Hiện giờ là cuối thu,thành phố cũng bắt đầu chuyển mùa nên không khí có hơi se lạnh.

Ở tầng trên cùng của toà cao ốc Thừa Nhu,có thể nhìn thấy rõ tàu điện ngầm cao vút qua đường sắt trên không,những toà nhà chọc chời nhanh chóng bị nằm lại phía sau,đi tới đâu cũng đều thấy cảnh tượng phồn hoa sầm uất.Thành phố mà cô đã từng sống suốt mười  tám năm,sau khi trở lại thành ra có chút khác lạ,tất thảy dưới con mắt của Lục Hàm cũng đều trở nên mới mẻ.

Trụ sở chính của giải trí Thừa Nhu toạ lạc ngay giữa trung tâm đô thị Lạc Thành. Nhưng so với những toà nhà cao tầng bên cạnh có phần bắt mắt hơn bởi ánh đèn nhấp nháy phía bên ngoài.

Thừa Nhu hiện nay cũng được xem như là công ty giải trí quyền lực lớn nhất ở nước M.Được thành lập cách đây năm năm,bởi nhà họ Phong.Để có được chỗ đứng như hiện nay,Thừa Nhu đã đối mặt với rất nhiều nguy cơ thậm chí là phá sản và hoạt động trì trệ đến mức các nghệ sĩ chỉ tới đây để tập tennis.Từ một công ty không có tên tuổi,hiện nay,Thừa Nhu cũng đã dần có tiếng tăm. Công ty hoạt động nhiều lĩnh vực như thu âm, sản xuất âm nhạc, quản lý sự kiện, tổ chức content và có nhiều chi nhánh trên nhiều nứic như Nhật Bản,Trung Quốc,Đài Loan,thậm chí là cả các nước lớn bên Châu Âu...Những nghệ sĩ trẻ như Phương Ý,Phong Nguyệt, Lý Minh Ngọc,Lưu Trạch...đều mang tới cho Thừa Nhu lợi ích không nhỏ.

Nghĩ tới đây,Lục Hàm không khỏi trầm ngâm.Ly cà phê trong tay cô cũng hơi nguội,có lẽ hương vị cũng không còn nồng đậm như lúc mới pha.

Chốc lát,phía sau truyền tới giọng nói trầm thấp:

– Cà phê nguội rồi sẽ không ngon đâu.

Vu Lâm cả ngày bận rộn ở trường quay cho nên hẳn là không có thời gian,anh đành để trợ lý sắp xếp một văn phòng cho Lục Hàm tiện thể đưa cô đi làm quen với công việc,không nghĩ khi hoàn thành công việc tới đây lại gặp cảnh cô ngẩn người thế này.

Khẽ xoay người,dưới ánh đèn neon,lộ ra khuôn mặt thanh tú,mi mắt cô khẽ run lên,nhìn người vừa bước vào,Lục Hàm nở nụ cười nhẹ,lộ ra hàm răng trắng tinh:

– Đạo diễn Vu,không phải nói anh tôi chỉ diễn vai phụ thôi sao,tôi cảm thấy nữ chính quá mức thanh cao,cái khí chất ấy không phải muốn diễn là được.

Cô hơi mím môi,đi tới phía bàn ngồi xuống,đôi chân thon dài hơi nghiêng về một bên,kỳ thực sáng nay nhận kịch bản,so với nguyên tác thì có chỉnh sửa đôi chút,chủ yếu nói về chuyện tình tay ba giữa Lệ Minh Vũ,Tô Nhiễm và Hoà Vy,còn yếu tố thù hận giữa nam nữ chính chỉ là nút thắt cho thêm phần kịch tính thôi.

Ngược lại,Vu Lâm lại thẳng thắn cự tuyệt,anh cười nói:

– Lục Hàm,cô đừng nghi ngờ con mắt của tôi.Tôi tin cái khí chất ấy cô có,hơn nữa,chẳng phải cô muốn thử sức ở nhiều vai diễn sao.Tôi tin vai Tô Nhiễm này cô làm được.

Vu Lâm trước giờ rất khắt khe trong quá trình tuyển chọn,có thể nói anh ta ấn tượng nhất vẫn là Lục Hàm,tuy bề ngoài gương mặt cô trông có vẻ rất non so với tuổi thật,nhưng khi diễn kỹ thuật ánh mắt thật sự tốt,mà nhân vật lần này,chủ yếu cũng dùng ánh mắt.Diễn xuất vốn dĩ đã khó,nhưng thể hiện được hàm ý nội tâm nhân vật lại càng khó hơn.Nữ chính lần này lại là nhân vật có vẻ đẹp mong manh, nhìn chung quanh vẻ đẹp mong manh thì không thiếu chỉ là khiến người ta có cảm giác giả tạo,Lục Hàm lại không thế,vẻ đẹp của cô mong manh tới mức khiến người ta muốn nâng niu,bảo vệ.Đôi khi diễn xuất chính là một loại tài năng,bạn không cần diễn nhưng khi người ta nhìn vào bạn có thể cảm nhận được sự thống khổ,chân thành của nhân vật,đấy mới chính là diễn.

