Mấy gã kia vừa vọt tới cửa phòng ngủ của Du Thanh Vi thì đột nhiên có
một cái bóng nhanh như tia chớp từ phía trước mặt bọn chúng lóe lên, gã
đàn ông đi đầu chợt cảm thấy cái cổ tê rần, đau đớn từ cổ bắt đầu lan
tràn ra ngoài....
Hai căn phòng phía sau lưng vang lên tiếng mở cửa, có ba người đề đao lao ra chém về phía bọn chúng.
Trước khi tới đây, Bạch lão gia tử và Lý lão gia tử đã lên kế hoạch sẵn cho
bọn chúng. Sáng nay, hai cha con họ Long mang theo người đến Hổ Khiếu
sơn trang ở thành phố kế bên diệt sạch nơi đó, Lý nhị gia và Lý Tố Hào
cũng không thoát khỏi kiếp nạn, chỉ có Bạch nãi nãi và Thường Tam mang
theo mấy tên xuất mã đệ tử hiểm hiểm trốn thoát. Đêm qua Du Thanh Vi
cũng bứng gốc Tiền Tuyền, lúc này Đường Viễn đang mang theo nhân thủ vội vàng tiếp nhận sản nghiệp của Tiền Tuyền, tất cả người đều đã đi hết.
Du gia nhân thủ không đủ, đây chính thời cơ tốt để đối phó với Du Thanh
Vi. Nếu bỏ lỡ thời cơ này, chờ Đường Viễn tiếp nhận xong sản nghiệp của
Tiền Tuyền, đám người họ Long kia quay trở lại, thì cái bọn hắn nhận
được chỉ có thể là bị Du gia đánh tới cửa. Hai vị lão gia tử nhanh chóng quyết định liên thủ lại tiến đánh Du gia.
Nhưng bọn chúng không
nghĩ tới Du gia vẫn có nhân thủ lưu lại. Đối phương mai phục ở trong
phòng, chờ bọn chúng vừa đi qua liền từ phía sau giết ra, đánh cho bọn
chúng không kịp trở tay.
Du Thanh Vi nghe thấy ngoài cửa phòng
truyền đến tiếng chém giết, biết đó là mấy người vệ sĩ mà Đường Viễn mời đến bảo vệ mẹ nàng đang ra tay ngăn cản đám người kia.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng la to: "Lão đại! Anh bị làm sao vậy?"
"Rắn, có rắn, coi chừng rắn này có kịch độc."
Hỏa Vũ lười biếng nằm trên ghế sofa trong phòng khách, hướng về phía một gã trong đám người đột nhập vào nhà phát ra một tiếng hồ ly kêu.
Gã đàn ông kia quay lại nhìn Hỏa Vũ, hắn vừa nhìn vào đôi mắt của Hỏa Vũ
liền sửng sốt một chút, sau đó hung quang trong mắt trào ra, hắn vung
đao chém về phía đồng bọn của mình, gã đồng bọn kia không hề phòng bị,
một đao chém vào hơn phân nửa cái cổ của hắn.
Du Thanh Vi nhìn
Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng đang khoanh tay đứng trong sân ngước đầu
nhìn mình, nói: "Bạch lão, Lý lão, chuyện xảy ra hôm nay, chỉ có ngươi
chết ta sống, không còn đường để lui nữa. Trước khi động thủ, tôi muốn
hiểu rõ một chút, đều là người trong Hiệp Hội, cùng nhau sinh sống ở một cái địa giới, theo lý thuyết thì dù có làm chuyện gì cũng nên lưu lại
ba phần đường sống cho nhau mới đúng, vì cái gì các người một hai phải
đuổi tận giết tuyệt nhà tôi như vậy?" Nàng cười khẽ một tiếng rồi nói
tiếp: "Cũng đừng nói là do tôi giết hai đứa con trai của ông, trước đó
các người đã hướng nhà tôi ra tay rồi."
Bạch Thái Hoán nói: "Nhân sinh trăm năm, người là chết, quỷ mới là sống."
Du Thanh Vi đã sớm có suy đoán, nhưng nghe Bạch Thái Hoán thống khoái thừa nhận như vậy làm cho nàng có chút ngoài ý muốn. Nàng nói: "Đã hiểu, các ông muốn sau khi chết sẽ tu quỷ đạo, cho nên... mới có Quỷ Thị." Nàng
khẽ nhếch khóe miệng, hỏi: "Còn muốn có thêm một con giao long để trấn
mộ bày phong thủy cục nữa đúng không?"
Lý Thái Hưng tức giận quát: "Du Thanh Vi, bớt nói nhảm đi, trả mạng cho con cháu tao."
Du Thanh Vi thản nhiên bất động, nàng nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp trong
tay, vô cùng bình tĩnh nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, bảo vệ ban
công, nếu bọn hắn xông lên thì đánh cho bọn hắn rớt xuống." Nàng nói
xong, liếc mắt nhìn Tả Tiểu Thứ đang bị ba tên vây công trong sân, có
tiếng kính vỡ truyền tới, đám người xông vào nhà kia đã bị đánh ra tới
phòng khách, quăng ra ngoài sân. Thủ hạ mà lão Bạch, lão Lý mang tới
giống như điên rồi xách theo đao đuổi chém đồng bọn của mình, cả người
hắn đầy thương tích nhưng vẫn không để ý, chỉ lo truy sát đồng bọn, cuối cùng hắn bị đồng bọn chém gục té trên mặt đất không dậy nổi.
Lại một tiếng hồ ly kêu vang lên, trong phòng đột nhiên lao ra thêm một gã phát cuồng.
Bạch lão đầu sắc mặt trầm xuống, nói: "Đi mần thịt con hồ ly trong nhà kia ngay."
Hỏa Vũ nghe thấy tiếng la của lão liền vội vàng bỏ chạy về phía sân sau.
Mấy gã thủ hạ tràn ngập lửa giận đuổi theo Hỏa Vũ.
Bọn chúng vừa mới đuổi tới cửa thông đi sân sau thì nghênh diện một trận
ánh lửa đánh úp tới khiến cho bọn chúng vội vàng dừng lại bước chân.
Một con gà rừng màu sắc sặc sỡ mở rộng hai cánh, từ trên cây bay về phía bọn chúng.
Con gà kia chỉ to cỡ một con gà rừng bình thường nhưng trên người nó lại
phủ một tầng lửa đỏ, tầng lửa kia giống như lửa trên thân của phượng
hoàng, nóng rực bức người. Thực hiển nhiên, lửa này đúng là phát ra từ
trên người của con gà rừng kia.
Con gà bốc lửa này là cái gì a?
Bọn chúng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Trong lúc bọn chúng mải bận ngây người, con gà rừng kia đã vớt lấy hồ ly bay
lên đậu trên nhánh cây. Nó bễ nghễ liếc nhìn bọn chúng, sau đó xòe hai
cánh ra bắt đầu rỉa lông.
Dưới đất đột nhiên truyền đến một âm thanh nặng nề: "Các ngươi đều phải chết!"
Bọn chúng vội vàng nhìn xuống đất, có tên trầm giọng quát hỏi: "Là ai giả thần giả quỷ?"
Một gã đàn ông đánh ra một đạo bùa, lá bùa kia bay đến bụi cỏ trong sân rồi chui xuống. Trong bụi cỏ đột nhiên truyền ra tiếng la: "Đồ vô liêm sỉ,
dám đốt mông ta! Tiểu Phi, cắn bọn chúng!" Một con thỏ mập đến quá đáng
từ trong cái hang bên cạnh hòn non bộ nhảy ra, sau đó lại chui vào một
cái hang khác. Lông ở đuôi của nó đã bị đốt trụi.
Bất chợt, một
đạo bóng dáng "hưu" một tiếng bay tới, gã đàn ông đứng ở cửa thông sân
sau cảm thấy cổ đau xót, giống như bị con gì cắn phải.
Tên đứng
phía sau thấy một con rắn dài hơn một mét từ trong bụi cỏ lao ra, nhanh
như chớp cắn một ngụm lên cổ đồng bọn của mình rồi rơi vào đám cỏ, sau
đó nó giương hai cánh bay lên trên cây.
