Sau khi xác định xong các vấn đề liên quan đến hệ thống, Dĩ Vân lại ngủ thiếp đi.

Khi trời hơi sáng, một nụ hôn dịu dàng hạ xuống mí mắt nàng, từng chút từng chút, đánh thức nàng từ trong giấc ngủ sâu, nàng nghe thấy Sở Thừa An lẩm bẩm: "Đôi mắt thật đẹp.”

Ngón tay hắn đùa nghịch mái tóc của nàng, lẩm bẩm: "Tóc thật mượt.”

Lại giơ tay sờ soạng dái tai của nàng, giọng nói mang theo ý cười: "Lỗ tai cũng rất mềm.”

Dĩ Vân: "..." Cứu mạng, ai tới giúp nàng đá người đàn ông đang quấy rầy giấc mơ này xuống giường đi!

Đỗ Dĩ Vân vốn định mở to mắt ra, làm hắn giật nảy mình, kết quả bởi vì mí mắt quá nặng, dùng sức mở mắt hai ba lần mới có thể nhìn rõ.

Cho nên trong mắt Sở Thừa An, chính là nàng mệt mỏi nháy mắt mấy cái, lông mi run rẩy trước khi mở mắt ra, trong mắt mông lung như cắt nước mùa thu, nhìn hắn với vẻ vô cùng oán hận, căn bản không có uy lực nàng muốn.

Trong lòng hắn rất thích, nhịn không được cúi đầu hôn lên mi tâm nàng, dịu dàng nói: "Ngủ thêm một chút nữa đi.”

Dĩ Vân: "..."

Nàng rất muốn ngủ, nhưng ai đã đánh thức nàng, thực sự trong lòng còn không rõ à.

Nhất thời nàng có chút tức giận, giơ tay vung tay của Sở Thừa An đang đặt ở trên thắt lưng nàng ra, nói chuyện lại hữu khí vô lực: "... Cút.”

Sở Thừa An đáp: "Được.” Ngoài miệng đồng ý rất nhanh, nhưng lại hoàn toàn bất động, mà thay vào đó hắn lại kéo chăn của nàng, bàn tay lại không thành thật chút nào, lúc thì khẽ vuốt ve mặt mày của nàng, lúc lại ôm lấy eo nhỏ của nàng.

Giữa lúc bị quấy rối như vậy, Đỗ Dĩ Vân lại chợp mắt một chút, cuối cùng cũng lấy lại được sức lực, thì lúc này Sở Thừa An cũng đứng lên.

Hắn mặc quần áo rồi mở cửa cho người đưa nước nóng vào, tự mình nhanh chóng tắm rửa, mặc quần áo, búi tóc lại, lại biến thành Hầu gia phong độ nhẹ nhàng kia.

Đỗ Dĩ Vân nằm trong chăn, nhìn hắn không gọi bất cứ ai khác vào, sau khi tắm rửa xong lại chống bình phong, bận rộn, tự mình vắt khăn tay, thử nhiệt độ nước, trên mặt nước còn có một tầng cánh hoa xinh đẹp, có mùi thơm đặc biệt.

Nàng đang nhìn hắn, Sở Thừa An cũng giương mắt nhìn, đáy mắt đen kịt giống như lóe sáng, lông mày tuấn dật, hăng hái, phong quang hơn lúc trước.

Hắn nói: “Nước được rồi, tắm đi.”

Đỗ Dĩ Vân nhướng mày nhìn hắn: "Ngài đi ra ngoài.”

Sở Thừa An không nói hai lời, dùng chăn bông quấn nàng lại, ôm cả chăn bông cả nàng, Đỗ Dĩ Vân còn chưa kịp giãy dụa, hắn hai ba bước đã đến sau bình phong, đặt nàng nhẹ nhàng vào nước ấm.

Nước tràn qua bả vai xoa dịu cơn đau khắp người nàng, khi nàng còn chưa kịp thoải mái thở dài, đã thấy Sở Thừa An cầm lấy khăn tay, muốn lau mặt cho nàng.

Đỗ Dĩ Vân né tránh, Sở Thừa An đưa tay đè lại ót nàng, khăn ấm dịu dàng lướt qua chóp mũi, chỉ nghe thấy hắn nói: "Ngoan.”

Nhớ lại mọi chuyện hoang đường hôm qua, khuôn mặt Đỗ Dĩ Vân đỏ lên, lại bởi vì hơi nước bốc lên nên cũng không có dấu hiệu giảm bớt.

Sở Thừa An nhìn thấy, nhịp tim càng lúc càng dồn dập, nhưng hiếm khi hai người yên lặng như vậy, hắn không dám nói gì nữa, sợ chọc cho nàng không vui, đó không phải là cái được không đủ bù cái mất sao?

Chỉ là khi ngón tay hắn bơi xuống nước, Đỗ Dĩ Vân mới tỉnh táo, nàng đè tay hắn lại, nói: "Không cần ngài..." Nàng cắn cắn môi: “Ngài đi ra ngoài đi.”

Cách những cánh hoa tươi mới trên mặt nước, Sở Thừa An nhìn thấy dấu vết mơ hồ trên người nàng, cổ họng bất giác khẽ động, hắn nghiêng người, tầm mắt ngang hàng với ánh mắt nàng: "Ta sẽ không làm cái gì khác, chỉ là, nàng muốn cho những người khác nhìn thấy dấu vết trên người nàng sao..."

Đỗ Dĩ Vân sĩ diện cỡ nào, có lẽ những nữ nhân khác sẽ khoe vết hôn trên cổ mình, nhưng với tính tình của nàng, là ước gì có thể dùng vải quấn toàn bộ cổ lại, một chút cũng không cho người khác biết.

Tóm lại, những gì Sở Thừa An nói quả thật không sai, toàn bộ dấu vết trên khắp cơ thể này, sẽ làm cho nàng cảm thấy mất mặt.

Nàng hơi tức giận, nói: "Ta đã bảo ngài đi ra ngoài, cũng không cho phép ngài gọi người khác vào, ta, ta tự mình làm là được.”

Đáng tiếc lời này không hề hung dữ chút nào, giống như một sợi lông vũ đang gãi tới cào lui ở trong lòng Sở Thừa An, hắn nín thở, ngoài miệng đáp ứng, nhưng lại một lần nữa cầm khăn lau vai cho nàng.

Đỗ Dĩ Vân xoay người, hờn dỗi một mình.

Nhưng tức giận thế nào cũng không chịu nổi sự dịu dàng của hắn, sức lực mà hắn chà xát lưng rất tốt, nặng một chút ngại dùng quá sức, nhưng nhẹ một chút lại không đủ, sự buồn bực trong lòng Đỗ Dĩ Vân chậm rãi tản đi.

Đang lúc nàng thoải mái nheo mắt lại, động tác sau lưng cũng đột nhiên dừng lại, nàng theo bản năng quay đầu lại liếc mắt một cái, Sở Thừa An đang giơ tay ấn trán mình, mà nơi ngang tầm mắt với nàng, có một thứ đang phồng lên.

Đỗ Dĩ Vân: "..."

Tắm rửa cho nàng, đối với Sở Thừa An mà nói làm sao không phải là một loại hấp dẫn được chứ? Hắn cho rằng mình có thể kiềm chế tốt, đêm qua lại thỏa mãn như vậy, hôm nay có thế nào cũng không nên nổi lên phản ứng gì nữa.

Kết quả nhìn người dưới làn nước mờ mịt, hắn vẫn không thể ức chế bản năng.

Lúc này, Đỗ Dĩ Vân không nhận nhầm thứ này thành đao nữa, sau khi xem hiểu khuôn mặt nàng càng đỏ lên, may mà sắc đỏ trên mặt chưa lui, nên cũng không có đột ngột.

Trong lòng nàng mắng vài câu đáng đời, ai bảo hắn nhất định phải giúp nàng, nàng cũng không cầu xin hắn, ngay sau đó nàng nổi lên tâm tư xấu xa, làm bộ không hiểu, nói: "Sao lại dừng lại? Ngài cũng tắm giúp mọi người như thế à?”

"A." Sở Thừa An từ sâu trong cổ họng đáp một tiếng, lại một lần nữa khống chế lực đạo dưới tay, khăn tay lướt trên làn da trắng như sứ, nhưng không làm gì được.

Đúng là chân quân tử cũng đáp lại câu "Không làm cái gì khác" của hắn.

Đỗ Dĩ Vân hoàn toàn yên lòng, nàng thoải mái tắm rửa, nhưng bồn tắm này làm Sở Thừa An hô hấp nặng nề, mồ hôi nhễ nhại, đến lúc mặc quần áo, giọng nói của hắn khàn khàn: "Nàng mặc đi, ta chờ nàng đi ra.”

Lúc này hắn đã có kinh nghiệm, sải bước nhanh chóng ra khỏi bình phong.

Đỗ Dĩ Vân từ trong khoang mũi hừ một tiếng.

Vừa vặn lúc này, hạ nhân ngoài phòng đến xin chỉ thị: "Hầu gia, Chu An thống lĩnh đến hỏi ngài khi nào xuất phát?”

Hôm nay, ở Binh bộ có một số việc phải xử lý, Sở Thừa An lại không bình thường đến giờ còn chưa ra khỏi cửa, Chu An chờ không kịp, liền để nha hoàn đến thúc giục.

Sở Thừa An đáp: "Để cho hắn đi trước.”

Đỗ Dĩ Vân ở trong bình phong nghe được rõ ràng, động tác mặc quần áo lại chậm lại, nàng cố ý kéo dài thời gian, một dây đai vừa buộc vừa cởi.

Hắn muốn chờ nàng đi ra, nhưng nàng lại không cho hắn toại nguyện.

Ngoài cửa lại thúc giục hai ba lần, Đỗ Dĩ Vân mím môi vụng trộm nở nụ cười, lại nghe Sở Thừa An khẽ thở dài một tiếng, từ phía sau bình phong đi tới.

Nhìn thấy hắn tinh thần sảng khoái, Đỗ Dĩ Vân lại không vui vẻ, nhíu mày nói: "Làm cái gì đấy, còn không mau đi Binh bộ?”

Sở Thừa An nhướng mày, nghe nói nhà khác đều là thê tử lưu luyến trượng phu sắp ra cửa, tại sao hắn lại không có cơ hội này?

Thôi, núi không phải mình ta, ta đến tìm núi, Sở Thừa An nghĩ như vậy, bỗng nhiên hắn đến gần nàng, ôm lấy eo nàng, Đỗ Dĩ Vân "A" kêu lên một tiếng.

Trong phòng yên tĩnh lâu như vậy, tiếng kêu này vô cùng đột ngột, nha hoàn ngoài phòng chờ đợi nhớ tới thái độ của Hầu phu nhân đối với Hầu gia, còn tưởng rằng xảy ra cái gì, nên mới to gan đẩy nhẹ cửa ra để dò xét.

Trong phòng có một mùi hương ấm áp nhàn nhạt, ở phía bên phải sau bình phong có một đôi bóng đan xen —— bóng dáng cao cường ôm cái bóng nhỏ nhắn vào trong ngực, môi răng chạm nhau.

Nha hoàn bất ngờ đỏ mặt, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, lặng yên không một tiếng động đóng cửa phòng lại.

Nếu không phải thật sự bởi vì sự vụ quấn thân, làm sao Sở Thừa An nỡ rời đi.

Cả ngày trôi qua, tâm tình hắn rất tốt, cấp dưới khó có thể nhìn thấy Sở Thừa An dễ nói chuyện như vậy, nhanh chóng, có người xin nghỉ, có người nhận lỗi, hình phạt cũng không nghiêm khắc như thường lệ, làm cho tất cả mỗi người đều vui vẻ.

Vừa đến chạng vạng, Sở Thừa An cố gắng càng nhanh càng tốt trở về Hầu phủ.

Đỗ Dĩ Vân cho rằng hắn còn một lúc lâu nữa mới trở về, lúc nhìn thấy hắn, nàng lạnh lùng rời ánh mắt hướng sang bên cạnh, không để ý tới, nhưng Sở Thừa An ngược lại cũng không quan tâm, hắn lấy đồ chơi mới lạ mình mua trên đường ra.

Cái gì mà bố oa oa, kẹo hồ lô thì thôi đi, lại còn có cửu liên hoàn.

Đỗ Dĩ Vân không nhịn được: "Ngài coi ta là trẻ con sao?”

Ánh mắt Sở Thừa An nhẹ nhàng lóe lên, nói: "Vừa nghĩ đến nàng có thể thích, nên đã muốn mua lại toàn bộ.”

Dĩ Vân lấy tay đè lên khóe miệng, người đàn ông này không hiểu sao lại đáng yêu như vậy.

Đương nhiên đến ban đêm, đáng yêu là không thể bàn được, nhưng đáng hận đáng giận lại gần giống nhau, nàng vừa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại vừa thoải mái đến thiếu chút nữa ngất đi. ( truyện trên app T𝕪T )

Toàn bộ quá trình người bị hại chỉ có hệ thống.

Bởi vì buổi sáng nó bị nhốt trong phòng tối, buổi tối cũng bị nhốt trong phòng tối, phải biết rằng phòng tối rất là nhàm chán, ngoại trừ chơi xếp hình Tetris, còn lại cũng không có gì để làm.

Cứ như thế tiếp tục trong vài ngày, hệ thống bị hội chứng xếp hình Tetris, nó nhìn vào tất cả mọi thứ đều giống như xếp hình Tetris và muốn lấp đầy tất cả những chỗ lõm.

Hệ thống: "Không muốn chơi xếp hình Tetris nữa ..."

Dĩ Vân cũng đồng ý với hệ thống: "Nhưng trò chơi 'lấp đầy' kiểu này cũng thật là mệt mỏi và thú vị.”

Hệ thống: "Lấp đầy gì?”

Dĩ Vân nói: "Ah, ngươi không hiểu cấu trúc của cơ thể con người sao? Cũng là niềm vui lấp đầy mà.”

Hệ thống: "..." Đủ rồi, nó hiểu, nhưng sau này nó sẽ phải đối mặt với xếp hình Tetris ah!

Lúc hừng đông hôm nay, xiêm y của Đỗ Dĩ Vân nửa che, nàng sai Sở Thừa An: "Đi, lấy giày đến đây.”

Sở Thừa An rời giường và lấy giày thêu hoa của Đỗ Dĩ Vân đưa cho nàng, Đỗ Dĩ Vân lấy giày của mình, đánh vào người Sở Thừa An, đáng tiếc sức lực của nàng không đủ, đánh vào người Sở Thừa An quả thực là như gãi ngứa.

Đỗ Dĩ Vân đánh đến mỏi tay, Sở Thừa An lại một chút cũng không đau.

Đỗ Dĩ Vân dỡ bỏ sức lực: "Có đau không?”

Sở Thừa An thật sự không dám chọc nàng tức giận nữa, liền trả lời: "Đau.”

Đỗ Dĩ Vân lại hỏi: "Có biết sai không?”

Sở Thừa An lập tức trả lời: "Biết rồi.”

Giống như thẩm vấn học sinh vậy, Đỗ Dĩ Vân hỏi: "Sai ở đâu?”

Sở Thừa An trầm mặc, Đỗ Dĩ Vân là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, mọi việc hai người làm tất cả đều không vượt quá quy củ, một lát sau, hắn nói: "Hình như cũng không sai.”

Còn chưa kịp ôn tồn, Sở Thừa An đã bị đuổi ra khỏi phòng, cùng với một đôi giày thêu tinh xảo bị ném ra ngoài.

Nha hoàn canh giữ ở bên ngoài nhìn thấy dấu giày trên mặt Hầu gia, vội vàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Tâm tình Sở Thừa An ngược lại rất tốt, hắn giơ tay lau dấu giày trên mặt mình, không khỏi nhớ tới chuyện đã lâu, ở trong ngõ nhỏ hắn từng nhìn thấy Đỗ Dĩ Vân cầm giày đánh tên lưu manh trêu trọc mình.

Khi đó tâm tình hắn là như thế nào... À đúng rồi, còn cảm thấy nàng hung hãn, hiện tại xem ra, đây đâu phải hung hãn đâu, nếu có thể, hắn ngược lại muốn nàng đánh thêm vài cái.

Hắn cười lắc đầu một cái.

Hôm nay trong cung có yến tiệc, nói là Chiêu Dương quận chúa quanh năm điều dưỡng thân thể bên ngoài trở về, muốn chiêu cáo trong kinh, cho nên Sở Thừa An chuẩn bị qua loa một chút, đang muốn ra cửa, thì thấy Đỗ Dĩ Vân cũng muốn ra cửa.

Nàng nghe nói có quận chúa làm chủ yến hội, nhấc đuôi lông mày lên, liếc mắt nhìn hắn một cái.

Lại không biết một cái liếc mắt này tràn đầy phong tình, Sở Thừa An nhìn mà nheo mắt lại, ở cửa lớn Hầu phủ, hắn sẽ không làm chuyện gì khác thường, chỉ là nhéo nhéo bàn tay mềm mại của nàng, nói: "Nàng muốn ra ngoài làm cái gì?”

Đỗ Dĩ Vân không trả lời, nha hoàn phía sau đã thay nàng nói: "Phu nhân muốn đi hái hạt sen.”

Đỗ Dĩ Vân trừng mắt nhìn nha hoàn kia một cái, nha hoàn vội vàng im lặng.

Sở Thừa An hỏi: "Hái hạt sen làm gì?”

Đỗ Dĩ Vân nói: "Ngài quản ta làm gì, dù sao ngài cũng không về ăn cơm.”

Sau khi trở thành phu nhân Hầu phủ, nàng lười giao tiếp cùng người trong kinh, nhưng cũng không nhàn rỗi không làm việc, ngoại trừ thêu thùa trồng hoa, ngẫu nhiên làm mấy món ăn, Sở Thừa An ăn đều nhớ mãi không quên.

Hái hạt sen này, đoán chừng là muốn làm món gì đó.

Nhưng hắn luôn luôn có một chút lo lắng, nói: "Có thể để cho hạ nhân đi ra ngoài mua, hoặc để cho họ đi hái là được.”

Đỗ Dĩ Vân từ chối: "Ta muốn tự đi.”

Sở Thừa An dỗ dành nàng: "Được.” Ánh mắt hắn ý bảo mấy thị vệ phía sau đi theo Đỗ Dĩ Vân, lúc này bởi vì sắp đến giờ, nên không thể không ngồi lên kiệu, nhưng vẫn liên tục dặn dò nàng: "Đừng làm mình mệt.”

Đỗ Dĩ Vân cười nhạo hắn: "Tối nay ngài đừng về, ta sẽ không mệt.”

Sở Thừa An đột nhiên nở nụ cười, Đỗ Dĩ Vân mới phát giác lời này của mình có hơi lỡ lời, nàng đỏ mặt, vội vàng mang theo nha hoàn, gã sai vặt và một đội người rời đi.

Sở Thừa An cười cười, hắn vẫn nhìn nàng, mãi đến khi không thấy bóng dáng nàng đâu, mới để cho người nhấc kiệu.

Hắn nhất định phải trở về, cung yến phồn thịnh thì có ý nghĩa gì? Hắn muốn nhanh chóng trở về, ăn những món ngon nàng nấu, ôm lấy thân thể ấm áp của nàng.

Từ lúc xuất phát này, Sở Thừa An đã rất mong được trở về.

Nhưng hắn không biết, một số người không thể trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play