Trác Thiệu đứng ở bên ngoài, nghe Lương Thần nói, trong lòng quả thực có chút không dễ chịu.

Hắn còn tiền, là muốn chậm rãi cùng Lương Thần phân ra giới hạn, nhưng hiện tại, lại giống nhấc đá đập chân mình.

Lương Thần nhất định rất thương tâm, là hắn đã làm cho Lương Thần thương tâm như vậy... Trác Thiệu hận không thể cho mình thêm mấy cái tát mới tốt.

"Cậu ta cho cậu tiền?" Trong phòng truyền dịch, Thường Chu lại khó hiểu nhìn Lương Thần - cha mẹ Trác Thiệu đều qua đời, ở nhờ nhà Lương Thần, còn có thể cho Lương Thần tiền?

Thường Chu biết thân thế của Trác Thiệu, cảm thấy không có khả năng, nhưng Lương Phóng lại biết, trong bốn vạn khối kia, nói không chừng thật sự có tiền Trác Thiệu cho con trai ông.

Mặc dù ông đã cho con trai mình rất nhiều tiền, nhưng hai năm trước, một tháng không tới ba ngàn, ngay cả khi con trai ông chi tiêu tiết kiệm, có thể tiết kiệm bốn vạn đồng, mua đồ nội thất và máy tính gia dụng cũng không ít.

Hơn nữa, Trác Thiệu có tiền, trước đó Trác Thiệu còn giúp ông trang trí miễn phí.

"Không phải là Trác Thiệu." Lương Phóng khẳng định.

Thường Chu còn muốn nói gì đó, liền nhìn thấy Trác Thiệu một tay cầm một ly nước nóng, một tay xách bình nước nóng từ bên ngoài tiến vào, nhất thời có chút xấu hổ nuốt những gì mình không nói trở lại trong bụng.

Trác Thiệu bình tĩnh đi vào, đặt bình nước nóng trên mặt đất, lại ngâm ống truyền dịch trong ly nước nóng mình cầm, sau đó mới nhìn về phía Thường Chu: "Thường cục trưởng, hai tên bắt cóc kia, một trong số đó tôi từng gặp qua ở phụ cận, lúc ấy cảm thấy có chút khả nghi, lúc tôi đi thôn chúng tôi thu tiền thuê nhà, lại gặp qua gã ta và Ngụy Vĩ Dương ở cùng một chỗ, cho nên mới tìm tới cửa."

Trác Thiệu là nói bậy, đời này hắn chưa từng thấy Đào Đại Tráng đến chỗ Ngụy Vĩ Dương, thậm chí chưa từng gặp qua Đào Đại Tráng...

Nhưng hắn không thẹn lương tâm mình.

Trác Thiệu đứng ở nơi đó, không có một tia chột dạ, nhất thời làm cho Thường Chu có chút ngượng ngùng, mà một cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh Thường Chu, lại lập tức gật gật đầu: "Đúng rồi, Trác Thiệu cùng quê với Ngụy Vĩ Dương nhà cậu ấy cách đó không xa."

"Bà Đào... Mẹ Đào Đại Tráng tới tìm cháu, thì ra anh ta cũng từng tới..." Lương Thần tin tưởng lời Trác Thiệu, lúc này ngược lại có chút lo lắng cho Trác Thiệu: "Trác Thiệu, anh ta không có làm gì cậu chứ?"

Hắn lại không biết, Trác Thiệu nghe được lời của cậu, trong lòng cũng lo lắng như nhau.

Lúc trước bọn họ mua điện thoại di động, cùng bà lão kia là tình cờ gặp, Lương Thần lại nói bà lão kia tới tìm cậu... Trác Thiệu nhướng mày, lập tức nhìn về phía Lương Thần: "Bà lão kia sau đó lại tới tìm cậu? Sao cậu không nói với tôi?"

"Tớ... Tớ quên mất..." Lương Thần sửng sốt.

"Loại chuyện này làm sao có thể quên được, bà ta không làm gì cậu chứ?" Trác Thiệu nhíu mày.

"Không có..." Lương Thần cúi đầu.

Trác Thiệu vốn còn muốn nói vài câu, nhìn thấy Lương Thần như vậy, đột nhiên nghĩ đến tình huống mấy ngày trước.

Khi đó hắn lãnh đạm với Lương Thần, cho nên Lương Thần mới không nói gì?

"Thực xin lỗi..." Trác Thiệu vội vàng xin lỗi, lại hối hận.

"Trác Thiệu?" Lương Thần khó hiểu nhìn Trác Thiệu, không rõ vì sao Trác Thiệu lại xin lỗi.

Trác Thiệu cùng Lương Thần bắt đầu nói chuyện, liền cho người chung quanh một loại cảm giác không chen vào được...

Thường Chu nghe Trác Thiệu giải thích, lại nhìn thấy tình cảm của bọn họ rất tốt, bộ dáng không coi ai ra gì, sờ sờ mũi, đem hoài nghi ban đầu của mình tiêu trừ, còn không hiểu sao cảm thấy mình có chút dư thừa.

Về phần Lương Phóng, tâm tình của ông lại đặc biệt phức tạp.

Trác Thiệu so với ông càng giống cha của Lương Thần hơn.

Lương Thần không có việc gì, Thường Chu và Lương Phóng chào hỏi, liền mang theo cảnh sát dưới tay rời đi.

Thường Chu đi rồi, Lương Phóng một mình đối mặt với Trác Thiệu và Lương Thần, lại có chút không biết nên nói cái gì mới tốt...

Ông có một bụng lời muốn hỏi Lương Thần, cũng có đầy bụng nghi hoặc hy vọng Trác Thiệu có thể giải đáp cho ông, nhưng hết lần này tới lần khác nói không nên lời.

"Chú lấy giúp tôi cái ly." Trác Thiệu lúc này, cũng không khách khí hướng về phía Lương Phóng nói.

Lương Phóng theo bản năng đi lấy ly, Trác Thiệu lại thay đổi khẩu khí, vẻ mặt ôn hòa đi hỏi Lương Thần: "Lương Thần, cậu muốn ăn cái gì?" Lương Thần còn chưa ăn cơm tối! Hắn cũng không thể để Lương Thần đói!

"Tớ không đói... Ăn cái gì cũng được..." Lương Thần nói, cậu cảm thấy Trác Thiệu có chút kỳ quái, đối với cậu đặc biệt tốt, là bởi vì cảm thấy có lỗi với cậu sao? Nhưng chuyện lần này thật sự không liên quan gì đến Trác Thiệu...

"Tôi đi mua chút đồ ăn cho cậu, cậu chờ một chút." Trác Thiệu nói, lập tức chạy ra khỏi bệnh viện.

Bệnh viện nhân dân huyện Phúc Dương, trong bệnh viện có một căng tin, ban ngày căng tin luôn có thể mua thức ăn, nhưng vào ban đêm căng tin đóng cửa.

Căng tin đóng cửa, nhưng tiệm cơm sẽ không đóng cửa.

Trác Thiệu đến tiệm cơm, vốn định gọi mấy món để đầu bếp nấu, lại sợ đầu bếp làm không hợp khẩu vị Lương Thần...

Từ trên người lấy ra một trăm đồng, Trác Thiệu nói: "Tôi muốn làm mấy món ăn đơn giản, có thể dùng phòng bếp một chút không?"

Trác Thiệu nấu món ăn quả thật rất đơn giản, trước tiên hắn làm một món đậu phụ nấm, chờ hắn làm xong, hắn lại bảo chủ quán giết cá chuối, sau đó dùng cá chuối do chủ quán chuẩn bị làm cháo, thái cá mỏng như giấy cho vào cháo làm món cháo cá.

Ghét bỏ hộp đựng cơm lúc này không an toàn, Trác Thiệu đặc biệt muốn riêng hai cái chén lớn, bưng đi cho Lương Thần.

Lúc Trác Thiệu nấu ăn, ngoại trừ muối không cho cái gì khác, nhưng cháo phi lê cá vẫn rất thơm, hôm nay Lương Phóng còn chưa ăn cơm tối, vừa ngửi thấy liền đói bụng.

Sau khi Trác Thiệu đi rồi về Lương Phóng vẫn không biết nên nói gì với con trai, cuối cùng cũng nhịn không được mở miệng: "Trác Thiệu, cậu không mua cái gì khác sao?"

"Chú có thể tự đi mua." Trác Thiệu nói, lại nhìn về phía Lương Thần: "Tay cậu không tiện, để tôi đút cho cậu ăn."

"Không cần, tớ có thể tự ăn..."

"Không phải tôi đã nói phải nghe lời tôi sao?" Trác Thiệu nhíu mày.

Lương Thần nhất thời ngoan ngoãn gật gật đầu, chờ Trác Thiệu đút.

Cậu đương nhiên phải nghe Trác Thiệu, nhất định không thể làm Trác Thiệu tức giận nữa.

Thế nhưng, cậu không làm gì cả, Trác Thiệu hình như cũng sẽ tức giận...

Trác Thiệu múc một ngụm cháo thổi nguội rồi đút cho Lương Thần, đồng thời cũng thở dài trong lòng.

Đây là Lương Hâm, người hắn thích, nhưng hiện tại... Hắn dường như chỉ có thể nuôi người ta như con cái trước.

Tâm tình Trác Thiệu rất phức tạp, nhưng động tác đút cơm lại đặc biệt thuần thục.

Kiếp trước, hắn không ít lần đút cơm cho Lương Hâm.

Nghĩ như vậy, biểu tình Trác Thiệu liền trở nên đặc biệt ôn hòa.

Lương Thần ăn hết miếng này đến miếng khác, nhìn mặt mày ôn hòa của Trác Thiệu, cảm thấy mình càng thích Trác Thiệu hơn.

Đáng tiếc Trác Thiệu không thích cậu...

Bất quá cho dù Trác Thiệu không thích cậu, cậu cũng nhịn không được vui vẻ trong lòng.

Đây chính là được Trác Thiệu đút ăn! Cậu sẽ ăn hết tất cả cháo!

Lúc này, Lương Phóng cũng cảm thấy mình có chút dư thừa.

Ông thở dài, đi ra ngoài, cuối cùng vào một tiệm bên ngoài bệnh viện: "Vừa rồi có một thiếu niên nấu cháo cá và đậu phụ nấm, có phải mua ở chỗ này hay không?"

"Đúng vậy." Chủ cửa hàng nói.

"Lấy cho tôi một phần." Lương Phóng nói.

"Hả? Đó không phải là những thứ tôi đã làm, mà là cậu ta tự làm, nhưng nếu anh muốn, tôi có thể làm cho anh một phần giống vậy." Đầu bếp nói. Bởi vì bên cạnh chính là bệnh viện, trong cửa hàng bọn họ ngoại trừ cơm ra, còn thường chuẩn bị cháo dễ tiêu hóa, nhưng trước đó, bọn họ chưa từng bán cháo cá.

Lương Phóng nghe vậy sửng sốt.

Lương Phóng không muốn cháo cá, cuối cùng ông gọi một phần cá chuối dưa muối, một phần đậu phụ lá tỏi, còn có một phần thịt kho tàu, lại xin hai hộp cơm.

Trác Thiệu cũng chưa ăn cơm.

Lúc Lương Phóng trở về, Lương Thần đã ăn hơn phân nửa chén cháo cá lớn.

Mấy ngày nay khẩu vị của Lương Thần vẫn không tốt, lúc trước sốt cộng thêm bị kinh hách, càng không muốn ăn gì cả, nhưng Trác Thiệu cho cậu ăn, lại làm cho cậu không thể tránh khỏi có chút thụ sủng nhược kinh, thuận tiện khẩu vị mở rộng...

Nhưng Trác Thiệu đột nhiên thu hồi muỗng trên tay: "Ăn quá nhiều cũng không tốt, trước tiên như vậy đi, đợi lát nữa cậu đói bụng, lại ăn cái khác."

"À..." Lương Thần có chút đáng tiếc nhìn cháo trên tay Trác Thiệu vẫn chưa ăn hết, sau đó lại nhìn thấy Trác Thiệu cầm muỗng dùng để đút cho mình, ăn số cháo còn lại!

Đây là phần còn lại của cậu!

Lương Thần có chút phản ứng không kịp, khuôn mặt nhịn không được đỏ lên.

Lúc trước Trác Thiệu đối với cậu có chút động tác thân mật, cậu luôn rất vui vẻ, nhưng trên thực tế cũng không biết vì sao mình lại vui vẻ, nhưng hiện tại...

Cậu biết cậu vui vẻ, là bởi vì cậu thích Trác Thiệu.

Dùng chung muỗng với những người mình thích...

Trác Thiệu mặt không đổi sắc ăn hết cháo cá.

Lúc trước hắn nấu cơm cho Lương Hâm, đều cố ý làm nhiều một chút, còn lại tự mình ăn.

Sau tất cả... Cùng người yêu thích dùng chung một muỗng, rất tốt.

Nhìn Lương Thần mặt đỏ bừng, Trác Thiệu buông cái chén xuống, lại tiếp nhận hộp cơm Lương Phóng mua, sau đó ăn sạch một hộp cơm đầy.

Trưa hôm nay, hắn chỉ ăn đối phó vài miếng, lúc này thật sự rất đói.

Chờ Trác Thiệu và Lương Phóng ăn cơm xong, nước của Lương Thần cũng truyền xong.

Lương Thần bị bắt cóc một lần, Trác Thiệu cùng bọn bắt cóc đánh nhau một hồi, nhưng hai người đều không có đến mức phải nhập viện, trong bệnh viện khẳng định cũng không thoải mái như ở nhà, Lương Phóng liền dẫn bọn họ về nhà.

"Lương Thần, hôm nay đừng tắm rửa, lau người đi ngủ sớm một chút. Tôi ngủ với cậu?" Trác Thiệu nhìn về phía Lương Thần.

Trác Thiệu cũng không có ý nghĩ khác, chỉ lo lắng cho Lương Thần, Lương Thần lại bị hoảng sợ: "Không cần... Tớ... Tớ ngủ với ba tớ."

Trác Thiệu lại đối tốt với cậu, Lương Thần có thể cảm giác được, cậu cũng rất vui vẻ, nhưng là cùng nhau ngủ...

Lương Thần theo bản năng cự tuyệt, sau khi cự tuyệt, lại nhịn không được hối hận.

Cậu muốn giấu diếm tình cảm của mình, bảo trì khoảng cách với Trác Thiệu, nhưng Trác Thiệu muốn ở cùng một chỗ với cậu, cậu cũng không nỡ cự tuyệt, tại sao cậu lại cự tuyệt chứ?

Cậu còn nói cậu muốn ngủ chung với ba cậu, đời này cậu còn chưa từng ngủ cùng ba cậu!

Trác Thiệu bị cự tuyệt, cũng hối hận —— lúc trước Lương Thần từng muốn ngủ cùng hắn, hắn lại cự tuyệt... Hiện tại, Lương Thần ngược lại không muốn ngủ cùng hắn nữa.

Bất quá không ngủ cùng nhau cũng tốt, hắn vừa lúc có thời gian để ý tới tâm tình của mình.

"Vậy cũng được..." Trác Thiệu đáp ứng, sau đó nhìn về phía Lương Phóng.

Trác Thiệu hiện tại đối với Lương Phóng thật sự không có hảo cảm gì.

Lương Phóng phàm là có chút trách nhiệm, Lương Thần cũng không cần phải chịu phần tội như ngày hôm nay, càng sẽ không thiếu tình yêu như vậy, dạ dày cũng sẽ không bị xấu đi...

Nhưng rốt cuộc vẫn là cha của Lương Thần, kiếp trước, quan hệ giữa Lương Hâm và ông cũng không tệ lắm.

Hắn không thích Lương Phóng, nhưng quan hệ giữa Lương Thần và Lương Phóng, hắn cũng không có tư cách nhúng tay vào.

Trác Thiệu thầm thở dài, thái độ đối với Lương Phóng cũng không giống lúc trước: "Chú Lương, Lương Thần lát nữa có thể còn bị sốt, chú nhìn cậu ấy một chút, cháu đi nấu nước nóng, để nguội, lát nữa cậu ấy muốn uống nước, chú cho cậu ấy uống nước ấm..."

Lương Phóng càng có cảm giác mình không phải là một người cha tốt, đồng thời cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Trác Thiệu đối với con trai mình, có phải quá tốt không?

Trác Thiệu đi nấu nước không chỉ một bình, hắn chuẩn bị nước lau thân thể cho Lương Thần, cũng chuẩn bị nước cho Lương Thần uống, lúc làm việc, tâm tình Trác Thiệu chậm rãi tỉnh táo lại.

Mà chờ hắn một mình trở về phòng mình, hắn càng có rất nhiều thời gian suy nghĩ.

Trác Thiệu suy nghĩ đầu tiên, là kiếp trước của Lương Thần.

Khi đó Lương Thần bị bắt cóc bị thương tổn, khẳng định so với đời này còn nghiêm trọng hơn, sau đó, Lương Phóng hẳn là mang theo cậu đi tỉnh thành.

Mà Lương Phóng sẽ bất cứ giá nào, nói không chừng cũng có liên quan đến Lương Thần, về phần sau này...

Lương Thần đổi tên, đổi sinh nhật, không, chỉ sợ không thể nói là đổi sinh nhật.

Lương Phóng nhắc tới sinh nhật của con trai là ngày 4 tháng 12, cho nên sinh nhật trên sổ hộ khẩu Lương Thần hơn phân nửa là sai, Lương Phóng kỳ thật chỉ là thay đổi sinh nhật của cậu trở về.

Sau đó... Hắn từng nhìn thấy ảnh tốt nghiệp trung học của Lương Hâm ở trường ngoại ngữ, cho nên, trường trung học cơ sở của cậu cho dù không học ở trường đó, trường trung học phổ thông của cậu hẳn là sẽ học ở đó.

Chương trình giảng dạy của trường ngoại ngữ, khẳng định là không thể so sánh với trường trung học cơ sở Bắc Môn, Lương Thần đột nhiên chuyển trường tiến vào một trường trung học như vậy, nhất định phải chịu rất nhiều khổ sở, mà cậu từ một tiểu mập mạp nói lắp, biến thành bộ dáng sau này, lại càng không biết bỏ ra bao nhiêu nỗ lực.

Trác Thiệu càng thêm đau lòng, đau lòng trong chốc lát, hắn lại bắt đầu nghĩ đến tương lai của mình.

Ban đầu, hắn định học hành chăm chỉ, tương lai cùng Lương Hâm thi đậu một trường đại học, lại theo đuổi Lương Hâm, nhưng hiện tại...

Đêm nay Trác Thiệu không ngủ.

Hắn nghĩ Lương Thần, cũng nhớ Lương Hâm, hai người này, cuối cùng bị hắn chậm rãi xâu chuỗi lại với nhau.

Lúc hắn làm dự án, số lần Lương Hâm đến xem so với nhìn người khác còn nhiều hơn, công ty đi du lịch, hắn luôn ở chung một phòng với Lương Hâm, lúc hắn tăng ca, còn luôn gặp Lương Hâm cũng tăng ca...

Khi đó hắn cho rằng Lương Hâm sẽ đến xem, là do hắn bắt được cơ hội báo cáo cho Lương Hâm, hắn cho rằng mình có thể ở chung phòng với Lương Hâm, là bởi vì hắn cố ý làm quen với đồng nghiệp sắp xếp du lịch, về phần tăng ca... Sau mỗi lần hắn tăng ca đều gặp Lương Hâm, còn tưởng rằng Lương Hâm mỗi ngày đều tăng ca, cho nên chủ động tăng ca, nhưng trên thực tế...

Hắn đã thực sự bỏ lỡ rất nhiều.

Đời này, hắn vô luận như thế nào, cũng không thể để Lương Thần sinh bệnh.

Lương Thần kỳ thật không phải tiểu vương tử mà hắn luôn nghĩ, nhưng hắn sẽ làm cho cậu trở thành tiểu vương tử.

Trác Thiệu cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần ngoài ý muốn rất tốt.

Bốn giờ sáng hắn thức dậy mua thức ăn làm bữa sáng, làm đương nhiên không phải bữa sáng tiết kiệm thời gian như trước.

Hắn đi chợ mua một con gà cho người giết tốt, lại mua một ít thức ăn, vừa về nhà liền lột da gà, sau đó dùng nồi áp suất nấu canh gà —— mặc dù nồi áp suất nấu canh không ngon bằng nồi chưng cách thủy phải chưng mấy tiếng, nhưng có thể dùng.

Trừ bỏ da gà, chặt bỏ chân gà cánh gà, lấy hết mỡ trong bụng gà ra lúc hầm gà sẽ không có dầu mỡ, dùng để làm cháo một chút cũng không dầu mỡ, lại đem ức gà xé cho vào cháo, thêm một ít cần tây, chính là cháo gà cần tây mà Lương Thần thích.

Ngoài ra, Trác Thiệu còn mua một ít vỏ sủi cảo, hắn xào trứng gà, ngâm mộc nhĩ, lại đem cà rốt thái nhỏ, trộn cùng nhau làm nhân sủi cảo, đảm bảo rất có dinh dưỡng.

Đã có cháo gà được tính là món nước, làm sủi cảo nước không thích hợp, cho nên hắn đem đi hấp, mà ngoại trừ hai món này, Trác Thiệu còn làm mấy món ăn.

Cần tây gà trộn nấm kim châm, rau xào, thịt băm bông cải xanh, cộng thêm cánh gà kho tàu.

Trác Thiệu lăn qua lăn lại, mãi cho đến khi mặt trời mọc, Lương Phóng và Lương Thần rời giường mới làm xong, hoàn toàn bất đồng với phong cách lúc trước mấy phút đã nấu xong một món ăn của hắn.

Lương Phóng và Lương Thần đều bị kinh hãi, Lương Phóng hoàn toàn không nghĩ tới Trác Thiệu lại có tay nghề như vậy, về phần Lương Thần, cậu lại có chút phản ứng không kịp.

Trác Thiệu, vì sao đột nhiên đối tốt với cậu như vậy?

Tay nghề Trác Thiệu toàn bộ khai hảo, cho dù làm đều là món ăn rất thanh đạm, hương vị cũng phi thường tốt, Lương Phóng ăn một cái bụng tròn vo, về phần Lương Thần... Trác Thiệu thấy cậu ăn không sai biệt lắm, sẽ không cho cậu ăn nữa.

Hắn hiện tại luyến tiếc để Lương Thần đói, nhưng cũng không thể để Lương Thần ăn quá nhiều.

"Tôi dẫn các cậu đến đồn cảnh sát làm biên bản, sau đó tôi muốn đi tỉnh thành một chuyến." Lương Phóng nói với Trác Thiệu.

Tối hôm qua ông ngủ chung giường với Lương Thần, nhưng hai người căn bản không nói gì, ông ngược lại có thêm một chút lời muốn nói với Trác Thiệu.

Trác Thiệu biết Phong Hòa Gia Viên bên kia không thể không có người, nhưng Lương Phóng muốn trở về, vẫn làm cho hắn có chút không vui, bất quá, hắn cũng không phản đối.

Khi ba người đến đồn cảnh sát, những người trong đồn cảnh sát vừa đi làm.

Nhưng cho dù như vậy, chuyện tối hôm qua, mọi người cũng đều đã biết, nhìn thấy Trác Thiệu, những người lúc trước bắt Khuất Quế Hương nhao nhao tới chào hỏi: "Trác Thiệu, không tồi nha! Thấy việc nghĩa hăng hái làm!"

Trác Thiệu hướng bọn họ cười cười, ngoan ngoãn làm ghi chép.

Hắn đã biết thân phận của Đào Đại Tráng, lúc ghi chép, liền đem lời nói dối của mình biên soạn càng viên mãn hơn một chút, những cảnh sát kia nhìn, một chút cũng không hoài nghi.

Về phần Lương Thần, cậu đem tất cả những chuyện mình gặp phải đều nói ra, cũng nói chuyện hai người kia muốn giết con tin, những cảnh sát kia nghe vậy bị hoảng sợ, Lương Phóng càng cả kinh toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Lúc trước Trác Thiệu rất nhanh cứu Lương Thần ra, tuy rằng ông sợ hãi, nhưng cũng không nghiêm trọng, trái lại hiện tại, ông khắc chế không được sợ hãi.

Nếu lúc trước Trác Thiệu không phát hiện ra dị thường, đến trễ...

"Hai tên bắt cóc kia thế nào rồi?" Lương Phóng hỏi.

"Chứng cứ xác thực, bị giam giữ, chính là vẫn không phục, hận chết Trác Thiệu." Một cảnh sát nói: "Hai người bọn họ đều bị thương, nếu không phải Trác Thiệu coi như phòng vệ chính đáng, cũng phải bị giam giữ vài ngày, đúng rồi, bọn họ còn một mực la hét, nói Trác Thiệu lừa bọn họ..."

"Cái gì?" Lương Phóng có chút khó hiểu, Trác Thiệu có thể lừa gạt hai tên bắt cóc kia cái gì?

"Bắt cóc ít nhất phán mười năm, Trác Thiệu lừa bọn họ chỉ cần năm năm." Cảnh sát cười nói.

Trác Thiệu sờ sờ mũi mình, không lên tiếng, hắn sợ hai người kia bí quá hóa liều làm tổn thương Lương Thần, mới kêu bắt cóc chỉ cần năm năm...

Nói đến chuyện này, không khí khẩn trương vì biết được Lương Thần thiếu chút nữa bị giết con tin, ngược lại thoải mái hẳn lên.

Trác Thiệu và Lương Thần đều là trẻ vị thành niên, cảnh sát cũng không làm khó bọn họ, làm xong ghi chép liền để cho bọn họ trở về.

Lương Phóng đưa bọn họ về nhà, chính mình lại trở về tỉnh thành, mà Trác Thiệu và Lương Thần vừa về nhà, Dương Kiến Hoa liền tới.

Dương Kiến Hoa hôm nay mới biết chuyện Lương Thần bị bắt cóc, học trò của mình xảy ra chuyện lớn như vậy, anh rất lo lắng, nên sau khi học xong giờ học của mình, vội vàng vàng tới đây.

"Các em không có việc gì là tốt rồi, hai người đều bị thương đúng không? Trước nghỉ ngơi hai ngày, nghỉ ngơi tốt lại đi học." Dương Kiến Hoa xem qua Lương Thần và Trác Thiệu không có việc gì, liền nói: "Bài học mấy ngày nay, đến lúc đó có thể cho người bổ sung cho các em..."

"Thầy Dương." Trác Thiệu đột nhiên nói: "Em không muốn đi học nữa."

"Em nói cái gì?" Dương Kiến Hoa không dám tin nhìn Trác Thiệu.

"Thầy Dương, em dự định làm cái khác, sau này sẽ không đi học nữa, đương nhiên kỳ thi cuối kỳ em vẫn sẽ tới." Trác Thiệu nói. Sau khi hắn sống lại, vẫn rất cố gắng đọc sách, đó là bởi vì hắn muốn xứng đôi với Lương Hâm, không muốn chênh lệch quá lớn với Lương Hâm.

Nhưng tình huống hiện tại, Lương Hâm chính là Lương Thần.

Kiếp trước hắn tự ti, cảm thấy mình văn hóa thấp còn từng ngồi tù, không xứng với Lương Hâm, nhưng Lương Hâm sợ là cũng không ngại.

Lương Thần hiện tại, cũng sẽ không để ý.

Trong trường hợp đó, hắn không cần phải dành thời gian cho việc đọc sách.

Kiếp trước sau khi ra tù, chỗ cần dùng, nên học, hắn đã sớm học qua, mở một công ty trang trí không thành vấn đề, mà tương lai muốn học thêm, cũng không phải là chương trình trung học cơ sở...

Thay vì ngoan ngoãn thi vào trung học thi đại học, hắn còn không bằng dùng bảy năm này, cố gắng phát triển công ty.

Mà hắn có công ty, có tiền, có thể làm cho Lương Thần tương lai muốn làm gì thì làm...

"Trác Thiệu, bây giờ em còn nhỏ, chỉ có bằng trung học cơ sở, em có thể làm gì?" Dương Kiến Hoa cau mày nhìn Trác Thiệu.

"Thầy Dương, thực xin lỗi." Trác Thiệu xin lỗi.

Dương Kiến Hoa rất muốn khuyên can, nhưng nhìn thấy bộ dáng Trác Thiệu cúi đầu, lại nhịn không được thở dài.

Tình huống trong nhà Trác Thiệu, quả thật rất khó làm.

Dương Kiến Hoa khuyên không được Trác Thiệu, cuối cùng chỉ có thể rời đi. Lúc này Lương Thần, trái tim lại giống như chìm xuống đáy biển.

Trác Thiệu lúc trước đối tốt với cậu, chẳng lẽ là bởi vì Trác Thiệu không đi học, muốn triệt để rời đi?

"Trác Thiệu. Cậu không đi học, vậy cậu đi đâu?" Thanh âm Lương Thần có chút run rẩy: "Phòng ở của Chu Chính Cường, cậu còn chưa trang trí xong..."

Lúc Trác Thiệu nói với Dương Kiến Hoa tính toán của mình, cũng không suy nghĩ nhiều, hiện tại nhìn thấy phản ứng của Lương Thần, mới ý thức được mình có thể đã dọa Lương Thần.

"Cậu yên tâm, tôi không đi. Sau này cậu ở đâu, tôi sẽ ở đó, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi." Trác Thiệu không chút nghĩ ngợi liền cầm tay Lương Thần.

Lương Thần không dám tin nhìn Trác Thiệu.

"Tôi thích cậu." Trác Thiệu khẳng định.

Tình cảm của hắn đối với Lương Thần rất phức tạp.

Nhưng hắn thích Lương Thần, điểm ấy không thể nghi ngờ, hắn không muốn để cho Lương Thần thương tâm sợ hãi, cái này cũng không thể nghi ngờ.

Hơn nữa, hắn rất khẳng định, chỉ cần Lương Thần nguyện ý, hắn sẽ cùng Lương Thần ở cùng một chỗ cả đời.

Con người cả đời này, phải có vận khí tốt cỡ nào, mới có thể có được một người toàn tâm toàn ý yêu mình, chính mình cũng yêu người đó? Nếu hắn không nắm chắc, đó tuyệt đối là đầu óc có bệnh.

Nhưng mà lúc này, đứa trẻ còn quá nhỏ.

Người đàn ông 36 tuổi có phần phiền buồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play