Phương An Nhã rõ ràng nhẫn tâm,ném cô ta ở trên đường cao tốc thế này.
Lâm Y chợt nhận ra trên người cô ta chỉ mặc một chiếc váy mỏng,áo khoác đã để quên trên xe Phương An Nhã,có khi nào sẽ bị cướp sắc hay không.Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an.
Đằng sau,một chiếc xe maserati đột ngột phanh gấp,không hiểu lý do gì Phong Kính Lăng lại đột ngột dừng xe trên đường cao tốc thế này,Chu Tử Hạo ngồi ghế sau,dừng động tác lướt điện thoại, thoáng nhìn về phía trước,có thể thấy bóng dáng của một cô gái,trông dáng vẻ khá chật vật,khẽ cười một tiếng:
– Cô gái đằng trước sao lại ăn mặc phong phanh như vậy,nhìn qua dáng dấp cũng không tệ, có điều giống như bị bỏ rơi.Hậu cung của cậu cũng không thiếu giai nhân,có cần giữa đường vì một cô gái mà làm lỡ thời gian không?
–Thỉnh thoảng cũng cần thay đổi khẩu vị.
Phong Kính Lăng nửa cười sau đó thả chậm tốc độ xe hướng lại gần bóng dáng mảnh khảnh kia.
Khi cửa sổ xe hạ xuống,ánh mắt Phong Kính Lăng nhìn cô gái có chút ngạc nhiên:
– Lâm Y.
Đây chẳng phải là diễn viên đang được yêu thích nhất hiện nay sao.
Nghe được giọng nói kia,Lâm Y đang hoảng sợ cũng dần dần tỉnh táo lại,cô ta xoay đầu lại liếc nhìn người đàn ông ngồi ghế tài xế cũng sửng sốt:
– Phong tổng,thật trùng hợp.
– Đúng là trùng hợp, bọn tôi tới Vân Thành.Còn cô?
Khẽ tựa vào ghế, Phong Kính Lăng lẳng lặng nhìn cô, không nhanh không chậm, giống như đêm yên tĩnh có tiếng nước chảy an nhàn.Chu Tử Hạo nghe xong xuýt nữa thì ngất xỉu,bọn họ khi nào ý định tới Vân Thành.
Nhưng cũng không phải không có lý,nhà họ Phong cũng có một khu nghĩ dưỡng ở Vân Thành,hàng năm du khách cũng tới không ít.Nhà họ Phong thế lực cũng không phải nhỏ,nắm trong tay vô số tài sản,so với Diệp thị cũng không kém cạnh.
So với Phong Thị thì nhà họ Phương còn kém xa.
Nghe nói,Phong Kính Lăng còn là bạn thân của Diệp Bắc Thần,người này cũng không tầm thường chút nào.
Lâm Y nghe xong còn mừng không kịp,bị Phương An Nhã vứt bỏ,cô ta lại nhặt được tổng tài,còn không phải là ông trời đang giúp cô ta hay sao.Nhưng Lâm Y vẫn tỏ ra bộ dạng do dự,chậm rãi mở miệng:
– Tôi tới Lâm Giang.
Phong Kính Lăng đẩy cửa xe ra,tròng mắt nhìn cô một cái:
– Lên xe đi,tôi đưa cô trở về,nơi này buổi tối cũng không an toàn.
Đôi mắt Lâm Y mở to,tựa như có thể nhìn thấy một tầng hơi nước trong suốt,thoáng nhìn anh,khẽ gật đầu:
– Vậy làm phiền Phong tổng đưa tôi một đoạn.
Xoay người,Phong Kính Lăng cũng ra dáng đàn ông lịch thiệp,thay Lâm Y mở cửa,đợi cô ta lên xe,rồi mới đi vào.
Lên xe,Lâm Y mới phát hiện phía sau còn có một người.Xem ra nếu cùng đi với Phong Kính Lăng cũng không phải là người đơn giản.Lâm Y nhìn Chu Tử Hạo khẽ gật một cái xem như chào hỏi.
Chu Tử Hạo cũng rất lịch sự mà đáp lại cô ta:
– Cô Lâm,hân hạnh.
Ban nãy,Chu Tử Hạo nghe rõ cuộc đối thoại của hai người nên biết Lâm Y cũng không có gì lạ.
Dọc đường đi,Chu Tử Hạo chỉ cần lướt điện thoại cũng nhanh chóng điều tra ra thân thế Lâm Y.
Lâm Y là con gái duy nhất của Lâm Mặc.Chẳng phải cũng tính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâm hay sao.Lướt một chút nữa,ý nghĩ đó liền bay sạch,bởi nhà họ Lâm vốn dĩ là thuộc về vợ chồng Lâm Quân cùng Hạ Ý Hoan,mà người con gái duy nhất của họ là Lâm Nhược Na,Lâm Mặc chỉ là chú thay Lâm Nhược Na điều hành.Cho nên,Lâm Y sau này có tốt đẹp hay không còn phải dựa vào Lâm Nhược Na.
Đột nhiên,Phong Kính Lăng lạnh lùng buông một câu:
– Nửa đêm nửa hôm tại sao cô lại lang thang trên đường cao tốc một mình như vậy.Dù sao cũng là diễn viên,cô không ngại tạo scandal cho mình nhưng Thừa Nhu sẽ ngại.
– Lão nhị,cậu có cần nghiêm túc với con gái nhà người ta thế không.Phỏng chừng là vừa bị bạn trai đá.
Lâm Y thoáng sửng sốt,cô ta còn chưa kịp giải thích đã bị Chu Tử Hạo ngồi đằng sau lành lạnh nói một câu khiến cô ta lúng túng.Cô ta không nghĩ người có dáng vẻ nho nhã như Chu Tử Hạo lại nói thẳng như vậy.
Quả nhiên,nghe xong Phong Kíng Lăng nhàn nhạt liếc qua cửa sổ,thâm trầm buông một câu:
– Không lên tiếng cũng không ai bảo cậu câm đâu.
Lúc này không khí thực sự yên tĩnh,ngay cả tiếng thở dài Lâm Y cũng không dám.Vốn dĩ,cô ta đang tưởng tượng đến một hướng tốt đẹp,liền bị câu nói của Phong Kính Lăng răn đe một trận.Người ta là ông chủ đương nhiên quan tâm tới mặt mũi của mình rồi,giờ phút này,Lâm Y mới hiểu vì sao Phong Kính Lăng lại cho cô ta đi nhờ xe.
Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc,thoáng chốc đã đi tới đường mòn Lâm Giang,chiếc xe đi một đoạn,vững vàng dừng trước cửa lớn màu đen.Bên ngoài treo đèn lồng,căn nhà dường như toát lên phong cách truyền thống Nhật Bản.Chu Tử Hạo thoáng qua hàng trúc xanh mát bên ngoài hàng rào khẽ gật gù.Chủ nhân ngôi nhà này thật có khiếu thẩm mỹ.
Lâm Y tháo dây an toàn,quay đầu nhìn Phong Kính Lăng một cái:
– Cảm ơn Phong tổng đã đưa tôi trở về,tôi xin phép,anh đi đường cẩn thận,ngủ ngon.
– Cô cũng vậy.
Giọng nói thanh mát vang lên trong đêm yên tĩnh.Lâm Y sửng sốt,cô ta không nghĩ Phong Kính Lăng như vậy mà đáp lại.
Xoay người liền mở cửa xuống xe,từng bước kiêu ngạo đi về phía cửa gỗ màu đen.
Lúc đi tới bậc thềm,Lâm Y cũng phát hiện chiếc xe vẫn chưa rời đi,xem ra là đợi cô ta vào nhà mới an tâm rời đi.
Theo lễ,Lâm Y xoay người vẫy tay với bóng người trong xe sau đó bóng dáng mảnh mai biến mất đằng sau cánh cửa,khoé môi khẽ nhếch lên tràn đầy toan tính.
Nhàn nhạt cong khoé môi,Phong Kính Lăng thu hồi tầm mắt,quay người lái xe rời đi,dường như trong xe còn lưu luyến hơi thở thơm mát của thiếu nữ.
Nhìn qua ghế đằng sau,giọng điệu đàn ông chậm rãi vang lên:
– Tử Hạo...Cậu nói xem cô ta là người thế nào?
Chu Tử Hạo nghe xong khẽ sửng sốt một chút,sau đó liền cười hỏi:
– Cậu nói Lâm Y?
Phong Kính Lăng không trả lời,Chu Tử Hạo rõ ràng biết anh đang hỏi người nào,trong xe càng yên tĩnh mà chờ đợi câu trả lời.
Khẽ cười một tiếng,trong mắt Chu Tử Hạo hiếm khi hiện lên tia nghiêm túc:
–Lâm Y này quả thực có chút vấn đề,cô ta qua lại cùng Phương An Nhã,nhưng Phương An Nhã lại yêu Lâm Nhược Na,tình yêu cố chấp đến hèn mọn.
Trong buồng xe mơ hồ có trầm mặc chốc lát, một tia sáng ngoài cửa sổ quét qua trên sườn mặt của Phong Kính Lăng, một lúc lâu anhmới nhàn nhạt đáp lại một câu:
–Theo như cậu thì vừa rồi Lâm Y chính là bị Phương An Nhã vứt bỏ trên đường cao tốc?
– Đúng vậy!Tôi đoán,Lâm Y chắc khích bác Phương An Nhã mới khiến hắn ta tức giận.Phụ nữ như vậy không thông minh chút nào.
Khoé môi Chu Tử Hạo giương nhẹ một cái,sườn mặt ở dưới ánh đèn đường thoáng qua một tia ánh sáng nhuộm lấy một phần ôn hoà.
Yên lặng hồi lâu,Phong Kính Lăng chậm rãi lên tiếng:
–Tôi cảm thấy Lâm Y không phải là kém thông minh mà mắt nhìn người hơi kém một chút.
Nghĩ lại dáng vẻ an tĩnh của Lâm Y,Phong Kính Lăng không tự chủ mà cười dịu dàng.Thật lâu rồi,hắn cũng chưa gặp một cô gái nào có tính cách thú vị như Lâm Y.
Hình như Chu Tử Hạo không rõ ý tứ của Phong Kính Lăng cho lắm,ngẩng đầu nhìn anh một cái:
– Cũng không chắc,Lâm Y này có vẻ không đơn giản.
– Cho nên người phụ nữ không đơn giản lại càng thú vị.
Nếu như thứ gì có được càng dễ lại càng làm con người ta mau chán.Phong Kính Lăng chính là kiểu người luôn thích thử thách.
Nhìn dáng vẻ cười đến chói mắt của Phong Kính Lăng,Chu Tử Hạo không khỏi rùng mình.
Lâm Y này không phải ngốc bình thường mà là quá ngốc,rơi vào tầm ngắm của Phong Kính Lăng cũng không biết là phúc hay hoạ đây.
Có điều tâm tình Phong Kính Lăng dường như kỳ thực rất tốt
***
Lâm Y đi qua căn phòng gỗ,âm thanh quen thuộc vang lên khiến cô ta dừng bước.
Âm thanh kiều mị vang lên:
– Mặc,người ta ngại mà...Chuyện đã hứa,còn chưa làm đâu đấy.
Cái tên quen thuộc khiến Lâm Y chậm rãi đi tới,cô ghé mắt vào khe cửa sổ,ánh đèn mập mờ bên trong chiếu lên bóng lưng mảnh khảnh của cô gái,cơ hồ không nhìn rõ mặt đối phương,có điều giọng nói này quen đến mức Lâm Y nghi ngờ.
Bên cạnh là Lâm Mặc,người cha mà cô ta vô cùng tôn trọng,lại đang ôm eo cô gái,giọng khàn đặc thủ thỉ:
– Em yên tâm đi,chuyện của Lâm Y em đừng lo lắng,vai diễn chẳng phải cũng thuộc về em hay sao...
Nghe xong,Lâm Y không khỏi sững sờ,người cha mà cô ta tôn kính lại cặp kè với diễn viên,cô ta còn là Tam Kim ảnh hậu - Lý Minh Ngọc.Hoá ra hồ ly cũng xứng với cô ta lắm.
“ Choang",Lâm Y chẳng may đụng phải bình hoa bên cạnh phát ra âm thanh kinh động tới người bên trong.
Đồng thời Lâm Mặc cùng Lý Minh Ngọc nhìn ra cửa sổ,chỉ thấy một con mèo đen,nó khẽ kêu một tiếng “ngoao..." rồi chạy mất.
Ánh mắt Lý Minh Ngọc thoáng qua tia sắc bén nhưng nhanh chóng thu lại,cô ta nở nụ cười mị hoặc,cuốn lấy Lâm Mặc.
Lúc này đằng sau hành lang,Lâm Y đã nín thở,hàm răng như va mạnh vào nhau,trong đôi mắt tràn đầy căm phẫn.
Nghĩ tới chiếc vòng cổ ngọc trai mà Lý Minh Ngọc đeo trong bữa khai máy Thừa Nhu,Lâm Y dâng lên một cỗ chua xót,lẽ ra cô nên sớm nhận ra Lâm Mặc đối xử với cô lạnh nhạt là vì ông ta đã ở bên ngoài bao dưỡng nhân tình.
Sau khi mẹ cô mất,Lâm Mặc còn mặt dày biểu lộ dáng vẻ thâm tình,sau bao nhiêu năm chịu cảnh gà trống nuôi con,ông ta tạo cho mình một người cha hoàn hảo,nhưng chỉ có Lâm Y mới biết Lâm Mặc dối trá thế nào.
Đàn ông hoá ra,chẳng có ai chung thủy ,một lòng một dạ cả,chỉ là chưa bộc phát th*ú tí*nh mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT