Phòng Trác Thiệu và Trác Đình ở, trước kia là phòng của Trác Gia Bảo, phòng không lớn, bên trong có một tủ quần áo, một cái giường một mét năm, cộng thêm một cái bàn ăn bằng gỗ.

Bàn ăn này, vẫn là từ nhà Trác Thiệu chuyển tới, bình thường Trác Thiệu và Trác Đình, ở trên bàn ăn này làm bài tập về nhà.

Trác Thiệu nhìn thoáng qua Trác Đình ngồi đối diện bàn, nhớ lại một chút, liền phát hiện kiếp trước khi ở nhà bác, vẫn luôn cùng Trác Đình ngủ chung.

Khi đó hắn không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại trong thân thể hắn, là một người trưởng thành, tự nhiên suy nghĩ cũng nhiều hơn.

Trác Đình đã mười tuổi, hắn đã mười lăm tuổi, hai người lại ngủ cùng nhau, rõ ràng không thích hợp.

Nhất định phải nhanh chóng chuyển ra ngoài mới được.

Trác Thiệu làm bài tập xong, liền cùng Trác Đình tách ra tắm rửa.

Trong nhà Trác Vinh Minh không có máy nước nóng, chỉ có thể đổ nước nóng vào chậu rửa mặt, sau đó thêm nước lạnh để điều chỉnh nhiệt độ nước, rồi tự tay hắt lên người mình, cứ tắm rửa như vậy.

Trác Đình đã quen rồi, tắm rất nhanh, Trác Thiệu ngược lại có chút không thích ứng.

"Đình Đình, em ngủ trước đi, anh còn muốn đọc sách một chút." Tắm xong, Trác Thiệu vừa lau tóc vừa nói.

Trác Đình không gội đầu, không cần chờ tóc khô, nó gật gật đầu, liền lên giường đi ngủ.

Trác Thiệu cười cười, đem khăn mặt đã rách của mình treo trên một sợi dây thừng kéo ra trong phòng ngủ, sau đó lấy sách giáo khoa toán lớp 7 lớp 8 của mình xem.

Lúc Trác Thiệu chuyển tới, đã cầm một ít đồ từ trong nhà mình tới, trong đó bao gồm một cái đồng hồ báo thức thủ công cần mỗi ngày cài giờ, thấy đã mười giờ, Trác Thiệu buông sách giáo khoa xuống, ngủ ở đầu giường bên kia.

Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên lúc năm giờ rưỡi, Trác Thiệu từ trên giường đứng dậy, cầm bàn chải kem đánh răng và ly vào phòng bếp rửa mặt.

Phòng tắm rất nhỏ, chỉ có một bồn cầu một vòi sen, hoàn toàn không có bồn rửa tay, đánh răng tự nhiên cũng chỉ có thể đánh trong nhà bếp.

"Tiểu súc sinh, tao xem mày có thể ngang bướng đến khi nào." Trác Thiệu thức dậy không bao lâu, Trác Vinh Minh cũng thức, ông ta trừng mắt nhìn Trác Thiệu một cái, sau đó mới đi ra ngoài.

Trác Vinh Minh không chơi bài cũng không chơi mạt chược, chỉ uống rượu, mà ông ta đi ra ngoài sớm như vậy, chính là uống rượu.

Rất nhiều người lớn tuổi ở huyện Phúc Dương, cảm thấy hưởng thụ lớn nhất, chính là buổi sáng đi quán mì ăn một bát mì.

Người ở đây chủ yếu là ăn cơm, nhưng bởi vì như vậy, bọn họ nấu mì đặc biệt tinh tế, chủng loại cũng nhiều, mì cá thái lát, mì cá chiên, mì lươn, mì heo, mì sườn heo, mì gà, mì vịt đều có.

Mỗi bát mì, đều được nấu riêng, ví dụ như mì cá thái lát, sau khi có người gọi, người nấu mì sẽ cắt một đoạn cá trắm cỏ thái lát, trước tiên bỏ vào chảo dầu chiên một chút, sau đó hoặc là làm thành miếng cá chua ngọt, hoặc là cho vào măng dưa muối nấu canh, xong rồi mới cho mì đã trụng qua nước sôi vào nấu một hồi, một bát mì mới coi như chính thức hoàn thành.

Mà người thích uống rượu như Trác Vinh Minh, còn có thể để chủ tiệm làm thêm thức ăn đem lên trước, không thêm mì, vừa ăn thức ăn vừa uống hai chén rượu, sau đó để cho chủ tiệm trộn một phần mì mỡ lợn.

Ở huyện Phúc Dương, những người có rượu ngon, lại có tiền nhàn rỗi, cơ bản đều hội tụ trong quán mì từ sáng sớm, sau đó vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, mưa gió không trở ngại.

Trác Vinh Minh chính là một trong số đó, tiền ông ta kiếm được từ việc làm thêm trước kia, mỗi ngày uống rượu ăn mì hút thuốc, cơ bản không còn gì.

Trác Vinh Minh ném một câu rồi rời đi, chỉ chốc lát sau, Khuất Quế Hương cũng đi, trước khi đi, còn cười lạnh nhìn Trác Thiệu một cái: "Hôm nay tao đi mua bánh bao ăn, không làm điểm tâm, mày tự đi mua ăn đi."

Lúc cha mẹ Trác Thiệu vừa mới qua đời, trên tay vẫn có chút tiền tiêu vặt trước kia tích góp được, nhưng đến bây giờ, số tiền đó dùng để mua giấy bút mua kem đánh răng gì đó, đã sớm tiêu sạch rồi, Khuất Quế Hương bảo hắn tự mua về ăn, thật ra chính là muốn để cho hắn đói bụng.

Nếu đứng ở đây là Trác Thiệu của lúc trước, hắn quả thật chỉ có một con đường đói bụng vì Khuất Quế Hương đã khóa hết gạo trong tủ.

Nhưng bây giờ...

Trác Thiệu lần thứ hai dùng kim mở khóa tủ bếp, sau đó từ trong tủ bị Khuất Quế Hương khóa lấy ra bốn gói mì gói.

Đây là mì ăn liền rẻ nhất, bên trong chỉ có một gói gia vị, Trác Thiệu cũng không ghét bỏ, đem bốn gói mì bỏ hết vào nồi nấu lên, chia cho Trác Đình một chén lớn, sau đó tự mình giải quyết tất cả mì còn lại.

Ban đầu hắn nhẫn nhịn Khuất Quế Hương, là có tâm tư lợi dụng Khuất Quế Hương giả bộ đáng thương, hiện tại giáo viên nhà trường đã biết hắn đáng thương, đương nhiên không cần tiếp tục nhịn.

Sau khi ăn no uống đủ, Trác Thiệu đưa Trác Đình đi học trước, sau đó mới đi học.

Tuy rằng Trác Thiệu dậy rất sớm, nhưng làm điểm tâm ăn uống cộng thêm đưa Trác Đình đi học, đã mất hơn một giờ, thế cho nên lúc đến trường, đã sắp bảy giờ rồi.

Thời gian tự học sớm do thầy Dương quy định bắt đầu từ bảy giờ, bởi vậy lúc hắn đến, các bạn trong lớp trên cơ bản đều đến đông đủ, có người đang chép bài tập, cũng có người gặm bánh bao ăn sáng.

Trác Thiệu đã quên tên và tướng mạo của đại đa số mọi người trong lớp, cho dù ngày hôm qua học một ngày, cũng không nhớ tới mấy người, lúc này quen thuộc chỉ có một mình tiểu mập mạp Lương Thần, ánh mắt tự nhiên rơi vào trên người tiểu mập mạp.

Lương Thần vừa lúc cũng nhìn về phía Trác Thiệu, bốn mắt nhìn nhau, hắn lập tức lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Trác Thiệu xách cặp sách đi qua, Lương Thần thấy thế, lập tức lấy ra một hộp sữa: "Trác... Trác Thiệu, cậu có muốn không?"

Lúc Trác Thiệu vừa mới sống lại, cảm thấy chỉ cần tương lai mình chiếu cố tiểu mập mạp này nhiều hơn một chút, tránh cho tiểu mập mạp này bị bắt cóc, như vậy cho dù tiêu trước của cậu một chút tiền, cũng không có gì.

Nhưng đứa trẻ này quá nhiệt tình.

Trác Thiệu đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Chỉ là nếu đã bắt đầu tiếp nhận hiếu kính của tiểu đệ, vậy nhiều hơn một chút hay ít hơn một chút cũng không có gì khác nhau... Trác Thiệu nhận lấy hộp sữa kia: "Cảm ơn. Còn nữa, sau này tôi sẽ che chở cho cậu."

Lương Thần liên tục gật đầu, sau đó kéo cặp sách của mình ra: "Cậu... Cậu còn muốn ăn chứ?"

Trong cái túi kia, nhét đầy đồ ăn vặt, bị nhét đến căng phồng.

Trác Thiệu: "..."

Ngày hôm qua Trác Thiệu ăn đồ ăn vặt mình mang đến, hôm nay Lương Thần cố ý mang theo rất nhiều đồ ăn vặt đến trường học, hy vọng có thể làm cho Trác Thiệu vui vẻ, nhưng lần này, Trác Thiệu không cần.

Lương Thần nhất thời có chút mất mát.

Trác Thiệu là người đẹp nhất mà cậu từng gặp, thành tích cũng tốt... Lúc Lương Thần học tiểu học, đã đặc biệt thích Trác Thiệu, sau này hai người học chung lớp, lại càng thích hơn, chỉ là cho tới nay, hai người khác nhau quá lớn, hầu như không có giao tiếp.

Bộ dạng cậu không tốt, nói lắp, thành tích tuy rằng không đứng cuối cùng, nhưng vẫn quanh quẩn ở top 20 của lớp, cho dù là bạn cùng lớp hai năm lại làm bạn cùng bàn mấy ngày, cậu cũng không nói qua mấy câu với Trác Thiệu.

Nhưng ngày hôm qua, Trác Thiệu muốn đồ ăn của cậu, cầm đồ cậu đưa.

Đột nhiên phát hiện một phương pháp tiếp cận Trác Thiệu như vậy, Lương Thần quả thực hận không thể một ngày tặng cho Trác Thiệu trăm tám mươi lần đồ đạc.

Đáng tiếc hôm nay Trác Thiệu tịch thu...

"Một tháng cậu tiêu hết bao nhiêu tiền tiêu vặt?" Trác Thiệu không muốn đồ ăn vặt, sau đó lại nhịn không được hỏi một câu.

Đây là đầu những năm 2000, ở các thành phố lớn, trẻ em giàu có đã có thể ăn KFC vào cuối tuần, nhưng huyện Phúc Dương thậm chí không có KFC.

Lúc này, đại đa số mọi người một tháng lương, cũng chỉ có một hai ngàn, tiền tiêu vặt của trẻ con, không tính ăn cơm một tháng có năm mươi đồng, đã rất tốt rồi.

Lúc cha mẹ Trác Thiệu còn chưa qua đời, một tháng sẽ cho hắn năm mươi đồng tiền tiêu vặt, có đôi khi mẹ hắn không rảnh làm bữa sáng, còn có thể cho hắn một ít tiền khác, bảo hắn và Trác Đình mua thêm điểm tâm ăn... Vào thời điểm đó, hắn là một trong những người có tiền nhất trong lớp.

"Một tháng? Ba ngàn đi..." Lương Thần nói.

Trác Thiệu: "..."

Kiếp trước hắn hận giàu, cũng không phải không có đạo lý.

Trách không được kiếp trước hắn mỗi ngày cùng Lương Thần đòi mười đồng, tiểu mập mạp này cho sảng khoái như vậy... Tiền tiêu vặt một tháng của người này, đều có thể bắt kịp tổng thu nhập một tháng của rất nhiều gia đình!

Cha mẹ Lương Thần, sao lại yên tâm mỗi tháng cho cậu nhiều tiền như vậy? Trác Thiệu có lòng muốn hỏi thêm vài câu, đột nhiên nhớ tới lúc trước mình chọn Lương Thần làm bạn cùng bàn, là bởi vì mẹ của đứa nhỏ này đã qua đời, mà cha cậu nghe nói không cần cậu nữa...

Không cần cậu nên không thấy được, cha cậu hiển nhiên là không quan tâm đến cậu, Trác Thiệu nhìn thoáng qua Lương Thần ăn mặc lộn xộn, sau khi phát hiện cậu mặc quần hoa mà người trung niên và người cao tuổi hay mặc, liền cảm thấy có chút mù mắt.

Được Lương Hâm mang theo, mười mấy năm trước hắn vẫn rất coi trọng ăn mặc.

"Ba tớ một tháng cho tớ ba ngàn, sinh nhật và năm mới sẽ cho tớ thêm một chút." Lương Thần thấy Trác Thiệu không nói lời nào, lại bổ sung một câu.

Ánh mắt Trác Thiệu nhìn cậu càng phức tạp.

Bạn cùng bàn của mình lại là phú hào... Trác Thiệu giật mình trong chốc lát, sau đó rất nhanh thả lỏng.

Hắn đã gặp qua việc đời, trước khi sống lại, công ty của hắn mỗi tháng lợi nhuận thuần túy đều có thể có một hai trăm vạn, ngẫu nhiên nhận đơn hàng lớn còn nhiều hơn, ba ngàn... Thật không tính là cái gì.

Không nói đến người khác, chỉ nói Lương Hâm, lúc này khẳng định càng giàu có, cha Lương Hâm là một trong những nhà phát triển bất động sản lớn nhất tỉnh thành, lúc này đã bắt đầu mua đất xây nhà kiếm được nhiều tiền.

Nghĩ đến Lương Hâm, Trác Thiệu nhìn Lương Thần giống họ Lương Hâm, lại càng thuận mắt hơn một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play