Dưới con mắt sắc bén của Vu Lâm,Lục Hàm có cảm giác như bị nhìn thấu,chỉ là cô vẫn rất điềm tĩnh.Luca cũng rất nghiêm khắc giáo huấn trong quá trình làm diễn viên của cô,bất kể là ở nơi nào,thì thần thái quyết định tất cả,chỉ cần bạn luôn toát ra sự tự tin thì thành công đã đạt được một nửa rồi đấy. Nhưng khi đối diện với Vu Lâm,một kẻ gạo cội nắm trong tay vô số tác phẩm kinh điển thì Lục Hàm cơ bản không thể nắm bắt được suy nghĩ của anh ta.Cũng giống như Diệp Bắc Thần quá mức thâm sâu khó lường,thật làm người ta mắc kẹt.

Cô đặt ly cà phê xuống bàn,hai tay đan chéo vào nhau đặt lên trên đùi,lưng thẳng tắp,mắt phượng khẽ nhếch:

– Có lẽ anh không biết,tôi diễn xuất cũng chính là tùy hứng,chẳng lẽ anh không sợ tôi phá nát tác phẩm" kinh điển " lần này của anh ư?

Lời vừa nói ra hiển nhiên là rất khó nghe,thậm chí tựa như một cái tát giáng thẳng vào mặt của một đạo diễn chuyên nghiệp như Vu Lâm,nhưng  điều đó lại  không khiến Vu Lâm tức giận,anh khẽ cười điệu bộ vẫn rất ung dung:

– Cô cũng không cần khiêu khích tôi,nghe Luca nói,cô đến với nghề diễn xuất chính là rất cố gắng,ham học hỏi,sao giờ đây lại thành "tùy hứng " được.Nhưng mà cũng không sao cả,Lục Hàm cô vẫn chưa hiểu sao,tùy hứng diễn cũng là một loại năng lực không phải ai muốn cũng có đâu.Có điều,tôi chọn cô cũng không phải dựa trên sở thích cá nhân "tùy hứng "mà chọn bừa,vai diễn cũng được công bố trên mạng bây giờ muốn đổi cũng không được,cô hiểu không?

Ý của Vu Lâm chính là một khi ông trời đã nhắm vào cô thì cô muốn tránh cũng không được.Lục Hàm cũng đoán trước Vu Lâm không có khả năng thay đổi vai diễn,cư dân mạng cũng không dễ chọc,ban đầu cô tưởng sẽ có một phen phản đối cô diễn vai này nhưng trái lại họ lại ủng hộ,còn rất mong chờ nguyên tác chuyển thể lần này,cô cũng không làm được gì.

Rối loạn một mảng,điện thoại từ trong túi vang lên cắt đứt cô khỏi dòng suy nghĩ.

Rất nhanh đầu giây bên kia liền truyền tới giọng nói gấp gáp của một cô gái:

– Chị Lục Hàm,sáng nay em bị đau bụng nên quên không tới công ty đưa thuốc cho chị được,giờ em vẫn còn ở bệnh viện chưa về được ạ!

Nghe xong,Lục Hàm không nén được cảm giác lo lắng,cô sốt ruột hỏi,bộ dạng điềm tĩnh cũng không thể duy trì:

– Em có phải là ăn lung tung gì đó không? Tối chị có việc nên không qua được,thuốc em cũng không cần đưa tới,em cứ nằm viện nghỉ ngơi đi,sáng mai chị sẽ qua thăm em.

Cô dặn dò Bách Hợp vài câu rồi cúp máy.

Đối diện với vẻ mặt rối rắm của Lục Hàm,Vu Lâm liền hỏi:

– Tôi còn đang định hỏi cô sao hôm nay trợ lý của cô không tới,có phải gặp chuyện không hay không?

Trông bộ dạng của Vu Lâm là thực lòng lo lắng,dù sao An Bách Thảo cũng là người mà Thừa Nhu đưa tới,hiển nhiên anh ta cũng nên quan tâm.Lục Hàm hơi hạ giọng,so với vẻ nghiêm túc ban nãy có phần dịu dàng hơn:

– Không sao,anh nhọc lòng rồi,cô ấy chỉ là ăn lung tung nên bị đau bụng thôi. Bây giờ cũng không còn sớm nữa,tôi xin phép đi trước,gặp lại anh vào ngày mai.

– Có cần tôi đưa cô về không?

Dù sao cũng sắp tối,có lẽ anh nghĩ nên đưa cô về,con gái đi ngoài một mình ban đêm vẫn là không an tâm,đây là nhân vật quan trọng trong bộ phim của anh mà.

Đối với ý tốt của Vu Lâm,Lục Hàm vô cùng khách sáo nói:

– Cảm ơn anh,nhưng lát nữa có người tới đón tôi rồi,làm phiền đạo diễn Vu quá!

– Không sao,vậy bây giờ tôi về trước.

Vu Lâm hơi ngạc nhiên,không lẽ Lục Hàm thực sự có bạn trai như lời Tịnh Vân nói.Trước giờ anh còn không tin,cho tới khi nhìn thấy Lục Hàm lên xe cùng Hạ Minh Triệt anh mới khẳng định Tịnh Vân không có nói sai.

Đợi khi Vu Lâm rời đi,Lục Hàm mới cất kịch bản vào túi,xách túi xách rời khỏi văn phòng,khi cô xuống tới nơi,Hạ Minh Triệt đã đợi sẵn ở phía bên đường,cách chỗ cô đứng không xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play