Sau một hồi làm xong kiểm tra nội soi dạ dày, Lục Hàm dựa vào một bên nghỉ ngơi. Tuy kiểm tra không gây đau đớn nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng, vừa nghỉ tới cảnh một ống dẫn soi tới soi lui trong dạ dày là cô đã muốn nôn.
Bên ngoài,Diệp Bắc Thần đẩy cửa bước vào,trong phòng ngoại trừ Lục Hàm không có ai,thấy Lục Hàm ngồi ỉu xìu dựa vào một bên ghế,hắn liền nở nụ cười trong tay là một chai nước suối.
– Ai cho phép anh cười trên nỗi đau của người khác.
Mặc dù rất mệt đến mức mí mắt sắp sụp xuống,Lục Hàm vẫn còn đủ sức để cảnh cáo người vừa tới.
Không nghĩ tới con nhím nhỏ này vẫn còn sức phản kháng,Diệp Bắc Thần bước qua một bên rồi ngồi xuống bên cạnh,chu đáo kéo cô dựa vào người mình.
Lục Hàm cũng không phản kháng,cô giống như tìm được nơi nương tựa ấm áp mà an tâm tựa vào,vầng trán thiếu nữ dưới ánh đèn ôn hòa sớm đã rịn đầy mồ hôi.
– Vẫn nên hạn chế ăn ít đồ ăn bên ngoài thì tốt hơn.
Diệp Bắc Thần lấy khăn lau mồ hôi cho cô rồi nói.
– Đồ ăn bên ngoài cũng không có mất vệ sinh,anh đang ám chỉ điều gì đấy? Anh có biết,người người đều phải thường xuyên ăn đồ ăn ngoài không.
Bộ dạng của Lục Hàm rõ ràng là không cam chịu,càng không muốn nghe lời.Nói như vậy thì ai còn phản bác lại cô được nữa,Diệp Bắc Thần liền nhéo mũi cô một cái:
– Cái miệng của em rất lanh lợi,có điều phải ngoan ngoãn nghe lời.
Bộ dạng nuông chiều của Diệp Bắc Thần cô chưa bao giờ thấy qua,hai người nếu không phải là cãi nhau tới mức sống chết thì cô cũng sẽ bị Diệp Bắc Thần chặn họng.
Ánh mắt nhu hoà này cô chưa từng thấy qua,kể cả lúc anh nhìn Tịnh Vân cũng không bao giờ như thế.
Cô vừa muốn lên tiếng thì Hạ Thư Ý cầm kết quả chụp tới.Có lẽ, ngồi bên cạnh phòng mẫu cho nên cô ấy sớm đã nghe rõ cuộc đối thoại của hai người,Hạ Thư Ý cười nói:
– Đúng là cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời anh trai mình.Bộ dạng nhát gan của cô khi nãy tôi vẫn còn ghi nhớ.
– Anh còn nghĩ em rất kiên cường.
Diệp Bắc Thần nghĩ tới bộ dáng mỗi lần cô xù lông cãi nhau với hắn đều vô cùng mạnh bạo nhưng đối mặt với kiểm tra nội soi lại yếu đuối như thế thì không khỏi bật cười,bàn tay to lớn khẽ xoa đầu cô sau đó quay qua Hạ Thư Ý nghiêm túc nói:
– Kết quả kiểm tra sao rồi?
Hạ Thư Ý đưa kết quả cho hắn:
– Khoảng thời gian gần đây không thấy có vấn đề gì.Triệu chứng loét dạ dày cũng giảm hẳn,hơn nữa cũng không thấy xuất hiện vi khuẩn HP,nhưng mà hạn chế ăn đồ linh tinh,bởi bệnh bất kỳ lúc nào cũng có thể tái phát.
– Chính miệng bác sĩ nói nhé,em phải nghe lời vào.
Diệp Bắc Thần cầm tấm phim chụp,hài lòng nói.Đúng như lời Hạ Thư Ý nói,kết quả đều vô cùng bình thường,sau đó nói thêm với Hạ Thư Ý:
– Vậy,cô kê thêm thuốc bổ cho em ấy,loại nào trị chứng kén ăn ấy.
– Bác sĩ Hạ...
Lục Hàm nháy mắt cầu cứu Hạ Thư Ý,thật sự là không cần,số thuốc trị dạ dày kia kiên trì lắm cô mới uống,bây giờ phải dùng thêm thuốc bổ cô sợ lắm rồi, nhưng lại bị Diệp Bắc Thần lạnh lùng chen ngang:
– Ngoan ngoãn nghe lời.
Thật ra Hạ Thư Ý đã kê xong đơn thuốc từ lâu,có điều nhìn cảnh hai người không có quan hệ huyết thống này có chút kỳ lạ,cô không khỏi trêu chọc:
– Diệp Tổng,nếu không phải lần trước Lục Hàm chính miệng thừa nhận là em gái anh,nếu không bây giờ tôi còn nghĩ hai người đang yêu nhau đấy.
Ngẫm nghĩ một lát,Hạ Thư Ý lại nói:
– Nhưng mà cũng không phải là không thể,dù sao hai người không phải anh em ruột.
Diệp Bắc Thần chỉ nhận đơn thuốc,không phản bác mà chỉ cười nhẹ.
Trong lòng Lục Hàm sớm đã rối một mảng,cái gì mà không phải anh em ruột,cô nghe câu này tới ngán luôn rồi.Mọi người đừng có gán ghép lộ liễu quá được hay không.Cô vô cùng xấu hổ,đứng dậy nói:
– Không phải anh nói chiều nay có cuộc họp quan trọng sao.Gần trưa rồi,tôi muốn về nhà ăn cơm.Bác sĩ Hạ,em về trước nhé.
Nhìn dáng vẻ chạy trốn của Lục Hàm,Hạ Thư Ý không khỏi mỉm cười nói với Diệp Bắc Thần.
– Em gái anh đúng là dễ thương.
Nhìn túi thuốc trong tay,Diệp Bắc Thần không khỏi lắc đầu cười,ánh mắt chan chứa sự âm áp,liền nhấc chân đuổi theo,chỉ vài bước cũng có thể tóm được cô.
Cổ áo bị xách lên,Lục Hàm nhất thời không nhịn được nhíu mày:
– Diệp... Bắc...Thần,anh mau buông ra,ở đây là bệnh viện, nhiều người đang nhìn đấy,anh không muốn mang tiếng bắt nạt em gái thì mau buông ra....
Còn chưa dứt lời,Diệp Bắc Thần đã bá đạo vòng lên trước ôm cô kéo đi,căn bản là không thèm để ý tới ánh mắt của mọi người chung quanh,khoé môi khẽ nhếch trông giống như vô cùng hưởng thụ.
Ánh mặt trời rải rác ôn hoà chiếu xuống hai cái bóng,trên lối đi có không ít người nhìn vào chỉ trỏ,da mặt Lục Hàm vốn dĩ rất mỏng,không phải cô chưa từng diễn mấy cảnh này,có điều bây giờ không phải đóng phim cho nên da mặt cũng sớm ửng lên như hai trái cà chua rồi.
Bên trong một chiếc xe công vụ màu đen,đã tắt hẳn động cơ.Người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái chăm chú nhìn cặp đôi ở phía trước,chân mày khẽ nhíu chặt,bàn tay nắm lấy vô lăng dường như đang nổi gân xanh.Ngồi bên cạnh là một người phụ nữ có mái tóc màu hạt dẻ,khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ vô cùng xinh đẹp,cô ta cũng nhìn thấy sự khác thường của người đàn ông,khoé môi liền cong lên nụ cười chế giễu:
– Hai người này có phải thân thiết quá mức rồi hay không?Hành động lộ liễu như vậy,e là không sợ người khác nhìn thấy.
– Lý Minh Ngọc,cẩn thận lời nói một chút.
Hạ Minh Triệt lạnh giọng cảnh cáo.
Lý Minh Ngọc sớm đã quen với tình cảnh này,qua lâu như vậy mà vẫn không quên được Lục Hàm,sau khi phát hiện Lục Hàm tới nhà họ Diệp lại càng thêm nóng lòng,cô ta thật không thể hiểu được. Có điều tình cảnh trước mắt làm cô ta càng thêm kinh ngạc, Diệp Bắc Thần ôm lấy Lục Hàm,cô ta định nói gì đó nhưng người đàn ông bên cạnh sớm đã không thấy đâu.
Cô ta nhìn ra bên ngoài,phát hiện Hạ Minh Triệt đang đi tới chỗ Lục Hàm cùng Diệp Bắc Thần,bước chân càng ngày càng gần,anh định làm gì.Lý Minh Ngọc cũng không thể ra khỏi xe kéo người lại,bởi mối quan hệ hai người trước giờ luôn là bí mật.
Lúc Diệp Bắc Thần sắp sửa kéo cửa xe đưa Lục Hàm vào trong thì bên cạnh vang lên giọng đàn ông quen thuộc:
– Diệp tổng,đối với em gái mình đúng là quá mức đặc biệt nhỉ?
– Anh...Minh Triệt.
Lục Hàm nhìn thấy Hạ Minh Triệt thì không khỏi sửng sốt,lại còn để anh nhìn thấy cô trong tình trạng như vậy,có điều cánh tay của Diệp Bắc Thần tương đối rắn chắc,cô không thể nào thoát ra được.
Ánh mặt trời có ấm áp cỡ nào cũng khiến người ta trở nên lạnh buốt,chẳng hiểu sao Lục Hàm cảm thấy vô cùng khó chịu.Không gian có cảm giác như càng ngày càng nhỏ hẹp,ngay cả bầu không khí cũng không thể che lấp được mùi nguy hiểm.
Cho đến khi Hạ Minh Triệt đi tới trước mặt hai người đứng lại.
Cô bất giác nhìn lên Diệp Bắc Thần,đột nhiên ý thức được,sự nguy hiểm này chính là bắt nguồn từ anh,cô không thể nào hiểu được vì sao anh lại không thích Hạ Minh Triệt.
Diệp Bắc Thần vẫn ôm chặt cô,lạnh lùng nói:
– Hình như Hạ tổng vẫn luôn thích xen vào chuyện của người khác thì phải.
Sau khi nghe xong lời chất vấn của Diệp Bắc Thần,Hạ Minh Triệt cũng không có tức giận,ngược lại vô cùng bình tĩnh đáp:
– Diệp tổng hiểu lầm rồi,tôi với Lục Hàm cũng không phải người xa lạ. Tôi tình cờ nhìn thấy anh lôi kéo cô ấy từ trong bệnh viện đi ra, đương nhiên tôi cảm thấy lo lắng anh làm khó dễ cô ấy thôi.
Giọng điệu của Hạ Minh Triệt chan chứa quan tâm,lại dịu dàng có điều Lục Hàm vẫn có cảm giác kỳ quái,bị vây giữa hai người đàn ông điển trai, cảm giác như không khí chung quanh cũng bị ngăn chặn, Lục Hàm nhất thời cảm thấy hít thở cũng có chút khó khăn.
Cô hơi nhúc nhích để hít thở một chút không khí, lại bị Diệp Bắc Thần ghì chặt vào lòng cô chỉ nhìn thấy chiếc cằm cương nghị của anh không ngừng di chuyển theo từng câu chữ hết sức lạnh lùng:
– Sao tôi lại làm khó dễ em gái mình được,mỗi câu của Hạ tổng mới khiến người khác hiểu lầm đấy.
Ám chỉ quá mức rõ ràng,chính xác là muốn gạt Hạ Minh Triệt qua một bên.
Nhưng Hạ Minh Triệt chẳng mấy để tâm,cười thản nhiên,ánh mắt dường như quét tới Lục Hàm đang nằm trong ngực kia nói:
– Lục Hàm trước giờ không thích bị ép buộc, cô ấy vẫn thích hợp với sự tự do hơn là bị kìm hãm,nếu Diệp tổng muốn tốt cho em gái mình thì vẫn nên giữ khoảng cách,miệng đời trước giờ vẫn không đơn giản.
Ý cười trên môi càng ngày càng sâu tựa như đang cố tình khiêu khích.
Lục Hàm muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện ánh mắt Diệp Bắc Thần đang nhìn theo một hướng khác,cô cũng nghiêng đầu nhìn theo, từ phía xa có thể nhìn thấy một chiếc xe công vụ,còn chưa kịp phản ứng,trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói lạnh lùng mà có phần chế giễu:
– Tôi nghĩ Hạ tổng vẫn nên là lo lắng cho người phụ nữ của mình thì hơn.
Lý Minh Ngọc ngồi trong xe cũng cảm giác được ánh mắt sắc bén kia quét về phía mình,không nghĩ tới Diệp Bắc Thần lại có thể nhìn thấy cô ta.
Lúc này,cơ thể Hạ Minh Triệt bỗng run lên,đứng tại chỗ,sắc mặt đã sớm trở nên cứng nhắc, tình huống này anh vẫn không kịp phản ứng,anh nhìn Lục Hàm chỉ thấy cô chớp mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT