Ban đêm,có chút se lạnh,những bông hoa quỳnh đang đua nhau toả ra những hương thơm ngào ngạt.
–Trần Hy à,cháu ở Diệp Thị có thường xuyên gặp Bắc Thần không?Bác cùng bác trai thì cũng thỉnh thoảng mới về đây,chủ yếu là về thăm Bắc Thần cho nên nhiều chuyện bác cũng không quản hết,cháu mau nói cho bác biết đi.
Phong Thương Lan cùng Trần Hy đi đi dạo quanh vườn,bà đối với cô gái này cũng khá ưng ý.Trần Hy vừa xinh đẹp lại thông minh hiểu chuyện,nếu có thể giúp việc cho Bắc Thần cũng là một chuyện tốt.
Trần Hy hơi cúi đầu,nghĩ mãi một hồi rồi mới mỉm cười nói:
– Dạ không ạ,cháu chủ yếu làm bên kho dược liệu mà Bắc Thần cũng thỉnh thoảng có tới,nhưng mà cháu cũng không có duyên gặp mặt anh ấy.
Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng giống như một chú chim hoàng oanh.
Đôi lông mày thanh tú của Phong Thương Lan khẽ nhíu lại,ánh mắt đăm chiêu nhìn ra màn đêm tĩnh mịch.
–Đúng là Bắc Thần rất bận rộn,hơn nữa hai đứa làm mỗi người một mảng,muốn gặp nhau cũng khó.
Ngẫm nghĩ một lát,Phong Thương Lan mỉm cười dịu dàng nắm lấy tay Trần Hy:
– Hay là lát nữa đợi Bắc Thần về bác bảo nó sắp xếp cho cháu vị trí khác.Dù sao làm việc ở nhà kho cũng rất vất vả,cháu cũng tốt nghiệp ngành thạc sĩ chẳng lẽ làm một công việc văn phòng lại khó khăn thế sao?
– Bác gái....Trần Hy cẩn thận nhìn Phong Thương Lan,dáng vẻ vô cùng nhu mì,hiểu chuyện.
Cô ta vốn dĩ muốn đi lên từ con số không,nhưng không nghĩ ngay cả cơ hội gặp Diệp Bắc Thần cũng khó, từ khi tới Diệp Thị,cô ta làm việc cực khổ cả ngày đêm,vốn dĩ ở nhà họ Trần cô ta được cưng chiều nâng như viên ngọc quý,chỉ vì theo đuổi Diệp Bắc Thần mà phải cơ cực như vậy,có điều Diệp Bắc Thần cũng không thể gặp vậy thì đành để Phong Thương Lan trợ giúp vậy.
Phong Thương Lan có thể nhìn ra bộ dạng khó xử của Trần Hy,bà liền mỉm cười nói:
– Cháu đừng lo,bác sẽ có cách.Bây giờ vào nhà thôi,chắc Bắc Thần sắp về rồi đấy!
***
Sau khi trở về Diệp gia,như thường lệ Diệp Bắc Thần sẽ trực tiếp đi tới phòng sách tiếp tục công việc của mình.Tuy có thể để trợ lý giúp hắn xử lý nhưng Diệp Bắc Thần vẫn luôn phải xem xét và kiểm tra lại để không để xảy ra sơ sót gì,bởi hắn là người luôn theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
Cho nên không dễ gì mà Diệp Bắc Thần lại có thể đưa Diệp Thị đứng đầu cả nước.Chung quanh có không ít kẻ nhòm ngó vào tài sản Diệp Thị cũng là chuyện bình thường.
Sau khi cất xe,đi vào nhà thấy Phong Thương Lan cùng Diệp Thiên đang ngồi phòng khách xem ti vi.Diệp Bắc Thần khẽ chào rồi đi lên lầu nhưng còn chưa kịp bước chân lên bậc thang đã bị Phong Thương Lan níu lại,giọng điệu hết sức từ tốn:
– Bắc Thần,trên báo viết là thật sao,con vẫn qua lại cùng Tịnh Vân...Còn Trần Hy thì sao,hai đứa cũng đã hứa hôn....Trần Hy còn là cô gái lương thiện,học thức cao,hoàn toàn phù hợp với điều kiện của con.
Diệp Bắc Thần lạnh lùng cắt ngang:
– Mẹ,chẳng phải tin đồn thôi sao,hơn nữa con cũng sẽ không lấy Trần Hy,hứa hôn chỉ là ba mẹ tự nói,con cùng cô ta cũng chưa từng tiếp xúc,không thể chắc chắn mọi điều về cô ta,những gì nhìn bằng mắt thì không thể khẳng định.Nếu muốn lấy thì hai người tự lấy về đi.Còn con lấy vợ không phải dựa trên chỉ số IQ.
Diệp Thiên ngồi sofa cũng không nhịn được nữa,ông cũng chưa từng mắng vợ mình một câu mà thằng con trai này lại dám,ông nhìn Diệp Bắc Thần chỉ tay rồi quát lớn:
– Hỗn láo,con dám nói chuyện với mẹ con như vậy?
“ Choang"
Đúng lúc này,Trần Hy từ phòng bếp đi ra,dưới đất là đĩa hoa quả rơi vỡ tan tành.Những lời Diệp Bắc Thần nói,cô ta đều nghe rõ không sót một chữ nào,nhưng làm sao Diệp Bắc Thần lại có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô ta chứ.Cô ta luôn biểu hiện rất tốt,ngay cả Phong Thương Lan cũng rất hảo cảm với cô ta.
Cô ta khẽ thoáng qua người đàn ông cao lãnh trước mặt,anh vẫn điềm tĩnh,không hề liếc xem cô ta một cái.
Phong Thương Lan vội che miệng kinh ngạc:
– Trần Hy,cháu không sao chứ!Cháu...
– Dạ,không sao?,Trần Hy ngượng ngùng cúi xuống thu dọn,thì chẳng may bị mảnh vỡ làm chảy máu,Phong Thương Lan vô cùng lo lắng nhưng thái độ của Trần Hy khiến bà cảm thấy rất áy náy.
Tất nhiên Trần Hy có thể nhìn rõ điều này,khoé môi cô ta khẽ cong lên một nụ cười nhẹ khó thấy.
Trần Hy đột nhiên đứng thẳng lên,ánh mắt hơi phiếm hồng như đang nhẫn nhịn việc phải rơi nước mắt,cô ta tỏ vẻ kiên cường nói:
– Thật ra,nếu cháu biết anh Bắc Thần có người mình thích cháu cũng sẽ không làm phiền anh ấy,mong hai bác đừng làm anh ấy khó xử.Bác trai,bác gái,cháu xin lỗi,cháu có việc phải về trước!
Quả nhiên,thân hình cao lớn của Diệp Bắc Thần thoáng sửng sốt,hắn không nghĩ Trần Hy lại tự động từ bỏ dễ dàng như vậy,ít nhất hắn cũng không phải lo lắng giải quyết phiền phức.Nhưng hắn cảm thấy Trần Hy không dễ gì từ bỏ như vậy,hôm nay cô ta đến đây hẳn là có chủ đích.
Nhưng Diệp Bắc Thần không có ý định cho cô ta kịp rời đi:
– Khoan đã Trần tiểu thư,nếu như đã cất công tới đây,sao lại đi nhanh như vậy?
Dưới ánh đèn neon phát ra từ trần nhà,bóng người cao lớn toả ra sự thành thục,chín chắn,gương mặt cương nghị khẽ cười nhìn thẳng Trần Hy,giọng vô cùng chắc nịch:
– Tôi cảm thấy cô Trần làm việc rất tốt,nhưng Diệp thị không phải là nơi để cô có thể bay cao...
Khẽ ngưng,Diệp Bắc Thần sâu sa nhìn Trần Hy,nụ cười càng sâu hơn:
– Nếu một con chim muốn bay cao cũng không phải là điều dễ dàng,tôi hy vọng nói đến đây cô cũng tự hiểu.
Nhìn sắc mặt không đổi của Diệp Bắc Thần,Trần Hy đột nhiên nở một nụ cười:
– Anh nói không sai,nhưng có điều anh không biết con người và con chim vốn không giống nhau.
Ước mơ được bay trên bầu trời luôn là khát vọng của con người,kể cả khi đã nghĩ ra máy bay đi chăng nữa.Bởi cảm giác tự do,muốn bay đi đâu cũng được như loài chim vô cùng thú vị.Nhưng khả năng của loài chim là vô hạn,chúng có thể bay cao tới nhường nào thì không ai rõ?Nếu có thể cô ta cũng mong mình được làm một chú chim,tiếc là thứ cô ta muốn ngay cả một chú chim cũng chưa chắc đã đạt được.
Nói đến đây,Trần Hy quả quyết xoay người.Phong Thương Lan ngẩn người hồi lâu mới hiểu vì sao Trần Hy lại tức giận như vậy.Thấy Trần Hy bỏ đi,Phong Thương Lan định nói gì đó nhưng lại cảm thấy không biết phải làm sao.
Bà nhìn Diệp Bắc Thần từ đầu tới cuối đều chưng ra cái bộ mặt lãnh đạm,thờ ơ thì không mấy hài lòng nói:
– Đấy,con xem,người tốt và hiểu chuyện như Trần Hy khó tìm lắm, con tưởng ai cũng nhắm vào tài sản nhà họ Diệp sao,con cứ đâm đầu vào cái ả Tịnh Vân kia làm sao nhìn ra được những điều tốt đẹp khác chứ.Đợi Trần Hy nguôi ngoai,con mau đi xin lỗi con bé đi.
Đi ra đến ngoài cửa,khoé miệng Trần Hy khẽ nhếch lên.Trần Hy nghe hết thảy tất cả,ngay cả vẻ mặt hơi dao động của Diệp Bắc Thần cô cũng nhìn thấy,cô ta không cần tình yêu,cái thứ mà cô ta nhắm đến chỉ là vị trí phu nhân nhà họ Diệp.
Nghĩ đến cũng chẳng có gì là kỳ lạ,nhà họ Diệp không chỉ kinh doanh mỗi dược phẩm mà còn cả ngành Thương Nghiệp ở Lạc Thành,không thiếu kẻ muốn trèo lên.Nếu nhà họ Trần có thể liên hôn cùng Diệp Thị không phải địa vị của cô ta trong giới sẽ càng được nâng cao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT