Thì ra Hầu gia vẫn là một người thích chiếm tiện nghi.

Không thể nói lý. Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Sở Thừa An chỉ có bốn chữ này.

Hắn là loại người có phẩm hạnh gì? Bên cạnh hắn không thiếu nữ nhân, nữ nhi bá phủ vương phủ gì cũng muốn nhào về phía hắn, chẳng lẽ hắn cần mơ ước nàng?

Thẳng đến khi trở lại Hầu phủ, gương mặt tuấn tú của Sở Thừa An âm trầm, Chu An liếc mắt một cái, đã đoán được hắn lại bị nha hoàn lớn mật kia làm cho tức giận.

Nhưng Chu An là đã thấy Hầu gia tìm nha hoàn kia trong đêm mưa như thế nào, cho nên căn bản không dám nói cái gì, chỉ lẩm bẩm, hắn ta nhìn Hầu gia cũng không phải thích người có tính cách kỳ quái, như thế nào lại vì nha hoàn này mà năm lần bảy lượt nổi nóng.

“Chu An!”

“Có thuộc hạ!” Chu An nhanh chóng phục hồi lại tinh thần.

Sở Thừa An mở bao cổ tay, mím môi: "Đi thông báo cho những gia tộc Kinh Thành, nhất là Đỗ phủ.”

Trong lòng Chu An nhảy dựng lên, không phải chứ, chẳng lẽ hắn còn muốn làm khó Đỗ Dĩ Vân, hắn không biết chính mình mới là người chịu thiệt sao?

Chu An cẩn thận hỏi: "Hầu gia là muốn?”

Sở Thừa An lạnh lùng nói: "Nói cho bọn họ biết, ngọc bội của ta đã tìm thấy ở đáy hòm, nhìn thấy bóng dáng người kia là ngoài ý muốn.”

Chu An nói thầm, để cho những thế gia kia tốn rất nhiều công sức tìm ngọc bội, quay đầu lại nói cho bọn họ biết đã tìm được rồi, đây không phải là muốn đùa giỡn người ta sao, có điều, Hầu phủ bọn họ muốn đùa giỡn người ta, mọi người không chỉ không vạch trần bọn họ, còn vui vẻ chơi cùng bọn họ.

Ngay sau đó, lại nghe Sở Thừa An nói: "Đi tìm nữ y sư của Bách Dược Đường, tìm một người có tay nghề giỏi, đi Thành Tây cùng ta.”

Chu An biết Đỗ Dĩ Vân ở Thành Tây, còn bị đánh, nhịn không được hỏi: "Đỗ cô nương bị thương nặng thế nào?”

Sở Thừa An không trả lời, chỉ nói: "Để cho ngươi đi thì đi.”

Chu An cẩn thận ngẫm lại, Sở Thừa An bảo hắn ta sắp xếp hai chuyện này, rõ ràng là suy nghĩ vì Đỗ Dĩ Vân, nhưng giọng điệu của hắn lại giống như một trận đấu súng thần công vậy, vị Đỗ Dĩ Vân kia cũng là người có năng lực, bị thương còn có thể làm cho Hầu gia vừa tức giận thành như vậy, vừa tìm y sư vì nàng.

Ôi, sợ là thật sự thua rồi.

Mà Đỗ Dĩ Vân ở trong phòng một lúc, cảm giác đau đớn dần dần tiêu tan, hồi tưởng lại Sở Thừa An trầm mặt rời đi, nàng hừ lạnh một tiếng, bây giờ nàng không làm việc ở những thế gia kia, xem hắn lấy cái gì hại nàng.

Vốn dĩ mẹ Mỗ đang ngủ, nghe được động tĩnh, còn hỏi là chuyện gì, Đỗ Dĩ Vân liền nói không có chuyện gì lớn, để mẹ Mỗ an tâm ngủ trong phòng.

Nàng tạm thời không có ý định đi ra ngoài, liền thêu hoa văn, tốt xấu gì cũng có thể duy trì ngày tháng.

Nhưng không đến một canh giờ, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Đỗ Dĩ Vân sợ ầm ĩ làm phiền đến mẹ Mỗ, nàng nhanh chóng mở cửa, chỉ nhìn thấy Sở Thừa An đứng ngoài cửa với sắc mặt vô cùng kém.

Đỗ Dĩ Vân nhướng mày lên, hỏi: "Ngài lại tới làm gì vậy?”

Trước khi đến, Sở Thừa An hạ quyết tâm không để ý tới nàng, cho nên không trả lời, chỉ nghiêng người nhường đường cho một nữ y sư mặc áo bào màu trắng.

Nữ y sư này rất có danh tiếng ở Kinh Thành, người bình thường không thể mời tới, trước kia khi Đỗ Như Nguyệt phát sốt, Đỗ phủ cũng không mời nổi nàng ta, hiện giờ nàng ta xách hòm thuốc, thản nhiên chắp tay với Đỗ Dĩ Vân: "Đỗ cô nương.”

Cho đến khi nằm sấp trên giường, Đỗ Dĩ Vân cũng không hiểu rõ ý đồ của Sở Thừa An.

Nàng hỏi nữ y sư một lần nữa: "Thực sự không nói dối ta, không thu tiền của ta sao?”

Nữ y sư dịu dàng cười: "Không thu." Trên thực tế Hầu gia cho đủ rồi.

Đỗ Dĩ Vân "Ồ" một tiếng, lại có chút xuất thần, cho đến khi nữ y sư ấn vào vết thương của nàng, thân thể nàng vốn đã mềm nhũn rồi, khi không có vết thương bị sức lực này ấn cũng đã đau, huống chi là hiện tại.

Nàng “a” một tiếng, trán chảy ra một giọt mồ hôi.

Dĩ Vân nói với hệ thống trong đầu: "Hí, chua thoải mái!”

Hệ thống: "Ngươi có vẻ vui sướng." 

Dĩ Vân: "Hãy tự tin lên, đây là kỹ thuật viên mà Sở Thừa An tìm cho ta, ta đương nhiên vui vẻ rồi.”

Hệ thống: "..."

Nam chủ ngươi làm sao vậy nam chủ, vì sao phải tìm y sư cho người này! Hệ thống cũng không hiểu, hơn nữa không thấy nhắc nhở nhiệm vụ thất bại, hệ thống càng thêm rơi vào tự hoài nghi.

Nữ y sư nói: "Ta phải dùng chút sức lực mới có thể đẩy máu tụ ra, nếu Đỗ cô nương thật sự đau, đừng nhịn, phải nói với ta.”

Tuy rằng Đỗ Dĩ Vân gật đầu, nhưng nàng cắn một góc chăn, không kêu đau, chẳng mấy chốc khóe mắt đã ươn ướt, tất cả đều là vì đau mà chảy ra.

Mới đẩy được một nửa, nữ y sư không đành lòng nhìn nàng đau như vậy, nói: "Nghỉ ngơi một chút.”

Cuối cùng Đỗ Dĩ Vân cũng lấy lại tinh thần, nàng quay đầu sang một bên hỏi ngay câu đầu tiên: "Đại phu, ngài có thể khám bệnh cho mẹ ta không?”

Ngay sau đó lại nói: "Mặc kệ hết bao nhiêu tiền bạc cũng được." 

Nữ y sư thấy lòng hiếu thảo của nàng như thế, nên hỏi rõ bệnh tình của mẹ Đỗ Dĩ Vân, rồi nàng ta nói: "Là bệnh mà ta ít gặp qua, có lẽ không chắc chắn, ta phải đi thăm khám trực tiếp.”

Đỗ Dĩ Vân không giấu được niềm vui, nói: "Ngài ra ngoài rẽ trái vào phòng trong, ta dẫn ngài đi.”

Nữ y sư: "Không, Đỗ cô nương nằm sấp trước đi.”

Vì vậy, nữ y sư che quần áo lại, xoay người đi ra ngoài. Căn nhà nhỏ này rất hoang vắng, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, đã sụp đổ đi mấy gian phòng ốc, còn phải đi ra ngoài qua một hành lang, đi vào sâu hơn, mới là phòng trong.

Nữ y sư vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Sở Thừa An, Sở Thừa An hỏi: "Thế nào rồi?”

Nữ y sư cho rằng hai người là bạn tốt của nhau: "Khi ta đẩy vết bầm tím, Đỗ cô nương quá sốt sắng, phía sau lưng vô cùng căng thẳng, Hầu gia có thể đi vào xem, nói chuyện cùng nàng, để cho nàng thả lỏng.”

Dặn dò xong câu này, nàng ta liền vội vàng đi vào phòng trong.

Mà Sở Thừa An cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là trong lòng chậc một tiếng, Đỗ Dĩ Vân thật sự là yếu đuối.

Khi hắn vừa đẩy cửa ra, vừa nhấc mắt lên, Đỗ Dĩ Vân đưa lưng về phía hắn, điều đầu tiên mà hắn nhìn thấy là khuôn mặt Đỗ Dĩ Vân hơi quay sang một bên, lông mi dài rũ xuống, sau đó là một bờ vai óng ánh, xiêm y nửa khép nửa mở, đường cong duyên dáng uốn lượn dưới áo.

Ngay sau đó, chỉ thấy nàng nắm vạt áo trước lột xuống, lộ ra hơn phân nửa bả vai trắng nuột, bả vai hơi cong lên, giống như bươm bướm vỗ cánh muốn bay, đẹp như ngọc mài.

Nhưng da thịt trơn mềm như vậy lại xuất hiện một mảng lớn vết bầm tím đen, đâm thẳng vào hai mắt Sở Thừa An.

Hắn bỗng dưng phục hồi lại tinh thần, chớp chớp mắt, thầm nghĩ phi lễ chớ nhìn mới gạt ánh mắt sang một bên, tim đập mạnh.

Nhưng Đỗ Dĩ Vân đã lộ toàn bộ lưng mình ra, nàng không quay đầu lại, mà nằm sấp về phía trước, giọng nói vừa thấp vừa ôn hòa: "Xoa thôi, ta không sao rồi.”

Sở Thừa An bất ngờ nhìn về phía nàng, tuy rằng nàng đưa lưng về phía hắn, nhưng hắn không khó tưởng tượng được nàng nằm sấp hơi khép mắt lại, lông mi khẽ nhếch lên, môi khẽ nhếch...

Hô hấp của hắn vừa trầm vừa nặng, huyệt thái dương phình to, trong đầu hỗn loạn, nhưng ngón tay lại không hiểu sao nóng lên, tựa như đang hồi tưởng lại vòng eo mảnh khảnh mềm mại mà hắn chạm qua lớp quần áo. ( truyện trên app T𝕪T )

Mà lần này, là không có quần áo.

Đỗ Dĩ Vân không cảm thấy kỳ quái, còn tưởng rằng người sau lưng dùng dầu thuốc bôi vào tay mình, chỉ hỏi: "Đại phu, bệnh tình của mẹ ta như thế nào?”

Thì ra nàng coi Sở Thừa An là nữ y sư đã trở về.

Trong nháy mắt này, Sở Thừa An như rơi xuống hầm băng, sắc mặt cứng ngắc, hắn nín thở, lặng yên không một tiếng động lui về phía sau, khép cửa lại.

Vừa rồi hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy, lại muốn làm cái gì?

Điều này không phải đúng với câu của Đỗ Dĩ Vân nói "Thích chiếm tiện nghi", thậm chí là một câu trước đó, đăng đồ tử.

Hắn không phải, hắn chưa từng có ý nghĩ tùy tiện với nữ tử khác như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác... Sở Thừa An giơ tay ấn trán.

Và tại thời điểm này, hệ thống nhắc nhở Dĩ Vân: "Người đi rồi, ngươi không cần diễn nữa.”

Dĩ Vân cười hì hì: "Đỗ Dĩ Vân không biết là hắn mà.”

Hệ thống buồn bực, bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt: "Hình như nam chủ thật sự không chán ghét ngươi như vậy..."

Cùng để tâm vào chuyện vụn vặt còn có Sở Thừa An.

Hắn đi dạo trên đường phố Kinh Thành, tuy rằng dáng người hắn tuyệt vời, nhưng hơi thở quanh người rất thấp, người nhàn rỗi thấy hắn đều đi vòng quanh.

Hắn nghĩ, hắn cần làm một chuyện khác để dời đi ý niệm trong đầu mới đúng.

Cho đến khi hắn đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc.

Lúc trước Sở Thừa An thường xuyên để ý đến Đỗ phủ, biết đó là xe ngựa của Đỗ phủ, mà rèm xe ngựa được vén lên, tiểu thư Đỗ gia Đỗ Như Nguyệt đang dựa vào cửa sổ ngắm cảnh sắc.

Hắn nhất thời biết mình nên làm cái gì rồi.

Tất cả bắt đầu từ "ân", cũng nên kết thúc bởi "ân".

Vứt bỏ tất cả khúc mắc, hắn trực tiếp đi lên, lên tiếng nói: "Bên trong xe chính là thiên kim Đỗ gia?”

Một nha hoàn vén rèm xe lên, thấy Sở Thừa An cao quý, liền hỏi: "Vâng, xin hỏi vị công tử này có chuyện gì?”

Sở Thừa An nói ngắn gọn: "Muốn hỏi Đỗ cô nương một chút, còn nhớ rõ chuyện bảy năm trước ra tay cứu một thiếu niên ở núi Bạch Nguyệt không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play