Những ngày cuối thu cũng thoáng qua thật nhanh,thoắt cái đã bắt đầu cảm nhận được từng đợt se lạnh của cơn gió đầu  mùa đông.

Từng cơn gió khẽ luồn qua mái tóc suôn mượt mang theo mùi hương hoa oải hương hương thơm ngát.Diệp Bắc Thần liền không nhịn được mà tận hưởng hít một hơi thật sâu,cô gái trước mặt này rõ ràng là đang phồng mang trợn má ra lệnh cho hắn.

Lục Hàm chỉ thấp hơn Diệp Bắc Thần nửa cái đầu,nhưng dù sao khi đứng cùng anh nói chuyện cô vẫn phải ngẩng đầu lên đối diện trực tiếp với người đàn ông trầm mặc này,không hiểu sao cô vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh toả ra từ anh,ánh mắt sắc bén tựa như một con báo nguy hiểm đang đánh giá con mồi.

Bởi loài báo được đánh giá là một loại động vật nguy hiểm,nó sẽ ở một thời điểm bạn thả lỏng nhất,thì sẽ cho bạn một kích chí mạng.

– Nhìn đủ chưa?

Tiếng nói trầm thấp,lại từ tính mang theo cảm giác uy hiếp mãnh liệt,không cần phải cau mày hay trợn mắt nhưng thái độ bình thản của Diệp Bắc Thần cũng khiến cô có cảm giác sợ hãi mãnh liệt.

Giọng nói này,vẫn giống như bốn năm trước,ghim sâu vào tâm trí không tài nào thoát ra được!

Ánh nắng mùa đông vẫn dịu dàng chiếu trên gương mặt của thiếu nữ,lộ ra sự tinh khôi,tươi mới,ánh mắt cô vẫn kiên cường như có thể phát ra ánh sáng.

Hiển nhiên,cô không phải sợ anh mà là sợ anh sẽ uy hiếp cô.

Hai mắt Diệp Bắc Thần đen láy lộ ra con ngươi sâu thẳm  cất giấu âm mưu không thể lường trước được,lúc này ánh mắt ấy lại đang chăm chú nhìn cô,Lục Hàm cũng không né tránh,cô thản nhiên đáp:

– Chẳng lẽ mặt không phải là để nhìn.

Câu nói này rõ ràng là đang cố tình khiêu khích tính nhẫn nại của Diệp Bắc Thần. Đúng là mặt để nhìn nhưng không có ai lại nói giống cô cả.

Diệp Bắc Thần hơi nheo mắt,sau đó nhàn nhã ngồi xuống ghế bên cạnh,lấy ra một điếu thuốc,châm lửa còn không quên hỏi cô:

– Không phiền chứ?

Động tác từ đầu đến cuối đều rất từ tốn,ưu nhã,dứt khoát.

Từng làn khói lượn lờ giống như một màn sương mờ ảo càng khiến hắn thêm mê người.

Khoé mắt hơi nhếch lên,từ khi nào người đàn ông này lại hút thuốc,rõ ràng hỏi ý kiến cô chỉ là cho có lệ.Lục Hàm thừa nhận đàn ông khi hút thuốc sẽ có bộ dạng rất mê người,nhưng mà cô vốn không ngửi được mùi khói.

Chớp mắt,cô liền quay đi nơi khác để tránh hít phải khói thuốc độc hại này. Một người luôn ưa sạch sẽ như Diệp Bắc Thần lại thích hút thuốc,đúng là quái gở,nhưng bây giờ cô cũng không có tâm trạng để ý nhiều,hiện tại cô luôn trong trạng thái bất an,lo lắng.

Hiển nhiên hành động vừa rồi của Lục Hàm là biểu thị cho sự chán ghét của cô đối với hắn. Diệp Bắc Thần cũng không khó chịu,khoé môi liền cong lên nụ cười nhàn nhạt:

– Điện thoại của em ở trong xe,tôi thực sự không có giữ?

Lời của Diệp Bắc Thần hiển nhiên là thật,tối qua sau khi mang cô vào nhà,anh cũng quên cầm theo điện thoại,giờ vẫn là còn trong xe.

Nháy mắt,Lục Hàm liền đi tới chiếc xe Audi,nhưng cửa xe lại khoá cô không tài nào mở được,ánh mắt không khỏi hướng về Diệp Bắc Thần cầu cứu.

Sớm biết như vậy,cô đã không xù lông lên rồi.Nhìn dáng vẻ chật vật của Lục Hàm giống như một con nhím Diệp Bắc Thần thật muốn cười,đôi chân thon dài liền sải bước tới nhấn một nút trên cửa xe,cửa xe lập tức mở ra.

Một thao tác đơn giản,cửa xe liền mở,Lục Hàm thầm mắng bản thân ngu ngốc,sao cô lại không nhìn thấy có cái nút tự động này chứ.

Lấy được điện thoại,cô phát hiện có không ít cuộc gọi nhỡ từ Hạ Minh Triệt,còn có của Lâm Nhược Na cách đây khoảng vài tiếng.Trong lòng thầm giấy lên một dự cảm bất an.

Còn chưa kịp định thần thì chuông điện thoại lại vang lên phá tan không khí im lặng. Là cuộc gọi từ Lâm Nhược Na.

– Lục Hàm,cậu mau tới bệnh viện đi,Hạ Minh Triệt xảy ra tai nạn...

Giây sau,mặt cô liền ngây ra,giống như có một lực mạnh giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp,anh vì cô mà xảy ra tai nạn.Đầu giây kia Lâm Nhược Na nôn nóng đến sốt ruột:

– Lục Hàm.... cậu có nghe mình nói không? Hiện tại,cậu hãy bình tĩnh,bây giờ cậu mau tới thị trấn Lâm Giang đi...

Lẽ ra cô không nên uống rượu,nếu như cô không bị Diệp Bắc Thần đưa đi thì Hạ Minh Triệt cũng không vì lo lắng đi tìm cô rồi xảy ra tai nạn.

Lâm Nhược Na đã tắt máy hồi lâu,còn Lục Hàm thì cứ đơ ra như tượng gỗ,rất lâu không phản ứng.Diệp Bắc Thần thấy vậy hắn liền lay nhẹ người cô:

– Lục Hàm,đã xảy ra chuyện gì?

– Diệp  Bắc Thần,mau đưa tôi tới Lâm Giang đi... Hạ Minh Triệt anh ấy không thể chết được?,cô nói một cách máy móc,cũng giống như đang khẩn cầu anh một cách nghiêm túc.

Chưa nói xong thì nước mắt không nhịn được mà lăn dài.Tất cả mạnh mẽ thường ngày đều sụp đổ trong chớp mắt.

Sự sợ hãi và áy náy hiện rõ trên gương mặt của cô,đối diện với ánh nhìn sắc bén của Diệp Bắc Thần,cô chỉ có thể run rẩy phát ra từng âm thanh khô khốc hoà lẫn cùng nước mắt:

- Anh mau đưa tôi đi đi,tôi cầu xin anh...

Nghe xong,Diệp Bắc Thần mới buông cô ra,đáy mắt hiện lên sự cay nghiệt.Quả nhiên,cô vì Hạ Minh Triệt mà biểu hiện lo lắng như này.Lẽ ra,hắn nên sớm phát hiện ra thủ đoạn của Hạ Minh Triệt. Hắn đột nhiên lạnh lùng,buông lời cay đắng:

– Em đừng mơ tưởng Lục Hàm,Hạ Minh Triệt hắn có thế nào cũng là do hắn tự chuốc lấy...Em đừng mơ đi gặp hắn.

Mặc dù cảm giác đau đớn dường như lan tràn khắp cơ thể khiến Lục Hàm không thể tỉnh táo để phán đoán nhưng cô vẫn nghe rõ từng lời nói cay nghiệt của Diệp Bắc Thần.Cô không dám tin vào những gì mình nhìn thấy và nghe thấy,người này quả nhiên lạnh lùng,vô tình còn hơn cả trong lời đồn cô liền tức giận mắng anh:

– Diệp Bắc Thần quả nhiên anh rất độc ác...

Chớp mắt,Lục Hàm liền đẩy anh ra,cô cố gắng chạy thật nhanh ra khỏi biệt thự.

Bây giờ không phải lúc cô đôi co cùng Diệp Bắc Thần,cô phải tới Lâm Giang.

Quá bất ngờ,Diệp Bắc Thần hắn lại bị cô mắng độc ác,vậy hắn sẽ cho cô thấy " độc ác " thật sự là như thế nào?  Anh rõ ràng là ân nhân của cô mà còn không bằng một người dưng.Nhìn bóng mảnh khảnh chạy ra khỏi biệt thự,khoé môi liền cong lên một nụ cười đầy toan tính.

Khi taxi đã đi được một quãng,tài xế nhìn qua gương chiếu hậu phát hiện ra Lục Hàm có chút kỳ quái,không nhịn được liền hỏi:

– Cô gái,Lâm Giang dạo này khá phức tạp,cô nên cẩn thận một chút. Dù sao,nếu không coa việc thì hạn chế lui tới.

Mặc dù nghe không hiểu ý của bác tài lắm nhưng dẫu sao cũng là lời quan tâm từ một người xa lạ.Nơi này,dẫu sao cũng từng cướp đi người anh trai mà cô yêu quý.

Lục Hàm có chút cảm động,cô khẽ gật đầu rồi nhìn ra cửa sổ. Bây giờ cô cũng không muốn quan tâm nhiều nguy hiêmt như vậy,cô chỉ muốn nhanh chóng tới bệnh viện Lâm Giang.

– Bác tài,từ đây tới Lâm Giang mất bao lâu?

– Khoảng chừng 1 tiếng.... Cô gái à,tôi đã lái xe nhiều năm rồi,đây là đường ngắn nhất,cũng tương đối an toàn.

Bác tài lịch sự đáp.

Sự nhiệt tình trong mắt bác tài  khiến Lục Hàm có chút cảm động.

Xe chạy một nửa vòng,một lần nữa đi qua sông Vân Dương hướng thẳng đến thị trấn Lâm Giang.Hết cảnh này tới cảnh khác lần lượt hiện ra khiến Lục Hàm càng thêm sốt ruột.Cô hít một hơi thật sâu,đè nén cảm xúc ngổn ngang trong lòng.Cô chỉ cầu nguyện Hạ Minh Triệt không sao,hy vọng anh chỉ bị thương nhẹ.

___

Lâm Nhược Na chờ cô ở cổng bệnh viện từ trước.Taxi vừa dừng là liền đi tới đón cô ngay. Lục Hàm trên xe bước xuống,ánh mặt trời chiếu lên gương mặt cô xán lạn.Nhìn thấy Lâm Nhược Na,cô vội vàng hỏi:

– Nhược Na,anh ấy không sao chứ?

Cô nắm lấy bàn tay Lâm Nhược Na vội vàng hỏi,thật sự bây giờ cô đang rất rối.Lâm Nhược Na hiểu được sự lo lắng trong ánh mắt Lục Hàm,cô ấy khẽ thở dài nói:

–Bây giờ thì không sao rồi,anh ấy chỉ bị thương nhẹ ở trán thôi.Ban đầu máu chảy nhiều quá làm tớ sợ chết được,cũng may tới bệnh viện bác sĩ khâu lại rồi. Đợi anh ấy khoẻ lại chụp kiểm tra tổng quát là được.

Lời của Lâm Nhược Na phần nào xoa dịu cảm giác bất an của cô.

– Vậy là tốt rồi,Nhược Na cảm ơn cậu!

– Cậu còn nói cảm ơn với mình,nếu không phải tớ lo Hạ Minh Triệt bị thương nghiêm trọng,bạn của tớ phải chăm sóc anh ta cả đời mất.

Lâm Nhược Na là bạn tốt nhất của Lục Hàm,cho nên việc này đối với cô cũng không có gì phiền hà cả.Có điều cô chỉ lo lắng nếu Hạ Minh Triệt xảy ra chuyện có phải Lục Hàm sẽ chăm sóc anh ta cả đời luôn không nguyên do cũng chỉ vì anh ta đi tìm Lục Hàm.

Nói xong,cô cùng Lâm Nhược Na đi vào bệnh viện.

Khi hai người mở cửa bước vào cũng vừa hay Hạ Minh Triệt tỉnh lại.

Lục Hàm vội chạy lại đỡ anh,nhìn gương mặt người đàn ông nhợt nhạt,trong lòng không khỏi áy náy,cô tự trách:

– Anh Minh Triệt,lẽ ra anh không nên đi tìm em,nếu anh không đi tìm em thì anh cũng sẽ không xảy ra tai nạn.

– Anh không sao.

Hạ Minh Triệt nhìn cô nhẹ nhàng đáp,trong ánh mắt anh là sự cưng chiều vô hạn,anh khẽ đưa tay xoa đầu cô:

– Ngốc ạ,anh chỉ lo em gặp nguy hiểm,cũng may không sao là tốt rồi.

Lâm Nhược Na khẽ nhíu mày,vì sao Hạ Minh Triệt lại phải lo lắng khi Lục Hàm ở cùng Diệp Bắc Thần,chẳng lẽ,Diệp Bắc Thần có chỗ không ổn,có điều cô cũng không tiện hỏi.Nhìn một màn ân ái này,cô khẽ ho nhẹ:

– Hai người có thôi đi không,dù sao tôi cũng đang độc thân đấy.

– Nhược Na,cảm ơn em đã đưa anh vào bệnh viện ; Hạ Minh Triệt nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô,ánh mắt đầy chân tình.

Lâm Nhược Na vội xua tay,cười nhẹ,cô cũng không quan tâm đến sắc mặt có chút biến hoá của Hạ Minh Triệt,ra bộ hào sảng nói:

– Không sao,chỉ mong lần sau em có bị thương thì anh đưa em tới bệnh viện là được.

Lục Hàm đứng bên cạnh cũng khẽ nhíu mày,cô đi tới nắm lấy tay Lâm Nhược Na,khẽ nói:

– Nhược Na,cậu đừng có nói xui xẻo được không.

Hạ Minh Triệt khẽ nín cười,anh không nghĩ một người kiêu ngạo như Lâm Nhược Na cũng có lúc hài hước như vậy,giọng nói có chút trầm thấp:

– Đúng vậy,tiểu Hàm nói đúng,em không cần nghĩ xui xẻo vậy đâu.

– Đúng đúng, cho nên Minh Triệt,anh phải mau khỏe lại,đừng phụ công Nhược Na nhà em chăm sóc anh.

Lục Hàm nhìn anh mỉm cười dịu dàng có điều lại khiến sắc mặt Lâm Nhược Na hơi khó coi.

Hạ Minh Triệt cười nhưng nụ cười lại có phần cứng nhắc.Lời nói của Lục Hàm khiến ánh mắt của anh lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play