Đại Lạt Ma bỏ chạy quá nhanh, mấy viên xá lợi cũng quên thu đi.
Lộ Vô Quy nhặt mấy viên xá lợi lên cẩn thận đánh giá vài lần, chỉ thấy mấy viên xá lợi này kết cấu cũng không chắc chắn, linh quang bên trong cũng không có nhiều, nhưng mặt ngoài do hằng năm được cầm trong tay niệm
Phật pháp thấm vào nên hình thành một vòng hoa văn Phật quang. Vừa rồi
cô nhìn thấy kim quang của Phật thân chính là từ hoa văn Phật quang này
phát ra. Cô nhớ rõ lúc trước ông nội từng nói qua, xá lợi của Phật môn
gọi là Phật xá lợi, thường gặp nhất chính là những viên xá lợi trong cơ
thể cao tăng đắc đạo sau khi viên tịch tạo nên.
Tỉ lệ của mấy
viên Phật xá lợi này kém xa so với Quỷ xá lợi của cô. Lộ Vô Quy có thể
kết luận, chủ nhân của Phật xá lợi này lúc còn sống không có lợi hại
bằng mình, cô lập tức ghét bỏ ném mấy viên Phật xá lợi xuống đất, nhảy
chân sáo đi tìm Du Thanh Vi, nói: "Du Thanh Vi, hồi nãy em đánh cho đại
hòa thượng khóc luôn."
Du Thanh Vi tâm nói: "Bên cạnh cái mũi là
tuyến nước mắt, em đánh gãy mũi người ta, người ta có thể không khóc
sao?" Lúc nãy nàng thấy Lộ Vô Quy bị Phật xá lợi đánh tan cũng sợ đến vỡ mật, bây giờ nhìn Lộ Vô Quy tung tăng nhảy nhót tựa như không có việc
gì mới thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Em không có bị thương chứ?"
Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, cảm thấy tổn thất một chút quỷ khí chắc không gọi là bị thương đi. Cô nói: "Không có nha. Ăn nhiều hai chén cơm cúng
là bổ trở về ngay."
Loạn Hoài và Khôi Tử Tuyển nhìn chỉ Đại Quỷ
Yêu không đem Phật xá lợi xem vào trong mắt kia nhảy nhót lại đây, cả
hai run lập cập theo bản năng muốn cướp đường bỏ chạy.
Đám người Hắc Sơn hồi phục lại tinh thần, lập tức chạy về phía Tiền Mân. Lý Vấn kéo Tiền Mân, cắn răng kêu lên: "Đi mau!"
Tiền Mân trơ mắt nhìn Tiền Tuyền bị đánh chết, chỉ nghĩ xông lên đi tìm Du
Thanh Vi liều mạng, đâu chịu rời đi. Hắn bị Hà Thắng Lợi và Hắc Sơn kéo
lại, Lý Vấn trầm giọng nói: "Đi."
Kim Sa và Mục Mộ đứng ở hai đầu lấp kín đường lui của bọn chúng. Kim Sa nghiến răng nói: "Bày ra sát
chiêu, đánh không thắng liền muốn chạy, làm gì có chuyện tốt như vậy?"
Nàng là cát vàng thành tinh, tu luyện hơn hai ngàn năm mới ngưng tụ ra
được một thân máu, toàn thân trên dưới cộng lại cũng không có bao nhiêu
giọt, đám kia đánh cho nàng tán gần hết máu. Nếu không phải nàng đạo
hạnh cao thâm đem mấy giọt máu kia ngưng tụ trở về, không chừng đã bị
đánh hồi nguyên hình.
Hắc Sơn nhìn Du Thanh Vi, kêu lên: "Đại tiểu thư, cô muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy hả?"
Du Thanh Vi khẽ cười một tiếng, hỏi: "Chẳng lẽ các người không có đuổi tận giết tuyệt tôi sao?"
Sắc mặt của đám người Hắc Sơn lập tức thay đổi, có ý muốn liều mạng.
Du Thanh Vi lại không nhanh không chậm nói một câu: "Bất quá, tôi cũng không tính đuổi tận giết tuyệt gì các người."
Hà Thắng Lợi hỏi: "Đại tiểu thư muốn như thế nào?"
Du Thanh Vi nói: "Các người đã đầu nhập dưới trướng của Bạch Thái Hoán,
nếu lão ta chịu tới cứu các người, các người đương nhiên sẽ có cơ hội
sống sót. Nhưng nếu lão không chịu tới cứu, cũng chỉ có thể trách các
người mắt mù, có chết cũng không oán được ai." Nàng hô to: "Trói lại",
sau đó quay sang nói với đám người Hà Thắng Lợi: "Đừng giãy giụa chống
cự làm gì, bằng không, những kẻ nằm trên đất chính là kết cục của các
người."
Kim Sa, Mục Mộ, Lộ Vô Quy và mười mấy chỉ tiểu quỷ vây
quanh năm tên kia, chỉ dựa vào năm người bọn chúng thì tuyệt đối không
có khả năng đánh trả.
Những kẻ nằm trên mặt đất, có chút là thuộc hạ của Tiền Tuyền, có chút là cao thủ được mời đến từ nơi khác, tất cả
đều đã chết. Du Thanh Vi đương nhiên không thể đánh chết những kẻ đến
trợ giúp này mà lại buông tha cho năm tên kia.
Chỉ là lời nói của Du Thanh Vi để cho đám người kia có thêm chút hi vọng. Nếu hiện tại Du
Thanh Vi muốn giết bọn hắn, bọn hắn chỉ có thể liều mạng một phen, nhưng đối thủ là Lộ Vô Quy và chị em Kim Sa, bọn hắn căn bản không có nửa con đường sống nào. Du Thanh Vi muốn đem bọn hắn làm mồi đối phó Bạch Thái
Hoán và Lý Thái Hưng, như vậy, bọn hắn xác thật còn có một con đường
sống.
Hà Thắng Lợi và những tên khác trao đổi ánh mắt với nhau, gật gật đầu.
Lý Vấn thấp giọng nói bên tai Tiền Mân: "Trước giữ mạng, chờ Bạch lão gia tử phái người tới rồi lên kế hoạch sau."
Tiền Mân thấp giọng hỏi lại: "Bọn họ sẽ đến cứu chúng ta sao?"
Lý Vấn đáp: "Trừ khi bọn họ muốn cho đám người đầu nhập dưới trướng khác thất vọng mà phản bội."
Mục Mộ hỏi: "Thương lượng xong chưa? Có đầu hàng hay không?"
Hắc Sơn ném đoản đao trong tay xuống đất.
Hà Thắng Lợi, A Đạo, Lý Vấn cũng buông bỏ binh khí trong tay.
Tiền Mân ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Du Thanh Vi, cắn răng nói: "Hôm nay trừ phi mày giết chết tao, bằng không, tương lai ông đây nhất định chơi chết mày."
Du Thanh Vi không để bụng, nhẹ nhàng cười: "Trói lại."
Kim Sa quay sang nhìn Du Thanh Vi, nói: "Bà chủ, tôi bị chảy nhiều máu như
vậy, hay cô giao mấy người này cho tôi trút giận sẵn tiện tẩm bổ lại một chút đi!" Nàng nói xong, nhìn thấy quạt xếp trong tay Du Thanh Vi chỉ
chỉ mấy cái thi thể nằm trên mặt đất, tức khắc im miệng. Nàng ta và Mục
Mộ lấy dây thừng trói năm tên kia lại.
Đường Viễn móc di động ra
gọi điện thoại, thực nhanh liền có bốn người đàn ông đi vào, bọn hắn
trước tiên cung cung kính kính hành lễ với Du Thanh Vi, sau đó mới quay
sang Đường Viễn, đồng thanh hô: "Đường gia." Bốn người đàn ông này dựa
theo sự phân phó của Đường Viễn nâng mấy cái thi thể trên mặt đất lên
đem ra cửa sau. Đường Viễn đã sớm an bài xe tải chờ ở cửa sau quán bar
để chở thi thể và nhốt người, lúc này vừa vặn dùng tới.
Trên thi
thể của những kẻ chết trong tay Kim Sa, Mục Mộ và đám tiểu quỷ không hề
có một vết thương nào, máu trong người cũng không còn một giọt, chỉ còn
lại xương cốt và túi da nhẹ hẫng. Bốn người kia tới tới lui lui mấy bận
là dọn dẹp sạch sẽ.
Tiền Mân nhìn thấy những người này khiêng thi thể của Tiền Tuyền ra tới, giận dữ rống to: "Buông ba của tao ra!"
Kim Sa tóm lấy Tiền Mân, nói: "Kích động như vậy làm cái gì? Mày cũng sắp
được đi theo hắn rồi!" sau đó nàng ta áp giải Tiền Mân và mấy người Hà
Thắng Lợi đi ra cửa sau.
Lý Vấn đi hai bước bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu hỏi Lộ Vô Quy: "Tiểu Lộ đại sư, tôi có thể hỏi một chút vì sao cô không sợ Phật xá lợi không?" Đây là điều duy nhất mà bọn chúng tính
sai.
Lộ Vô Quy cạn lời nhìn Lý Vấn, nói: "Đó là Phật xá lợi,
nhưng không phải là Phật Chủ xá lợi. Tôi vừa nhìn liền biết mấy viên xá
lợi này được thiêu ra từ cơ thể của một hòa thượng nào đó, đạo hạnh lúc
còn sống của hắn còn không cao bằng tôi, lúc chết muốn đi trấn trụ tôi,
nằm mơ đi! Còn tên Lạt Ma kia, hắn không phải là Lạt Ma được chuyển thế
linh đồng*, cao lắm cũng chỉ có mấy chục năm đạo hạnh, nếu không phải
hắn có Phật pháp hộ thân cùng với biết một chút Phật môn thần thông, tôi chỉ dùng một thước thôi là có thể đánh chết hắn rồi..."
*Ý của
Lộ Vô Quy là tên Lạt Ma kia chỉ mới tu tập mấy chục năm, chứ không phải
là Lạt Ma tu hành được chuyển thế từ kiếp này sang kiếp khác nên không
có mạnh bằng cô. Lộ Vô Quy vốn dĩ có gần ngàn năm đạo hạnh, kẻ hèn mấy
chục năm đạo hạnh sao bằng cô ấy. :D
Lý Vấn gật đầu, nói: "Đã hiểu." sau đó xoay người đi thẳng ra cửa sau.
Đường Viễn kêu người xách theo xô nước và cây lau nhà đến lau rửa sạch sẽ vết máu mà Tiền Tuyền để lại. Anh tự mình đi đến phòng bảo vệ lấy ổ cứng
của camera theo dõi trong quán bar đập nát rồi dọn sạch mảnh vụn.
Du Thanh Vi thấy bọn họ thu dọn không sai biệt lắm, lúc này mới quay sang
nhìn Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài đang co người trên sofa không dám cử
động, nàng khẽ cười một tiếng, nói: "Gặp lại sau nha." rồi xách balo của Lộ Vô Quy đang đặt trên sofa đeo lên vai, khoan thai đi ra ngoài.
Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn theo bóng dáng rời đi của Du Thanh Vi.
Khôi Tử Tuyển nói: "Hoài Hoài, nàng đoán xem Du Thanh Vi đây là tính làm gì?"
Loạn Hoài thở phào nhẹ nhõm một hơi, đáp: "Còn có thể làm cái gì nữa? Tất
nhiên là giết người lập uy thu hồi địa bàn, thuận tiện kiếm chút chuyện
gây xích mích giữa chúng ta và Bạch Thái Hoán, châm ngòi ly gián."
Khôi Tử Tuyển rầu rĩ chống cằm, vẻ mặt ưu thương nói: "Bạch Thái Hoán cũng
khó đối phó nha. Ta cảm thấy nếu chúng ta tiếp nhận phố Thanh Liễu, nhất định sẽ trở thành cái nhân bánh bị kẹp chính giữa."
Loạn Hoài ý
vị thâm trường nhìn chằm chằm cửa quán bar, nói: "Cũng chưa chắc. Du
Thanh Vi và Du Đạo Pháp không giống nhau. Du Đạo Pháp dầu muối đều không ăn, rõ rõ ràng ràng là phái cứng rắn, quyết tâm phải chèn ép chúng ta.
Hôm nay việc Kim Sa ăn sạch não, hút sạch máu của người khác, nếu là Du
Đạo Pháp thì tuyệt đối sẽ không chấp nhận, nhưng Du Thanh Vi lại không
hề nói cái gì."
Khôi Tử Tuyển nhướng mày, hỏi: "Ý của nàng
là......" Ánh mắt ả ta sáng lên, tinh thần tức khắc tỉnh táo, nói: "Nói
như vậy thì nàng ta vẫn là một người hiểu đạo lý. Người ăn thịt động
vật, yêu quái ăn người, thiên kinh địa nghĩa, dựa vào cái gì không cho
chúng ta ăn người! Không ăn người thì ta ăn đất chắc!"
Khôi Tử Tuyển đi theo phía sau Loạn Hoài hướng ra ngoài, nói: "Để vài bữa nữa ta đi thăm Du Thanh Vi một chuyến xem sao."
Loạn Hoài nói: "Nàng ra lệnh cho đám tiểu yêu tiểu quỷ nhìn chằm chằm Bạch
Thái Hoán bên đó, ta đi xem thử xem Du Thanh Vi đưa mấy tên bị bắt kia
đi đâu." Ả suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi, nàng đi theo đi, nàng biết
ẩn nấp hơn ta."
Khôi Tử Tuyển hầm hừ đáp: "Chuyện nguy hiểm luôn bắt ta đi làm."
Loạn Hoài nói: "Vậy lần tới nàng mà có gặp chuyện thì đừng có kêu ta tới cứu a."
Đôi mắt xinh đẹp mị sắc thiên thành của Khôi Tử Tuyển khẽ liếc Loạn Hoài
một cái, lặng yên không một tiếng động hòa vào trong đêm đen, ả hóa
thành làn khói nhẹ bám vào trên chiếc xe tải chở đầy thi thể và đám
người Tiền Mân. Ả suy nghĩ một chút, vốn dĩ tưởng lén lút đi ra phía sau mở cửa thùng xe vận tải để gây nhiễu loạn cho vui, kết quả nhìn thấy
thùng xe vận tải dán đầy bùa, ả đành phải dừng tay lại. Ả thầm mắng: "Đồ đàn bà phá của, làm như bùa không dùng tiền để mua chắc!" Ả ta vốn dự
tính sẽ cứu Tiền Mân đem đi đổi chút tiền, nói không chừng còn không cần tốn một xu nào cũng có thể đổi được cái quán bar kia của Tiền Tuyền.
Nhưng hiện tại, tiền của ả, quán bar trong mộng tưởng của ả đều bị mấy
lá bùa kia đánh tan thành bọt nước.
Khôi Tử Tuyển tức khắc nhụt
chí hóa thành một cái bóng đen nhỏ nằm trên thùng xe. Ả nằm bò trong
chốc lát mới cảm thấy có chút không thích hợp, vừa nhấc đầu lên nhìn
quanh thì thấy Du Thanh Vi đang lái xe ở phía sau, bên ghế lái phụ còn
có chỉ Đại Quỷ Yêu Lộ Vô Quy đang ngồi chình ình. Khôi Tử Tuyển sợ tới
mức vội vàng chui vào tấm vải bạt che trên thùng xe trốn đi.
Xe
càng đi về phía trước, âm khí càng nặng thêm, dù cho hiện tại là giờ Tý
thì ở địa giới dương gian cũng không thể nào có âm khí nồng đậm như vậy.
Khôi Tử Tuyển từ trên nóc xe nhô đầu lên nhìn ra ngoài, tức khắc thiếu chút
nữa ả đã la to "Má ơi". Đây là chạy đến đường Âm Dương a. Phóng nhãn
toàn bộ thành phố này, chỉ có duy nhất một con đường Âm Dương mà thôi -
chính là đường Hoàng Tuyền. Trong lòng ả thầm kêu to: "Tiểu Thập, em như thế nào chọc phải cái sát tinh này vậy." Ả lẩm bẩm: "Ngàn vạn lần đừng
có tới tìm Tiểu Thập nha." Sau đó ả nhìn thấy mấy chiếc xe này chạy về
hướng giếng Thành Hoàng mà Tiểu Thập ở.
Phù quang mở đường, Đường Viễn chở ba chị em Kim Sa đi ở mặt trước, chính giữa là xe tải, phía
sau cùng là xe của Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy, ba chiếc xe vẫn luôn chạy
thẳng đến bên cạnh giếng mới dừng lại.
Khôi Tử Tuyển lén lút từ
trên trần xe chui xuống gầm xe, ánh mắt trông mong nhìn về phía giếng
Thành Hoàng, tâm nói: "Tiểu Thập, đừng trách chị không truyền tin cho em nha. Tại mấy người này quá đáng sợ rồi." Đạo hữu chết bần đạo mới không chết, ả quyết đoán lén lút trốn đến chỗ xa xa, súc trong một cái góc
tối thui.
Đường Viễn gỡ mấy lá bùa dán trên thùng xe ra, mở cửa
thùng xe rồi nói: "Tới rồi. Khôi tử Tuyển có cấu kết với Bạch Thái Hoán, ả sẽ giúp các người truyền tin tức cho lão ta."
Khôi Tử Tuyển
đang trốn trong chỗ tối âm thầm trợn trắng mắt, tâm nói: "Tôi mới không
tin các người có thể phát hiện tôi đi theo đuôi." Ả đem thân hình của
mình trốn đến càng kỹ càng, hoàn toàn dung nhập vào trong bóng đêm.
Đường Viễn nói với mấy người thủ hạ của mình: "Đem thi thể ném vào trong giếng Âm đi."
Khôi Tử Tuyển mắt trợn trắng, trong lòng thầm hét to: "Tiểu Thập, bọn họ dám đem địa bàn của em xem là thùng rác kìa."
Mấy người thủ hạ của Đường Viễn đem mấy khối thi thể kia ném vào trong
giếng Âm. Một người còn không yên tâm, hỏi: "Đường gia, thi thể ném vào
trong giếng này sẽ không bị người ta phát hiện chứ?"
Một người
khác nói: "Mày biết cái gì! Mày biết đây là đâu sao? Đây là đường Hoàng
Tuyền trong truyền thuyết a, thi thể này bị ném xuống thẳng âm phủ đó.
Đúng không Đường gia?"
Đường Viễn gật đầu, nói: "Phóng nhãn hết
thành phố này, người dám xuống giếng Âm cứu người vớt xác cũng chỉ có
thể đếm trên đầu ngón tay. Bạch lão gia tử là một trong số đó." Anh gọi
bọn họ tới chính là muốn bọn họ đem tin tức thả ra ngoài, đưa lão già họ Bạch kia lên giá nướng. Đây là giếng Âm, lão Bạch kia đã một đống tuổi, xuống giếng Âm nhất định sẽ bị âm khí ăn mòn giảm thọ. Nhưng nếu không
đi, chính là trơ mắt nhìn người đầu nhập dưới trướng của mình chết đi,
thấy chết không cứu.
Tiền Mân nghiến răng nghiến lợi hét lên:
"Tụi mày dám đem bọn tao ném xuống giếng Âm à!" Dù bị dây thừng trói
chặt nhưng hắn vẫn liều mạng giãy giụa, cố sức làm đứt dây thừng. Hắn âm thầm vận sức, sợi dây thừng to cỡ hai ngón tay bị hắn kéo căng phát ra
tiếng cót két ê răng.
Đường Viễn rất bình tĩnh đáp lại: "Còn tốt
hơn là ném xuống sông Âm nha. Lấy bản lĩnh của bọn mày hẳn là có thể
sống được tới đêm mai. Đại tiểu thư nói, nếu Bạch Thái Hoán chịu tới
cứu, xem như bọn mày mạng lớn, chuyện trước kia sẽ không tính toán nữa." Anh nói xong liền đi đến xách Tiền Mân lên ném vào trong giếng Âm.
Đường Viễn quay đầu nhìn đám người Lý Vấn, nói: "Bạch lão gia tử có cấu
kết với Quỷ Thị, nên bọn mày hẳn là có giao tình không cạn với vị ở dưới đi, có lẽ không chừng vị kia còn trực tiếp đưa bọn mày ra khỏi giếng
a." Anh vung tay lên, kêu mấy người thủ hạ đem đám người Lý Vấn đẩy tới
bên cạnh miệng giếng.
Lý Vấn trước khi rơi xuống giếng còn hét to: "Đường Viễn, bố mày thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho mày."
Đường Viễn không cho là đúng, Lý Vấn nếu thành quỷ quay trở về, anh chỉ dùng một lá bùa thôi là đã có thể tiêu diệt Lý Vấn nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT