Khôi Tử Tuyển hồn nhiên không thèm để ý tới sự uy hiếp của Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi hẹn ả ra là để nói chuyện hợp tác chứ không phải để hạ chiến thư, huống hồ, Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo đuổi bắt bọn ả nhiều năm như vậy còn chưa bắt được, một cái Du Thanh Vi thôi mà muốn bắt bọn ả,
không có dễ như vậy đâu. Nếu không phải có một Đại Quỷ Yêu có thể thỉnh
pháp thân của Quỷ Đế ra tới giúp đỡ Du Thanh Vi, ả mới không cần cấp mặt mũi cho Du Thanh Vi làm gì. Tình huống trước mắt chính là Lộ Vô Quy có
thể thỉnh đến pháp thân của Quỷ Đế, bọn ả cần phải cấp cho chút mặt mũi
nói chuyện hợp tác.
Ả mang ý cười doanh doanh, nói: "Sẽ không tự nhiên đem phố Thanh Liễu tặng không cho chúng tôi đi?"
Du Thanh Vi ném một ánh mắt "cô nghĩ thiệt là đẹp" cho Khôi Tử Tuyển. Nàng nói: "Tôi sẽ đem phố Thanh Liễu chia cho các người, hơn nữa còn đảm bảo Hiệp Hội sẽ không tìm các người gây phiền toái, nếu những người trong
nghề tới đây tôi sẽ chắn cho các người, các người có thể an tâm hoạt
động ở địa giới của tôi. Yêu cầu chính là các người phải lấy thân phận
của người bình thường hoạt động ở khu vực đó, không được làm ra chuyện
hại tính mạng con người, đây là vấn đề nguyên tắc, tôi sẽ không thoái
nhượng."
Khôi Tử Tuyển trầm ngâm một lúc, sau đó mới gật đầu.
Du Thanh Vi nói: " Tôi yêu cầu các người giúp tôi hỏi thăm tin tức."
Khôi Tử Tuyển cười như không cười nhìn Du Thanh Vi, sau đó không nhịn không
được vui sướng nói: "Có phải sắp nội đấu không? Tôi thích mấy vụ đó lắm
nha, không thành vấn đề."
Du Thanh Vi tức giận liếc Khôi Tử Tuyển một cái, tâm nói: "Cô cũng không cần nói trắng ra như vậy a." Nàng nói: "Còn một điều nữa, chiếu theo quy củ trước giờ của nhà tôi, lợi nhuận
của các người phải nộp lên 30% cho tôi."
Du Thanh Vi nói: "Những nhà làm ăn trong địa giới do tôi quản lý đều chiếu theo quỷ củ này làm việc. Đương nhiên các người cũng có thể không cần
giao tiền cho tôi, chỉ là, nếu Hiệp Hội hay những người làm trong nghề
khác tới tìm các người gây phiền toái thì các người tự đi giải quyết."
Khôi Tử Tuyển suy nghĩ một chút, hỏi: "Nhưng nếu làm ăn thua lỗ thì sao à?"
Du Thanh Vi đáp: "Nếu làm ăn buôn bán lỗ vốn mà các người vẫn có thể tiếp
tục mở thì tôi cũng sẽ chấp nhận! Nhưng đừng có hòng làm giả sổ sách này nọ, tôi có đội ngũ kế toán chuyên nghiệp đi kiểm tra."
Khôi Tử Tuyển dài giọng nói: "Đừng bàn chuyện tiền bạc như vậy, thật là tục tằng."
Du Thanh Vi nói: "Nếu cô bất phàm như vậy thì đem tất cả lợi nhuận kiếm được đưa hết cho tôi đi."
Khôi Tử Tuyển tức giận ném cho Du Thanh Vi một cái xem thường: "Lời này mà
cô cũng nói ra khỏi miệng được hay thiệt." Ả phất phất tay, nói: " Được
rồi, đáp ứng với cô. À, mà nè, ba cái thủ hạ kia của cô có quay trở lại
làm việc không vậy?"
Du Thanh Vi nói: "Về chứ sao không, chắc mấy ngày nữa là trở về rồi." Nàng nói xong, nhìn thấy Khôi Tử Tuyển đang âm thầm cắn răng, phỏng chừng Hiệp Hội Yêu Linh bên kia bị ba chị em Kim
Sa cho ăn không ít mệt, tâm tình không khỏi sung sướng thêm mấy phần.
Khôi Tử Tuyển nói: "Được rồi, nếu đã bàn xong thì tạm biệt, tôi đi trước đây." Ả nói xong liền đứng dậy tính rời đi.
Du Thanh Vi cao giọng hỏi: "Tin tức đâu?"
Khôi Tử Tuyển trợn trắng hai mắt, xoay người ngồi trở về, nói: "Nói đi, muốn biết tin tức gì?"
Du Thanh Vi hỏi: "Vụ tai nạn giao thông xảy ra lần trước và chuyện nhà tôi bị tập kích, ai là người đứng phía sau sai khiến?"
Khôi Tử Tuyển đáp: "Không biết."
Du Thanh Vi nhíu mày.
Khôi Tử Tuyển nói: "Chúng tôi vốn chỉ có thể nhìn chằm chằm hành tung của
các người. Hiện tại các loại thông tin liên hệ đều như vậy, chuyện cơ
mật đương nhiên sẽ không hẹn nhau gặp mặt mà bàn a. Với lại đám người
kia từ nơi khác đến đây, không cùng với người địa phương liên hệ qua bao giờ, tất cả đều thông qua điện thoại liên hệ với người trung gian."
Du Thanh Vi nhướng mày, nói: "Vậy bọn họ nói cái gì các người có thể nghe hết đi."
Khôi Tử Tuyển cúi sát vào mặt Du Thanh Vi, ngón tay như ngọc khẽ đẩy cằm của nàng rồi nói: "Người đẹp nhỏ, chuyện chúng tôi biết chỉ có nhiêu đó
thôi."
Thân mình Du Thanh Vi hơi ngả ra phía sau, tránh thoát
khỏi móng heo của Khôi Tử Tuyển: "Cô coi chừng tôi băm cái móng vuốt của cô à."
Lộ Vô Quy nhìn Khôi Tử Tuyển, lại nhìn sang Du Thanh Vi, hừ một tiếng rồi nói: "Yêu tinh cong, không được đùa giỡn Du Thanh Vi."
Yêu tinh cong? Cái quỷ gì? Khôi Tử Tuyển quay đầu nhìn Lộ Vô Quy, hỏi: "Yêu tinh cong?" Ả suy nghĩ một lúc mới hiểu được, lập tức tức giận liếc Lộ
Vô Quy, ánh mắt kia sống thoát thoát nói: Cô còn không biết xấu hổ mà
nói tôi cong!
Du Thanh Vi "khụ" một tiếng, nói: "Khôi Tử Tuyển, muốn hợp tác thì phải có chút thành ý."
Khôi Tử Tuyển cảm thấy tướng mạo của Du Thanh Vi tuy rằng đã bị che lại,
nhưng từ ngũ quan trên khuôn mặt tới nói, này lớn lên rất không tồi, đến gần mới cảm giác được trên người Du Thanh Vi không hề có mùi vị nặng do dương khí nồng đậm sinh ra, mà thoang thoảng hương thơm, phá lệ dụ yêu. Ả đang tính dựa vào bên người Du Thanh Vi thì liếc mắt thấy Lộ Vô Quy
rút ra thước phép Lượng Thiên, ả sợ tới mức lập tức đứng ngay ngắn thẳng tắp, dường như không có việc gì xoay người ngồi xuống ghế đối diện Du
Thanh Vi, nói: "Con rắn bị chặt đứt đuôi tên Thường Tam kia không có
quan hệ gì với Hiệp Hội Yêu Linh chúng tôi cả. Tiền hoa hồng và giải
thưởng cô treo, chúng tôi nghe cũng rất động tâm, nhưng lại không dám
xuống tay bắt hắn. Lúc mấy người Long Đạc đuổi theo Thường Tam, Lý Thu
bên kia cũng dẫn người đi theo."
Du Thanh Vi lên tiếng hỏi tiếp: "Các người không dám động thủ với Lý gia?"
Khôi Tử Tuyển vẫy vẫy tay, không quay đầu lại đi mất.
Lộ Vô Quy "ai da" một tiếng, nói: "Một con phố đổi lấy mấy câu nói như vậy thôi sao?" Cô cảm thấy thiệt là lỗ mà.
Du Thanh Vi nói: "Không lỗ đâu." Khôi Tử Tuyển đã nói cho nàng chuyện nàng cần biết rồi. Thường Tam và Lý gia cấu kết với nhau, chịu sự bảo hộ của Lý gia, đám người Khôi Tử Tuyển là e ngại Lý gia và Bạch gia nên mới
không dám xuống tay. Thường Tam đem Long sư thúc bọn họ dẫn ra ngoài, Lý Thu lại đem theo người truy ở phía sau, phỏng chừng là muốn xuống tay
với Long sư thúc. Bọn hắn xuống tay với Long sư thúc, Tiểu Đường cũng bị dụ đi nơi khác, chia nhau ra xử lý, mấy tên còn lại thì ra tay nhắm vào Đại Bạch, nàng và Lộ Vô Quy, đây gọi là dẫn xà xuất động, chia ra mà
diệt.
Du Thanh Vi không khỏi lo lắng cho Long sư thúc và Đường
Viễn, liền vội vàng gọi điện thoại cho bọn họ. Nàng trước tiên gọi cho
Long sư thúc, đợi đến khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Long sư thúc từ trong điện thoại truyền đến, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một
hơi, sau đó đem tin tức có được từ Khôi Tử Tuyển nói cho Long sư thúc.
Long sư thúc nói: "Bọn thúc đã giao thủ với đám kia, nhưng lại để cho
chúng chạy mất, hiện tại bọn thúc đang lần theo dấu vết, khi nào về nhà
rồi thương nghị sau. Con tạm thời đừng có hành động gì hết, chờ ba chị
em Kim Sa trở về."
Du Thanh Vi đồng ý, nàng ngắt cuộc gọi xong
liền tiếp tục gọi cho Đường Viễn. Đường Viễn kể cho nàng nghe, bọn họ
vừa tới Hưng An Minh bên kia liền bị đám đệ tử xuất mã phục kích, trước
mắt đã tìm được cái thôn mà tên đệ tử xuất mã kia ở, hai ngày nữa bọn họ mới có thể trở về."
Du Thanh Vi hỏi: "Phải hai ngày nữa mới trở về sao?"
Đường Viễn nói: "Chúng ta phô trương như vậy tìm tới cửa, nhất định phải bắt
bọn chúng cho chúng ta một cái giao đãi. Yên tâm đi, đều là chút sơn
tinh dã quái, tôi không xem vào trong mắt đâu."
Du Thanh Vi "ừm"
một tiếng. Nàng minh bạch Đường Viễn đây là muốn giết gà dọa khỉ, đỡ cho sau này có người muốn tiếp bút làm ăn khác đến ám sát nàng. Nàng nói:
"Các anh phải chú ý an toàn đó."
Đường Viễn đáp: "Đã biết."
Hiện tại nhân thủ của nàng phân tán ở khắp nơi, tạm thời không thể làm gì Lý gia, nhưng vẫn là câu nói cũ, mấy cái nanh vuốt vẫn rất dễ băm a. Nàng
thấy sắc trời không còn sớm nữa, dắt Lộ Vô Quy đi Thính Vũ Lâu.
Hiện giờ nàng đã không còn là người của Hiệp Hội, tự nhiên không thể trực tiếp đi hậu viện được.
Vì thế, vừa mới uống cà phê xong, nàng lại phải ngồi ở Thính Vũ Lâu uống
trà, thuận tiện kêu nhân viên đi thông truyền giúp nàng, nàng muốn gặp
Đông Lai tiên sinh đòi người.
Nàng ngồi không đến mười phút thì nhìn thấy Yến Thính Vũ đi đến.
Yến Thính Vũ ngồi xuống bên cạnh Du Thanh Vi. Nàng ta đánh giá mấy lần vết
thương nhàn nhạt trên cổ, trên mặt của Du Thanh Vi, nhìn thấy Du Thanh
Vi chỉ dẫn theo Lộ Vô Quy tới cửa nhưng lại rất thảnh thơi nhàn nhã, nội tâm vô cùng bội phục. Gần đây Du Thanh Vi mấy lần lăn lộn giữa hai bờ
sinh tử, vậy mà còn dám nhẹ nhàng như vậy ra cửa, thật là gan lớn.
Yến Thính Vũ nói: "Đông Lai tiên sinh ra ngoài rồi, không có ở đây. Nhưng
mà trước khi ra ngoài nàng ấy có phân phó qua, ba người hai quỷ đều đã
thẩm vấn xong, em tùy thời có thể mang đi. Lúc này còn đang làm thủ tục, sau đó sẽ đem đến bãi đỗ xe ở sân sau cho em."
Du Thanh Vi gật đầu nói cảm ơn.
Yến Thính Vũ oa ở trên ghế sofa, nhìn Du Thanh Vi một cái rồi nói: "Nghe
Đông Lai thúc nói em la hét muốn bắt bọn họ quăng vào sông Âm?"
Du Thanh Vi cười khẽ một tiếng, nói: "Tôi thấy quăng bọn họ vào sông Âm là thích hợp nhất."
Yến Thính Vũ nói: "Ngụy Huyền Nghĩa, Ngụy Huyền Lý kia một thân bản lĩnh đồ long sát giao, tất cả đều là gia truyền nhiều đời, là người của Ngụy
gia ở Quán Đào."
Du Thanh Vi biết Yến Thính Vũ đây là có ý tốt
nhắc nhở nàng, đỡ cho nàng đem người quăng vào trong sông Âm, đắc tội
với Ngụy gia bên kia. Nàng cảm kích cảm ơn Yến Thính Vũ rồi nói: "Nhưng
mà tôi chưa thấy qua ai chạy đến trong sân nhà người khác bắt Yêu Linh
đã có chủ, còn có thể mạnh miệng nói lý lẽ. Hôm nay không đem bọn hắn
quăng vào sông Âm, ngày nào đó lại có Triệu Tiền Tôn Lý gì đó đến trong
sân nhà tôi bắt Yêu Linh a, tôi đây không chịu nổi đâu."
Yến
Thính Vũ sâu kín nhìn Du Thanh Vi. Trước kia nàng ta thật không nhìn ra
tới, Du Thanh Vi bình thường hay nũng nịu lười biếng lại có thể quyết
đoán sát phạt như vậy. Một lời không hợp, nói lui liền lui. Có người
muốn ra tay giết nàng, nàng bắt được liền đem chỉnh cho chết, toàn bộ
đều rơi vào kết cục thi cốt vô tồn. Ba cái tên bị bắt kia không biết nên nói là vận khí tốt hay là không tốt, rốt cuộc có thể giữ lại thi thể,
nhưng giữ lại thi thể kiểu này thà không giữ còn hơn. Bị quăng vào sông
Âm sẽ biến thành du thi, chỉ có thể ở trong sông Âm chìm nổi phiêu đãng, vĩnh thế không được siêu sinh. Người thân muốn đi vớt xác lên siêu độ
cũng không có cách nào vớt được.
Xe của Du Thanh Vi đã bị đâm nát bét, chiếc xe việt dã của ông nội nàng đã thay xong kính mới, hai ngày
nay nàng vẫn luôn lái chiếc xe này. Xe này có một chỗ tốt chính là cốp
xe rất lớn. Nàng thấy dây thừng trói ba tên kia thực chướng mắt nên cắt
đi, kêu Lộ Vô Quy dùng quỷ lực phong ấn bọn hắn lại rồi quăng vào cốp xe chở thẳng đến thôn Tiểu Dương.
Để tránh cho đêm dài lắm mộng có người tới cứu bọn hắn, sớm một chút ném vào trong sông Âm sớm một chút xong việc.
Thôn Tiểu Dương cách nội thành rất xa, nàng lái xe từ Hiệp Hội qua đó mất
khoảng ba tiếng. Cũng may Trấn Tỉnh Quan không quá hẻo lánh, có đường lộ chạy thẳng đến cửa đạo quan.
Lúc nàng đến Trấn Tỉnh Quan thì trời đã tối.
Trấn Tỉnh Quan thủ hộ giếng Âm Dương, âm khí tương đối nặng nên trời tối sớm hơn so với nơi khác.
Bởi vì có giếng Âm Dương nên quy củ của Trấn Tỉnh Quan là không đóng cửa
lớn vào buổi tối, thuận tiện cho âm linh quỷ vật đi xuống giếng, cũng
thuận tiện cho người đi Âm ra vào.
Du Thanh Vi mới vừa mở cốp xe
ra thì thấy phía sau có ánh đèn dầu chiếu tới, nàng quay đầu lại nhìn,
thấy Vô Tâm đạo trưởng mặc áo ba lỗ, quần lửng mang dép lê đi ra, chân
còn dính nước, bộ dáng giống như là vừa rửa chân xong chuẩn bị đi ngủ.
Nàng sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn trời, tâm nói: "Vô Tâm đạo
trưởng, nay đã là tháng 7, ngài đây không tắm mà chỉ rửa cái chân rồi
tính đi ngủ sao?" May mắn là Vô Tâm đạo trưởng không có vợ.
Vô Tâm đạo trưởng nhìn ba người bị phong ấn nằm trong cốp xe, kinh ngạc hỏi: "Cháu thật sự muốn đem bọn họ quăng vào sông Âm à?"
Ba người kia không nói được, cũng không động đậy được, chỉ có thể hoảng sợ nhìn về phía Vô Tâm đạo trưởng, dùng ánh mắt hướng Vô Tâm đạo trưởng
cầu cứu.
Du Thanh Vi đáp: "Quăng chứ, cần thiết phải quăng! Ai
không cho cháu quăng, lần tới nhà cháu lại xảy ra chuyện, cháu liền tính đến trên đầu người đó."
Vô Tâm đạo trưởng nghe Du Thanh Vi nói
như vậy, lời đến bên miệng đành mạnh mẽ nuốt trở vào. Ông yên lặng nhìn
ba người kia rồi xoay người quay trở về đạo quan.
Lộ Vô Quy nhảy đến bên cạnh giếng thăm dò nhìn vào, nói: "Du Thanh Vi, đường Âm phải một lúc nữa mới mở."
Du Thanh Vi nói: "Không có việc gì, em cứ đem bọn họ khiêng đến trong sân trước đi."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, vung tay lên phóng xuất ra một cỗ quỷ lực, ba
người trong cốp xe liền bị cuốn vào một cơn lốc, một đường lăn lóc đến
bên cạnh giếng. Lộ Vô Quy nhìn vào những đôi mắt tràn ngập hoảng sợ,
loang loáng nước mắt của bọn họ, cô bèn ngồi xổm xuống bên cạnh an ủi:
"Các người không cần sợ, chết ở trong sông Âm sẽ biến thành du thi,
không lo tới việc thi cốt không còn nữa. Các người biến thành du thi
rồi, sau này mỗi lần tôi cần qua sông Âm thì có thể triệu các người lên
xây cầu quỷ nha." Cô quay sang lão già họ Ngụy, nói: "Xin lỗi a, nếu tôi sớm biết sẽ đem các người quăng vào trong sông Âm thì tôi sẽ không đập
chết hai người đi cùng ông làm gì cho phiền."
Vô Tâm đạo trưởng
vừa thay xong đạo bào đi từ trong phòng ra, nghe Lộ Vô Quy nói như vậy
liền cạn lời. Ông nhìn sắc trời, từ giờ tới lúc đường Âm mở ra còn phải
mất một lúc, bèn quay về phòng lấy nhang muỗi và hai cái ghế nhỏ, ngồi ở trong viện dùng quạt hương bồ quạt gió.
Lộ Vô Quy nhìn Vô Tâm
đạo trưởng mặc bộ đạo bào, đầu tháng bảy mà mặc trong ngoài mỗi cái hai
lớp, khóa đến kín mít. Cô nhảy đến bên cạnh Vô Tâm đạo trưởng, hỏi: "Vô
Tâm đạo trưởng, ông mặc dày như vậy không thấy nóng hả?"
Vô Tâm
đạo trưởng tức giận liếc nhìn Lộ Vô Quy. Nếu không phải buổi tối tự
nhiên có hai cô gái nhỏ đến làm khách, còn muốn xuống đường Âm thì ông
còn cần phải xuyên kín mít giữa thời tiết nóng bức như vầy sao? Không
nóng, mặc thử đi rồi biết! Gió từ cây quạt thổi đến trên người cũng toàn là hơi nóng a! Nhưng ông lười cùng Đại Quỷ Yêu Lộ Vô Quy này nói
chuyện, xách ghế nhỏ dịch về phía giếng Âm Dương mà ngồi. Ông vừa dịch
qua thì nhìn thấy ba ánh mắt cầu cứu nhìn về phía mình. Vô Tâm đạo
trưởng thở dài, nói: "Không phải bần đạo không muốn nghĩ cách cứu các
người, chuyện này chỉ trách các người kết nhân kết quả kết quá lớn." Ông dùng quạt hương bồ trong tay chỉ chỉ về phía Lộ Vô Quy, nói: "Đại Quỷ
Yêu các người cũng dám trêu, nếu không đem cái quả này kết toán xong
xuôi, làm cho Đại Quỷ Yêu này thả ra hết oán khí, lỡ như quay đầu lại
con bé tìm tôi tính sổ trút oán khí lên người tôi, lúc đó bần đạo biết
phải làm sao đây?" Ông xoay mặt ba người kia về hướng khác, làm cho bọn
họ không nhìn thấy ông nữa, sau đó tiếp tục dùng quạt hương bồ quạt gió, đồng thời buông tiếng thở dài trong lòng: Con mẹ nó thiệt là nóng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT