Đỗ Dĩ Vân im lặng.

Đỗ lão gia phất tay, để nha hoàn đang đứng đi xuống, hơn nữa nhỏ giọng phân phó: "Giữ chặt miệng lại, đừng truyền ra ngoài, còn có, đừng để Như Nguyệt lại đây.”

Chờ sảnh đường chỉ còn lại lão gia phu nhân cùng một ma ma, Đỗ phu nhân vỗ bàn, cứng mặt: "Ngươi mau nói thật!”

Đỗ Dĩ Vân làm công việc thêu, sống tiết kiệm quả thật có thể tích góp bạc, đương nhiên, đúng như lời bọn nha hoàn kia nói, tích góp thế nào cũng sẽ không có nhiều như vậy, hơn nữa còn bị tiền thuốc mài mòn, hiện tại bạc là của Sở Thừa An, là nàng lấy lý do Đỗ Như Nguyệt để lừa Sở Thừa An đến.

Nếu như nàng thú nhận nguồn gốc của số bạc này, đó chính là thừa nhận mình phản chủ.

Ngẫm lại Đỗ Như Nguyệt nói năng nhỏ nhẹ, nhiều năm như vậy, nàng sớm đã coi Đỗ Như Nguyệt là em gái ruột, Đỗ Như Nguyệt cũng đối xử với nàng thật lòng, nếu Đỗ Như Nguyệt biết nàng lấy nàng ấy ra làm chuyện đê tiện như vậy, sẽ thương tâm như thế nào?

Nàng không thể mở miệng được.

Nàng dùng sức cắn môi, thẳng đến trong miệng có mùi máu tươi, Dĩ Vân giương mắt nhìn Đỗ lão gia và Đỗ phu nhân ở trên đầu, nói: "Ngày cung yến, nô tỳ vẫn đi theo tiểu thư, chưa từng rời đi nửa bước, thật sự chưa từng thấy qua ngọc bội.”

Nhưng lời biện bạch của nàng biến thành lời nói một chiều, hiện tại Đỗ lão gia và Đỗ phu nhân đều cảm thấy ngọc bội chính là do nàng lấy, chỉ là nàng không chịu thừa nhận mà thôi.

Đỗ phu nhân đứng lên, đi quanh nàng nửa vòng, hít sâu một hơi, nói: "Dĩ Vân, chỉ cần ngươi nói cho chúng ta biết, ngươi đem ngọc bội bán đi đâu, ta cùng lão gia nể mặt ngươi hầu hạ Nguyệt Nguyệt nhiều năm như vậy, tuyệt đối sẽ không truy cứu ngươi, như thế nào?”

Dĩ Vân biết, Đỗ gia đối với nàng rất nhân từ, thu nhận giúp đỡ nàng cùng mẹ Mỗ, nô tỳ Đỗ gia không ai không hâm mộ, cho dù đến lúc này, Đỗ lão gia cùng Đỗ phu nhân đều tận lực ôn hòa, nếu đặt ở nhà người khác, nàng phỏng chừng sẽ bị mài đi một lớp da.

Nhưng bọn họ nhất định phải thất vọng rồi.

Đỗ Dĩ Vân giơ tay lên, cong ngón cái xuống, nói: "Nô tỳ thề, chưa từng cầm cái gọi là ngọc bội.”

Đỗ phu nhân thấy không nói được nàng, bà ấy kích động nói: "Sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy chứ!”

"Đây là ngọc bội của Vũ An Hầu, hắn là ai, nếu việc này kinh động thánh thượng, nhất định sẽ tra được trên đầu ngươi, ngươi là nha hoàn Đỗ gia chúng ta, Đỗ gia chúng ta chưa từng bạc đãi ngươi, ngươi lại muốn hại chúng ta sao?"

Dĩ Vân giương mắt nhìn Đỗ phu nhân, ánh mắt lộ ra kinh sắc: "Phu nhân, Đỗ gia đối đãi với Dĩ Vân ân trọng như núi, Dĩ Vân chưa từng nghĩ tới việc làm hại Đỗ gia!”

Đỗ phu nhân tức giận đến rơi nước mắt: "Ngươi lấy ngọc bội, chẳng khác gì Đỗ gia chúng ta lấy ngọc bội, Đỗ gia chúng ta trị gia không nghiêm, mới có thể xuất hiện nô tài như ngươi, nếu Hầu gia muốn trách tội, Đỗ gia chúng ta làm sao gánh vác được, chúng ta ưu đãi ngươi mấy năm nay, vậy mà lại bị ngươi hại chết!”

Đỗ lão gia tiến lên trấn an Đỗ phu nhân, sắc mặt ông ấy cũng không tốt lắm, chuyện này không tốt sẽ hủy hoại con đường làm quan của ông ấy.

Ông ấy là quân tử rất biết kiềm chế, chỉ nói: "Ngươi mau nói thật, ngọc bội bị ngươi bán đi đâu, ta đi chuộc lại, thừa dịp sự tình còn có thể cứu vãn.”

Môi Dĩ Vân run rẩy.

Nàng cảm giác được cổ họng rất khô khốc, có rất nhiều chuyện muốn nói, nàng không phải là kẻ khinh người, nàng vẫn nhớ rõ ân tình của Đỗ gia, nàng càng muốn nói là, nàng không có trộm đồ.

Nhưng trời ạ, lời của một nô tỳ như nàng nói, chống lại được một câu nói của Hầu gia sao?

Trong lòng Đỗ Dĩ Vân cứng lại, nàng cũng đã từng là một tiểu thư, nếu như nàng không phải thân phận ti tiện như vậy, sẽ không có ai tin lời nàng sao?

Nàng ở bên cạnh hầu hạ Đỗ Như Nguyệt, có một loại ảo giác nàng cũng là tiểu thư, nhưng ảo giác chung quy vẫn là ảo giác, lời nàng nói căn bản không có trọng lượng, Sở Thừa An chỉ cần thả ra một câu là có thể giết chết nàng.

Đây là thân phận, đây cũng là ý trời.

Làm sao nàng lại không hiểu đây.

Dĩ Vân nhắm mắt lại, cho dù vậy, thắt lưng vẫn thẳng tắp, nàng có kiêu ngạo của nàng, cho nên giọng nói khàn khàn, nói: "Lão gia, phu nhân, Dĩ Vân chưa từng thấy qua ngọc bội, cũng không trộm nó.”

Lúc này, ma ma ở một bên đứng ra, nói: "Nha đầu này còn miệng cứng, coi như không biết đau, lão gia phu nhân, chuyện liên quan đến Đỗ gia, không thể để cho nàng ta hủy hoại Đỗ gia được, phải đánh nàng ta một trận, nàng ta mới có thể nghĩ rõ, nói ngọc bội ở đâu!”

Đỗ lão gia nhíu mày: "Cái này..."

Đỗ phu nhân hung hăng nói: "Người đâu, thượng hình!”

Hình phạt Đỗ gia, là một khối ván gỗ đen sì sì, trên ván gỗ có một ít khối sắt tròn nhô ra, nói là lang nha bổng cũng không quá đáng.

Gã sai vặt mang tới một cái ghế dài, bởi vì Đỗ gia quanh năm chưa từng dùng qua luật hình sự, nên trên băng ghế đều là bụi bặm, khi Dĩ Vân bị đè lên, quần áo toàn bộ bị bẩn, nàng không có cách nào giãy dụa, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã sai vặt cầm lấy ván gỗ.

Hắn ta nhìn theo bóng lưng của Dĩ Vân: “Phốc" một tiếng, toàn bộ khuôn mặt của Đỗ Dĩ Vân không còn huyết sắc.

Dĩ Vân nói trong đầu: "À, ta sắp chết ngay tại chỗ rồi.”

Hệ thống: "Ngươi giả vờ, ta che cho ngươi không còn cảm giác đau nữa rồi." 

Dĩ Vân: "Cảm ơn, yêu ngươi nha.”

Hệ thống: "Buồn nôn.”

Đánh một ván như vậy, Đỗ lão gia ngoảnh mặt đi, không đành lòng nhìn, mà Đỗ phu nhân cũng giơ tay lên để gã sai vặt kia dừng lại và hỏi: "Ngươi có chịu nói hay không?”

Đỗ Dĩ Vân thở ra một hơi, giọng nói run rẩy: "Nô tỳ... Không... Ăn cắp.”

Ma ma kia nói: "Là đánh không đủ tàn nhẫn, lại đánh ba mươi ván là được!”

Ba mươi ván này sẽ khiến Đỗ Dĩ Vân mất nửa cái mạng, ba mươi tấm ván lớn như vậy, Đỗ Dĩ Vân sợ là không chống đỡ nổi.

Đúng lúc này, bên ngoài sảnh đường truyền đến âm thanh ồn ào: "Tiểu thư, người không thể đi vào!”

“Buông ta ra!” Đỗ Như Nguyệt dùng sức đẩy ngã một nha hoàn, nàng ấy nhào tới bên người Đỗ Dĩ Vân, khuôn mặt đầy nước mắt: "Các ngươi đánh nàng làm gì? Nàng nói nàng không lấy các người đã nghe chưa?”

Dĩ Vân ngước mắt lên, mồ hôi lạnh rơi vào trong mắt nàng, rất chua xót, nàng thấp giọng nỉ non: "Tiểu thư..."

Đỗ phu nhân đi lên kéo Đỗ Như Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, việc này con không hiểu đâu, con đừng mù quáng xen vào." Bà ấy lại gọi hạ nhân: "Người đâu, mau mang tiểu thư xuống.”

“Con không đi!” Đỗ Như Nguyệt nắm chặt cánh tay Đỗ Dĩ Vân: "Hôm nay các người đánh chết Dĩ Vân, ngày mai con sẽ treo cổ ở trong phòng!”

Đây là lời nói tàn nhẫn nhất mà Đỗ Như Nguyệt có thể nói ra, Đỗ lão gia vừa tức vừa bất đắc dĩ, nói với Đỗ Như Nguyệt: "Cái gì mà treo cổ, ai dạy cho con những lời như này?”

Đỗ phu nhân cũng khóc: "Ngươi nói chúng ta là vì ai, còn không phải vì ngươi sao, nếu nàng ta là nha hoàn sai bảo thì thôi, nhưng nàng ta là nha hoàn thiếp thân của ngươi! Làm ra chuyện này, nếu truyền ra ngoài vậy thanh danh của ngươi phải làm sao bây giờ? Sau này còn có thể gả cho một người phu quân tốt sao?”

Đỗ gia trọng giáo dưỡng nhất, là nhà thư hương môn đệ, đây là chuyện mọi người ở Kinh Thành đều biết, nhưng nếu ngọc bội của Vũ An Hầu là nha hoàn phủ đệ bọn họ lấy, thì đúng là một chuyện cười lớn.

Đỗ Như Nguyệt nhìn túi vải hoa ném trên mặt đất, nói: "Dĩ Vân có nhiều bạc như vậy là con đưa, liên quan gì đến Vũ An Hầu?”

Nàng ấy quỳ xuống với cha mẹ hai bước: "Cha, mẹ, Đỗ gia là thanh lưu, là Tiểu Nguyệt Thanh Phong, nhưng nữ nhi chưa bao giờ có một người bạn tốt nào có thể nói những lời tri kỷ, Dĩ Vân là người duy nhất hiểu tâm tư của nữ nhi, cầu xin các người buông tha cho Dĩ Vân!”

Dĩ Vân nằm sấp trên ghế.

Lúc bọn họ đều chỉ trích nàng, nàng không nghĩ tới muốn khóc, nhưng Đỗ Như Nguyệt như vậy, thoáng cái làm cho ánh mắt nàng nóng lên, mũi đều bị chặn lại, trước mắt bắt đầu mơ hồ.

Nàng không thể tưởng tượng được Đỗ Như Nguyệt có thể làm được điều này cho nàng.

Trong mông lung nàng cảm giác được, cái gọi là tiểu thư khuê các, cũng không phải xem tư thái của ai, cũng không phải nhìn ai ra tay hào phóng, càng không phải nhìn thân phận, mà là như Đỗ Như Nguyệt, lòng dạ ngàn vạn dặm.

Nàng không phải người như vậy, cho nên Đỗ Dĩ Vân nàng chỉ có thể là nha hoàn, một nha hoàn nghèo khổ.

Nàng nâng tay lau đi mồ hôi lạnh cùng nước mắt trên mặt, giãy dụa từ trên băng ghế lăn xuống, Đỗ Như Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng, kinh hãi kêu lên: "Dĩ Vân, ngươi mau nằm sấp!”

Đỗ Dĩ Vân lắc đầu, cho dù sắc mặt như tờ giấy vàng, cho dù lưng đau đến mức làm cho nàng ngất xỉu, thì nàng vẫn dùng khuỷu tay lắc lắc, chống nửa người trên của mình, hai đầu gối khép lại, làm ra tư thái quỳ xuống.

Hai tay nàng đặt trên mặt đất, trán chạm vào mu bàn tay, là một đại lễ.

"Nô tỳ Đỗ Dĩ Vân, có lẽ không phải là người tốt, nhưng mà," Nàng nằm sấp, nước mắt rơi dọc theo sàn nhà, lần lượt để lại những vết ướt át: "Nô tỳ chưa từng trộm ngọc bội, càng không có cố ý hãm hại Đỗ gia.”

"Nô tỳ nguyện lấy cái chết, phiền lão gia phu nhân, mang theo mạng của nô tỳ, đến chỗ Vũ An Hầu chứng minh sự trong sạch của nô tỳ."

Vừa dứt lời, Dĩ Vân vừa định đứng lên đụng vào cột trụ, mới phát hiện thân thể này quá yếu, bị một ván kia, nàng không có cách nào chạy lên, hành động đụng cột tự nhiên bị ngăn lại.

Hệ thống: "Chậc chậc, nhìn bộ dạng thảm hại của ngươi, thong thả một chút, tự sát sẽ làm cho ngươi bị tước đoạt không thể làm nhiệm vụ nữa, à đúng rồi, tuy rằng cưỡng chế rời khỏi thế giới cũng gần như vậy.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dĩ Vân nói: "Kích thích, ta cảm thấy ta có thể làm thêm mười nhiệm vụ này nữa!”

Hệ thống: "Ngươi có muốn bị đánh đập mười lần nữa không?" 

Dĩ Vân nở nụ cười: "Khổ lắm tất đến ngày sung sướng, họa phúc không lường, ai biết không phải phúc.”

Hệ thống: "..." Quên đi, vẫn là nhanh chóng nhiệm vụ thất bại cưỡng chế rời khỏi thế giới đi, à không đúng, sao bây giờ còn không có nhắc nhở nhiệm vụ thất bại đây?

Bên này hệ thống đang điều tra rối rắm, bên kia Dĩ Vân đã thu thập xong gia sản, nói là gia sản, cũng chỉ có hai ba bộ quần áo thôi, nàng mang theo mẹ Mỗ thân thể yếu ớt ngồi lên một chiếc xe bò.

Chuyện khôi hài ở sảnh đường kia, cuối cùng lấy mệnh của Đỗ Như Nguyệt bức bách, thiếu chút nữa một khóc hai nháo ba treo cổ, khó khăn lắm mới bảo vệ được Đỗ Dĩ Vân, nhưng mà, trong Đỗ phủ không còn chỗ dung thân của Dĩ Vân nữa.

Nàng bị trục xuất khỏi Đỗ phủ.

Trước khi đi, bầu trời "ầm ầm" vài tiếng sấm rền, không bao lâu sau, mưa to, Đỗ Như Nguyệt bị Đỗ phu nhân nhốt lại, cả Đỗ phủ không có một người đến tiễn Đỗ Dĩ Vân, xe bò không có lều kiên cố, chỉ có giá đỡ và giẻ rách được dựng lên bằng cỏ dại, khó có thể ngăn trở mưa lớn như vậy, nửa người Đỗ Dĩ Vân đều ướt, không khỏi có chút tiêu điều.

Dĩ Vân chỉ có thể may mắn ánh sáng tối, khiến mẹ Mỗ không thấy rõ sắc mặt của nàng, bởi vì cơn đau nhói ở lưng đã biến thành cơn đau âm ỉ, nhưng nàng chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu là nữ tử khác, sớm đã hôn mê mấy trăm lần rồi.

Mẹ Mỗ có chút lo lắng: "Sao đột nhiên chuộc mình ra? Đỗ phủ cũng là một nhân gia hào phóng hiếm có.”

Dĩ Vân miễn cưỡng cười nói: "Kế hoạch đã lâu rồi, không phải đột ngột.”

Nàng không có nói sự thật cho mẹ Mỗ biết mình bị đuổi ra khỏi Đỗ phủ, nàng sợ mẹ Mỗ lo lắng, đến cùng cũng không vẻ vang gì, nàng nhất định phải hết sức giấu diếm, vì thế, liền lấy lý do mình chuộc lại khế ước bán thân, mang theo mẹ Mỗ rời khỏi Đỗ phủ suốt đêm.

Về phần kế tiếp làm như thế nào, nàng không biết.

Nàng nghĩ, đại khái trước tiên tìm một chỗ dừng chân, sau đó lại đi tìm việc.

Nàng phải chống đỡ, không có gì to tát, nếu ngay cả chính nàng cũng không chịu nổi, thì mẹ Mỗ phải làm sao bây giờ.

Trận mưa to này đến quá đột ngột, hoa Đỗ Như Nguyệt để ở ngoài phòng còn chưa kịp thu hồi, vốn những bông hoa này đều là do Đỗ Dĩ Vân xử lý, xảy ra loại chuyện này, Đỗ Như Nguyệt nằm sấp trên giường khóc, các đại nha hoàn không quá để ý, chỉ có tiểu nha hoàn ra vào thu dọn chậu hoa.

Trong đó, bông hoa nhỏ màu trắng trong chậu hoa hải đường vừa nở một đóa hoa, đã bị mưa to quật ngã, làm cho nó không thể sống được.

Một tiểu nha hoàn cầm chậu hoa, không khỏi tiếc nuối: "Đây là những giống hoa Tây Bắc đúng không?”

"Đúng vậy, vốn dĩ ta còn muốn xem nó có thể nở ra hoa gì đây." Một tiểu nha hoàn khác nói.

"Đáng tiếc..."

Trận mưa này thoáng cái đã rơi vài ngày, Đỗ gia vốn định chờ trời nắng, chọn một ngày tốt đi thăm Vũ An Hầu phủ, nhưng hôm nay vẫn như vậy, chỉ có thể đội mưa đi bái phỏng Hầu phủ.

"Hầu gia, Đỗ đại nhân đến thăm." Chu An bẩm báo với Sở Thừa An.

Sở Thừa An nhíu mày, mới mấy ngày, đây là tới cầu xin hắn?

Hắn đứng lên đi về phía sảnh đường, bước chân nhanh đến mức ngay cả chính hắn cũng không để ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play