(50)
Từ trong nhà hàng đối diện Vũ Trường Thành Tô,cô gái tạm biệt chàng trai rồi sau đó hai người đi về hai hướng khác nhau.Mà hướng cô gái đi lại là hướng đi qua con hẻm nhỏ tối tăm.
“Ưm...Cứu..." Âm thanh vang lên đứt quãng,cô gái còn chưa kịp kêu cứu đã bị một nhóm người áo đen mang đi.
...
Đêm tối đen như mực,bầu trời mây đen phủ kín,bầu trời hôm nay vắng sao nên không có lấy một tia sáng,trong không khí tràn ngập mùi ẩm thấp làm cho người ta khó chịu.
Tại một căn nhà bỏ hoang,hai nhóm người đứng đối diện nhau,người cầm đầu khẽ ra hiệu một cái,mỗi người xách vali đứng lên phía trước,sau đó cùng mở va li ra,bên trong là một rương tiền toàn mệnh giá dolar được sắp chỉnh tề; mà đổi thành bên đối diện lại là một lượng lớn chất dung dịch được đựng trong tuýp thủy tinh nhỏ.
Người hai bên thay phiên nhau kiểm tra hàng trước rồi mới yên tâm ra hiệu cho người bên mình.
Sau khi xác nhận hàng đã giao đúng,người đứng đầu hai bên mới ra hiệu cầm hàng về.
– Hợp tác vui vẻ anh Mã.
Người đàn ông được xưng là anh Mã,sau khi xác nhận thì khẽ nhìn người đàn ông đối diện mỉm cười,giọng trầm khàn vang lên:
– Hy vọng có thể hợp tác làm ăn lâu dài với anh Trung!
–Thật ra,Tịnh Trung tôi,nếu không có anh Mã thì đã sớm chết trong tù từ lâu rồi,cho nên một chút việc cỏn con này có là gì.
Tịnh Trung quan sát người đàn ông tự nhận là anh Mã.Khuôn mặt anh ta đeo mặt nạ kín mít,chỉ lộ ra hai đôi mắt đen láy giống như chim ưng,tuy là không nhìn thấy mặt nhưng khí thế của anh ta lại khiến người đối diện có một loại bức bách không thành lời,một cảm giác phục tùng không thể phản kháng.Nhớ tới,những ngày tháng lao tù cực khổ bị đoàn người Diệp Bắc Thần hành hạ,Tịnh Trung chỉ cầu cho mình chết đi,nhưng khi hắn cảm giác tuyệt vọng thì người đàn ông trước mắt này đột nhiên xuất hiện,cho hắn thêm hy vọng.
Rất lâu sau,Tịnh Trung mới lên tiếng:
– Không biết anh Mã có thâm thù gì với nhà họ Diệp mà nhất quyết phải đuổi cùng giết tận như vậy?
Hẳn là không chỉ một mình nhà họ Diệp,dường như những người trong giới điều chế dược đều là kẻ thù của anh ta.
– Dù sao anh Trung cũng không cần biết,miễn là mục đích của chúng ta giống nhau.
Khoé miệng anh Mã khẽ cong lên một nụ cười nhạt khó thấy.
Tịnh Trung khẽ gật gù,ánh mắt nhìn mặt phái trước của hắn ta có chút biến hoá:
– Cũng đúng,nếu không anh Mã cũng sẽ không cứu tôi ra ngoài.Năm ấy,nếu không phải tại Diệp Bắc Thần thì bọn cảnh sát ngu ngốc cũng sẽ không kịp thời phát hiện ra thì tôi cũng sẽ không phải khốn đốn như bây giờ.
Không cần biết người đàn ông họ Mã này có ý tốt hay không,nhưng có một điều Tịnh Trung biết rất rõ "kẻ thù của kẻ thù mới chính là bạn ".
truyện xuyên nhanh– Anh Trung đừng vội cảm kích,hiện tại Diệp Bắc Thần không hẳn là dễ đối phó.Phía sau hắn còn có Thanh Long bang không dễ dây vào.... Họ Mã từ tốn nói.
Sắc mặt Tịnh Trung trầm xuống,hắn ta nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt nghiêm túc:
– Cũng đúng,luận về thủ đoạn giữa hai bang phái là ngang nhau,nhưng Thanh Long Bang thật sự ghê gớm,chỉ mới thành lập sau Thiên Vân Hội mà đã chiếm lĩnh được không ít địa bàn,khiến cho những người muốn lập lại tổ chức cũ cũng có chút e dè.Nhưng hiện tại có chút im ắng,thật khiến người ta lo ngại. Diệp Bắc Thần rất giảo hoạt.
- Ý anh là bọn họ đang bày mưu tính kế?
Họ Mã trầm tư. Diệp Bắc Thần trước giờ luôn túc trí đa mưu thật khiến người ta khó dò tâm tư.Có điều Thanh Long bang cũng cần phải sớm được giải quyết triệt để nếu không mục đích hắn tồn tại đến giờ thật vô nghĩa.Chỉ cần nghĩ tới những người đã vì hắn mà không tiếc sinh mệnh bảo vệ,hắn không cam lòng buông bỏ.Chẳng lẽ hắn lại dễ dàng bị người khác tính kế.
Đúng như lời Tịnh Trung nói,Diệp Bắc Thần là một người thâm trầm và khó đoán.
Ngay cả khi biết rõ Tịnh Vân tồn tại bên cạnh như một âm mưu,hắn lại hết mực cưng chiều bảo vệ,suốt mấy năm cũng không có vạch trần cô ta.Phải chăng,hắn quá giỏi kiềm chế.Nếu một người có thể che giấu được nội tâm phẫn nộ hẳn là vô cùng đáng sợ.
– Anh Mã,theo anh...,Nhận thấy người đàn ông họ Mã có chút dao động, Tịnh Trung liền cười:
– Thật ra,chúng ta vẫn còn một con cờ để lợi dụng.Cho dù là Diệp Bắc Thần có cao mưu đến đâu,thì hắn cũng sẽ không nhẫn tâm. Tôi nghe nói,Diệp Bắc Thần còn có một cô em gái,nhưng cô ta chỉ là con nuôi nhà họ Diệp. Nghe nói,cô gái này vì Tịnh Vân mà rời khỏi Diệp gia,nhưng tôi lại thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy,cho đến khi tôi bắt gặp Diệp Bắc Thần cứu cô ta ở bữa tiệc.Đây chẳng phải là điểm yếu hay sao?
– Ha...ha...Trong đêm tối,người đàn ông họ Mã lộ ra nụ cười không rõ tâm tình,không nghĩ Tịnh Trung có thể đi nước cờ này,anh ta khẽ gật gù đồng tình:
–Xem ra chúng ta phải hợp tác thật lâu mới được.
Lần này,Tịnh Trung không nói thêm chỉ nhìn anh ta mỉm cười,nếu như Lâm Giang không thuận lợi thì Đô Nam cũng là mảnh đất khá tốt.
- ---
Chiếc xe Masrati thể thao màu xanh đi thẳng vào biệt thự,mùi hoa diên vĩ thơm ngát mà quyến rũ.Phong Kính Lăng xuống xe,nhìn lên cửa sổ tầng hai,ánh đèn mờ mờ phát ra từ trong đó.
– Cậu Phong,sao hôm nay có một mình cậu tới vậy.
Dì Vu nhìn thấy mỗi một mình Phong Kính Lăng xuất hiện có chút hoài nghi,bình thường Phong Kính Lăng luôn đi cùng Chu Tử Hạo lại đột nhiên tách ra,bà cảm thấy có chút kỳ quái.
Dường như nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của dì Vu,Phong Kính Lăng điềm đạm nói:
– Hôm nay,Tử Hạo bận chút việc nên chỉ có mình cháu tới,Diệp Bắc Thần chắc đang ở trên lầu....
Vừa nói,vừa định đi lên lầu thì đi ngang qua dì Vu anh ta cười nói:
– Dì Vu,cháu vẫn nhớ tay nghề pha trà lâu năm của dì.
– Được được,cậu cứ lên trên đi,lát tôi sẽ mang trà lên.
Dĩ nhiên,dì Vu nhất thời cao hứng mà quên đi chuyện vừa rồi.
Khoé môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ,Phong Kính Lăng ung dung sải bước đi lên lầu hai,tới phòng sách,trong phút chốc cửa phòng mở ra,thoáng chốc trở nên nặng nề.
Diệp Bắc Thần đặt quyển sách trên tay vào hộp gỗ sau đó đi tới phía bàn ngồi xuống ghế salon bên cạnh.
Phong Kính Lăng cũng đi tới phía đối diện ngồi xuống,vào thẳng vấn đề:
– Đúng như cậu dự đoán,lô đất ở Đô Nam thật sự có người đang nhắm đến.Còn có Tịnh Trung cũng xuất hiện ở Đô Nam không ít lần,hẳn là phía sau hắn ta còn có người khác.
Con người của Phong Kính Lăng bề ngoài trông có vẻ hời hợt nhưng khi làm việc lại cực kỳ nghiêm túc,vóc dáng anh ta cao lớn gần như cao bằng Diệp Bắc Thần,hôm nay anh ta mặc một chiếc áo khoác đơn giản,bên trong là áo sơ mi đen bạc có phần chỉn chu hơn ngày thường.
Đối với lời nói của Phong Kính Lăng,Diệp Bắc Thần dường như đã sớm đoán trước nên cũng không mấy bất ngờ,phong thái vô cùng ung dung:
– Vậy đằng sau Tịnh Trung thật sự có chủ mưu,có thấy rõ mặt hắn không?
– Không có,mỗi lần giao dịch đều là đàn em của hắn ra mặt,chỉ nghe trong giới đồn rằng hắn luôn đeo mặt nạ,có khi cũng chưa từng ai thấy được khuôn mặt thật sự của hắn.
Phong Kính Lăng khẽ lắc đầu,anh chưa bao giờ gặp phải đối thủ nào mà thần bí như vậy.Hơn nữa đối phương còn rất hiểu bọn hắn.
Lần này,đối thủ là kẻ rất khó đối phó,hắn ở trong bóng tối quan sát còn bọn họ lại ở ngoài sáng.
Đúng lúc này,ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa,lát sau dì Vu mang trà bước vào còn kèm theo bánh farm mềm,trong không khí bỗng chốc toả ra hương thơm ngào ngạt.Phong Kính Lăng nhận lấy,nói một tiếng cảm ơn,dì Vu cũng biết mà lui ra ngoài.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh một vài giây,Phong Kính Lăng rót cho mình một ly trà,rồi thêm một ly đưa tới trước mặt Diệp Bắc Thần,sau đó nhấp một ngụm liền cảm thán:
– Tay nghề pha trà của dì Vu đúng là có một không hai.
Nghe xong Diệp Bắc Thần cũng khẽ gật gù đồng tình,nhưng ánh mắt lại hơi nheo lại nguy hiểm:
– Trà ngon nhưng...
Ánh mắt Phong Kính Lăng ngơ ngác,có chút khó hiểu,khẽ lấy một miếng bánh Farm căn một miếng rồi trêu đùa nói:
– Ăn cùng bánh Farm này ngon hơn nhiều.
Trầm ngâm một lát,Phong Kính Lăng mỉm cười tiếp tục nói,trông bộ dạng rất hiểu biết:
– Trà này có vị ngọt,nếu không nhầm trà này làm từ cỏ ngọt stevia.Hơn nữa,theo như tôi được biết cỏ ngọt Stevia có nguồn gốc ở vùng cao nguyên của vịnh Amam và huyện Iguagu trên khu vực biên giới của Brasil và Paraguay. Nó phát triển thích hợp với khí hậu cận nhiệt đới ẩm với lượng mưa ít vào mùa đông. Hiện nay, lượng Cỏ ngọt Stevia trong tự nhiên là rất hiếm.Nhưng lá này có vẻ giống lá trà hơn,thường thì trà sẽ không có vị ngọt như vậy,khi phơi khô cũng khó phân biệt lắm.Chẳng lẽ,...
*Cỏ ngọt Stevia: là cây thân thảo lâu năm thân thảo cao khoảng 30-60cm. Lá có răng cưa, thuôn dài, hình bầu dục, không cuống, rõ gân lá. Hoa màu tím nhạt với hoa đài hóa màu trắng, có dạng hình ống,lông mềm ngoài mặt.
Dường như có thể thấy ánh mắt Diệp Bắc Thần loé lên một tia sáng như chim ưng,giọng nói vô cùng kiên định:
– Đây không phải cỏ ngọt,cũng không phải trà mà chính xác là "lá khát ".
Phong Kính Lăng cũng kinh ngạc,anh ta lại nói:
–Trước đây chỉ trồng ở vùng núi Lâm Giang,nhưng bởi vì nó cực kỳ nguy hiểm nên đã bị cấm trồng,có điều làm sao lại xuất hiện ở đây,dì Vu lấy lá này từ đâu ra.Hoặc là dì Vu không biết lá khát bởi nó có bề ngoài khá giống lá trà.Tuy Lâm Giang không trồng nữa nhưng không hẳn là nơi khác sẽ không trồng.Còn nữa,dạo gần đây,Lạc Thành cũng xuất hiện không ít nhóm người hành tung không rõ ràng.
( lá khát: giống cây trà,có mùi thơm,vị hơi ngọt,phát triển ngay cả trong môi trường khô hạn,giống như một loại ma túy gây ảo giác,nếu nhai sống có công dụng làm tăng sự tỉnh táo và giúp ghi nhớ tốt).