Ánh nắng chiều nhè nhẹ xuyên qua lớp kính trong suốt,chiếu lên gương mặt thiếu nữ xinh đẹp,Lục Hàm mang một cái bình nước nhỏ cùng vài cây cúc la mã mang ra ban công chuẩn bị cắm thêm vào chậu cây.Bên trong phòng thì bật nhạc,tiếng nhạc quá to lấn át cả tiếng chuông điện thoại.

"Ring....ring..."

Dưới phòng khách yên tĩnh,chị Lâm đang phụ trách lau dọn thì nghe tiếng chuông inh ỏi phát ra từ điện thoại bàn.

Vừa nhấc lên thì giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm phát ra từ điện thoại:

– Tôi là Diệp Bắc Thần đây!

Chị Lâm sắc mặt vẫn không gợn sóng,bình tĩnh đáp:

– Vâng,cậu gọi điện có việc gì không ạ?

– Chị bảo Lục Hàm vào thư phòng lấy hộ tôi quyển tài liệu trên bàn rồi mang tới công ty giùm tôi.

– Vâng.

Một lát sau,Lục Hàm trồng cây xong bước vào phòng chuẩn bị rửa tay thì bắt gặp chị Lâm,nghe một hồi thì là Diệp Bắc Thần quên tài liệu ở nhà muốn cô mang tới công ty giúp anh.

***

Nửa tiếng sau, Lục Hàm đứng trước toà nhà Diệp thị,đây là lần đầu tiên cô tới đây,vừa bước vào trong đại sảnh đã bị nhân viên bảo vệ ngăn lại.

– Cô gái,không phải nhân viên công ty thì không được phép vào trong?

Trông vẻ mặt kiên định của chú bảo vệ Lục Hàm cũng không năn nỉ,cô liền gọi điện cho Diệp Bắc Thần,một lát sau liền có một cô gái xuống dưới lầu đón cô.

Nhìn thấy Lục Hàm cô gái tỏ ra vô cùng niềm nở:

– Cô Lục,tổng giám đốc đang đợi cô trên phòng,để tôi đưa cô lên.

Nghe xong,Lục Hàm vội từ chối:

– Không cần đâu,chị cầm tài liệu này lên cho anh ta là được rồi,dù sao em cũng không phải người trong công ty,có hơi bất tiện.

Dù sao chỉ cần đưa tài liệu đến công ty là được,cũng đâu bảo cô phải trực tiếp đưa cho anh ta đâu,cứ đưa cho chị gái này là được,Lục Hàm nói xong định xoay người tính chuồn nhưng bị cô gái ngăn lại,giọng vô cùng mềm mại:

– Cô Lục,Diệp tổng nói muốn đích thân cô mang lên cho ngài ấy,tôi chỉ là có trách nhiệm xuống đón cô thôi.Tôi hy vọng,cô sẽ không làm khó tôi.Dù sao tài liệu chính cô đưa lên sẽ an toàn hơn.

Cái gì vậy,nhân viên của Diệp Bắc Thần cũng bị nhiễm cái tính xắt xéo của anh ta hay sao? Chính xác mà nói, nếu cô không đưa tài liệu lên nếu giữa đường bị đánh tráo thì đương nhiên Lục Hàm cô chính là người có tội.

Lục Hàm liền xoay người nở nụ cười gượng gạo,không tình nguyện mà đi theo Vũ Ninh vào trong.Nếu biết thế,cô đã không ăn mặc trẻ con như vậy,áo hoodie,quần jeans, làm mọi người ai cũng nhìn cô vô cùng chăm chú.

Vũ Ninh nhìn biểu cảm của cô gái đi sau mình,chiếu lên thang máy thì không khỏi mỉm cười,không nghĩ tới Diệp tổng lại có cô em gái đáng yêu như vậy.

***

Buổi chiều,tại tầng cao nhất của trụ sở Diệp Thị.Trời chiều vẩy lên một chút ánh tà dương cuối cùng lấp đầy mỗi một ngóc ngách trong văn phòng,nhuốm sắc vàng óng ánh cho cảnh vật đầy u ám.

Sau lưng Diệp Bắc Thần là những toà nhà chọc trời san sát,cách đó không xa là toà nhà Hội nghị kinh tế của Trung tâm Thành phố, từng áng mây hồng cuộn tròn bay lơ lững trên bầu trời,ánh sáng rọi xuống ô kính thủy tinh hình thành tia khúc xạ biến từng toà nhà thành từng khu ánh sáng lấp lánh.

Một chút ánh sáng chiếu lên người Diệp Bắc Thần,toàn thân anh được bao phủ bởi sắc vàng óng ánh,anh mặc áo sơ mi trắng nên ánh sáng càng thêm nổi bật,khuôn mặt tuấn tú bị ánh sáng chiếu vào chia nhỏ,chỉ còn lại từng đường nét góc cạnh rõ ràng.

Lục Hàm vừa đi lên vừa vặn nhìn thấy cảnh này,cô gõ cửa rồi bước vào.

Diệp Bắc Thần đang nói chuyện điện thoại,sau khi thấy anh liền giơ tay ra hiệu cô đi tới sofa ngồi xuống đợi.

Lục Hàm xoay người đóng cửa phòng làm việc liền phát hiện Vũ Ninh đã không còn bóng dáng,lúc này phát hiện ra trong văn phòng ngoại trừ Diệp Bắc Thần còn có thêm một người,anh ta đang lén nhìn sang bên này,thấy cô nhìn mình thì lại bất giác cúi đầu vờ như đang bận rộn lắm.

Lục Hàm không khỏi thở dài không biết chuyện ngày hôm nay sẽ được lan truyền tới tận đâu nữa,mà phải là lan truyền dưới những phiên bản nào thì cô cũng không biết.

Đi tới phòng tiếp khách ngồi xuống,lúc này cũng có thể lờ mờ nghe được cuộc đàm thoại của Diệp Bắc Thần,vốn định đi đóng cửa phòng tiếp khách nhưng lại sợ bị hiểu nhầm cho nên Lục Hàm vẫn là ngoan ngoãn ngồi một chỗ,tự rót cho mình một ly nước ấm,ánh mắt vô thức nhìn về bên trong.

Cửa sổ sát đất chiếm một diện tích lớn trong phòng làm việc,Diệp Bắc Thần đi tới cửa sổ,bóng dáng cao lớn lộ ra vài phần nghiêm túc giống như đang phân phó công việc,giọng điệu trầm ổn mà chắc nịch.

Nắng chiều tắt hẳn,bóng dáng cao lớn của anh in trên sàn,Lục Hàm nhìn đến ngây ngẩn,khó trách đàn ông khi làm việc bộ dạng nghiêm túc vô cùng thu hút,bất giác tim cảm giác đập nhanh hơn một chút.

Ngắm một lát,cô vội đỏ mặt quay đi nơi khác mong rằng không bị anh phát hiện ra.

Vũ Ninh nhanh chóng mang một ly cà phê bước vào đặt xuống bàn,hương vị nồng đậm bỗng chốc lan toả kích thích vị giác.

– Dạ dày Lục Hàm không tốt, bưng cà phê đổi thành đồ uống khác.

Sau lưng là tiếng nói thản nhiên của Diệp Bắc Thần truyền đến,anh vừa kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại.

Vũ Ninh không ngờ Diệp Bắc Thần lại quan tâm em gái như vậy,trong lúc nói chuyện điện thoại vẫn để ý từng cử động bên này,mỉm cười vội vàng đi đổi một thức uống khác,lát sau đặt xuống lần nữa,ánh mắt nhìn Lục Hàm có thêm vài phần ngưỡng mộ.

Lục Hàm dở khóc dở cười.

Diệp Bắc Thần đi đến ngồi xuống, tiện tay cầm thức uống nóng mà Vũ Ninh vừa mang tới,uống một ngụm.

– Diệp tổng...Cái này,cô Lục vừa mới uống xong.

Vũ Ninh tròn mắt nhìn ly đồ uống,không phải trước giờ Diệp Bắc Thần mẫn cảm với việc dùng chung đồ cùng người khác hay sao.

– Để tôi làm ly khác cho anh.

Lục Hàm vốn không có phản ứng gì,nhưng lại bị giọng nói của Vũ Ninh làm cho kinh ngạc.

– Không cần,cô ra ngoài đi.

Diệp Bắc Thần khẽ nhíu mày, hình như có chút không vui,với sự ngạc nhiên ban nãy của Vũ Ninh lập tức ra lệnh đuổi người.Nói xong,ánh mắt sắc bén lại nhìn qua Lý Khiêm,anh ta cũng vội vàng cầm tài liệu chuồn ra ngoài.

Vũ Ninh đương nhiên là cô gái thông minh,đối mặt với tính khí thất thường của sếp mình,cô sớm đã trải qua,đương nhiên đành chuồn vội,trước khi đi không quên trao cho Lục Hàm ánh mắt cảm thông.

Sau khi Vũ Ninh ra ngoài,Lục Hàm mới nhịn xuống,hít một hơi hỏi:

– Tài liệu tôi mang đến rồi,tôi có thể rời đi được chưa?

Diệp Bắc Thần đặt ly xuống bàn,hơi nhướn người về phía trước,ánh mắt sắc bén nhìn cô.

– Anh còn có việc gì cần bàn giao sao?

Lục Hàm bị ánh nhìn của anh làm cho hoảng sợ,ánh mắt này chẳng khác nào đang quan sát con mồi,trong lòng càng thêm bất an.

– Em hình như là vẫn luôn tránh né tôi.

Diệp Bắc Thần mở miệng,giọng điệu có hơi lạnh.

Lục Hàm ngẩn ra,cái này mà anh cũng nhìn ra,cô vội mỉm cười:

– Không có,tôi chỉ là cảm thấy xong việc rồi thì nên rời đi thôi,ở đây cũng không thích hợp lắm.

Diệp Bắc Thần nhìn cô,im lặng. Đúng là lời này của cô khiến người ta không có lý do để phản bác,Lục Hàm căn bản không phải người của công ty,cho nên cô không có nghĩa vụ phải ở lại đây.

Đột nhiên,Diệp Bắc Thần hơi nhếch mép nhìn cô một cách sâu xa:

– Hay là em vội vã,nhân lúc tôi không có nhà mà trốn đi gặp bạn khác giới?

Không hiểu sao,nghĩ tới Lục Hàm xuất hiện cùng Mã Thiên Quốc hay Hạ Minh Triệt đều khiến anh cảm thấy không thoải mái.

Lục Hàm không nghĩ tới Diệp Bắc Thần lại đột ngột hỏi câu này,cô mở miệng toan nói gì đó nhưng lại không thể giải thích được.Đúng là tối nay,cô thật sự có hẹn với Mã Thiên Quốc.

– Tốt nhất em nên hạn chế qua lại cùng Mã Thiên Quốc,hắn ta không đơn giản như em nghĩ đâu.Em nên nhớ,em đã là người phụ nữ của Diệp Bắc Thần thì ra ngoài nên chú ý một chút

Sau khi bỏ lại một câu, Diệp Bắc Thần đi tới bàn làm việc ngồi xuống.

Thái độ này của Diệp Bắc Thần là vô cùng rõ ràng,anh vừa cảnh cáo cô,cô chính là người của anh thì nên quan tâm tới mặt mũi người đàn ông của mình.

– Anh đang ghen à?

Lục Hàm đi đến trước bàn làm việc,hai tay khoát lên bàn cơ thể nghiêng về phía trước nhìn anh vô cùng nghiêm túc:

– Mã Thiên Quốc thật sự là bạn bè thôi,giống Lâm Nhược Na vậy đó?

Diệp Bắc Thần khẽ nhíu mày:

– Bạn thân khác giới cũng không được.

Sau khi thản nhiên ném ra một câu lại với tay lấy tập văn kiện trên bàn,mở ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play