"Phi xà?" Gã bị cắn vào
cổ chỉ kịp hô lên một câu như vậy rồi ngã xuống đất, co giật không
ngừng, sắc mặt của hắn nhanh chóng biến đen, máu đen trào ra từ mũi
miệng và lỗ tai của hắn chảy ra ngoài.
Bạch Thái Hoán khoanh tay, ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Vô Quy, nói: "Tiểu Lộ đại sư, xuống đây giao hữu mấy chiêu được không?"
Lộ Vô Quy lắc đầu, đáp: "Không thèm, có nguy hiểm." Tuy rằng cô nhìn nửa
ngày vẫn không nhìn ra được chỗ nào có nguy hiểm, cô rất rõ ràng Bạch
Thái Hoán và Lý Thái Hưng không đánh lại mình, nhưng mà cô luôn cảm thấy có nguy hiểm a. Loại cảm giác này cô từng có hai lần, một lần là lúc ở
dưới cây liễu bị đào ra phơi chết, lần còn lại chính là lúc cô chết
trong hang của đám thây máu.
Bạch Thái Hoán nói: "Hay là cô muốn lão già này đi vào khuê phòng của Du Thanh Vi đánh nhau với cô?"
Bạch Thái Hoán tức giận đến sắc mặt biến đổi, vung tay đánh một đạo Thái Cực ấn về phía Lộ Vô Quy, tiếp đó, lão dậm chân lên mặt đất lấy đà, dùng
sức tung người nhảy lên, tiếp đó đạp lên cột nhà mượn lực, xoay người
bay lên lầu hai, nâng chưởng hướng Lộ Vô Quy chộp tới, quát lên: "Mày
xuống đây cho ông!"
Lộ Vô Quy nghiêng người tránh ra, cầm thước
phép Lượng Thiên tính đập vào tay Bạch Thái Hoán, kết quả lão ta chỉ là
giả vờ hư chiêu muốn chụp Lộ Vô Quy, mục tiêu thực sự của lão lại là Du
Thanh Vi. Lão chuyển hướng cánh tay, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chộp về phía Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi không kịp phòng bị, chỉ có thể giơ quạt xếp lên cản lại. Một lực mạnh mẽ túm lấy quạt xếp của
nàng, sau đó kéo nàng nhào về phía ban công khiến cho nàng lăn qua ban
công suýt rớt xuống lầu. Du Thanh Vi phản ứng cực nhanh, vươn tay bắt
được lan can. Nàng đang treo mình giữa không trung thì thấy Lý Thái Hưng giơ lên quải trượng đập về phía mình.
Du Thanh Vi lập tức buông tay rơi xuống đất, nàng giơ quạt xếp lên chặn lại quải trượng mà Lý Thái Hưng đánh tới.
Quải trượng của Lý Thái Hưng cực nặng, đánh vào thân quạt khiến cho cánh tay cầm quạt của nàng tê dại, liên tục lui về phía sau.
Du Thanh Vi biết Lý Thái Hưng có mấy chục năm đạo hạnh, tuyệt không phải
chút bản lĩnh này của nàng có thể so được. Cũng may gần đây nàng thường
xuyên sử dụng Thanh Long ấn trấn thân, đối với lực lượng giao long trong cơ thể có thể vận dụng nhuần nhuyễn. Tự thân đạo hạnh của nàng không
đủ, vậy thì dùng giao long yêu lực trong xương sống tới bổ khuyết. Lực
lượng giao long trong xương sống bị nàng điều động lên, một tầng ánh
sáng trắng mờ ảo hiện lên trên người nàng, lực lượng cuồn cuộn không
ngừng chảy khắp toàn thân.
Tròng mắt của Du Thanh Vi hiện lên một tia kim quang, chiếu rọi đến mức làm cho tròng mắt nàng biến thành màu
vàng. Tròng mắt vàng kia thoạt nhìn không giống mắt người, con ngươi
dựng đứng, xung quanh con ngươi là tầng tầng lớp lớp ánh sáng màu vàng,
vừa giống mây vừa giống dung nham.
Sau khi điều động giao long
yêu lực, Du Thanh Vi cảm thấy không chỉ có thể đánh ngang tay với Lý
Thái Hưng, mà thị lực của nàng cũng tốt hơn rất nhiều, có thể nhạy bén
bắt giữ được từng chiêu thức, từng quỹ đạo xuất chiêu của lão ta để làm
ra ứng đối trước tiên.
Trong lúc giao thủ với Du Thanh Vi, Lý
Thái Hưng có cảm giác không đúng cho lắm. Lão nhìn thấy rõ ràng có một
tầng long lân màu trắng bao phủ trên người Du Thanh Vi, cổ của nàng còn
nổi lên một đồ án hình giao long trông khá giống hình xăm. Loại đồ án
này đương nhiên không phải do xăm lên mà có, đây là do Yêu Linh bám vào
trên người nên mới hiện ra.
Thực hiển nhiên đây là do con giao long kia bám vào trên người của Du Thanh Vi, cho nàng ta mượn giao long yêu lực.
Có giao long yêu lực tương trợ, Du Thanh Vi cũng dần dần hiện ra yêu
tướng. Cặp mắt của nàng bắt đầu thay đổi. Đôi mắt không thuộc về con
người kia làm cho lão ta cảm thấy phá lệ áp lực, vừa ẩn chứa một cái gì
đó vô cùng khủng bố, vừa có một cỗ uy nghiêm khó có thể nói rõ đè áp
xuống. Cặp mắt kia vẫn còn rất thanh minh, Du Thanh Vi rõ ràng không hề
bị giao long Yêu Linh khống chế, tuy nàng chỉ có thể mượn tới lực lượng
hữu hạn nhưng vẫn tạo cho lão ta một loại ảo giác càng đánh càng hăng,
áp lực đối với lão cũng càng lúc càng lớn. Lão kêu lên: "Trong thân thể
của nhà họ Du các người quả nhiên có chảy dòng máu của giao long."
Du Thanh Vi không nói chuyện, nàng mượn được giao long yêu lực đánh nhau
càng lúc càng thuận buồm xuôi gió. Hôm nay nàng nhất định phải đem Lý
Thái Hưng đánh chết ở chỗ này.
Trong lúc Du Thanh Vi và Lý Thái Hưng giao thủ, Lộ Vô Quy cũng bắt đầu đánh nhau với Bạch Thái Hoán trên ban công.
Vừa giao thủ vài chiêu, cô đã cảm thấy Bạch Thái Hoán có vẻ lợi hại hơn
nhiều so với tên Lạt Ma bị cô đánh tối quá, nhưng mà luận về tu vi hay
đạo hạnh, Bạch Thái Hoán vẫn như cũ không có cửa so với cô. Mặc dù nói
như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy trên người Bạch Thái Hoán có một cái gì
đó làm cho cô có cảm giác phi thường nguy hiểm, loại cảm giác này đè ép
gắt gao ở trong lòng cô.
Cô huy động thước phép Lượng Thiên trong tay đập về phía Bạch Thái Hoán, Bạch Thái Hoán luôn có thể hiểm hiểm
tránh thoát, sau đó hướng về cô khởi xướng công kích, còn thường xuyên
vứt ra phù bố và phù trận. Những cái phù bố phù trận đó đều làm bằng gỗ
có khắc bùa chú, mặt trên còn chảy xuôi lôi lực.
Lộ Vô Quy nói
thầm trong bụng: "Ông là muốn dùng mộc phù đã từng bị sét đánh qua để
đối phó tôi à? Vậy thì tôi sẽ đánh chết ông trước." Cô thấy đeo balo
trước ngực gây trở ngại cho việc động thủ nên cởi bỏ balo vứt sang một
bên, nhảy dựng lên, giơ thước phép Lượng Thiên trong tay hung hăng đập
về phía Bạch Thái Hoán.
Đột nhiên Bạch Thái Hoán hét lớn một tiếng: "Bạo!"
Lộ Vô Quy chỉ cảm thấy một cỗ nguy hiểm xẹt qua, cô xoay người nhảy khỏi
ban công lao ra ngoài sân, trong nháy mắt lúc cô chạy ra ngoài sân, mười mấy đạo phù mộc có chứa lôi lực mà lúc nãy Bạch Thái Hoán đánh ra bỗng
chốc nổ tung, lôi mang trào dâng lao ra.
Lộ Vô Quy ở trong lòng hò hét: "Được lắm, lão Bạch kia, ông cư nhiên dám dùng lôi lực đối phó tôi...."
Bạch Thái Hoán còn nhanh hơn một bước so với Lộ Vô Quy, từ lầu hai nhảy
xuống trong sân. Lão nhìn thấy Lộ Vô Quy bị buộc phải chạy vào trong
sân, ngay lập tức kích phát một đạo bùa, đem những trận pháp được cài
cắm vào phong thủy trận trong sân kích hoạt, trong tay của lão bay ra
một cây dù nhỏ. Cây dù nhỏ này được tạo thành từ những mảnh kim loại,
ánh nắng mặt trời chiếu lên những mảnh kim loại làm cho chúng phát ra
ánh sáng lóa mắt, cây dù nhỏ nhanh chóng xoay tròn, giống như một con
quay điên cuồng.
Một cỗ cảm giác vô cùng không tốt trào dâng
trong lòng Lộ Vô Quy. Cô tinh tường thấy rõ những mảnh kim loại trên
thân dù được khắc kín kẽ phù văn độc nhất của bùa lôi, theo chuyển động
của cây dù, địa khí từ bốn phương tám hướng bắt đầu cuốn về phía nó, hội tụ trong tâm cây dù nhỏ, rồi thông qua mũi nhọn ở đầu dù bắn lên trời
cao.
Cô liếc mắt một cái liền nhìn ra phù văn khắc trên thân dù chính là bùa ngũ lôi oanh đỉnh.
Đem bùa ngũ lôi oanh đỉnh khắc lên miếng kim loại của cây dù nhỏ, tụ địa khí các phương bắn lên cửu tiêu----
Đây là ngũ lôi oanh đỉnh phù trận!
Lộ Vô Quy hoảng sợ hét lên một tiếng: "Đại Bạch, trốn---"
Đại Bạch đang bám trên cổ của Du Thanh Vi đã sớm cảm thấy không đúng, vội
vàng độn vào trong xương cột sống của Du Thanh Vi trốn đi.
Du
Thanh Vi nghe thấy Lộ Vô Quy hoảng sợ tới nỗi kêu lạc cả giọng, nàng
khiếp sợ vô cùng, theo bản năng nhìn về phía Lộ Vô Quy thì thấy em ấy
đang quay đầu chạy ra cổng lớn, chỉ trong giây lát nàng thất thần, Lý
Thái Hưng đã nắm lấy cơ hội giơ lên quải trượng đánh vào trên người
nàng, lực lượng cường đại đập vào trước ngực, đánh cho nàng đương trường bay ra ngoài.
Nàng rơi xuống mặt đất, nhìn thấy Lộ Vô Quy chỉ
mới chạy đến cổng lớn, Bạch Thái Hoán bên này đột nhiên giơ tay lên đánh ra một đạo dẫn phù quyết, hét lớn: "Bạo---"
Không trung bỗng nhiên nổi lên một trận gió to, sinh sôi kéo ngược Lộ Vô Quy vào trong sân.
Quải trượng của Lý Thái Hưng lại đập tới, Du Thanh Vi ngay tại chỗ lăn một vòng, hiểm hiểm lách mình tránh thoát.
Bầu trời đang trong xanh đột nhiên tối sầm lại.
Trên cao gió nổi mây vần, một mảnh u ám bắt đầu tụ lại trên đầu các nàng.
Đám mây màu tía do địa khí bắn lên cửu tiêu giống hệt như những đám mây màu báo hiệu trước khi có động đật đất xảy ra.*
*Trước khi có động đất xảy ra, người ta thường nhìn thấy những luồng ánh sáng
lạ xuất hiện trên bầu trời, giới khoa học gọi đó là ánh sáng động đất
(earthquake light). Về bản chất, các luồng ánh này tương tự như cực
quang với phổ màu từ trắng tới hơi xanh. Những vết đứt gãy dưới lòng đất chính là nguồn cơn sâu xa của thứ ánh sáng kì lạ này. Hình minh họa ở
cuối chương.
Du Thanh Vi né tránh một kích của Lý Thái Hưng, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy bầu trời đều thay đổi. Phong thủy cục mà nàng bày
trong sân cũng bị phát động, nàng làm sao có thể không rõ Bạch Thái Hoán muốn làm gì. Nàng lập tức kêu to: "Tiểu muộn ngốc, trốn!" Nàng vùng lên xông về phía Lộ Vô Quy nhưng lại bị Lý Thái Hưng bắt kịp, lão ta đập
một quải trượng lên lưng nàng, làm cho nàng phải quỳ rạp xuống đất.
Tả Tiểu Thứ vừa mới đánh bay một tên, đang muốn nghỉ mệt một chút thì nghe thấy Lộ Vô Quy kêu Đại Bạch trốn, sau đó lại nghe thấy Du Thanh Vi kêu
Lộ Vô Quy trốn, cô nói thầm trong lòng: "Phát sinh chuyện gì vậy ta?" Cô vừa quay đầu nhìn lại thì thấy Du Thanh Vi bị Lý Thái Hưng đánh một
trượng vào lưng khiến cho nàng quỳ rạp trên mặt đất. Cô không kịp suy
nghĩ gì nhiều liền cầm kiếm ném về phía Lý Thái Hưng sau đó chạy nhanh
đến chỗ Du Thanh Vi.
Trong lúc cô ném kiếm về phía Lý Thái Hưng,
cô cũng đồng thời nhìn thấy Lộ Vô Quy đang trèo qua cổng lớn nhưng lại
bị cỗ lực lượng vô hình nào đó kéo ngược về trong sân, tiếp đó, một đạo
phù quang tản mát ra lôi điện đột nhiên rơi xuống trên người Lộ Vô Quy
rồi nổ tung, lôi mang kia xoay tròn trên đỉnh đầu Lộ Vô Quy như muốn cố
định em ấy, sau đó phóng ngược trở về không trung.
Trong nháy mắt cô nghĩ tới Lộ Vô Quy mỗi khi vẽ bùa lôi sẽ dùng dẫn lôi quyết.
Lông tơ cả người cô dựng hết lên, giống như có một cái gì đó cực kì nguy
hiểm sắp giáng xuống. Cô hầu như theo bản năng vọt tới bên cạnh Du Thanh Vi, đè lại nàng không cho nàng nhào về phía Lộ Vô Quy rồi lăn qua một
bên.
Du Thanh Vi bị Tả Tiểu Thứ đè trên mặt đất, giãy giụa muốn
đứng dậy, nàng nhìn thấy Lộ Vô Quy nhảy dựng lên muốn chạy ra ngoài
nhưng lại bị lực lượng của phong thủy cục do Bạch Thái Hoán tạo ra kéo
ngược trở về. Du Thanh Vi bò dậy muốn nhào về phía Bạch Thái Hoán nhưng
lúc này Lý Thái Hưng lại đuổi theo.
Địa khí bay lên không trung, ở trong không trung hình thành một cái vòi rồng khổng lồ, mây đen như bị
cái gì xé rách, một tia chớp từ trên bầu trời đánh thẳng xuống cây dù
nhỏ đang xoay tròn trên đỉnh đầu của Lộ Vô Quy---
Trong nháy mắt, điện quang chói lòa, tiếng sấm cực lớn nổ vang bao trùm cả sân.
Cây xanh, hoa cỏ bị nổ nát bay tán loạn.
Du Thanh Vi trơ mắt nhìn lôi điện đánh lên đỉnh đầu Lộ Vô Quy, nàng nhìn
thấy Lộ Vô Quy tán thành sương mù quỷ, tầm mắt nàng bị điện quang cùng
với nước mắt bao phủ, nàng trợn to mắt, nhưng cái gì cũng không nhìn
thấy....
Bên tai chỉ còn lại tiếng sấm sét gầm rú....
Trong sân, vật dụng phong thủy và núi đá mà nàng dùng để bố trí phong thủy cục một kiện tiếp một kiến vỡ nát.
Tả Tiểu Thứ gắt gao đè lại Du Thanh Vi, cúi thấp đầu tránh đi mấy mảnh đá vụn văng tới.
Từng tiếng sấm vang lên bên tai, liên tục năm đạo sấm qua đi, trong tai các nàng bây giờ chỉ còn những âm thanh ù ù.
Năm đạo lôi, ngũ lôi oanh đỉnh, Đại Quỷ Yêu cũng không thể khiêng nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT