Khói thuốc lờn vờn trong không trung bao phủ lấy hai người,mỗi người đều mang một tâm sự riêng.
Thật lâu sau,Diệp Bắc Thần mới chậm rãi nói:
– Tịnh Vân là Tịnh Vân,Lục Hàm là Lục Hàm.
– Mong là cậu có thể phân biệt rõ ràng như vậy.
Phong Kính Lăng bất giác thở dài:
– Thú thật ban đầu khi tôi nhìn thấy cậu tiếp xúc cùng Tịnh Vân,tôi còn tưởng cậu thật sự yêu cô ta.Lúc cậu để Lục Hàm rời khỏi nhà họ Diệp,tôi còn tin là cậu sẽ cưới Tịnh Vân cơ đấy,có điều bốn năm trôi qua cũng chẳng có gì thay đổi.Với tính cách của hai bác cũng sẽ không thích một người mưu mô giống Tịnh Vân,ngược lại sẽ thích một cô gái có học thức dịu dàng.Nhưng mà,khoan đã,chẳng phải bác gái giới thiệu Trần Hy cho cậu rồi sao?Lục Hàm cậu tính giải thích thế nào?
Ban đầu ánh mắt của Diệp Bắc Thần có hơi đăm chiêu,nhưng lát sau lại vô cùng thản nhiên nói:
– Hai người họ sẽ thích Lục Hàm hơn Trần Hy.Em ấy rất đặc biệt.
Phong Kính Lăng giật mình nhìn hắn,chưa từng nghe Diệp Bắc Thần khen người phụ nữ nào cả,Lục Hàm là đầu tiền.
– Nếu không thì...
Diệp Bắc Thần cười nhạt,ánh mắt càng trở nên đen tối:
– Nếu không Lục Nghiêm cũng sẽ không tin tưởng giao Lục Hàm tới nhà họ Diệp.
– Ý của cậu là Lục Nghiêm đã biết trước chuyện này...
– Có lẽ cậu không biết Lục Nghiêm từng là người yêu của Tịnh Vân.Còn có lý do vì sao Tịnh Vân lại tiếp cận tôi thì cậu biết rồi chứ?
Diệp Bắc Thần đáp lại nghi vấn của anh ta.
Phong Kính Lăng nhất thời kinh hãi:
– Lục Nghiêm chết rồi cũng không phải mưu tính một cách đáng sợ đấy chứ,biết Lục Hàm sẽ bị Tịnh Vân hãm hại cho nên mới gửi em gái cho cậu.Nhưng không nghĩ tới cậu lại dùng em gái người ta đi làm mồi câu.
Diệp Bắc Thần không nói thêm chỉ cười.
Cuối cùng Phong Kính Lăng cũng hiểu ra,Lục Nghiêm chắc chắn không nghĩ đến Diệp Bắc Thần sẽ dùng em gái của anh ta để lợi dụng làm mồi câu Hạ Minh Triệt.Nói đến đáng sợ thì có lẽ Diệp Bắc Thần mới là ma quỷ.
– Lục Nghiêm đúng là điên rồi mới đi tin cậu có thể bảo vệ tốt em gái của mình.Lục Hàm còn bị cuốn vào âm mưu của Thiên Vân Hội.
Cậu nghi ngờ Hạ Minh Triệt liên quan tới Thiên Vân Hội.
Diệp Bắc Thần cười nhạt:
– Tính cách của Lục Nghiêm giống tôi,cậu ấy luôn suy nghĩ chu toàn.
Hắn nhìn Phong Kính Lăng nói tiếp:
– Có lẽ khi đối phó với chuyện này,Lục Nghiêm cũng đã tính trước được cậu ấy sẽ không vượt qua nổi nên mới đặt cược chơi một ván cờ mạo hiểm như vậy.
Nghe xong Phong Kính Lăng híp mắt:
– Như vậy chuyện Lục Hàm gặp gỡ Hạ Minh Triệt là có người cố ý sắp xếp.Lục Nghiêm sớm đã biết được mục đích của Hạ Minh Triệt.Nhưng không nghĩ tới,Hạ Minh Triệt lại thật sự thích Lục Hàm.
– Tôi nói rồi,Lục Hàm lương thiện nên ai cũng sẽ bị cảm động thôi.
Phong Kính Lăng nghiêm túc nói:
– Chẳng lẽ,lúc đó cậu không sợ Lục Hàm sẽ thích Hạ Minh Triệt sao?
Diệp Bắc Thần nhấp một ngụm trà, cười như không cười:
– Cái đó còn phải xem Hạ Minh Triệt có đủ tư cách của một người đàn ông hay không?
Lời nói của Diệp Bắc Thần mặc dù trông có vẻ bình thường nhưng lại khiến Phong Kính Lăng sững sờ.
– Hạ Minh Triệt đó không phải có vấn đề đấy chứ?
– Lần trước,có người nhìn thấy anh ta đi vào khách sạn cùng một người đàn ông.
Diệp Bắc Thần thản nhiên đáp,có điều người đàn ông kia lại không nhìn rõ mặt là ai.
Phong Kính Lăng nhất thời càng thêm kinh hãi,hai người đàn ông vào khách sạn làm gì chứ.
Những vấn đề tế nhị như thế này, Diệp Bắc Thần cũng không muốn bàn luận thêm.Đột nhiên Phong Kính Lăng lại hỏi:
– Hình như Lục Hàm bây giờ cũng không còn thích cậu nữa.
Ánh mắt Diệp Bắc Thần u tối nhiều hơn, giống như mây đen trên đầu, đen kịt kéo đến, vẻ mặt sắc bén nhìn qua hơi nghiêm túc. Thật lâu sau, hắn chỉ nhẹ nhàng nhếch mép, nháy mắt xóa tan vẻ u ám quanh thân, chỉ là, tiếng nói nghe ra lạnh lùng hơn, ung dung nói:
– Kính Lăng,cậu hiểu rõ tính cách của tôi nhất mà, đối với những thứ tôi thích, tôi sẽ làm thế nào?
Nói xong,nụ cười càng thêm tươi hơn,nhưng nụ cười kia so với sự tăm tối càng khiến người ta càng thêm áp lực.
– Bất chấp thủ đoạn chứ gì....
Phong Kính Lăng nhìn Diệp Bắc Thần lại khẽ liếc mắt về phía cầu thang xác nhận Lục Hàm chưa có đi xuống mới can đảm nói ra những từ này.Anh ta hiểu Diệp Bắc Thần,đối với những thứ hắn thích sẽ không từ thủ đoạn mà đạt được,có thể vẻ ngoài ôn hoà của Diệp Bắc Thần sẽ đánh lừa thị giác của mọi người, nhưng con người hắn chính là như vậy hoàn hảo nhưng cũng tàn nhẫn.
***
Trên lầu,Lục Hàm tìm một hồi vẫn không thấy chiếc áo khoác măng tô màu nâu mà Hạ Minh Triệt tặng cô.Đi tới đi lui,lục hết ngăn này qua ngăn khác nhưng vẫn không tìm thấy,bất giác không nhịn được mà suy nghĩ.
Cô nhớ lần cuối mặc nó là vào tối thứ bảy tuần trước mà,chẳng lẽ lại ném lung tung đâu rồi không nhớ nữa.
An Bách Thảo cũng thu dọn xong,thoáng qua nhìn Lục Hàm nói:
– Chị xong chưa?
Cuối cùng cũng không tìm thấy,Lục Hàm đành nhịn xuống.Cô quay qua Bách Thảo cười nói:
– À,xong rồi,đi thôi.
Lục Hàm thu dọn hành lý xong cùng An Bách Thảo đi xuống lầu nhìn hai người đàn ông sắc mặt vô cùng nghiêm túc, thoáng chốc liền do dự, cuối cùng cũng dứt khoát đi xuống lầu.
Âm thanh giày cao gót nện trên bậc thang truyền tới,Diệp Bắc Thần thoáng nhìn qua Lục Hàm thấy cô kéo vali đi tới,hắn cũng đứng lên.
– Xong rồi.
Lục Hàm không nói chỉ gật đầu,cô xoay người chào tạm biệt thím Trương cùng An Bách Thảo rồi xoay người đi theo Diệp Bắc Thần.
Bóng dáng người đàn ông cao lớn đang kéo va li đi trước,không hiểu sao cô lại cảm thấy Diệp Bắc Thần so với dáng dấp người anh trai cũng không sai chút nào.
Bóng lưng anh cao lớn,bị ánh sáng phân khúc nhìn qua có chút hư ảo,áo khoác tùy ý vắt qua một bên,tay còn lại kéo vali,cô có thể nhìn thấy bước chân của anh chậm rãi như đang đợi cô.
Hít một hơi thật sâu ngắm nhìn căn nhà lần nữa,Lục Hàm quyết liệt xoay người bước đi thật nhanh ra khỏi biệt thự.Có lẽ,cô cũng không ngờ rằng đây là lần cuối cùng mình có thể tới đây.
Cô bước thật nhanh đi tới chỗ chiếc xe Audi màu đen,chậm rãi kéo cửa xe ngồi lên,Phong Kính Lăng đã ngồi lên ghế tài xế từ lâu.
Diệp Bắc Thần sau khi cho vali vào cốp cũng vòng qua ngồi vào vị trí bên cạnh Lục Hàm.
Ánh mắt cô thoáng qua cửa kính xe một tia ngỡ ngàng cuối cùng dần dần chuyển thành cô đơn.
Có lẽ nhà họ Diệp là nơi mà ngay từ đầu cô đã phải trở về.
Thế nhưng....
Nghĩ một lát chuyện này có cần phải thông báo cho Hạ Minh Triệt một chút hay không? Cô sợ anh sẽ lại tới đây tìm cô,nếu như không thấy cô lại cho rằng cô bị bắt cóc như lần trước.Có đôi lúc con người ôn nhu trầm tĩnh như Hạ Minh Triệt cũng sẽ mất đi bình tĩnh.
Đang nghĩ ngợi đột nhiên cổ tay bị một bàn tay rắn chắc nắm lấy,ngay sau đó cơ thể không vững mà cũng trực tiếp nhào qua người đàn ông bên cạnh,mùi gỗ đàn hương nhè nhẹ xộc thẳng vào mũi nhất thời Lục Hàm không kịp phản ứng,cô đẩy Diệp Bắc Thần ra trừng mắt nhìn anh:
– Anh bị điên à?
Phong Kính Lăng ngồi đằng trước cũng nghe rất rõ đây câu này, không nghĩ tới Lục Hàm còn mắng cả Diệp Bắc Thần.
Nhìn qua gương chiếu hậu,chỉ thấy sắc mặt Diệp Bắc Thần đã sớm đen lại,hắn lạnh lùng gằn từng chữ:
– Tôi đã nói thế nào,hình như em cũng không có nghe rõ.
Lục Hàm nghe hiểu ý của Diệp Bắc Thần,rõ ràng ngay cả liên lạc cho Hạ Minh Triệt cô cũng không có quyền.
Cô nhất thời không nhịn được mà cúi đầu xuống,bộ dạng vô cùng ủy khuất.
Diệp Bắc Thần chính là như vậy,nếu như đã quyết định chuyện gì nhất định sẽ không bỏ qua.
Cô không hiểu tình cảm của mình đối với Hạ Minh Triệt là như thế nào,chỉ là cô cảm thấy anh luôn mang tới cảm giác ấm áp,tự do.Nhưng khi Diệp Bắc Thần xuất hiện cũng đồng nghĩa với việc cánh cửa tự do của cô sẽ vĩnh viễn bị đóng chặt.
Người đàn ông này,trước giờ luôn mang đến một sự uy hiếp vô hình,trước mặt anh,cô không dãy dụa,không phản kháng chỉ có thể bình tĩnh đối mặt.Có lẽ Lục Hàm không biết bộ dạng này của cô trong mắt Diệp Bắc Thần chính là một loại chống đối.
– Quên anh ta đi.
Một lần nữa,tiếng nói đàn ông trầm thấp vang lên nhưng có vài phần ôn hoà.
Lục Hàm chớp mắt nhìn anh,hàng mi dày và cong che khuất đi nỗi cô đơn trong lòng.Nhìn ra bên ngoài cửa sổ,từng hàng thông xa dần rồi biến mất trong tầm mắt.Đáy mắt liền trở nên kiên định:
– Anh đừng nói nhiều quá,tôi quên ai hay nhớ ai thì không mượn anh xía vào.
Diệp Bắc Thần biết ngay là cô không dễ dàng thoả hiệp mà.Từ lúc mặc định để cô tiếp xúc cùng Hạ Minh Triệt có lẽ hắn cũng nên biết được rằng Hạ Minh Triệt giống như một cái bóng bám lấy Lục Hàm.Nhưng đối với tính cách ương bướng của cô cứ đối đầu cũng không phải là biện pháp tốt,đôi khi giả vờ thoả hiệp một chút cũng không phải buông lỏng cảnh giác mà là nhường nhịn.
– Đúng là thái độ trẻ con.
Diệp Bắc Thần buông lời,môi mỏng khẽ nhếch nhìn cô một cách sâu xa.
Lục Hàm mở to mắt nhìn hắn,cô lớn như vậy rồi,có điểm nào trẻ con cơ chứ?
Phong Kính Lăng nhìn tình cảnh phía sau cũng xuýt nữa giật mình,chẳng lẽ hai người này tính đánh nhau,cũng may là hiện tại không có chuyện gì.Sau lần này chắc chắn anh sẽ không chấp nhận làm tài xế cho Diệp Bắc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT