cười thâm sâu.
Đứng trước cửa phòng, Phương Thần Phong đem tay mình áp lên máy quét DNA, cách cửa phòng lập tức bật mở, ở bên trong Hà Linh Chi đang ngồi ôm gối trên nền nhà nhìn ra ngoài ban công, hắn không nói gì mà đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cô, nâng tay vén lọn tóc xõa trước trán, hắn cất giọng dịu dàng:
“Chắc em đói rồi đúng không? Đợi anh đi tắm xong sẽ đem bữa tối lên cho em.”
Nói xong hắn liền bế cô lên đặt trên giường, bây giờ thời tiết đã vào đông, nếu cô cứ ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo kia thì chẳng mấy mà ốm, xong xuôi hắn liền quay người đi vào phòng tắm.

Hà Linh Chi từ đầu đến cuối không hề nói câu gì, cũng không hề nhìn đến Phương Thần Phong, nhưng lúc này giọng noi nhỏ nhẹ vô lực của cô đột nhiên vang lên:
“Hãy để tôi đi đi, đừng nhốt tôi nữa.”
Câu nói này của cô khiến Phương Thần Phong phải dừng lại bước chân, quay người đi lại phía cô, ngồi xổm đối diện với Hà Linh Chi, hắn cất giọng trầm trầm:
“Em sẽ không đi đâu cả, từ nay trở về sau em sẽ chỉ ở nơi này mà thôi.”
Bởi vì Hà Linh Chi đang ngồi trên giường, còn hắn thì ngồi xổm bên dưới nên ánh mắt hai người lúc này vừa hay ngang tầm mắt nhau, đôi mắt lưu ly của cô vẫn tĩnh lặng như trước, không một chút cảm xúc, dao động cũng không, bởi vì cô đã biết trước đáp án của hắn là gì rồi, nếu hắn có ý định để cô rời đi thì đã không dùng đến mật mã DNA.

Hà Linh Chi bây giờ không còn muốn phản kháng hắn nữa, vì cô biết nó sẽ chẳng có tác dụng gì, điều cô nên làm bây giờ là nhanh chóng lấy được DNA của Phương Thần Phong rồi rời khỏi nơi này mãi mãi.
[…].

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play