Tính ra Tả Tiểu Thứ cùng ba chị em Kim Sa đi Tần Lĩnh cũng đã được một
tuần. Bốn người các nàng sáng sớm tinh mơ lên máy bay, lúc chạng vạng
đến chân núi, nghỉ ngơi một đêm qua hôm sau liền bắt đầu vào núi, trong
núi không có tín hiệu nên mất liên lạc.
Du Thanh Vi không khỏi có chút lo lắng. Nàng hỏi qua Long sư thúc, Long sư thúc giải thích cho
nàng, chuyến này đi mười ngày nửa tháng cũng thật bình thường, bản lĩnh
của ba chị em Kim Sa đã được chứng minh, nên không cần lo lắng cho an
nguy của Tả Tiểu Thứ.
Tả Tiểu Thứ bản lĩnh không yếu, lại mang
theo đủ bùa, còn có ba lá bùa Thiên Cương thần lôi bảo mệnh, Du Thanh Vi đối với an nguy của Tả Tiểu Thứ cũng có chút yên tâm. Hiện tại điều
nàng lo lắng là địa giới nhà nàng phụ trách trong một thời gian không có ai trấn thủ sẽ xảy ra chuyện.
Mấy ngày gần đây, trợ lý của Ứng
Âm Dương liên tục nhận được hơn hai mươi đơn chạy ngoại vụ, ông mang
theo mấy cái đồ đệ đi qua xem, nhìn thấy đều là chút du hồn dã quỷ. Mấy
du hồn này nhìn thấy bọn họ liền quay đầu chạy. Bọn họ không giống như
Kim Sa, Mục Mộ hai chỉ đại yêu có thể xuyên tường độn địa, nếu nhóm bọn
họ không trước bày trận để vây khốn quỷ thì vô pháp bắt được chúng. Cũng may bọn họ làm trong nghề này, gặp du hồn dã quỷ cũng không quá đuổi
tận giết tuyệt, trên cơ bản tiễn đi là xong việc, sau đó lại cấp chủ nhà làm chút pháp sự, đưa chút đồ vật để chủ nhà phòng ngừa du hồn dã quỷ
quay lại là được.
Ứng Âm Dương còn cố ý gọi điện thoại cho nàng
hỏi hỏi: Gần đây có phải hay không không yên ổn, như thế nào đột nhiên
toát ra nhiều du hồn dã quỷ như vậy?
Buổi chiều hơn ba giờ, Đường Viễn và Tiết Nguyên Kiền trở lại.
Du Thanh Vi đang nằm trên xích đu ở ban công lầu hai đọc sách, nàng nhìn
thấy xe của Đường Viễn lái vào sân, nhanh nhẹn đứng dậy ghé vào ban công hô to: "Anh Đường, anh Kiền."
Đường Viễn nói: "Chúng ta đi thư phòng."
Du Thanh Vi nghe thấy đi thư phòng liền biết có việc, nàng buông cuốn sách cổ giấy đã ngả vàng ra, đi đến thư phòng.
Đường Viễn và Tiết Nguyên Kiền chào hỏi Tả Nhàn xong, bước lên lầu đi đến thư phòng, sau khi vào cửa còn thuận tiện đóng cửa lại.
Mấy ngày nay hai người đi điều tra việc Du Thanh Vi bị tập kích, đi sớm về trễ, buổi chiều cũng rất ít khi trở về. Du Thanh Vi hỏi: "Có manh mối gì sao?"
Đường Viễn nói: "Tìm được người rồi, nhưng chết ở trong cống thoát nước,
giống như là bị hù chết, sáng nay lúc 9 giờ phát hiện thi thể, đã chết
ít nhất ba ngày."
Du Thanh Vi hỏi: "Là người nào?"
Đường
Viễn đáp: "Một người đến từ Hưng An Minh ở vùng Đông Bắc, là một tên
xuất mã đệ tử, hắn cung phụng Hoàng Đại Tiên*. Thi thể của Hoàng Đại
Tiên được tìm ra trong cống thoát nước, cách xác của tên đệ tử kia không đến trăm mét. Giết người diệt khẩu, manh mối tới đây đã bị cắt đứt. Bây giờ chúng ta chỉ có thể đi Hưng An Minh bên kia nhìn thử xem có thể tra được người nào đã thuê bọn hắn ra tay hay không?"
*Hoàng Đại Tiên hay hoàng bì tử, chồn vàng trong phần 1 đó các bạn.
Du Thanh Vi nhíu mày hỏi: "Bây giờ đi Hưng An Minh sao?" Tả Tiểu Thứ cùng
ba chị em Kim Sa đều không ở, hiện tại nhà nàng thiếu nhân thủ nghiêm
trọng, Đường Viễn và Tiết Nguyên Kiền lại đi nữa, nàng liền khó mà xoay
sở. Hơn nữa bọn họ đi đến địa phương xa như vậy, nếu xảy ra chuyện gì
thì biết tìm đâu ra người chiếu ứng bọn họ a.
Đường Viễn nói:
"Mấy chuyện khác đều có thể qua loa, nhưng việc này thì cần thiết điều
tra rõ. Tôi và anh Kiền sẽ điều thêm mấy người thân thủ tốt ở chỗ Đà Gia cùng nhau đi qua đó. Bên này có Long sư thúc, Tiểu Long và Đà Gia ở,
hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn."
Nếu việc này nàng bỏ qua
không truy cứu, như vậy người khác sẽ nghĩ nàng dễ khi dễ, sẽ có thêm
lần sau, lần sau nữa, Đại Bạch có thể bảo vệ nàng một lần, hai lần nhưng còn nhiều lần khác nữa thì sao? Liên quan đến sống chết, xác thật cần
phải làm đến cùng. Nàng gật đầu đồng ý, đứng dậy mở ra két sắt, đưa cho
hai người chút tiền mặt.
Đường Viễn và Tiết Nguyên Kiền cũng không trì hoãn, về phòng thu thập hai bộ quần áo, đem theo vũ khí của mình liền ra cửa.
Tả Nhàn nhìn thấy hai người bọn họ mang theo balo, lên tiếng hỏi: "Lại muốn đi xa nhà sao?"
Đường Viễn đáp: "Dạ, văn phòng tiếp một vụ làm ăn, cần phải đi ra ngoài chạy ngoại vụ một chuyến."
Tả Nhàn hỏi: "Có nguy hiểm không?"
Đường Viễn cười đáp: "Dạ không đâu, nếu không nắm chắc thì tụi con sẽ không nhận."
Tả Nhàn nói: "Vậy các con cũng phải cẩn thận một chút." Đưa hai người bọn
họ ra tới cổng, bà còn dặn dò bọn họ bôn ba bên ngoài phải chú ý thân
thể một chút, đừng có bận quá mà ghé đại quán nào đó ăn gói mì cho xong
việc.
Đường Viễn và Tiết Nguyên Kiền ngoan ngoãn gật đầu đồng ý,
Tả Nhàn nhắc mãi một lúc xong hết mới phất phất tay kêu bọn họ đi đi, đi sớm về sớm, lúc này hai người bọn họ mới lái xe chạy lấy người.
Tả Nhàn tiễn đi Đường Viễn và Tiết Nguyên Kiền, quay đầu lại liền mắng Du
Thanh Vi một hơi. Bà kêu Du Thanh Vi đóng cửa văn phòng kia đi, quanh
năm suốt tháng không kiếm được bao nhiêu đồng mà làm cho mọi người trong nhà bận đến chân không chạm đất. Bà lại nhắc mãi về việc Tiểu Long vì
nhà này mà mất đi một cánh tay, về sau sẽ khó tìm bạn gái, lại nói đến
việc đã mấy ngày rồi không thấy mặt thằng nhỏ đâu. Bà nhắc Tiểu Long
xong, quay sang hỏi Du Thanh Vi Trần Vũ là người như thế nào.
Du Thanh Vi nhướng mày hỏi lại: "Trần Vũ? Mẹ nhắc tới anh ta làm gì nha?"
Tả Nhàn nói: "Không biết thằng bé như thế nào lại quen biết Trang Hiểu
Sanh, mẹ gặp qua cậu ta hai ba lần, thấy cậu ta thường đứng dưới lầu chờ Trang Hiểu Sanh tan tầm."
Du Thanh Vi kêu lên: "Không phải chứ? Anh ta thật sự theo đuổi Trang Hiểu Sanh sao?"
Tả Nhàn vẻ mặt bát quái hỏi: "Con biết chuyện này à?"
Du Thanh Vi nói: "Lần trước Trang Hiểu Sanh có một đàn chị bị trúng tà,
nàng nhờ tụi con trừ tà cho đàn chị kia, tình huống của người đó kia có
chút nghiêm trọng nên con có nhờ Trần đại thiếu giúp một tay. Trần đại
thiếu cũng vì vậy mà quen biết Trang Hiểu Sanh."
Tả Nhàn gật đầu, như suy tư gì, nói: "Thoạt nhìn cũng khá lễ phép, tướng mạo không tồi,
tuổi tác cũng coi như xứng đôi với Trang Hiểu Sanh, chỉ là... gia cảnh
của cậu ta quá tốt, so sánh ra thì còn tốt hơn nhà chúng ta, các phương
diện điều kiện của Hiểu Sanh tuy xuất sắc nhưng gia cảnh lại kém một
chút. Nếu luận gia cảnh tới nói, nhà Trần Vũ khẳng định sẽ chướng mắt.
Nếu nói Trần Vũ là coi trọng con người của Hiểu Sanh thì sao có thể a,
lúc này mới quen biết nhau bao lâu đâu, hiểu biết được bao nhiêu mà lại
có thể để tâm như vậy, mẹ cảm thấy nơi này có vấn đề gì đó."
Du
Thanh Vi kéo dài giọng, nói: "Còn có thể có cái gì. Trang Hiểu Sanh và
tiểu muộn ngốc là cùng một mẹ đẻ ra nha, Trần Vũ và con đều là người
trong nghề, tiểu muộn ngốc ở trong nghề này của tụi con là nhân vật cấp
Thái Sơn Bắc Đẩu. Mấy lão gia tử kia sắp lui về hậu trường, mấy tiểu bối đồng lứa với con đều vì tranh chức Phó hội trưởng mà tranh đến chết đi
sống lại, có thể mượn sức tiểu muộn ngốc, này là có được bao nhiêu trợ
lực. Nhìn xem con nè, có tiểu muộn ngốc hỗ trợ, Phó hội trưởng muốn làm
thì làm, muốn lui lại tự lập môn hộ thì lui, địa giới Hiệp Hội chia cho
nhà mình cũng không dám thu hồi tới, chính là sợ đắc tội tiểu muộn ngốc. Huống hồ, vận số của Trang Hiểu Sanh rất tốt." Hiện tại Hiệp Hội chính
là một vũng nước đục, nàng không hi vọng Trang Hiểu Sanh bị liên lụy
cuốn vào những chuyện này.
Du Thanh Vi hỏi: "Mẹ, thái độ của Trang Hiểu Sanh đối với Trần Vũ như thế nào vậy?"
Tả Nhàn đáp: "Mẹ làm gì có mặt mũi đi hỏi Hiểu Sanh mấy chuyện đó, nhưng
mà mẹ thấy Hiểu Sanh cùng Trần Vũ đi ra ngoài thì con bé luôn tự mình
lái xe chứ không ngồi chung xe với Trần Vũ."
Du Thanh Vi lúc này
mới phát hiện mẹ nàng cư nhiên có một trái tim hừng hực bát quái nha.
Nàng nói: "Con đi gọi điện thoại cho Trang Hiểu Sanh." Nàng về phòng cầm lấy di động bò lên giường gọi điện thoại cho Trang Hiểu Sanh. Du Thanh
Vi đối với Trang Hiểu Sanh chưa bao giờ vòng vo, nàng đem tin tức nàng
biết được cùng với động cơ Trần Vũ theo đuổi Trang Hiểu Sanh nói cho chị ấy nghe, lợi và hại cùng với tình huống nguy hiểm trước mắt đều cùng
Trang Hiểu Sanh nói rõ. Bao gồm cả việc nàng suýt bị xe tải đè dẹp lép
thành thịt nát. Việc này nàng không dám cho mẹ nàng biết, nhưng Trang
Hiểu Sanh thì cần phải biết. Trang Hiểu Sanh biết càng nhiều tin tức,
càng có lợi cho phán đoán của chị ấy.
Trang Hiểu Sanh hỏi: "Sợ tôi bị lừa sao?"
Du Thanh Vi phì cười một cái, nói: "Tôi là sợ người ta lợi dụng chị để hạ
thủ với tiểu muộn ngốc thì có." Nàng dừng một chút, sau đó bát quái hỏi: "Chị có hảo cảm với Trần Vũ à?" Nàng không nghe thấy Trang Hiểu Sanh
đáp lại, giơ điện thoại lên nhìn thì thấy Trang Hiểu Sanh cư nhiên cúp
máy ngang.
Du Thanh Vi ném điện thoại lên giường, nằm bò trên nệm cảm thán: "Khi nào tôi mới có thể yên tâm lớn mật ra cửa đây trời."
Long sư thúc bọn họ đã tìm được hành tung của Thường Tam, đang ở bên
ngoài vội vàng vây bắt hắn, nàng sợ chính mình ra cửa xảy ra chuyện
ngoài ý muốn, mặc kệ có bị thương hay không, Long sư thúc bọn họ nếu
nhận được tin tức thì sẽ bỏ Thường Tam qua một bên mà quay trở về bảo vệ nàng. Nàng vì không muốn cho Long sư thúc bọn họ thêm phiền, chỉ có thể oa ở nhà đọc sách rồi đả tọa, đả tọa rồi lại đọc sách.
Nàng oa
trong nhà, không có người đặc biệt cho nàng thu thập tin tức, hai mắt
bôi đen đều sắp thành người mù. Nàng nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Long
sư thúc hỏi chút tin tức và tiến triển.
Long sư thúc nói cho
nàng, bọn họ đã ra khỏi tỉnh đuổi tới một sơn thôn tương đối xa xôi, vốn dĩ đã vây khốn được Thường Tam nhưng lại bị Bạch Thứ Vị của Lý gia đột
nhiên xuất hiện cứu thoát hắn.
Du Thanh Vi kinh hô một tiếng:
"Bạch Thứ Vị? Không phải nó chết rồi sao?" Nàng ngay sau đó sực nhớ lúc
trước các nàng vẫn luôn hoài nghi Bạch Thứ Vị là giả chết, Bạch Thứ Vị
có thật sự chết hay không đều chỉ là lời nói từ một phía của Lý gia.
Long sư thúc nói: "Để về rồi thúc sẽ nói tỉ mỉ cho con nghe, ba người quỷ đạo cũng tới rồi." Ông nói xong liền treo điện thoại.
Du Thanh Vi nghe ba người quỷ đạo đến chi viện, tức khắc yên tâm. Có ba
người quỷ đạo ở đó, khả năng Thường Tam và Bạch Thứ Vị chạy thoát sẽ rất thấp.
Ban đêm khoảng một giờ, Du Thanh Vi bị tiếng chuông điện
thoại đánh thức, nàng trở mình, nhìn thấy Lộ Vô Quy đang ngồi xếp bằng
bên mép giường duỗi tay tắt điện thoại của nàng. Nàng hỏi: "Ai gọi vậy?"
Lộ Vô Quy cau mày đem điện thoại đưa cho Du Thanh Vi rồi nói: "Ghét nhất mấy người nửa đêm gọi điện thoại tới."
Du Thanh Vi nghe Lộ Vô Quy nói như vậy liền biết không phải cái loại hay
nhá máy quấy rối người khác lúc nửa đêm. Nàng cầm lấy điện thoại, đang
tính mở nhật kí cuộc gọi ra thì số máy kia lại gọi tới, tên hiện lên
trên màn hình là "Nhà thầu Du", người mà mấy ngày trước nhận thầu xây
tường phong thủy cho nàng. Nàng hoang mang tiếp điện thoại, vừa mới
"Alo" một tiếng thì nghe được giọng nói tràn ngập sợ hãi của nhà thầu Du từ trong điện thoại truyền ra: "Bà...bà chủ Du phải không?"
Du Thanh Vi ứng thanh: "Là tôi đây, có chuyện gì sao?"
Nhà thầu Du nói: "Bà... bà chủ Du, tôi biết ngài... ngài là người trong
ngành phong thủy.... là người thạo nghề, hiểu... hiểu biết những cái đó, ngài.... ngài có thể đến đây xem thử được không?"
Du Thanh Vi "Hả?" một tiếng, hỏi: "Phát sinh chuyện gì sao?"
Giọng nói của nhà thầu Du như sắp khóc tới nơi, nói: "Tôi.... tôi cũng không
biết nữa, tôi... lúc này tôi đang ôm.... ôm kính bát quái ngài cho
trốn... trốn... việc này quá tà môn rồi."
Du Thanh Vi thầm nghĩ: "Khuya khoắt ông đi gọi điện thoại cho tôi mới là tà môn."
"A----" một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong điện thoại truyền ra, nghe
thanh âm kia tựa hồ cách nhà thầu Du cũng không xa.
Lộ Vô Quy nói: "Chết người."
Du Thanh Vi lập tức ngồi dậy hỏi: "Ông đang ở đâu?" Nàng trước tiên phải hỏi rõ xem chuyện này phát sinh ở địa giới nhà nào.
Nhà thầu Du nhanh chóng báo địa chỉ, giọng nói run đến độ sắp không thốt nên lời.
Du Thanh Vi nghe thấy địa chỉ này cư nhiên thuộc địa giới nhà nàng quản
lý. Nàng thật ra muốn phái người qua đó nhìn xem, nhưng mấu chốt là anh
Đường, Long sư thúc bọn họ đều không có ở nhà, cả ba người quỷ đạo cũng
không ở, trước mắt có thể xuất động cũng chỉ có nàng và tiểu muộn ngốc.
Nàng cảm thấy thời điểm này mà đi ra ngoài thực không sáng suốt, nhưng
người ta đã điện thoại đến đây cầu cứu, chuyện này lại phát sinh ở địa
giới nhà nàng, mạng người quan trọng, nếu mặc kệ thì tâm sẽ khó an ổn.
Nàng do dự hai giây, lại hỏi địa chỉ chính xác một lần nữa, nói: "Bây
giờ tôi sẽ qua đó ngay." Nàng nhanh chóng thay quần áo, bắt đầu thu thập balo rồi hô to: "Đại Bạch." Nàng mở cửa phòng, nhìn thấy Đại Bạch từ
tầng hầm chui ra. Nàng nói: "Ta và tiểu muộn ngốc đi ra ngoài một
chuyến, ngươi ở lại bảo vệ nhà." sau đó kêu lên Lộ Vô Quy rồi bước ra
cửa.
Lộ Vô Quy mang lên balo mà Du Thanh Vi đưa cho cô, hỏi: "Không phải nói khoảng thời gian này sẽ không ra khỏi cửa sao?"
Du Thanh Vi trong lòng có chút rối rắm, nàng do dự một chút nhưng vẫn như
cũ bước ra ngoài, leo lên xe ngồi xuống rồi mới nói: "Tiểu muộn ngốc,
lần này đi khả năng có nguy hiểm, nhưng cũng có thể không có chuyện gì
quan trọng, nhưng mà mặc kệ như thế nào, cứ trốn tránh mãi cũng không
phải là biện pháp." Long sư thúc bọn họ đều không có ở đây, nàng hoài
nghi đây là kế điệu hổ li sơn, dẫn xà xuất động. Nhưng chuyện này xảy ra ở địa giới nhà nàng, cho dù tối nay nàng không đi, ngày mai sự tình
cũng sẽ náo loạn lên, nàng vẫn là phải ra ngoài, Hiệp Hội đem khối địa
giới này phân chia cho nhà nàng, nàng ngồi đó nhìn mọi chuyện xảy đến
nháo ra mạng người mà mặc kệ, Hiệp Hội nhất định sẽ nhân cơ hội này làm
khó dễ, tuyệt đối sẽ thu hồi lại quyền khống chế khối địa giới này của
nhà nàng. Hơn nửa năm qua, một chuyện tiếp một chuyện xảy đến, số tiền
nàng chi ra đã hơn năm mươi triệu. Nếu nàng đem quyền khống chế khối địa giới này giao ra ngoài, thì sẽ tổn thất ba phần tiền lời thu được từ
những cửa hàng, tán hộ làm trong nghề, trên danh nghĩa của nàng sẽ chỉ
còn dư lại Sở sự vụ phong thủy kinh doanh lỗ vốn kia, chiếu theo loại
này chi tiêu, không dùng được mấy năm, số tiền còn lại của nàng đều phải xài hết. Huống hồ, nếu hôm nay nàng để cho người khác giẫm lên địa giới nhà nàng thì ngày mai sẽ có người đánh tới trong nhà nàng đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT