Đương nhiên Lục Hàm không nhìn thấy ý nghĩ trong lòng Diệp Bắc Thần,cứ cho là chuyện này cô lấy ra để chọc giận hắn.Dù sao cũng không phải chỉ nói một lần,còn muốn cố tình mà nhấn mạnh thêm,không nghĩ tới bản thân đã chạm đến cái lông mọc ngược của hắn.Nếu lỡ như người đàn ông này tức giận thật,có phải sẽ không kìm được mà đánh cô một trận hay không?Càng nghĩ càng thêm lo lắng,dẫu sao hiện tại cô đang ở trong địa bàn của người ta vẫn nên thức thời biết điều một chút.Biết đâu tên đại ác ma này sẽ nhịn xuống mà không mắng cô.
Lục Hàm tự nghĩ tự gật đầu mà không để ý tới Diệp Bắc Thần vẫn luôn nheo mắt nhìn cô,trên đỉnh đầu truyền đến một trận hơi lạnh khiến cô khẽ rùng mình cựa quậy.
Bầu không khí trong căn phòng không được tốt lắm ở giữa chắn một bức tường trong suốt,lý trí ngăn cách Lục Hàm khỏi những suy nghĩ không đứng đắn vừa rồi.
Diệp Bắc Thần đưa mắt nhìn cô,im lặng vài giây,cô gái nhỏ này có phải muốn chọc tức hắn thì mới vừa lòng,nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc ửng hồng,đáy mắt không nhịn được mà càng thêm đen lại.
Có điều Lục Hàm cũng không phải sẽ chịu ngồi yên,không khí im lặng tới bức người này làm cô muốn phát điên lên mất.Cô giả vờ nhìn anh một cái,không cần nhìn kỹ cũng có thể cảm nhận được khí thế bá đạo toát ra từ gương mặt lạnh lùng kia,giọng điệu có chút tùy hứng.
–Sao anh lại nhìn tôi chằm chằm như thế,tôi phải trở về nhà?
–Hửm?
Diệp Bắc Thần đột nhiên tỏ thái độ giống như không nghe thấy,đôi mắt sắc bén như chim ưng đang quan sát con mồi.Mà Lục Hàm xác định sẽ hoàn toàn bại dưới móng vuốt của con đại bàng to lớn kia.
Hắn hơi cúi người,gương mặt tuấn tú gần như áp sát vào khuôn mặt của cô.Bỗng chốc,Lục Hàm cảm thấy muốn hít thở cũng trở nên khó khăn hơn.Nếu không nghĩ tới sợ anh ta sẽ ngất lần nữa,cô thật sự muốn cụng đầu lần nữa.
–Em thu liễm lại cái ánh mắt kia của mình đi.Tốt nhất,em ngoan ngoãn ở lại đây,đợi mọi chuyện lắng xuống,tôi sẽ trực tiếp cho người qua biệt thự thu dọn hành lý của em qua đây.
Rõ ràng,giọng điệu của Diệp Bắc Thần rất nhẹ,nhưng mỗi câu đều như muốn giết chết ý niệm của cô.
Lục Hàm cuối cùng cũng không nhịn được mà rống lên:
–Cái gì mà không được rời khỏi đây....Cmn....Diệp Bắc Thần anh bắt ép người quá đáng rồi.
Diệp Bắc Thần nhìn cô gái nhỏ phồng mang trợn má không nhịn được mà nheo mắt lại,hơi thở nguy hiểm cận kề:
–Em vừa nói cái gì "Cmn",em mắng ai đấy?
Lục Hàm mắng người tất nhiên cũng không suy nghĩ tới bản thân lại dùng những từ ngữ thô tục như vậy.Lúc này đối diện với ánh mắt như muốn giết người kia,Lục Hàm không nhịn được mà âm thầm nổi lên một tầng da gà.
Từ trước tới giờ chưa có ai dám to gan mắng Diệp Bắc Thần như vậy cả,kể ca ba hắn –Diệp Thiên ngoại trừ giáo huấn vài câu ra cũng chưa tới mức dùng những từ ngữ thô tục như thế này.Cô gái này hẳn là đang tự tìm chết.Hắn hơi nhếch mi,nhìn xuống bộ dạng giống như cam chịu kia hắng giọng:
–Biết sợ rồi à,sao không xù cái lông nhím của em lên đi,xem tôi có đem chúng nhổ sạch đi không?
Trong mắt Lục Hàm không biết phải làm sao,đối diện với con người nguy hiểm này tuyệt đối không nên dùng hết sức lực,phản kháng chỉ là điều vô ích,đang nghĩ đến không biết phải nên nói câu gì tiếp theo thì điện thoại trên bàn lại đổ chuông,cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm,nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì có chút kinh ngạc,vội vàng cầm điện thoại lên xem.
Giương mắt nhìn lần nữa,Diệp Bắc Thần giống như không để ý,cô bình tĩnh bấm nút từ chối,nhanh chóng gửi đi một đoạn tin nhắn:Bây giờ không tiện nghe máy.
Nhanh chóng cất điện thoại vào trong túi áo,Lục Hàm khẽ nuốt một ngụm nước bọt,chớp mắt không biết phải nên phải nói gì.Dường như Diệp Bắc Thần nhìn ra bộ dạng nhấp nhổm của cô liền không nhịn được mà muốn bật cười:
–Xem ra có người khẩn trương hơn anh nghĩ.
–Anh xem lén điện thoại của tôi sao?
Trong mắt Lục Hàm liền xoẹt qua tia kinh ngạc,làm sao Diệp Bắc Thần lại biết được Hạ Minh Triệt nhắn tin cho cô chứ,anh ta không phải cài định vị trên người cô rồi chứ?
–Đừng suy nghĩ lung tung,không phải muốn về nhà sao,xuống ăn trưa tôi đưa em về nhà!
Diệp Bắc Thần khẽ nhếch mày,chẳng qua hắn chỉ đoán bừa thôi,không nghĩ cô gái này lại thừa nhận,khi cười nếp nhăn trên mặt càng giản rộng ra.
–Thật không?
Sự chủ động của Diệp Bắc Thần khiến Lục Hàm như bắt được vàng,mắt phượng mở to khẽ chớp vô cùng sinh động.
–Thật.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô,sắc mặt Diệp Bắc Thần liền dịu đi phân nửa,giọng điệu cũng có vài phần nhẹ nhàng hơn,chính hắn cũng không nhận ra đối với cô gái này sinh ra cảm giác nuông chiều vô cớ.
***
Ăn trưa xong,Diệp Bắc Thần giữ đúng lời hứa đưa cô trở về.
Đã qua 2 giờ chiều,mặc dù là chớm đông,theo phía bắc Viên Thành xuyên qua đường cao tốc Lạc Thành,xe chạy dọc theo đường nhỏ men sông Vân Dương xuyên qua rừng thông về phía Hoài Nam.Khác biệt với cuộc sống nhộn nhịp ở nội thành,trong khu biệt thự cực kỳ yên tĩnh,thỉnh thoảng cũng có vài người đạp xe trên đường.
Ánh mắt Lục Hàm nhàn nhạt liếc qua một người đạp xe mặc áo khoác gió màu xanh,mặc dù đội mũ nhưng lại khiến cô có cảm giác vô cùng quen mắt.
Diệp Bắc Thần tắt máy xe, xuyên qua kính xe nhìn cảnh vật xung quanh khi biệt thự, lại nhìn qua Lục Hàm ở vị trí phụ lái, trong mắt nổi lên vẻ nghi hoặc:
–Đang nhìn gì vậy?
–Không có.
Theo bản năng,Lục Hàm xoay người lại,ánh mắt nhìn về phía trước,địa điểm cách khu Hoài Nam chỉ vài trăm mét.Nhưng hình ảnh người đàn ông đạp xe kia giống như vẫn thấp thoáng sau gương chiếu hậu.
–Từ đây tới Thừa Nhu khá xa,cũng hơi bất tiện.Vừa hay chuyển chỗ cho em cũng vô cùng hợp lý.
Dẫu cho đó là cái cớ cũng không sao,với tjanh cách của Lục Hàm nếu không trực tiếp dùng biện pháp mạnh răn đe,có lẽ cô không ý thức được nguy hiểm quanh mình.
Thấy cô mở cửa xe Diệp Bắc Thần đột nhiên lấy tay giữ cô lại,Lục Hàm ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn:
–Có chuyện gì nữa?
Diệp Bắc Thần nhìn cô,đầu chân mày hơi nhíu lại,vài giây sau mới khẽ nói,giọng điệu giống như rất nghiêm túc:
–Gần đây chung quanh Hạ Minh Triệt khá phức tạp,anh vẫn khuyên em nên hạn chế qua lại thì hơn,tránh ảnh hưởng tới người chung quanh.
–Ý anh là sao?
Lục Hàm căn bản không hiểu lời nói của Diệp Bắc Thần.
Chân mày Diệp Bắc Thần càng nhíu chặt nhìn cô một cách sâu xa:
–Có người muốn nhằm vào Hạ Viễn.
Sắc mặt Diệp Bắc Thần càng nói càng trở nên nghiêm túc,không giống như đang nói đùa,một cơn gió bấc thổi qua,lòng Lục Hàm bỗng chốc lạnh đi.Cô đứng chôn chân tại chỗ hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Theo ý của Diệp Bắc Thần là thật sự có người muốn thu mua Hạ Viễn,nhưng hình như Hạ Minh Triệt lại hiểu lầm rằng Diệp Bắc Thần làm chuyện này.Vậy rốt cuộc ai mới là người có ý định thu mua Hạ Viễn,chẳng phải Hạ Minh Triệt đang gặp rắc rối hay sao?Lục Hàm muốn gặng hỏi Diệp Bắc Thần nhưng anh cũng không biết.Có lẽ,người này muốn nhắm vào Hạ Viễn,sau đó đối đầu với Diệp Thị...
Rốt cuộc đối phương là ai?. Có gì hot? Chọt thử tra𝑛g ++ Tr 𝖴mtr𝐮yệ𝑛.𝚅𝘕 ++
***
Chiếc xe Audi quay ngược trở lại con đường cũ,đi qua khu rừng thông hướng tới nội thành,giống như sượt qua người đi xe đạp mặc áo khoác gió màu xanh.
Người đi xe đạp dừng xe,tháo kính,anh ta đứng nơi sườn dốc nhìn theo chiêcs xe Audi vừa lướt qua,ánh mắt ôn hoà nhưng vụt lên vẻ xa cách,gương mặt anh ta hiền hoà nhưng cất giấu sự sắc lạnh.
Một lát sau,chiếc xe thương vụ màu đen đi ngang qua,dừng trước mặt người đàn ông.
Từ trong xe,bước xuống một đám vệ sĩ mặc áo đen,nhìn người đàn ông tỏ vẻ cung kính:
–Anh Mã,bữa tiệc sắp bắt đầu rồi!
Người đàn ông tháo bao tay sau đó leo lên xe,chiếc xe cũng nhanh chóng biến mất để lại con đường yên tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT