Lộ Vô Quy xếp bằng ngồi ở ghế phụ, cô đem Li Long bát quái bàn thả lại
trong lòng ngực, mờ mịt nhìn mấy người xung quanh, lại nhìn nhìn chỗ
mình đang ngồi rồi hoang mang vò đầu, có chút không rõ đã xảy ra chuyện
gì. Cô bò dậy cúi đầu nhìn lại một vòng, đột nhiên nhìn thấy đống đá
dưới chân có một món đồ màu đen, kéo ra mới phát hiện là balo của mình.
Balo của cô còn đang đè trên balo của Du Thanh Vi. Cô nhớ rõ lúc ngồi
trên xe là đang ôm vào ngực cơ mà, như thế nào lại bị chôn trong đống
đá.... Ai, không đúng!
Lộ Vô Quy lúc này mới phản ứng được đã xảy ra chuyện gì. Cô thầm nghĩ: "Du Thanh Vi đâu?" rồi vội vàng tìm kiếm Du Thanh Vi. Cô liếc mắt một cái liền thấy Du Thanh Vi đã được đỡ ra
ngoài, vội vàng chạy đến bên cạnh, Du Thanh Vi đã ngất đi, trên mặt và
cổ có thật nhiều vết thương nhỏ vụn đang chảy máu, có chút miệng vết
thương vẫn còn dính mảnh kính vỡ.
Lộ Vô Quy cẩn thận gỡ mấy mảnh
kính vụn kia ra, cô thấy Du Thanh Vi hô hấp vững vàng không giống như là bị thương nặng, sau đó lại sờ sờ xương cốt của Du Thanh Vi, cũng không
bị gì, trong cơ thể nàng còn có một cỗ lực lượng giao long đang theo
kinh mạch du tẩu, lúc này cô mới duỗi tay ấn vào nhân trung của Du Thanh Vi, đem Du Thanh Vi ấn đến tỉnh.
Long sư thúc thấy Du Thanh Vi tỉnh, hỏi: "Thanh Vi, con không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không? Bị thương chỗ nào sao?"
Du Thanh Vi sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được đã phát sinh chuyện
gì. Nàng thấy Lộ Vô Quy không có việc gì, cảm giác được Đại Bạch đang
bám vào trong xương cột sống của mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lộ Vô Quy và Đại Bạch tuy thiếu kinh nghiệm lịch duyệt, gặp chuyện không
đủ nhanh nhạy nên phản ứng chậm mất nửa nhịp, nhưng vẫn thắng được là
nhờ lực lượng cường đại có thể khiêng nổi.
Nàng thật cẩn thận
kiểm tra thân thể của mình một chút, trên người có rất nhiều miệng vết
thương nhỏ, nhưng không có vết thương nặng. Nàng đi đến chiếc Porsche đã bị đè dẹp lép của mình, đẩy ra đám đá vụn, tìm được quạt Thái Cực Càn
Khôn bên phía ghế lái. Nàng nhìn chiếc xe tải kia rồi nhìn lại xe của
mình, sắc mặt hơi trầm xuống.
Gần nhất không yên ổn, Trần Vũ, Quý Lưu Quân bọn họ đều gia tăng thêm vệ sĩ bên người, nàng cũng đoán được
sẽ có người hướng nàng động thủ, đã làm đủ chuẩn bị, nhưng lại không dự
đoán được đối phương sẽ chế tạo một hồi tai nạn giao thông lớn như vậy
để hại nàng. Nếu không có Đại Bạch bám vào trên người nàng, nàng lúc này đã sớm thành một bãi thịt nát. Nàng không sợ chết nhưng không có nghĩa
nàng nguyện ý chết thảm như vậy. Nàng đi đến bên cạnh tên tài xế xe tải
đang ngồi liệt dưới đất, lạnh lùng liếc nhìn hắn, hỏi: "Nói đi, vì sao
xe của anh lại đè nát xe của tôi?" Giọng nói của nàng không nặng nhưng
ngữ khí lại lạnh lẽo giống như ở trong tủ đông mấy tháng : "Nếu anh muốn tìm chết, để tôi giúp anh thành toàn."
Cảnh sát giao thông đang
đứng cạnh khống chế tên tài xế gây tai nạn liếc nhìn Du Thanh Vi, thực
thức thời không lên tiếng. Chiếc xe kia tuy rằng hư hại nặng nề nhưng
lấy nhãn lực của bọn họ vẫn có thể nhìn ra được đó là xe gì, có thể lái
một chiếc xe thể thao giá cả chục triệu tệ, ra cửa còn mang theo một
đống vệ sĩ thì thật sự không phải là loại người mà đám cảnh sát giao
thông nhỏ bé bọn họ có thể trêu vào.
Tài xế xe tải sợ tới mức cả
người run run: "Tôi....tôi không....đâm....là....là có người qua
đường....có người....có người đột nhiên từ bên vệ đường lao ra, tôi theo bản năng đạp thắng đánh tay lái tránh đi...."
Lúc ấy Du Thanh Vi cũng đang ở giao lộ, còn chạy trước cả tài xế xe tải, bởi vì Lộ Vô Quy
và Đại Bạch nói có sát khí nên nàng rất cẩn thận lưu ý hoàn cảnh chung
quanh, nhưng căn bản là nàng không hề nhìn thấy người qua đường, thậm
chí quỷ ảnh cũng không thấy. Nàng nhìn thấy xe Đường Viễn chạy đến cách
đó không xa rồi dừng lại, bởi vì tai nạn giao thông nên đường bị tắc làm anh không thể chạy đến đây được, anh đỗ xe rồi lại rồi chạy bộ tới đây.
Đường Viễn cất bước chạy như điên xông tới, nhìn thấy Du Thanh Vi không có
việc gì mới thật dài thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Em không có việc gì là
tốt rồi!"
Du Thanh Vi nhìn thấy hai mắt của Đường Viễn đều đỏ,
cười nói: "Anh Đường, tôi có Đại Bạch che chở, không có việc gì. Đây là
tên tài xế gây tai nạn, anh tra hỏi hắn đi. Tôi tranh thủ đi Hiệp Hội."
Đường Viễn nghe thấy Du Thanh Vi phân phó công việc cho mình, trong lòng ổn
định hơn những vẫn còn khá sợ hãi. Anh hít sâu mấy cái liên tiếp để ổn
định cảm xúc rồi mới gật đầu đồng ý. Thấy trên mặt và cổ của Du Thanh Vi có khá nhiều vết thương, quần áo, mặt, cổ còn dính đầy máu, anh nói:
"Để anh Kiền đưa em đi bệnh viện trước đi."
Du Thanh Vi nói: "Bị thương ngoài da thôi, không đáng ngại. Xe của tôi hư hết rồi, anh cho tôi mượn xe dùng một chút."
Đường Viễn thấy thái độ của Du Thanh Vi rất kiên quyết nên không nói thêm gì
nữa, đành phải gật đầu. Anh sờ chìa khóa xe trong túi quần, không có,
lại sờ thêm vài lần mới nhớ lúc nãy do quá hoảng sợ nên chìa khóa còn để quên trên xe, anh quay đầu nhìn lại, thấy xe dừng ở phía xa vẫn còn
đang mở rộng cửa, anh nói: "Chìa khóa ở trên xe."
Du Thanh Vi
xoay người đi đến bên cạnh Lộ Vô Quy, xách lên balo của nàng và Lộ Vô
Quy, phủi phủi bụi bám đầy trên đó rồi nói với Đường Viễn: "Anh Đường,
chúng tôi trước đi Hiệp Hội, chuyện ở đây giao cho anh xử lý." Nàng quay sang nói một tiếng với đám người Long sư thúc rồi dẫn Lộ Vô Quy đi đến
xe của Đường Viễn.
Nàng ngồi lên xe, tay vịn vào tay lái mới để ý thấy mu bàn tay của mình đầy vết bầm xanh và mấy vết máu dài ngắn không đồng nhất, cả mu bàn tay đều là máu. Nàng hít sâu một hơi, ngăn chặn
lửa giận trong lòng, lúc này mới quay sang nhìn Lộ Vô Quy đang thất thần suy nghĩ chuyện gì. Nàng gọi: "Tiểu muộn ngốc."
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn Du Thanh Vi, hỏi: "Du Thanh Vi, là ai muốn hại chị? Là người của Hiệp Hội sao?"
Du Thanh Vi đáp: "Không rõ, quá nhiều người có hiềm nghi." Nàng nói xong liền lái xe đi hướng Hiệp Hội.
Lộ Vô Quy lại hỏi: "Trên người chị có thật nhiều vết thương, còn đang chảy máu kìa, không đi đến bệnh viện sao?"
Du Thanh Vi nhàn nhạt nói câu: "Không có việc gì." Rồi tỏ ra như thật sự
không có việc gì lái xe đến Hiệp Hội. Trên người nàng miệng vết thương
không sâu, nhưng lại rất nhiều, nơi nơi đều là máu, khiến cho người luôn mang vẻ ôn hòa như nàng nay có thêm vài phần sát khí.
Lộ Vô Quy
cảm thấy hơi thở trên người Du Thanh Vi có chút khiếp người. Vốn dĩ vẻ
mặt nàng ấy đã khôi phục giống như bình thường không sai biệt lắm, nhưng cả người đều là máu làm cho nàng có chút giống lệ quỷ. Nhưng nếu nói là lệ quỷ thì có con lệ quỷ nào xinh đẹp được như Du Thanh Vi cơ chứ.
Đối với Du Thanh Vi mà nói, chỉ bởi vì trên đường xảy ra tai nạn mà không
đi giao đơn từ chức sao? Bởi vì chút thương tích này mà phải đi bệnh
viện sao?
Có người muốn giết nàng, có khả năng chính là do người
đó e ngại nàng, nàng tạo thành uy hiếp đối với người đó, chuyện nàng làm sẽ tạo thành trở ngại đối với người đó.
Dàn dựng một hồi tai nạn giao thông, nàng chỉ chịu một ít thương tích ngoài da liền tưởng có thể ngăn được nàng sao?
Bởi vì trên đường gặp tai nạn, lúc Du Thanh Vi đến Hiệp Hội đều đã gần 5
giờ chiều. Nàng mang một thân đầy máu, tay cầm quạt xếp, một vai vác
balo dẫn Lộ Vô Quy chậm rì rì rảo bước vào bên trong Hiệp Hội.
Nhưng ở trong mắt của mấy người Hiệp Hội lại là: Du Phó hội trưởng trên trán, trên má, trên mũi, trên cằm đều là vết thương, miệng vết thương chảy
máu ra đầy cả mặt, trên cổ cũng nhiễm đỏ, quần áo nơi nơi đều là loang
lổ vết máu, cánh tay trắng nõn xinh đẹp cũng tràn đầy máu, sau đó, nàng
cầm quạt xếp, khóe miệng mỉm cười bước vào Hiệp Hội.
Bộ dáng này
của Du Phó hội trưởng nếu cầm thêm cây đao bước vào cửa, mọi người hẳn
sẽ kinh ngạc thêm một hồi, Du Phó hội trưởng như vậy là muốn làm gì?
Dáng dấp kia của nàng cộng thêm khóe miệng lộ ra ý cười, trong mắt lại phiếm hàn quang, so với Quỷ Vương giá lâm còn khủng bố hơn.
Người bên
trong Hiệp Hội, công nhân viên của Thính Vũ Lâu nhìn thấy Du Thanh Vi
liền dồn dập né tránh, từng đạo ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc bắn
về phía nàng.
Ba chị em Kim Sa vào Hiệp Hội được mấy ngày, cũng
có vài người quen biết. Những người này gặp các nàng liền đến hỏi thăm
Du Phó hội trưởng làm sao vậy.
Kim Sa nhẹ nhàng đáp lại một câu:
"Cũng không có gì, bà chủ của chúng tôi đến Hiệp Hội đệ đơn xin từ chức, giữa đường bị người chặn giết, xe tải chở đá nặng mấy chục tấn đè dẹp
lép cái xe của nàng thành sắt vụn mà thôi!"
Mục Mộ tức giận hừ
một tiếng: "Liền biết hôm nay đến Hiệp Hội sẽ có người hạ sát thủ, không nghĩ tới chúng ta chưa kịp đến đây đã bị người động thủ ngay trên
đường, thật là quá đáng mà!"
Cửu Nguyệt bổ sung một câu: "Đúng
vậy, không nói đạo lý gì cả! Nào có cái lý người ta muốn lui khỏi Hiệp
Hội liền hạ sát thủ chứ! So với Sơn Thần xấu xí kia còn đáng tởm hơn!"
Lộ Vô Quy đang đi theo phía sau Du Thanh Vi đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía Cửu Nguyệt, hỏi: "Là người trong Hiệp Hội muốn
giết Du Thanh Vi sao?"
Một luồng khí tức đáng sợ từ trên người Lộ Vô Quy xông ra, làm cho Cửu Nguyệt sợ đến run lập cập, đáp: "Không phải bọn họ thì là ai?"
Du Thanh Vi lên tiếng: "Cửu Nguyệt, đừng nói
lung tung." Nàng lạnh lùng nhìn quét một vòng bốn phía rồi hướng Lộ Vô
Quy nói: "Tiểu muộn ngốc, chúng ta là đến nộp đơn xin từ chức." Nàng nói xong thì nhìn thấy Lộ Vô Quy đem thước phép Lượng Thiên từ trong balo
lôi ra cầm ở trên tay. Nàng nắm lấy tay Lộ Vô Quy, nói: "Bình tĩnh một
chút, đừng nóng giận." rồi lôi kéo Lộ Vô Quy đi đến trà thính. Nàng ló
đầu nhìn vào trong trà sảnh, không có ai, lại đi lên lầu hai thì được
thông báo rằng Yến hội trưởng không ở.
Du Thanh Vi hướng về phía
phòng làm việc của Yến hội trưởng, bước vào ngồi trên ghế sofa rồi nói
với thư kí của ông ấy: "Không sao, anh nói với Yến hội trưởng rằng tôi
ngồi ở đây chờ ông ấy." Nàng lại bổ sung thêm một câu: "À, đúng rồi, tôi dẫn theo người lại đây, nên chỉ có thể chờ ông ấy một tiếng thôi, nếu
sau một tiếng tôi không ra ngoài....." Khóe miệng nàng khẽ nhếch một cái rồi nói: "Hiệp Hội chỉ sợ phải nhiều thêm một cái cường địch rồi." Mặc
kệ ngày hôm nay là ai dàn dựng ra vụ tai nạn giao thông này, Hiệp Hội
đều không thể thoát khỏi hiềm nghi.
Thư kí liếc nhìn Du Thanh Vi, nói: "Chờ một chút." Hắn bưng trà lên cho Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy rồi đi ra ngoài.
Ba chị em Kim Sa ngồi trên ghế sofa, giương mắt đánh giá văn phòng của Yến hội trưởng rồi bình phẩm: "Văn phòng của một cái Hội trưởng vậy mà
không khí phái bằng văn phòng của bà chủ chúng ta nữa."
Ước chừng năm sáu phút sau, Đông Lai tiên sinh bước nhanh vào văn phòng của Yến
hội trưởng. Nàng nhìn thấy Du Thanh Vi, thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Tôi
nghe nói cháu xảy ra tai nạn giao thông." Nàng ngồi lên ghế sofa, đem
chén nước trà của Lộ Vô Quy uống một hơi cạn sạch rồi mới nói: "Gần nhất thật không yên ổn, vụ án Trần Vũ bị chặn giết còn chưa điều tra rõ,
cháu lại xảy ra chuyện, tối hôm qua bên Hạ Nhan Hi cũng lọt vào tập
kích."
Du Thanh Vi lười biếng oa trên sofa, không lên tiếng.
Đông Lai tiên sinh buông chén trà, nói: "Nghe nói cháu muốn rời Hiệp Hội?"
Du Thanh Vi nhướng mày liếc nhìn, hỏi: "Đông Lai thúc, thúc là thuyết khách Yến lão gia tử mời tới sao?"
Đông Lai tiên sinh đáp: "Thuận miệng hỏi một câu mà thôi. Vừa nãy tôi đã
chạy đến hiện trường tai nạn, không gặp được ai nên mới chạy trở về đây, muốn hỏi cháu một chút xem có manh mối gì hay không. Rốt cuộc vụ tai
nạn của cháu trong đó có một người là Phó hội trưởng, một người là cố
vấn cao cấp, tôi nhất định phải làm rõ là ai muốn giết các cháu."
Du Thanh Vi cười như không cười, nói: "Không ngoài mấy cái người kia, nếu
không, Đông Lai tiên sinh dùng phương pháp bài trừ thử xem."
Đông Lai tiên sinh làm sao có thể không nghe ra lời nói chứa kim châm của Du Thanh Vi, làm sao lại không đoán ra được nàng đang hoài nghi ai. Nàng
đau đầu xoa xoa trán, cảm thán một câu: "Càng ngày càng rối loạn."
Yến lão gia tử mang theo Yến Thính Vũ đuổi tới đây.
Yến lão gia tử nghe Du Thanh Vi xảy ra tai nạn giao thông, mang theo một
thân đầy máu đến Hiệp Hội, tuy là ông đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi
đứng ở cửa nhìn thấy bộ mặt đầy máu của Du Thanh Vi cũng không khỏi sửng sốt một phen. Ông bước vào, nói: "Đây là có chuyện gì? Bị thương chỗ
nào? Bị thương như vậy làm sao còn đến Hiệp Hội a?" Ông đầy mặt quan
tâm, nói: "Chạy nhanh đến bệnh viện đi. Thật là hồ nháo!" Sau đó lại
kêu: "Thính Vũ, mau chuẩn bị xe đưa Tiểu Du đi bệnh viện." Ông nói lời
thấm thía với Du Thanh Vi: "Ông nội của cháu chỉ còn dư lại cháu điểm
này huyết mạch, cháu càng phải biết yêu quý bản thân mình, nếu cháu xảy
ra chuyện gì thì làm sao ông giao đãi được với ông nội của cháu đây. Ai
da!" Ông quay qua nói với Đông Lai tiên sinh phải đem chuyện Du Thanh Vi bị tập kích đổi thành chuyện quan trọng nhất bây giờ mà đi truy xét.
Du Thanh Vi chậm rãi đứng dậy, đem đơn từ chức trong balo lấy ra đặt ở
trước mặt Yến lão gia tử rồi nói: "Yến gia gia, cháu cũng chưa chính
thức nhậm chức, việc bàn giao công việc chắc là có thể miễn đi." Nàng
khóe miệng ngậm cười nhưng sấn với thân mình đầy máu này, làm người nhìn thấy đều phát lạnh.
Yến hội trưởng thấy bộ dáng này của Du Thanh Vi làm sao có thể không rõ ý tứ của nàng. Ông thở dài, xoay người đi
đến bàn làm việc ngồi xuống, nhìn đơn từ chức mà Du Thanh Vi đưa đến rồi nói: "Ông đã xem qua thư của Cẩm Trần đạo trưởng và Dực Di đại sư viết
rồi. Thanh Vi, ông nói thật với cháu, ông và ông nội cháu là giao tình
cả đời, Hiệp Hội này là nửa đời tâm huyết của cả ông, ông nội cháu, lão
Bạch, lão Quý liên thủ gây dựng nên, hơn nửa đời tâm huyết của ông cháu
đều ở nơi này."
Du Thanh Vi ý cười doanh doanh nhìn Yến lão: "Nếu ông nội của cháu còn tại thế, ông nhất định sẽ nói với cháu rằng tâm
huyết của ông ấy có nhiều bao nhiêu cũng không bằng tính mạng của cháu
gái. Với cháu mà nói, tâm huyết của ông nội có quan trọng cũng không
bằng mấy mạng già trẻ của cả nhà cháu. Yến gia gia, hôm nay thiếu chút
nữa cháu đã bị chiếc xe tải chở đá kia đè thành một bãi thịt nát." Giọng nói của nàng thực nhẹ, nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia làm toàn thân nàng lộ ra hàn ý đến nỗi làm mọi người đang ở giữa hè cũng phải rét lạnh theo.
Yến Thính Vũ ngồi ở bên cạnh Du Thanh Vi, đối với việc Du Thanh vi bị truy
sát giận đến nghiến răng nghiến lợi. Vốn dĩ việc Du Thanh Vi mời ra Cẩm
Trần đạo trưởng và Dực Di đại sư để rời đi Hiệp Hội đã đủ để làm người
khác đau đầu, lần này bị truy sát giống như đổ thêm dầu vào lửa. Du
Thanh Vi khăng khăng muốn rút lui khỏi Hiệp Hội, việc hôm nay mặc kệ có
phải do người trong Hiệp Hội làm hay không, Du Thanh Vi đều có thể mượn
cớ để bắt buộc Hiệp Hội nhượng bộ. Du Thanh Vi có thể để bản thân đầy
máu xuất hiện ở đây đã chứng minh cho tất cả. Cái nồi này, tuyệt đối
không thể cõng. Yến Thính Vũ nói: "Du Thanh Vi, cho dù em rút lui khỏi
Hiệp Hội thì em nhiều nhất cũng chỉ có thể tự lập môn hộ, sẽ không cùng
Hiệp Hội khó xử cái gì. Hiệp Hội và nhà của em vẫn có thể tiếp tục giao
hảo, thậm chí lúc cần thiết vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Chặn giết em,
mặc kệ là thành hay không thành, Hiệp Hội đều giữ không được em, này đối với Hiệp Hội là một cái đả kích. Nếu là thành, đối phương sẽ thiếu đi
một cái cường địch, nếu không thành, em sẽ cùng Hiệp Hội xé rách mặt,
càng tạo cơ hội cho bọn họ lợi dụng nội bộ tranh đấu thừa cơ đánh lén."
Tay của Yến hội trưởng dừng trên lá đơn xin từ chức của Du Thanh Vi, ông
suy tư gì đó rồi nói: "Tiểu Du, cháu vừa mới nhậm chức, không có gì cần
phải bàn giao. Nhưng mà địa giới giao cho Du gia quản lý vẫn cần phải
bàn giao cùng suy xét thêm. Chuyện lớn như vậy, nói một tiếng muốn thay
đổi cũng rất khó, cháu suy xét lại một chút đi. Nếu là có bất mãn gì với Hiệp Hội thì cháu cứ nói thẳng cho ông nghe. Nói thực ra, nếu lúc này
cháu rút lui khỏi Hiệp Hội sẽ tạo thành một tổn thất tương đối lớn.
Chúng ta đã già rồi, Hiệp Hội nên là thiên hạ của đám người trẻ tuổi các cháu." Ông nặng nề thở dài một hơi, nói tiếp: "Nguyên bản việc tranh cử chức Phó hội trưởng là muốn tạo cơ hội cho đám người trẻ tuổi các cháu, để các cháu sau này có thể đem Hiệp Hội nâng lên một tầm cao mới, nhưng không nghĩ tới đợt hành động ở Quỷ Thị sẽ nháo ra chuyện lớn không thể
vãn hồi như vậy. Việc cháu rút lui khỏi Hiệp Hội đối với đám người Bạch
gia và Hiệp Hội Yêu Linh mà nói giống như mỡ dâng lên miệng mèo. Lấy
thực lực trước mắt của cháu chỉ sợ khó có thể chống lại bọn chúng. Đơn
xin từ chức này ông sẽ trước nhận lấy, cháu từ từ suy xét, đừng nóng
nảy, đợi qua việc này ông sẽ hồi đáp cho cháu."
Lộ Vô Quy ngẩng
đầu nói: "Không suy xét. Các người vẫn luôn đào hố cho chúng tôi nhảy."
Cô quay đầu nhìn Yến hội trưởng, đôi mắt đen nhánh đến nhìn không ra một tia sáng nào, cô nói từng câu từng chữ một: "Ai muốn hại Du Thanh Vi,
tôi muốn kẻ đó phải chết."
Yến hội trưởng nhìn đôi mắt đen láy
như muốn nuốt hết tất cả ánh sáng của Lộ Vô Quy, trong lòng lạnh lẽo.
Ông nhớ tới lời nói trong thư của Cẩm Trần đạo trưởng gửi cho mình, thầm than một tiếng. Ông thay đổi sắc mặt nghiêm túc nói với Du Thanh Vi: "
Tiểu Du, chuyện cháu muốn rút lui khỏi Hiệp Hội ông cần phải bàn lại với mấy vị quản lý. Ông sẽ tận lực tranh thủ giữ lại phần địa giới đã phân
chia cho nhà cháu để cháu tiếp tục trông giữ."
Yến Thính Vũ nghe vậy liền quay sang nhìn ông nội của mình, không lên tiếng.
Du Thanh Vi nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Cháu cáo từ trước." Sau đó nàng quay
sang nói với Đông Lai tiên sinh: "Đông Lai thúc, cháu đi trước. Nếu điều tra có gì tiến triển thì phiền thúc thông báo với cháu một tiếng." Nàng nói xong, nắm tay Lộ Vô Quy đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT